Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay luồn trong áo cậu vẫn không buông ra, đôi mắt người đàn ông đang nhu tình thoáng chốc đượm nỗi buồn thương, hai đầu chân mày nhíu nhẹ lại chăm chú nhìn người trước mắt, khuôn mặt này, ánh mắt này, nụ cười này, từng đối với anh thật dịu dàng trong sáng, từng đối với anh vui vẻ thâm tình, như thế nào lại trở nên xa lạ tàn nhẫn như vậy?

"Jeon Jungkook, vậy từ trưa đến giờ là em bẫy anh? Căn bản em chẳng có chút hứng thú nào?"

Thu lại nụ cười, đôi môi nho nhỏ xinh đẹp nghiêm lại buông ra từng tiếng lạnh tanh:

"Không phải anh rất hài lòng sao? Bây giờ đổi ý rồi? Tiền anh nhiều không đếm xuể nhưng lại tiếc chút đồng lẻ chơi bời hay sao?"

Cực lực kìm chế cơn phẫn nộ đang dần chiếm lấy lí trí, Taehyung bóp chặt hai bên eo nhỏ quăng cậu sang bên cạnh, lực quăng mạnh mẽ khiến lưng cậu nhói đau như muốn bị trật khớp, đệm sô pha mềm phía sau không ăn thua. Khuôn mặt vẫn một biểu cảm hời hợt nhìn anh, Taehyung đứng phắt dậy siết chặt hai tay đến trắng bệch, gân xanh trên trán nổi lên rõ rệt, khung xương hàm sắc cạnh đi chuyển vang lên âm thanh lạo rạo vì nghiến răng.

Bước đến bàn kính cầm lấy chìa khoá xe ra cửa, lúc đi anh chỉ quay đầu lại nói với cậu một câu duy nhất, âm điệu không phải là tức giận nữa, giọng nói trầm trầm thoảng trong đó một chút bi thương, chính là đau lòng:

"Jungkook, em nếu muốn anh rời khỏi cũng đừng tự hạ thấp bản thân mình như vậy, anh sẽ về Seoul theo ý em, nhưng anh không ly hôn đâu."

Cánh cửa vừa đóng sập lại, Jungkook nhanh chóng bước đến khoá trái cửa lại, đôi chân run rẩy vô lực quỵ xuống tại chỗ, đôi tay thon mảnh gắt gao ôm chặt lấy miệng mình che giấu tiếng khóc. Tàn nhẫn với anh ấy cũng chính là tàn nhẫn với bản thân, Taehyung đau một thì cậu phải đau mười.

Đoạn tình cảm sai trái này...không thể kéo dài thêm được nữa. Taehyung yêu cậu thì đã sao, cậu yêu anh ấy thì đã sao? Lương tâm Jungkook không cho phép, bổn phận của con cái đối với cha mẹ càng không cho phép cậu dây dưa cùng anh ấy, trái tim này...để cát bụi chôn vùi theo năm tháng đi...

Taehyung bước đi được vài bước thì dừng lại vì nghe âm thanh phía sau lưng, em ấy khoá cửa rồi...chán ghét mình đến thế sao? Hơn một giờ đêm có một bóng người vẫn ngồi trước cửa nhà, trên ngón tay kẹp một điếu thuốc đang hút dở, dưới chân là vô số đầu thuốc lá đã bị dập tắt. Taehyung cứ ngồi như vậy dưới trời lạnh, sương đêm phủ lên mái tóc anh ẩm ướt khó chịu, chốc chốc lại ngoái đầu nhìn vào trong căn nhà nhỏ. Jungkook còn thức, anh không muốn về.

Jungkook ngồi nơi cửa thật lâu, đến khi đôi mắt nặng trĩu sưng húp, đến khi thân thể mỏi mệt đến cùng cực mới chậm chạp đứng dậy tắt đèn, đôi chân dò đẫm trong bóng tối bước từng bước lên cầu thang. Cánh cửa khép hờ khiến chút ánh sáng ngoài ban công rọi vào, hắt lên cánh cửa đối diện một đường ánh sáng. Đẩy cửa phòng ra là một mảng trống trải lạnh lẽo kỳ lạ, mấy tháng nay cậu đối với căn phòng này vẫn rất bình thường, cớ sao lúc này lại thiếu vắng đến thế? Vì...anh ấy không còn ở đây nữa sao?

Đi đến ban công nhìn xuống nơi chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đỗ lại, nơi đó đã trống rỗng chỉ còn một bãi cỏ héo khô. Vì lúc cậu tắt đèn, ánh sáng trong nhà tắt đi thì anh đã lái xe đi rồi. Trong lòng có chút tiếc nuối đóng cửa ban công, kéo rèm lại, nằm lên giường nhìn trần nhà trắng toát. Mệt mỏi kéo cơn buồn ngủ đến đè nặng hai mắt Jungkook, cậu không lâu sau đó đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Taehyung lái xe thật chậm lang thang trên con đường vắng tanh, con đường cô quạnh hiu hắt ánh đèn khuya khiến lòng người càng thêm vỡ nát. Thắng xe lại giữa lòng đường không một bóng xe, anh chắp hai tay trên vô lăng, gục đầu lên tay nhắm mắt lại. Trong chiếc xe hơi sang trọng sừng sững giữa đường, tiếng khóc người đàn ông không lọt qua khỏi lớp kính xe loại tốt, mọi đau khổ tiếc nuối từ hốc mắt anh tràn ra nhỏ giọt xuống quần tây đen nhẵn nhụi, bị thương xâm lấn không khí ngột ngạt trong xe nhuộm thành một màu tan vỡ khiến con người không thở được.

Ngón tay thon dài hoàn mĩ có chút thô ráp miết mạnh trên tay lái đến trắng bệch, tiếng khóc ngày một to hơn khi tâm hồn bị yếu đuối bao vây, tình yêu cay đắng cùng kỷ niệm ngọt ngào xoắn vào nhau thành sợi dây vô hình siết chặt thân thể anh đến nghẹt thở. Rốt cuộc vì sao lại dễ khóc đến vậy? Anh từ trước đến giờ đâu phải là kẻ yếu đuối lụy tình, cớ sao trong đầu chỉ cần hiện lên thân ảnh nhỏ nhắn kia lại khiến anh hốc mắt chực trào lệ nóng?

"Jeon Jungkook, anh yêu em đến khờ dại yếu đuối, yêu em đến đau đớn ruột gan, vì sao lại tàn nhẫn muốn kết thúc tình cảm của chúng ta? Bom đạn không thể làm thương anh dù là một chút, nhưng sự tàn nhẫn của em đang khiến anh chết dần chết mòn trong đau đớn, Jeon Jungkook!"

Chiếc xe dừng lại thật lâu trên đường vắng, hai tiếng sau cũng chậm rãi lái đi. Về đến biệt uyển lại là một mảnh trống vắng lạ thường, nơi nào cũng nhìn thấy bóng hình nhỏ bé ấy quanh quẩn khắp nơi. Nơi này tràn ngập hơi thở cùng ký ức của Jeon Jungkook. Mở cửa phòng là bóng đêm lạnh lẽo quấn chặt lấy thân thể anh, theo trí nhớ đi đến vị trí giường lớn ngã người xuống một cách mệt mỏi. Taehyung cầm điện thoại trong tay nhìn chằm chằm vào tài khoản mạng của Jungkook, đã hơn bốn tháng em ấy không cập nhật tin tức, từ khi công khai thân phận đến bây giờ.

Kth_95: Các người có thấy tôi tốt ở điểm nào không?

Noname: điểm nào cũng tốt!

User1: giàu có, đẹp trai, quyền lực, quyến rũ, có vẻ rất chung tình!

Taekooklove: có vẻ rất chân thành trong chuyện tình cảm, vì anh đăng rất nhiều ảnh của người yêu mà.

...

...

Kth_95: Nhưng dù vậy em ấy vẫn không cần tôi...!

Lời tâm sự của anh chẳng biết thốt ra cùng ai, chỉ vài câu vỏn vẹn như vậy lại khiến người khác tâm trạng chùng xuống theo, Kim Taehyung cao cao tại thượng như vậy cũng có lúc yếu đuối đến thảm thương.

Jeon Jungkook giống như mặt trời, xinh đẹp, sáng chói, còn nóng rực, đến với thế giới của anh liền soi sáng tâm hồn anh đầy tăm tối, lại vô tình khiến tảng băng trong lòng anh tan chảy thành nước trong.

Nhưng càng muốn tiến đến gần mặt trời hơn, lại càng bị thiêu đốt đến chảy ra thành nước, nước dần khô lại, đến khi nhận ra thì chỉ còn là một vệt nước đã bị hong khô. Kim Taehyung đã đi đến bước này rồi, chính là yêu em ấy đến không còn đường lui nữa, mặc cho tâm can bị nhàu nát vẫn không thể buông tay.

Nghiêng đầu qua nhìn ánh trăng tĩnh lặng bên mặt kính, đôi mắt màu nâu trà dần dần trống rỗng đến đau thương. Từ từ khép mi mắt lại, Taehyung mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Hai con người, hai vùng trời, hai hơi thở, nhưng chung một nỗi khổ đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro