Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook ngủ một giấc rất ngon, cảm giác được Taehyung ôm trong lòng khiến cậu cảm thấy an toàn dễ chịu, đánh một giấc từ lúc đó đến chiều hôm sau mới tỉnh. Người đã tỉnh nhưng thân thể không chút sức lực, đầu vẫn còn đau nhói vì cơn sốt nặng. Jungkook mở mắt ra liền nhắm lại để giảm đi cơn chóng mặt, bộ dáng trông như vẫn còn đang ngủ.

Bác sĩ đã ra khỏi phòng chỉ còn Taehyung ở lại bên cậu xuyên suốt 24/24. Tiếng chuông điện thoại reo lên đánh thức Taehyung dậy. Anh nhướn người sang  nhìn xem để chắc chắn cậu vẫn còn ngủ, quay người ngồi dậy trả lời điện thoại. Jungkook cảm giác được hơi thở anh nhẹ nhàng phả ra bên mang tai cậu, có thể hình dung được động tác của anh như thế nào, người nằm nhắm mắt không chút động tĩnh. Cuộc nói chuyện của anh lọt thẳng vào tai cậu rành mạch rõ ràng, đầu dây bên kia chính là Kim Namjoon:

"Thưa lão đại, nơi nhà hoang đó đã chuẩn bị xong, bên bến cảng cũng hoàn tất sẵn sàng giao dịch lô hàng!"

Taehyung im lặng một hồi ém giọng thật nhỏ xuống cố gắng để không đánh thức cậu, chậm rãi đứng dậy bước đến bên cửa kính kéo rèm ra nhìn lên bầu trời ráng chiều:

"Ba ngày nữa, 8 giờ tối tại khu nhà hoang, 9 giờ 30 tại bến cảng, sẵn sàng nghe lệnh tôi lập tức cho nổ toàn bộ, diệt gọn đám cảnh sát phiền phức đó đi."

Thân ảnh trên giường run lên nhè nhẹ, hàng mi dần thấm ướt lệ nóng đang tràn ra, bàn tay trong lớp chăn dày bấm mạnh vào cánh tay truyền dịch đến hư kim, một cảm giác đau nhói dần lan ra bao trùm lấy thân thể Jungkook, máu bắt đầu chảy ngược lên ống truyền. Taehyung thả rèm cửa xuống trở về giường ngồi xuống, ánh mắt anh dời lên bình truyền dịch, hai đầu chân mày nhíu lại đứng dậy đi nhanh ra ngoài gọi bác sĩ.

Jungkook mở mắt ra, ánh mắt ảm đạm nhìn ống truyền đang dần chuyển sang màu đỏ sẫm, khoé miệng nâng lên một nụ cười kỳ quái, cậu bóp mạnh vào mũi kim trên tay, máu càng chạy ngược lên nhanh hơn, đau cũng nhiều hơn một chút. Cửa phòng đập mạnh một tiếng "rầm". Bác sĩ bước chân gấp gáp chạy vào xem xét, Taehyung bước theo sau bộ dáng cũng khẩn trương không kém.

"Jungkook? Em đã tỉnh?"

"Ngài Kim, đây chỉ là do cậu ấy lúc mê man dùng tay kia ấn phải thôi, không vấn đề gì, để tôi thay kim mới."

Jungkook nhìn anh cười một cái tâm tư không rõ nông sâu, bàn tay kia đưa lên trán vuốt mái tóc ngược lên trên, Taehyung cảm giác cậu có chút kỳ lạ.

"Em đói bụng không? Anh gọi người mang thức ăn lên nhé? Hửm?"

"Vâng, ông xã, em muốn ăn món gì đó có nước một chút!"

"Ừm, đợi anh một chút."

Taehyung quay lưng ra ngoài gọi đầu bếp làm món ăn mang lên liền quay trở lại phòng ngồi cùng cậu. Bác sĩ xin phép ra ngoài ngồi, tâm lý ông không chịu nổi nếu cứ ở cùng một chỗ với Kim Taehyung được.

"Anh có bận không? Sao cứ ở cạnh em mãi thế? Công ty phải làm sao? Nơi này luôn có người chăm sóc em mà!"

"Anh không yên tâm, tốt nhất nên đặt em luôn nằm trong tầm mắt anh."

"Ông xã...anh bị cuồng em sao?"

"Ừm. Anh có máu cuồng người yêu, cuồng em muốn chết đi sống lại luôn!"

Jungkook phì cười vui vẻ khiến Taehyung cũng mỉm cười theo, đầu bếp mang thức ăn lên phòng, trong bát lớn bát nhỏ còn bốc khói nghi ngút, mùi thơm kích thích dạ dày Jungkook kêu tiếng rõ to, bạn nhỏ cúi đầu ngại ngùng, mái tóc đen nhánh rũ xuống chỉ để Taehyung nhìn thấy đỉnh đầu tròn tròn đáng yêu. Vui vẻ hôn lên xoáy tóc một cái khiến người kia còn ngại hơn.

Chuông điện thoại lại reo lên, Taehyung sắc mặt ngưng trọng tắt máy rồi nhìn sang Jungkook, điện thoại liên tục reo khiến anh càng thêm gấp gáp, vẫn là tắt đi để ngồi cạnh cậu.

"Anh Jin ngồi đây với em là được rồi, nhanh nhanh đi nghe điện đi nào!"

Bị Jungkook đẩy đẩy anh bất mãn cầm điện thoại ra khỏi phòng, cánh cửa vừa đóng lại sắc mặt Jungkook cũng lập tức thay đổi, đôi mắt cụp xuống nhìn khay thức ăn trước mặt chẳng có chút hứng thú. Kim Seokjin nâng chén súp đến trước mặt cậu ý bảo cậu ăn, Jungkook lúc này mới hoàn hồn nhận lấy.

"Anh Jin...em vừa biết một chuyện cách đây không lâu.."

"Có thể tâm sự cho anh nghe không? Để trong lòng sẽ muộn phiền lắm!"

"Em gần đây vừa biết được, cái chết của ba mẹ em năm đó có liên quan đến anh ấy.."

Một giọt nước mắt tràn khỏi bờ mi nhỏ xuống chén súp trên tay cậu, Kim Seokjin biểu cảm không hề ngạc nhiên, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cậu trả lời:

"Jungkook, ba mẹ anh cũng chết trong vụ nổ năm đó."

Tròng mắt đen láy mở lớn hết cỡ thu trọn hình ảnh Kim Seokjin vào trong mắt, Jungkook tay run đến bưng chén súp không nổi nữa để Seokjin phải đỡ lấy.

"Bình tĩnh Jungkookie! Nơi này có camera, còn có máy thu âm, chúng ta nói chuyện thật nhỏ tiếng thôi nào!"

"Vậy anh vẫn ở đây làm việc?"

"Anh là do đội cảnh sát quốc gia cài vào đây, có thể Taehyung không biết, hoặc hắn đã biết rồi."

"Anh Jin, ba ngày nữa, 8 giờ tối ở khu nhà hoang, 9 giờ 30 tại bến cảng, Taehyung sẽ cho nổ bom."

Bàn tay Seokjin cứng ngắc khẽ run nhẹ, đặt chén súp xuống khay thức ăn, anh nâng lên một chén canh khác còn nóng hổi vừa thổi vừa đưa tới miệng cậu:

"Jungkookie ngoan, cảm ơn em rất nhiều! Lúc đó anh sẽ đưa em rời khỏi đây, chúng ta cùng nhau đến nơi khác sinh sống, anh mở quán ăn, em đi học thiết kế, xem nhau như anh em một nhà mà chăm sóc có được không? Ba mẹ chúng ta sẽ rất yên tâm nếu chúng ta có cuộc sống tốt!"

Jungkook há miệng nuốt xuống muỗng canh ấm nóng ngon miệng, khoé mắt lại đong đầy lệ nóng, chóp mũi đỏ lên hít hít. Seokjin dùng tay nhanh chóng lau đi nước mắt sắp rơi xuống, tiếp tục đút cậu ăn, dáng vẻ điềm đạm ân cần như một người anh trai thân thiết.

"Anh trước sẽ đưa em đến nơi an toàn, sau đó sẽ đến những nơi đó tháo bom và tìm chứng cứ cùng đoàn đội, sau nữa sẽ bắt sống Taehyung về chịu tội, sau đó nữa sẽ đến đón em rời đi. Nhớ chưa? Ngoan ngoãn dưỡng sức khỏe thật tốt, đến lúc đó mới có thể rời khỏi. Ở bên hắn em không an toàn đâu."

Trong màn hình máy tính Jungkook liên tục gật đầu, còn mếu máo, Seokjin thỉnh thoảng còn lau nước mắt cho cậu, Taehyung cùng Namjoon không nghe được cuộc trò chuyện giữa họ càng thêm sốt ruột. Công việc ngắt ngang, anh đứng dậy đi về phòng ngủ. Cửa vừa mở ra đầu bếp đã cúi người chào anh rồi ra khỏi phòng, Namjoon đứng bên ngoài bất chợt nắm lấy cổ tay đầu bếp kéo đi xuống lầu.

"Cục cưng? Người kia nói với em những gì? Sao em lại khóc?"

"Không có gì. Ông xã, em muốn nghỉ một chút!"

Nói xong chẳng đợi Taehyung trả lời, Jungkook nằm xuống kéo chăn phủ lên hơn nửa mặt nhắm mắt lại. Taehyung bị lơ đi cảm thấy vô cùng khó chịu, bực dọc lấy quần áo đi vào phòng tắm. Jungkook sau đó liền ngủ thật, cậu còn phải dưỡng sức cho ba ngày tới nữa.

Dưới bếp là Namjoon đang nắm lấy vòng eo của Seokjin khó chịu dò xét:

"Anh nói những gì với cậu ấy vậy? Sao em không nghe được?"

"Chuyện của bọn anh em nghe làm gì? Chỉ là...chỉ là...Jungkook tủi thân một chút."

"Cái gì mà tủi thân?"

"Em ấy bảo Taehyung bắt nạt em ấy, thì...lần nào cũng hành em ấy đến bệnh. Chuyện của người khác anh không hỏi nhiều."

Hai mang tai đầu bếp đỏ lên trông thấy, Namjoon bật cười vì người trước mặt ngại ngùng rất đáng yêu, không nghi ngờ gì nữa liền buông người ra lục tìm thức ăn trong bếp. Seokjin thở nhẹ ra một hơi kín đáo quay người đi vào theo, Jungkook đã cung cấp cho anh một thông tin rất lớn, 100 phần trăm đáng tin, vì cảm giác em ấy cho anh biết rằng bọn họ cùng chung cảnh ngộ, sẽ cùng chung mục đích.

Người tổn thương ta, ta lừa gạt người, chúng ta nếu không thể sống tốt liền cùng nhau xuống địa ngục hết đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro