Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






  Nhìn thấy Tuấn Chung Quốc  bất ngờ đi ra, nhìn cậu mặc đồ ngủ còn đỏ mặt căn bản Tiết Hạo không nhận ra cậu, nhưng khi nghe thấy cậu mở miệng nói chuyện, trong nháy mắt quả thực hắn giống như bị sét đánh.

"Tuấn...... Cậu là Tuấn Chung Quốc ?"

Cái này không thể nào! Nhất định là hắn cách hắn mở mắt có vấn đề! Cậu bé trước mắt đáng yêu trong sáng giống như đóa hoa bách hợp, hoàn toàn là loại hắn thích, quả thực là nam thần trong cảm nhận của hắn!

" Chào buổi sáng bạn học Tiểu Quốc ......" Tiết Chấn Sở cũng có chút sửng sốt, tiểu tử thúi, biết ngay là nó đang gạt mình, còn nói người ta lớn lên giống như khủng long.

Kim Tại Hưởng  cau mày, mặt không biến sắc đẩy Tuấn Chung Quốc  ra phía sau, "Không liên quan gì tới em, đi vào ngủ tiếp đi, cơm chín anh gọi em."

"Ừm." Tuấn Chung Quốc  ngượng ngùng lui về. Nếu anh ta muốn xử lý thì giao cho anh ta là được, dù sao cậu  cũng không muốn cùng nói nhảm với Tiết Hạo.

"Chú à thật xin lỗi, chú à đều là sai lầm của cháu, chú à cháu không dám nữa đâu, về sau nhất định cháu sẽ đối tốt với bạn Tuấn Chung Quốc ! Xin chú yên tâm đi!" tầm mắt Tiết Hạo vừa nhìn theo Tuấn Chung Quốc  vừa nói một hơi, chỉ thiếu chút nữa là nói câu"Cháu sẽ phụ trách, làm ơn để cho cháu phụ trách đi".

Tiết Chấn Sở không thể tin nhìn đứa con nhà mình, tiểu tử này uống nhầm thuốc sao?

Đột nhiên Kim Tại Hưởng  có chút hối hận đối với việc Tuấn Chung Quốc  thay đổi, trước kia chỉ có cậu đùa giỡn người khác, mà bây giờ, cậu còn có thể bị người khác đùa giỡn.

Kết quả cuối cùng, Kim Tại Hưởng  không tiếp tục truy cứu, trường học lấy danh nghĩa mừng lễ tốt nghiệp mời tất cả phụ huynh học sinh đến, tìm thời cơ thích hợp giải thích việc Tuấn Chung Quốc  đánh người, Tiết Chấn Sở cũng tự mình ra mặt xin lỗi mọi người.

Nhưng mà người trong cuộc là Tuấn Chung Quốc  lại không tới, bởi vì tối hôm qua không ngủ được, sáng nay lại bị quấy rầy nhiều lần, lúc này còn đang ngủ bù. Kim Tại Hưởng  nói không đi cũng không sao, cậu cũng vui vẻ không đến trường học, dứt khoát tắt điện thoại, ngủ đến trời đất mù mịt.

Khi tỉnh lại đã có thức ăn nóng hổi chờ cậu, Tuấn Chung Quốc  vốn đang đặc biệt sợ hãi, cuối cùng một khi ăn lại ăn đến hí hửng, ăn hai bát còn chưa đủ, lại xới thêm một bát nữa, hoàn toàn mặc kệ cái định luật gì mà.....không có việc mà ân cần thì không phải phản tặc cũng là trộm cướp.

"Ăn no rồi?" Kim Tại Hưởng  đã buông đũa từ lâu, ngồi trên ghế salon đọc sách, nhìn cậu cuối cùng cũng dừng tay, ngẩng đầu hỏi.

"No rồi." Tuấn Chung Quốc  thõa mãn sờ bụng một cái, người đàn ông này cũng không phải cái gì cũng tốt! Ít nhất tay nghề cũng không tồi.

"Ngồi."

Tuấn Chung Quốc cả kinh, ném đôi đũa, "Lại làm?"

"Trong đầu nghĩ cái gì đó?" Kim Tại Hưởng vỗ vỗ ghế salon bên cạnh, "Tới đây ngồi, chúng ta nói chuyện một chút."

"Không muốn!" Tuấn Chung Quốc  ghét nhất chính là bốn chữ "Chúng ta nói chuyện một chút"*.

*我们谈谈: wǒmen tán tán: Chúng ta nói chuyện một chút. Dịch sang tiếng Việt thành 6 chữ rồi!!!!!

Kim Tại Hưởng  không cử động, hỏi thẳng, "Ngày hôm qua họp phụ huynh để nói nguyện vọng công việc?"

"Ừ, cái này anh cũng không cần quan tâm." Bởi vì cậu điểm số của cậu không cần suy tính đến vấn đề nguyện vọng.

"Em định cứ tiếp tục như vậy? Chờ ba mươi tuổi vẫn còn học cấp III, đến cuối cùng học cùng lớp với con trai, rất thú vị sao?"

Khóe miệng Tuấn Chung Quốc  giật giật, thật là độc......

"Xa không nói thì nói gần, năm nay Lương Giai Giai cũng sắp lên lớp 12."

"Anh đừng lấy chuyện cũ ra để nói chuyện này!"

"Hơn nữa rất có thể sẽ học cùng lớp với em!" Kim Tại Hưởng  nói tiếp.

"Cái miệng quạ đen của anh, không nên nói lung tung!" Chỉ là giả thiết cậu cũng không chịu được.

"Em vứt bỏ được nhân phẩm, anh không vứt bỏ được."

Tuấn Chung Quốc  nâng cằm lên hờn dỗi, "Ai cần anh lo!"

"Sang năm phải thi đậu đại học A." Kim Tại Hưởng liếc nhìn cậu một cái, khép sách trong tay lại, kết thúc cuộc nói chuyện.

Tuấn Chung Quốc  lập tức nhảy lên, "Cái gì? Anh giết em đi!"

Thi đậu coi như xong, còn là đại học A? Đùa gì thế!

"Theo anh được biết, trước đây thành tích của em không kém như vậy, ít là lúc thi vào Thịnh Cẩn là tự em thi được."

"Đó là bởi vì lúc thi vào, ngồi bên cạnh em là bạn đứng nhất toàn thành phố." Tuấn Chung Quốc nói qua loa.

"Người đúng nhất toàn thành phố là cháu anh, nó ghét nhất là bị chép bài, cho nên bài thi của nó không ai có thể nhìn được."

"Sẽ không trùng hợp chứ? Kim Cảnh Hi là cháu của anh?" Nhịp tim Tuấn Chung Quốc lỡ nửa nhịp, ánh mắt né tránh.

Kim Tại Hưởng  nhìn cậu nghiên cứu, "Em thích nó?"  

===============….===============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro