Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triền miên trên giường từ sáng đến chiều khiến Jungkook kiệt sức đã bị ngất đến vài lần, ngất rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngất, Taehyung như mãnh thú vồ lấy người dưới thân điên cuồng cắn nuốt, dục vọng bị kiềm cố suốt bốn tháng trời khiến anh mất kiểm soát, trầm luân vào hoan ái bỏ ngoài tai lời cầu xin của Jungkook.

Mãi đến chiều Taehyung mới thoả mãn dừng lại, bồng Jungkook lên quấn chăn mỏng quanh người xuống lầu đi tắm. Trong phòng ngủ không có phòng tắm bất tiện chết đi được! Tắm táp sạch sẽ xong lại ôm người ngược trở lên lầu. Mở tủ quần áo chọn mãi mới được một bộ quần áo rộng rãi thoải mái mặc vào cho Jungkook, người thì vẫn bất tỉnh nhân sự. Anh mặc lại bộ vest lúc sáng cầm chùm chìa khoá ra ngoài, khoá cửa nhà lại, trở về một thân tây trang màu đen lịch lãm bước ra khỏi nhà.

Học sinh, công nhân, người trong khu dân cư bắt đầu chú ý anh, chỉ có những người giàu có hoặc làm công chức cấp cao mới ăn vận lịch sự như thế. Sải bước sang bên kia đường nơi có chiếc xe hơi màu đen đỗ lại, anh mở cửa xe bước vào, động tác nhàn nhã đốt lên điếu thuốc đưa tay gác lên cửa xe, chậm rãi lái xe rời đi.

Anh đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo, chất lượng đúng là chả vừa ý chút nào, sau khi ra khỏi liền dạo một vòng tìm bệnh viện, mua vài liều chống viêm hạ sốt, lại phải vòng một đường dài mua thức ăn. Trong xe toàn mùi thức ăn làm anh không thể đóng cửa sổ được, cứ để vậy lái trở về khu dân cư nhỏ.

Bước xuống xe liền nhận được những ánh mắt tò mò, Taehyung bực dọc thở dài một hơi mang đồ vào nhà. Jungkook vẫn còn đang ngủ, anh thay ra bộ đồ thể thao dài mau đen form rộng thoải mái xuống lầu hâm nóng thức ăn.

"Kim Taehyung tôi là ai chứ! Chẳng có gì làm khó được tôi cả! Hâm thức ăn? Chuyện nhỏ!"

Căn nhà nhỏ sáng đèn, âm thanh trong bếp thỉnh thoảng vang lên, anh dọn một bàn thức ăn bốc khói nghi ngút chật ních đến không còn chỗ để, hài lòng bước lên lầu gọi người xuống ăn cơm.

"Jungkookie, Jungkookie! Dậy ăn tối nào! Ăn xong sẽ cho em ngủ tiếp, dậy nào!"

"Ông...Taehyung, anh....bồng em xuống có được không?"

Giọng mũi vẫn còn ngái ngủ của cậu khiến lòng anh ngập tràn vui vẻ, chính là cảm giác thỏa mãn khi nuông chiều Jungkook, cảm giác được nâng niu bảo bọc người mình yêu.

"Được! Anh bồng em xuống!"

"Em muốn ngồi ở sô pha! Ngồi ghế kia đau mông chết đi được!"

"Được! Cho em ngồi sô pha!

Jungkook vừa được thả xuống liền nằm dài ra ghế muốn ngủ tiếp, Taehyung dùng chén nhỏ bỏ thức ăn vào đầy ắp rồi mang đến sô pha ngồi xuống. Jungkook trườn người lên gối đầu lên đùi anh không có ý muốn ngồi dậy dùng cơm, tay còn run rẩy đến mức cầm đồ vật không nổi, với lấy remote mở tivi lên xem.

Xúc một muỗng nhỏ thức ăn đưa đến miệng cậu, Jungkook chỉ việc há miệng ra ăn, vừa nhai nhai vừa chuyển kênh, hai chân duỗi thẳng bắt chéo vào nhau thi thoảng còn đung đưa qua lại.

"Jungkookie, ngon không?"

"Ừm."

Cửa nhà vang lên vài tiếng gõ, theo sau đó là giọng nói của vài người:

"Jungkook ah...! Cháu có nhà không?"

Taehyung khó chịu cau mày nhìn ra phía cửa. Cửa tiệm đã đóng rồi còn vào tận đây được?

"Taehyung, anh không khoá cửa tiệm?"

"Anh không nhớ!"

"Vậy ra mở cửa đi."

Vài bác gái cùng vài thanh niên trẻ tuổi đứng lóng ngóng nơi cửa nhà, mở cửa ra là một thanh niên cao ráo, dáng người lực lưỡng, cơ bắp ẩn ẩn hiện hiện sau bộ đồ thể thao tay dài màu đen, mái tóc xoăn đen dài đến mắt, khuôn mặt tuy đẹp trai đến độ hoàn mỹ nhưng nom có chút đáng sợ.

Taehyung mở cửa ra có chút ngạc nhiên nhìn sáu đến bảy người trước cửa nhà. Giọng nói trầm trầm khiến người khác lạnh tóc gáy:

"Các người tìm ai?"

"Je...Jeon....Jungkook! Thằng bé đâu? Cậu là ai?"

"Người đang không khỏe, các người về đi."

Taehyung không có kiên nhẫn với những người này, Jungkookie của anh đang rất đói bụng còn đang chờ anh vào đút ăn. Lùi người vào định đóng cửa, cánh cửa chưa khép được một nửa đã bị chặn lại.

"Chúng tôi muốn gặp thằng bé! Không khỏe thế nào để tôi vào xem."

Một bàn tay của Taehyung có thể chặn lại sức của ba bốn người đang đẩy. Đôi mắt màu nâu trà nhìn xuống cảnh cáo khiến người nhìn cảm thấy sợ hãi, bọn họ đang sốt ruột rốt cuộc Jungkook có an toàn hay không. Anh bắt đầu nổi giận, giọng nói vốn đã trầm còn trở nên lạnh hơn:

"Tôi nói, không.phải.chuyện.các.người!"

Jungkook sực nhớ ra có hẹn bọn trẻ buổi tối đến nhà mình dạy kèm, ngẩng đầu dậy gọi với ra ngoài:

"Taehyung, anh để mọi người vào đi!"

Taehyung bực dọc mở cửa ra bước vào trong ngồi lại chỗ cũ, thản nhiên nâng đầu Jungkook lên đặt trên đùi mình, cầm chén nhỏ lên định tiếp tục đút cậu ăn. Những người đó vào nhà ngồi trên ghế nhìn hai người bằng đôi mắt ái ngại, những bác gái tỏ ra lo lắng rất nhiều, còn bọn trẻ tầm 17,18 tuổi có vẻ tò mò.

"Jungkook, người này là...ờm..."

"Là anh trai cháu, cháu bị bệnh nên anh ấy đến chăm sóc vài ngày!"

"Hơiiiii.....các bác cứ tưởng cháu bị ăn trộm vào nhà khống chế chứ, nên là không yên tâm phải đến xem thử!"

Taehyung nghe xong có hơi ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy đau lòng một chút, Jungkook chính là không muốn người khác biết về mối quan hệ của hai người thêm nữa. Đôi mắt cụp xuống nhìn mái đầu tròn tròn dưới đùi mình, rất nhanh lại nâng lên nhìn một bà bác vừa nói xong.

"Bà nói ai là ăn trộm?"

Jungkook ngước lên nhìn anh, khuôn mặt đó nói giết người còn tin được huống gì ăn trộm.

"Taehyung, bộ dạng của anh như muốn phạm tội vậy, người khác nhìn vào nghĩ là ăn trộm cũng đúng! Các bác đừng để bụng, anh ấy tuy hơi cục cằn nhưng rất yêu thương cháu!"

"Anh Jungkook! Vậy anh bệnh rồi, dạy kèm cho bọn em chắc để hoãn lại vài ngày nữa ạ?"

Jungkook cau mày suy nghĩ gì đó một lúc rồi nói tiếp:

"Nhưng tính ra còn một tuần nữa là bọn em thi rồi đúng không? Làm sao ôn kịp?"

"Đâu còn cách nào ạ!"

"Đợi anh một lát anh sẽ xem giúp cho!"

Taehyung nhìn những balo phía sau bọn trẻ, cái nào cũng có vẻ nặng trịch, lại nhìn xuống Jungkook, đến ngồi cũng không ngồi được còn muốn dạy học?

"Jungkookie, em đang rất mệt!"

"Không sao cả, anh đi ăn tối đi!"

Taehyung nhìn hết một lượt những người ngồi ở đây, điều hoà hơi thở áp chế lửa giận trong người, một đám phiền phức phá hỏng buổi tối của anh và cậu. Còn Jungkook thừa biết Taehyung tức giận nên liền giải vây:

"Mọi người cùng ăn tối nhé! Ăn xong chúng ta sẽ học, các bác cũng ngồi lại dùng bữa cùng cháu đi! Xong rồi hẵng về!"

"Vậy được!"

Taehyung trố mắt nhìn bọn họ, mời vậy mà cũng đồng ý sao? Đáng nhẽ phải từ chối lịch sự chứ mấy cái người này! Aisssss......thật là! Anh nhìn sang bốn thanh niên đang còn ngồi ngó nghiêng xung quanh:

"Thanh niên thì xung phong đi dọn thức ăn đi! Ngồi đó đợi tôi phục vụ sao? Có làm thì mới có ăn nhé! Dọn lên bàn này ngồi luôn đi, Jungkook em ấy không được khỏe."

Bọn trẻ vâng vâng dạ dạ gấp rút dọn thức ăn lên, ông chú đó đáng sợ quá đi mất!

Bữa ăn diễn ra vô cùng vui vẻ, duy chỉ có Taehyung mặt đen như đít nồi nhìn mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, ngồi đông đúc thế này anh chưa trải qua bao giờ nên có chút không quen, thi thoảng chỉ gắp một miếng bỏ vào miệng nhai nhai, còn lại đều gắp cho Jungkook.

"Em nằm yên, để anh đút."

"Em ngồi được, em..."

Taehyung nhìn xuống đôi mắt cậu, bờ môi mỏng khép lại kéo nhẹ một nụ cười nhếch lên một bên. Anh là đang cảnh cáo cậu: em mà không để cho tôi đút ăn thì một lát nữa sẽ biết tay tôi!

Taehyung rất là đẹp trai với nụ cười khá là hiền lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro