Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một thời gian vắng mặt thì au đã trở lại rồi. Xin lỗi vì au dạo này bận nên k thể ra chuyện đc. Au cảm ơn bạn @bambiii160297, cảm ơn bạn đã ủng hộ mk nha. Yêu các bạn❤️❤️❤️
---------------Vô truyện thôi--------------Buổi trưa, trước toà nhà World Trade tấp nập người qua kẻ lại, nhân viên ra ra vào vào, người thì đi ăn về, người chuẩn bị đi ăn. Giữa dòng người nhốn nháo ấy, cảnh Jungkook tranh chấp với anh chàng giao hàng trở nên nổi bật một cách dị thường.

Chuyện là thế này, nửa tiếng trước, do bận soạn thảo hồ sơ giấy tờ nên Jungkook không ra ngoài ăn trưa mà gọi điện đặt một xuất cơm rang trứng kèm thịt rán. Nửa tiếng sau, anh chàng giao hàng gọi cậu xuống lấy xuất cơm đã đặt. Nào ngờ, thay vì bữa trưa như mong muốn, thì cậu nhận được một xuất thịt rán và một cuất cơm rang trứng. Giá một suất cơm rang kèm thịt rán là hai mươi tệ, một suất thịt rán và một xuất cơm là ba mươi bảy tệ, bởi thế mà Jungkook mới chanh chấp với anh chàng giao hàng.

Anh chàng giao kiên quyết không nhận lỗi:" Cậu à, tôi không biết xuất cơm này bao nhiêu tiền, tôi chỉ có mỗi nhiệm vụ là giao hàng thôi, nếu cậu không chịu trả tiền thì tôi phải bỏ tiền túi ra trả đấy. Cậu gọi món thế nào thì ông chủ chúng tôi đưa đúng như vậy, giờ cậu kêt lể với tôi thì có ích gì? Nếu cậu không trả tiền, thì tôi cứ đứng ỳ ra đây, tuỳ cậu muốn làm sao thì làm."

Hừ, thời buổi này dân tình cũng ghê gớm thật, người đưa hàng gì mà y như xã hội đen vậy? Chắc anh này xem phim hình sự TVB nhiều quá nên đến cả câu" Nếu cô không trả tiền tôi sẽ đứng ỳ ra đây" cũng nói rõ là trôi chảy, boof đau ra đấy. Đây vốn dĩ là chuyện nhỏ như con thỏ, nhưng chình thái độ hung hăng của đối phương đa làm cho Jungkook nóng máu:" Tôi gọi món như thế nào, anh tự đi mà hỏi ông chủ các anh. Rõ ràng cơm rang kèm thịt rán, tại sao tới chỗ anh lại thành cơm rang trứng và thịt rán riêng hai xuất. Tôi nói rõ cho anh biết, đây không phải cơm tôi gọi, tôi tuyệt đối không ngậm bồ hòn làm ngọt đâu."

Anh chàng đưa cơm cũng nổi cáu:" Ơ cái cậu này làm sao thế nhỉ? Có mười mấy tệ thôi mà cũng chuyện bé xé ra to."

Jungkook trừng mắt:" Có mười mấy tệ thôi à? Nếu chỉ có mười mấy tệ thì anh cãi nhau với tôi làm gì? Nếu đã coi thường mười mấy tệ như thế sao anh không tự bỏ tiền túi ra mà bồi thường đi." Hai người cứ anh một câu tôi một câu, dần trở thành trận cãi ác liệt.

Trung tâm thương mại này có tổng cộng ba mươi tầng, là nơi đặt trụ sở của rất nhiều doanh nghiệp lớn. Jungkook chỉ là nhân viên môi giới địa ốc nhỏ. Đang giờ nghỉ trưa, những người ra ra vào vào hầu như đều là trí thức của công ti nước ngoài. Thấy cậu trai mặc bộ quần áo công sở tầm thường đang tranh cãi với anh đưa hàng chỉ vì mười mấy tệ, họ đều tò mò xúm lại nhìn. Kim Taehyung bước ra khỏi thang máy dành riêng cho anh , bên cạnh còn có mấy trợ lí quần áo chỉnh tề tháp tùng, đại diện bên hợp tác đam phán lần này cũng toe toét cười tiễn anh rời đi, vừa ra đến đại sảnh, anh thấy ngay một đám đông bu kín cửa lớn. Là trợ lí của Kim Taehyung, Phương Khải vội vàng bước lên, định tách đám đông để anh đi qua được dễ dàng. Nhưng khi đứng giữa đại sảnh, Kim Taehyung nghe thấy một giọng nói đặc biệt, nghe rất quen tai.

" Anh nói thế là có ý gì? Định chụp ảnh tôi đăng lên mạng hả? Anh có biết thế nào là quyền sở hữu anh không? Có giỏi thì anh cứ đăng đi, rồi đợi toà án gọi tới. Tôi sẽ kiện anh tội xâm phạm quyền sở hữu ảnh, quyền riêng tư, quyền danh dự và cả tội phỉ báng nữa."

Một giọng nam sắc nhọn cười lạnh lẽo:" Ha ha, thật muốn nhổ cứt chó lên mặt cậu quá, cái gì mà quyền danh dự? Cậu hai à, phiền cậu không biết luật thì đừng cố mà sĩ diện, cái loại người chỉ bì mười mấy tệ mà đi ức hiếp người dân lao động như cậu, tôi nhất định sẽ cho mọi người trên thế giới này đều thấy bộ mặt đáng ghê tởm của cậu."

" Anh nói chuyện tôn trọng chút đi, cái gì mà bản mặt đáng ghê tởm? Tôi hỏi anh, các anh đi lừa gạt người như vậy bao lâu rồi? Làm ăn như vậy sao? Cũng không sợ khách hàng tới lần một rồi không dám tới lần hai nữa?"

" Thôi đi loại trai già như cô đã từng tuổi đấy rồi còn tính toán so đo, ai mà dám trông mong cậu ghé lần thứ hai chứ, tiết kiệm tiền của cậu để dành mạng bách hợp(*) tìm bạn đời chẳng phải tốt hơn sao"

[(*) trang mạng bách hợp là trang mạng phục vụ tình yêu và hôn nhân, gia đình lớn nhất của Trung Quốc]

Sức chiến đấu của Jungkook tỏa bừng bừng: "Cả thế giới cơ đấy? Ái chà, ngài đây cũng nổi tiếng ghê nhỉ, chỉ một cái Wibo(*) thôi mà cũng khiến mọi người trên toàn thế giới phát tán thông tin hộ. Sao mà ngưỡng mộ thế không biết!"

(*)Một trang mạng xã hội tương tự Facebook ở Trung Quốc

Trước giờ miệng lưỡi cậu luôn sắc bén, lại còn đang trong trạng thái quyết không chịu thua. Cuối cùng, cậu hung hăng chốt hạ: "Nói cho anh biết, Jungkook  tôi sống hai mươi tám năm chưa hề biết ba chữ "bị bắt nạt" viết thế nào đâu. Mười mấy tệ tuy chẳng đáng là bao nhưng hành vi lừa đảo khác hàng của các anh thực sự rất vô liêm sỉ. Anh giữ cơm rang này lại mà ăn xem có tự chặn họng mình hay không đi! Định lừa tiền tôi hả? Đừng có mơ!"

Jungkook à?

Trong đại sảnh, Kim Taehyung trầm ngâm giây lát rồi bỗng sực nhớ ra nhân vật này... Chính là cậu trai hai hôm trước tông vào đuôi xe mình, đến nỗi thợ sửa xe trong dây chuyền 4S(*) cũng phải lắc đầu ngán ngẩm chứ còn ai trồng khoai đất này.

*).4S: Hình thúc kinh doanh ô tô với bốn loại dịch vụ chính là bán xe (Sale), thay thế phụ tùng (Spare-part), hậu mãi (Service) và phản hồi thông tin (Survey). Gọi tắt là 4S.

Cũng thú vị đấy!

Đúng lúc ấy, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, trang điểm rõ đậm gạt đám đông huyên náo ra, hùng hổ tiến vào: "Jungkook! Tôi tìm cô cả buổi mà cô còn đứng đây cãi nhau với nhân viên giao hàng à?"

Jungkook đang đỏ mặt tía tai, bừng bừng khí thế, lúc này bỗng giật thót, ỉu xìu như bong bóng xì hơi: "Trưởng phòng Lưu?"

"Khách hàng ở đường vành đai hai đã đợi cậu nửa tiếng đồng hồ rồi. Rõ ràng sáng nay tôi đã dặn cậu đúng mười hai rưỡi phải có mặt cơ mà. Mười hai rưỡi người ta đã đứng đợi xem nhà ở vườn hoa Xuân Thiên, thế mà... Cậu cũng giỏi thật, đã quên sạch sành sanh lại còn rảnh rỗi mà đứng đây cãi nhau cơ đây!" Lưu Jungkook tức đến xì hói, "Mau bắt xe đến đó ngay cho tôi! Người ta gọi điện mắng công ty chúng ta không biết giữ chữ tín, cho người ta leo cây kia kìa! Tôi nói cho cậu biết, tiền taxi cậu tự bỏ tiền túi ra mà trả, công ti không thanh toán."

Jungkook tái mặt, vội vội vàng vàng vẫy một chiếc taxi bên đường. Anh chàng giao hàng chạy theo kéo cậu lại, "Ê, định chạy hả? Còn chưa trả tiền cơ mà. Ba mươi bảy tệ, không được thiếu một xu!"

Cậu gạt tay anh ta ra, chui tọt vào chiếc taxi nhanh như cắt, đóng rầm cửa lại rồi mỉm cười ngọt ngào: "Tạm biệt quý ngài nhé, lần sau đừng có lừa đảo khách hàng nữa! Khách hàng là thượng đến, ngài còn làm như vậy sẽ bị đày xuống địa ngục đấy!"

Người trong cuộc đã rời đi, đám đông cũng dần giải tán.

Đại diện Trương bên đối tác ngoái lại định tiễn Kim Taehyung ra cửa, lại thấy anh đứng đỏ với vẻ mặt nửa cười nửa không, có vẻ như vẫn còn chưa hết hứng thú.

"Tổng giám đốc Kim?" Ông dè dặt gọi..

Ai ngờ Kim Taehyung tỉnh bơ quay sang hỏi một cậy: "Người vừa nãy ở công ti nào?"

Ai ngờ Kim Taehyung tỉnh bơ quay sang hỏi một cậy: "Người vừa nãy ở công ti nào?"

"Tập đoàn Âu Đình, tầng mười một!"

"Âu Đình à?" Kim Taehyung im lặng ghi nhớ cái tên này rồi bỗng mỉm cười như thể vừa phát hiện ra lục địa mới: "Thảo nào mà không chút tiếng tăm. Nhân viên ghê gớm như vậy mà ông chủ không biết sử dụng".

Đại diện Trương lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông mặc âu phục màu đỏ cam chói mắt bên cạnh, rồi cúi đầu hết sức điềm tĩnh ... Tổng giám đốc Kim, ngài điệu đà thế này, nhân viên của ngài có biết không?

Âu phục màu đỏ cam... từ tầng ba mươi đi xuống tầng một, cái màu cực chóe này hấp dẫn ánh mắt của vô số người, ấy thế mà vị tổng giám đốc nọ vẫn thản nhiên như không, mắt nhìn thẳng, phong thái oai vệ, trong khi đỏ, chỉ đi bên cạnh thôi mà đại diện Trương đã phải nhấp nhổm vì những cái liếc xéo của người khác rồi.

Tố chất tâm lý tốt như thế, cộng thêm mắt thẩm mỹ thời thượng như thế... thì cô nhân viên Âu Đình kia còn phải xách dép chạy dài!

Lúc Phương Khải cầm tập catalouge thời trang của quý mới vào phòng làm việc, sảnh lớn lại một lần nữa bùng nổ.

"Này, nhìn xem, trợ lý Phương lại mang một tập ảnh vào gặp tổng giám đốc kìa!"

"Chậc, theo chị, lần này tổng giám đốc chọn màu gì?"

"Tôi dám mang tiền lương tăng ca tháng này ra cược cho màu đỏ cam! Tháng này anh ấy đã mặc màu ấy tận ba lần, phá kỉ lục rồi!"

"Chói hết cả mắt! Màu chóe thế mà cũng dám mặc... nhưng biết làm sao đây, anh ấy mặc màu gì cũng đẹp trai khủng khiếp."

Phương Khải vước vào văn phòng bỏ lại tất cả những lời bàn tán xôn xao ngoài cửa. Anh ấy trình catalogue lên cho Kim Taehyung xem xét.

Kim Taehyung đặt tài liệu trong tay xuống, nhận catalogue.

La Lune vốn là một thương hiệu nức tiếng, tên tuổi hàng đầu ở thành phố B. Với tư cách là tổng giám đốc, trang phục của Kim Taehyung luôn được các đối tác danh tiếng độc quyền cung cấp. Mỗi tháng, Phương Khải chỉ việc đem catalogue đến, Kim Taehyung sẽ tự tay chọn mẫu trang phục cho mình. Chỉ cần khoanh đại vài mẫu thôi là đúng một tuần sau, xưởng may sẽ gửi đến những trang phục chuẩn xác đúng với số đo của anh.

Lần này cũng vậy.Kim Taehyung tiện tay lật lật tập ảnh, chọn vài bộ vừa mắt, khoanh tròn rồi đưa cho Phương Khải.Phương Khải nhận thấy, liếc nhìn, lập tức trợn tròn mắt. Tháng giêng năm nay tổng giám đốc đã chọn một bộ Âu phục đuôi én màu xanh da trời, tháng hai lại chọn một bộ Âu phục màu đỏ cam và một chiếc quần đỏ chót. Giờ đã là tháng ba, tổng giám đốc chọn tổng cộng năm bộ âu phục kiểu mới nhất... đỏ, vàng, lục, lam, tím... thêm hai màu nữa là cả cái văn phòng này sẽ treo bảy sắc cầu vồng.

Kim Taehyung ngước mắt lên: "Thắc mắc gì à?".

Phương Khải rối rít lắc đầu: "Không thắc mắc gì hết ạ?"

Thế là một tuần sau, Kim Taehyung mặc bộ Âu Phục mới đi làm, từ tần một tới tầng ba mươi, số lượng "cằm rớt xuống đất" đã đủ để quây ba vòng quanh công ty.Phương Khải cứ lặng thinh đứng phía sau anh. Đến khi vào phòng làm việc, Kim Taehyung bỗng hỏi: "Hôm nay trông tôi lạ lắm à?"

"Đâu có ạ!"

" Thế thì........trang phục không phù hợp ư?"

" Cũng không phải ạ!"

"Vậy sao họ cứ nhìn tôi chằm chằm thế?" Giọng Kim Taehyung có vẻ không vui: "Vấn đề nằm ở chỗ nào?"

Phương Khải đang dằn vặt, không biết nên trả lời ra sao thì đã nghe được đáp áp cực kì tự tin do chính sếp đưa ra: "Tôi thừa nhận mình đẹp trai, nhưng họ cũng không nên dán mắt vào tôi như thế chứ. Phụ nữ đã đành, đằng này đàn ông cũng si mê. Chẳng lẽ họ không biết động não nghĩ à? Có nhìn thế chứ nhìn nữa cũng đâu thể trở thành tôi được?"

"..." Phương Khải điềm tĩnh lấy iPad ra, mở lịch trình làm việc hôm nay rồi cung kính dâng lên sếp. Đừng đùa, anh ấy ngồi vững ở vị trí trợ lý này lâu như vậy, dĩ nhiên phải sở hữu khả năng tự kiềm chế phi thường. Nếu không, trong tình huống này, hẳn anh ấy đã phun bữa sáng chưa kịp tiêu hóa vào thẳng mặt tổng giám đốc nhà mình rồi.

Tuy tổng giám đốc đại nhân đúng là đẹp trai thật, nhưng cũng không đến mức đến cả đàn ông lẫn phụ nữ đều không thể rời mắt. Hai trăm phần trăm nguyên nhân khiến họ phải ngoái lại chính là vì bộ vest màu xanh lá chuối trông rõ là điệu kia!

Mãi đến tối, khi về nhà Kim NamJoon ăn cơm, Kim Taehyung mới nhận ra rằng, thực ra người ta ngoái lại không phải vì anh đẹp trai.

Lúc ngồi trên xe Cadilac, anh nhận được điện thoại của Kim SeokJin: "Đã quen xe mới chưa?"

Đây là tác phong điển hình của  Kim SeokJin . Biết xe của Kim Taehyung bị đem đi sửa, anh ấy lập tức đem chiếc Cadilac mà mình chưa lái lần nào đến, giờ lại ân cần gọi điện tới thăm hỏi.

Kim Taehyung lạnh nhạt đáp: "Tôi đâu phải tài xế, làm sao biết được quen hay không?" Dứt lời, anh cao giọng hỏi Phương Khải đang ngồi trên ghế lái: "Kim SeokJin hỏi cậu đã quen xe chưa?"

Phương Khải toát mồ hôi hội, lòng thừa biết đại thiếu gia nhà họ Kim sao có thể tốn hơi sức quan tâm đến nhân vật phụ bé nhỏ như mình, nhưng vẫn rối rít đáp lời: "Quen, quen lắm ạ!"

Kim Taehyung thu điện thoại lại: "Anh nghe rõ rồi chứ!"

"..." Kim SeokJin cười bất đắc dĩ. Có vẻ như anh ấy đã đoán trước được thái độ của thằng em nên lại thong thả hỏi tiếp: "Đang ở đâu vậy?"

"Trên đường"

"Bao lâu nữa thì về dến nhà"

" Nếu đói thì anh cứ việc ăn trước, đâu ai bắt anh đợi đâu"

" Đợi cũng không sao, anh và bố mẹ sẽ chờ em về ăn cùng"

Dù Kim Taehyung có trả treo thế nào, thái độ bất hợp tác ra sao, người ở đầu dây bên kia vẫn giữ vững hình tượng anh trai hiền từ tao nhã. Chính thái độ ấy khiến anh cảm thấy bứt rứt khó chịu như bị chích gai nhọn. Cuối cùng, anh cười khan: "Anh thích thì anh cứ việc chờ!", rồi cúp máy không hề do dự.

Phương Khải đang im lặng lái xe, bỗng cảm thấy lạnh buốt như thể nhiệt độ trong xe giảm xuống mười đồ. Anh chàng rẽ thêm vài lượt rồi cho xe chạy lên con đường quanh co trên một sườn đồi.

Dải cây xanh đều tăm tắp trải dài hai bên đường, những căn biệt thự nhỏ lần lượt lọt vào tầm mắt. Những căn biệt thự ấy bề ngoài có vẻ không quá sang trọng hào nhoáng, những giữa thành phố tấc đất tấc vàng này thì cũng thuộc dạng xa xỉ.

Cuối cùng, xe dừng lại trước một căn nhà, Kim Taehyung sửa sang lại quần áo rồi bước xuống xe với gương mặt không cảm xúc. Anh không quên ngoái lại hỏi: "Muộn lắm rồi, ăn bữa cơm rồi hẵng đi chứ?"

Phương Khải lắc đầu nguầy nguậy: "Mẹ tôi nấu cơm đợi tôi về ăn rồi. Chúc tổng giám đốc ngon miệng!"

Đùa chắc, có phải anh ấy chưa từng ăn cơm ở biệt thự bao giờ đâu? Đã thế đây còn là bữa cơm gia đình một tuần mới có một lần của nhà họ Kim. Bầu không khí chẳng khác gì Hồng Môn yến, dù thức ăn trên bàn là cao lương mỹ vị ngon lành thì cũng hóa ra nhạt nhẽo. Anh ấy thà về nhà ăn một bữa cơm đạm bạc nóng hổi còn hơi ngồi đờ ra gắp những món "thượng lưu" ở chỗ này.

Bàn ăn nhà họ vẫn quạnh quẽ như mọi khi, chiếc bàn rất rộng nhưng chỉ thưa thớt vài người.

Thi thoảng Kim NamJoon lại hỏi han dăm ba câu về tình hình công ti. Giờ ông đã lớn tuổi, tuy trên danh nghĩa vẫn giữ cương vị Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Viễn Hàng, nhưng chỉ những việc thật sự quan trọng ông mới để mắt đến, còn lại thì giao cả cho con trai trưởng Kim SeokJin... Còn đứa út Kim Taehyung... lúc nào nó cũng làm theo ý mình, chưa bao giờ cùng quan điểm với ông, đã thế tính tình lại cuồng ngạo, thích chống đối nên ông chỉ dám giao La Lune cho nó. Ông muốn rèn giữa nó để đến lúc thích hợp sẽ gọi về tổng công ti, hợp sức với Kim SeokJin.

Kim SeokJin là người có nguyên tắc, làm việc kín kẽ cẩn trọng, điềm đạm ung dung, mỗi lần trò chuyện với anh ấy, Trình Viễn Hàng luôn rất hài lòng.

So với người anh trai này thì Kim Taehyung đúng là khiến ông phiền muộn.

May mà có một người mẹ như Lục Thư Nguyệt giúp bố con ông xoa dịu căng thẳng. Dẫu vậy, bữa cơm này vẫn khiến Kim NamJoon suýt lên cơn nhồi máu cơ tim.

Sau bữa tối, Kim Namjoon và Kim SeokJin ra sân sau đánh tennis, còn Kim Taehyung và Lục Thư Nguyệt ở trong nhà xem ti vì.

Lục Thư Nguyệt nhìn cảnh hai cha con trong sân vui vẻ hòa thuận, tâm đầu ý hợp, lại quay sang nhìn đứa con trai út đang lười nhác bấm điều khiển chỉnh kênh bên cạnh, thở dài: "Con thật là, khi nào mới được như anh con, bao giờ mới thôi là bố con tức giận?"

Kim Taehyung nghiêng đầu sang, cười như có như không: "Có một đứa con trai ngoan ngoãn hiếu thảo là đủ rồi, bắt con giống anh ấy nữa làm gì? Đằng nào cũng đã có anh ấy nối dõi tông đường, thừa kế công ti, thấy con ngứa mắt thì cứ coi như không có đi. Chẳng phải đây là sở trường của mọi người hay sao?"

Lục Thư Nguyệt nghẹn lời không biết đáp lại thế nào. Một lát sau bà mới nhỏ gọng: "Taehyung, con đừng như vậy, trước đây là lỗi của bố mẹ..."

"Muộn rồi, con đi đây!" Kim Taehyung đứng bật dậy, ném cái điều khiển từ xa lên mặt bàn trà bằng kính, "Con đã cho Phương Khải về trước nên đành phiền tài xế trong nhà đưa về vậy!"

"Còn sớm mà, con vội đi đâu?" Lục Thư Nguyệt đứng lên theo, dịu giọng bảo: "Lần sau về nhà con đừng mặc quần áo tươi sáng như vậy nữa, bố con vốn khó tính lại hơi cổ hủ, không chịu nổi kiểu ... kiểu thời trang phong cách sinh động này đâu."

Kim Taehyung khựng lại giây lát, không hé răng nói tiếng nào, rồi bước thẳng ra khỏi cửa.

Sau khi lên xe của Kim NamJoon, việc đầu tiên anh làm là gọi điện cho Phương Khải: "Hôm nay tôi mặc quần áo màu gì?"

Phương Khải đang ăn cơm, vừa ra sức nuốt thức ăn xuống vừa đáp: "Chính ngài còn màu đó, làm sao trách tôi được..."

"Đừng nhiều lời, mau nói cho tôi biết, là màu gì?"

".............màu xanh"

Kim Taehyung trầm mặc "... Xanh đến mức nào?"

"Chắc là... xanh như cái cây trước cổng công ti chúng ta..."

Xuân về, cây lá đâm chồi nảy lộc, xanh đến mướt mắt, nhất là cái cây trước cổng công ti. Kim Taehyung điềm tĩnh hồi tưởng trong giây lát rồi cúp điện thoại.

Màu xanh à...

Sao lại là màu xanh được?  
-----------------END CHAP----------------
Hello mọi người. Mk đã hoàn thành xong chap 2 của truyện rồi nha. Mk đã cố gắng lắm để viết được 3697 từ. Thấy tui có giỏi không. Các bạn đọc xong thì cmt nha, và ấn bình chọn để ủng hộ mk nữa. Động lực viết truyện của mk là nhờ các bạn cmt và bình chọn cho mk đấy. Yêu các bạn❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro