Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Miễn cưỡng cho vào miệng." Kim Tại Hưởng cau mày, giọng nói có chút buồn rầu.

Thì ra tối nay anh dẫn cậu đi giày vò một phen, là vì bề ngoài tốt một chút, không đến nỗi không thể hạ miệng sao?

Tuấn Chung Quốc cố nén tức giận: "Không cần miễn cưỡng như vậy đâu, cảm ơn!"

"Đây trách nhiệm của tôi." Kim Tại Hưởng nghiêm trang trả lời, sau đó làm từng bước, vừa hôn, vừa cởi áo ngủ của cậu.

"Đợi. . . . . . Đợi đã nào...! Kim Tại Hưởng  tôi còn chưa chuẩn bị xong!" Hai tay Tuấn Chung Quốc  đẩy ngực anh, rốt cuộc không chịu nổi chuyện sắp ập lên đầu rồi.

Khoảnh khắc bàn tay chạm vào làn da trên eo cậu, sống lưng xuất hiện cảm giác run rẩy, khó có thể tưởng tượng dưới bề ngoài là thân thể như vậy, xúc cảm quá trơn nhẵn nõn nà làm người ta kinh ngạc, hơn tất cả những phụ nữ anh đã từng chạm.

Ban đầu quả thật chỉ vì làm thôi, mà bây giờ là thực tủy tri vị* khiến anh trầm mê trong đó, hai mắt anh nhiễm một tầng sắc dục, khàn giọng: "Em không cần chuẩn bị gì cả, giao cho tôi là được rồi."

(*) thực tủy tri vị: đại khái là "ăn" được 1 lần thì càng muốn ăn thêm nữa

Tuấn Chung Quốc  nhạy cảm nổi một tầng da gà, vốn không muốn trở mặt với anh, hiện giờ cũng không lo nhiều được như vậy, đánh một quyền, thừa dịp anh tránh né, nhanh chóng lăn qua bên cạnh, không ngờ đã quên bên hông còn một cái tay, dễ dàng lại bị kéo trở vậy, vì vậy lại uốn gối giãy dụa, sau khi vùng vẫy không có hiệu quả thì thở hổn hển không cử động nữa nhưng thừa dịp anh ý loạn tình mê trong nháy mắt lại ra tay... Trong chốc lát hai người đã đánh mười mấy chiêu.

Cuối cùng, Kim Tại Hưởng vững vàng giữ chặt cậu, nhìn ánh mắt cậu như con thú nhỏ tức giận không cam lòng, mặt lộ vẻ tán thưởng: "Quả thật có tài, rất thông minh, ra tay cũng rất linh hoạt, hơn nữa phản ứng khá nhanh. Tuy nhiên, hôm nay tôi muốn dạy em một chuyện, trước người có thực lực tuyệt đối, bất kỳ kỹ xảo gì em làm cũng đều vô dụng thôi, phải để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, trước đó, tốt nhất không nên không biết tự lượng sức mình."

Đây là uy hiếp trắng – trợn! Cảnh cáo cậu không được chống trả.

Tuấn Chung Quốc  tránh thoát không ra, kháng nghị nói: "Cái này không khoa học! Trên sách viết dưới tình huống này, đàn ông đều nên lấy lui làm tiến thắng được lòng của người phụ nữ !"

"Lui?"Kim Tại Hưởng  cười nhạo một tiếng, nhưng động tác hoàn toàn ngược lại.

Đôi tay Tuấn Chung Quốc đột nhiên cầm chặt ga giường phía dưới, đau đến cả người đều run rẩy: "Khốn kiếp, chắc chắn anh không phải nam chính, là vật hy sinh......"

Kim Tại Hưởng  có chút kinh ngạc cảm thấy có một lớp cản, tiếng nói kích động vui vẻ: "Cậu nhóc ngoan."

Cậu đã nói không ra lời, vẫn cậy mạnh sẵng giọng: "Ngoan em gái anh!"

"Á......"

Thật là một con mèo nhỏ miệng lưỡi bén nhọn, nhưng không sao, anh có nhiều thời gian từ từ dạy – dỗ.

Sau đó, lúc nửa đêm Tuấn Chung Quốc mơ màng tỉnh lại một lần, phát hiện Kim Tại Hưởng  không ngủ, đang chống đầu nhìn mình.

Cậu nửa mở mắt, mông lung hỏi anh: "Nếu vẫn là dáng vẻ như buổi sáng, anh vẫn làm chuyện này với tôi sao?"

Không biết vì sao, đột nhiên cậu hơi để ý vấn đề này.

"Không biết."

"......" Trả lời thật dứt khoát mà, khốn kiếp!

Tuấn Chung Quốc  buồn bực vùi đầu rúc vào trong chăn, cảm giác hình như cách chăn trán bị cái gì chạm vào.diendanlequydon

"Mặc kệ thế nào, cũng vẫn là em."

"Dối trá!"

"Nếu một quả táo rớt vào vũng bùn em có nhặt lên ăn ngay không? Tuy người khác không cần, nhưng tôi sẽ nhặt lên rửa sạch sẽ rồi ăn hết thôi!"

"Ngụy biện!"

Nhưng mà, có vẻ rất có đạo lý......

********

End chap 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro