Chap 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook bước ra khỏi quầy đến ngồi đối diện với anh, giật lấy khăn trong tay anh rồi tiếp tục lau đi vết máu đang dần khô lại. Động tác chợt dừng, cậu ngước mắt lên nhìn anh, hình như là tức giận. Ánh nhìn khiến Kim Taehyung- đại ca xã hội đen, trùm buôn vũ khí súng ống đạn dược kiêm CEO tập đoàn gia tộc họ Kim bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, khó khăn nuốt một ngụm khí lạnh xuống lồng ngực đang còn phập phồng.

"Kim Taehyung, em trước khi đi đã nói anh không được làm lớn chuyện."

Giọng nói người ngoài nghe vào có vẻ rất bình thường không vui không giận, nhưng Taehyung nghe vào lại là một trận bão tố sắp ập đến đầu anh, Jungkook gọi anh nhưng gọi cả tên cả họ thì chính là có vấn đề. Người đàn ông vừa mới oai phong lẫm liệt lúc nãy, bây giờ đang ngồi đây cụp tai xuống đợi bị mắng:

"Anh...anh có làm gì lớn chuyện đâu nào!"

"Như vậy chưa đủ lớn? Dọn dẹp đống này nhanh chóng cho em."

"Anh sẽ gọi người đến làm, em giữ cho anh chút mặt mũi với người khác với chứ!"

Giọng nói anh hạ xuống thấp hết cỡ, thì thầm với Jungkook một cách chân thành khiến cậu mím môi kìm nén tiếng cười. Được rồi, lúc về sẽ tính sau vậy!

Quán bar được dọn dẹp ngay sau khi Taehyung gọi người đến, anh trở lại vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống thưởng thức ly coktail được Jungkook chính tay pha chế, tâm trạng vui vẻ cả ngày lơ lửng trên mây thỉnh thoảng lại nhìn cậu cười tươi, ban ngày người đến khá ít, công việc tương đối khá nhàn cho cậu. Năm giờ chiều tan ca, Jungkook cởi tạp dề ra vươn người một cái đi đến ngồi đối diện với Taehyung, hai tay chống cằm nhìn anh trông đáng yêu ghê gớm.

"Taehyung, đi siêu thị mua ít đồ về nấu gì đó ngon ngon nhé?"

"Ừm. Anh đưa em đi."

Đứng dậy rời khỏi quán bằng đường sau đã có chiếc xe màu đen đậu lại sẵn, Bi gật đầu chào anh một cái, đợi hai người ngồi ổn định rồi đánh tay lái đi về trung tâm thương mại gần đó. Taehyung đi phía sau đẩy xe hàng, đôi mắt tràn đầy ngọt ngào nhìn Jungkook đi phía trước, đôi môi không tự chủ được cứ cong cong lên cười mãi. Thứ hạnh phúc đã rất lâu anh chưa được cảm nhận, hạnh phúc của một gia đình, mà Jungkook, chính là gia đình của anh.

Đi ngang qua kệ chứa rượu, Taehyung thuận tay bỏ vào xe đẩy vài chai giá đắt nhất, đều không đạt tiêu chuẩn của anh, nhưng bây giờ bảo Bi quay về Seoul lấy vài chai đến thì Jimin, con chim hung dữ đó sẽ mắng anh mấy ngày mấy đêm vì người yêu cậu ta bị khổ sai cho xem, đành uống tạm những loại này vậy.

Jungkook đi được một đoạn lại đứng yên nhìn vào tủ kính lớn chứa toàn khung ảnh. Đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh nhìn từng cái từng cái khung từ nhỏ đến vừa tỏ rõ sự thích thú.

"Jungkookie, em muốn mua khung sao? Đâu có tấm ảnh nào để bỏ vào đâu chứ."

Đôi mắt cậu thoáng buồn bã cụp xuống, không trả lời quay người rời đi, Taehyung còn thấy ánh sáng lấp lánh trên đôi mắt đó vụt tắt vì câu nói của anh. Muốn tự vả cho bản thân vài phát hết sức, anh nhanh chóng đẩy xe đuổi theo cậu. Kể ra lúc kết hôn cũng chỉ có tấm ảnh cưới duy nhất mà anh cùng cậu chụp cho có lệ, ngoài ra kỷ niệm cũng chỉ vài tấm được lưu trong điện thoại, lòng anh chợt nặng nề theo, không khí vui vẻ mất sạch.

Về đến nhà trời đã sẩm tối, Taehyung ngồi lười biếng nơi sô pha chuyển kênh tivi, ba người còn lại tất bật với bếp núc, Seokjin bước ra đứng chống hông mắng anh:

"Họ Kim kia, lúc làm ở nhà cậu tôi đã không nói rồi, bây giờ cậu ăn ở nhà tôi mà vẫn ra dáng ông chủ quá nhỉ? Có biết vào phụ giúp một tay không hả đồ lười biếng?"

"Nè? Tôi làm gì biết nấu ăn? Vào đó không phải chật chỗ thêm sao?"

"Nhìn Namjoon xem, ít nhất cậu ta cũng phụ giúp bưng bê bày biện thức ăn đấy!"

Chép miệng đứng dậy, Taehyung thả remote xuống ghế đi vào trong bếp mang thức ăn ra ngoài, Namjoon bộ dạng rất chăm chỉ học hỏi Seokjin nấu ăn, tuy có chút vụng về nhưng rất chú tâm.

"Namjoon, cậu cũng muốn nấu ăn?"

"Ngài Kim, sau này nếu anh ấy có bận bịu hay không khỏe thì tôi có thể nấu cho anh ấy ăn, tệ nhất cũng là một bát cháo, người ở cạnh tôi cả đời, chẳng lẽ chăm sóc cũng không biết làm?"

Cậu ta quay đi để lại Taehyung đứng bên bàn ăn suy nghĩ một hồi lâu, đúng vậy, anh cũng muốn chăm sóc cho Jungkook còn nhiều hơn thế nữa, nghiêm túc với tình cảm, chính là nghiêm túc với từng hoạt động sinh hoạt nhỏ nhất của hai người, để ý kỹ một chút liền sẽ nhận ra anh có bao nhiêu thiếu sót.

Buổi ăn trôi qua khá vui vẻ, riêng Taehyung đang suy nghĩ đến hàng chục dự định trong đầu, sắp xếp thời gian đưa Jungkook đi chụp ảnh kỷ niệm, sau đó sẽ in ra thật nhiều, đóng khung lớn khung nhỏ treo khắp nơi trong nhà ở Seoul. Mua sắm cho cậu ti tỉ các thứ chất đầy phòng ngủ hay phòng chứa đồ, dắt cậu đi ăn những món ngon ở khắp nơi, hay đi du lịch đủ mọi địa điểm, cùng nhau chụp thật nhiều ảnh lưu niệm post lên mạng xã hội, dùng đồ cặp với nhau,...bao nhiêu vui vẻ đều viết cả lên mặt.

Jungkook nằm sấp trên giường nghịch điện thoại, Taehyung ngồi ở bàn nhỏ gần ban công đánh máy tính. Cậu đang gọi điện nói chuyện với bạn, những người lúc sáng cùng làm ở quán bar. Một cái điện thoại nhưng lại láo nháo tiếng nói chuyện của năm sáu người, cười nói rôm rả khiến Taehyung bực hết cả mình, chẳng tập trung nổi vào máy tính, gập laptop lại anh nhào lên giường ôm lấy cậu. Bọn kia láo nháo chỉ thấy một cái đầu đen đen đang dụi dụi vào người Jungkook.

"Kookie, bạn trai của anh hả?"

"Jungkook ai vậy?"

"Jungkook có phải người lúc sáng không?"

Jungkook cười híp cả hai mắt ngại ngùng đặt điện thoại ra xa, quay người đẩy đầu Taehyung ra khỏi eo mình:

"Nè anh tránh ra coi! Đừng có cạ đầu vào eo của em!"

"Àaaa....Jungkookie không cho anh ôm sao? Cho anh ôm một chút thôi mà.....uhhhhh....."

Giọng nói trầm thấp của anh lại dùng đi mè nheo thật khiến người khác sởn cả da gà, bọn bạn Jungkook được phen cười giòn giã, đến cậu cũng không nhịn được, bất lực đành để anh quấn lấy mình thích làm gì thì làm.

"Jungkook ah, là anh chàng lúc sáng có đúng không? Hay ai thế?"

"Ahhhh....mèo lớn nhà mình đó!"

Jungkook vừa dứt câu Taehyung liền ngẩng đầu dậy bất bình nhìn cậu:

"Gì mà mèo lớn? Anh là chồng em đó! Nè anh nhìn thế nào mà lại gọi anh là mèo hả?"

"Chồng sao? Ô....."

"Gì? Chồng gì....????"

"Jeon Jungkook mau trả lời.......!"

Taehyung ngồi dậy cầm lấy điện thoại cậu đi ra ban công, nhìn vào những khuôn mặt đang còn bị sốc thông tin nói rất rõ ràng:

"Mời các người ghé vào tài khoản Kth_95 xem tôi là ai, xem bạn các người là ai, nhé! Tôi là chồng ẻm đó! Bớt gọi thân mật lại đi!"

Jungkook vừa ra đến nơi Taehyung cũng vừa tắt máy, cậu chỉ có thể giậm chân giận dỗi, môi nhỏ chu ra không hài lòng chút nào. Taehyung ôm ngang người lên mang vào phòng ngủ đặt xuống giường, cả người anh áp lên người cậu ghìm chặt lại không cho vùng vẫy:

"Con thỏ nhỏ, em nói ai là mèo lớn?"

"Anh chứ ai! Còn tắt cả điện thoại của em, ngang ngược!"

"Jungkookie, mai cùng anh đi nước ngoài."

"Làm gì? Công việc của em không thể nghỉ được."

"Anh tìm người làm thay em, chúng ta đi du lịch, đi chụp hình ngoại cảnh, in thật nhiều tấm to tấm nhỏ ra, sau đó đóng khung lại treo khắp nơi trong nhà của chúng ta!"

Jungkook chớp chớp mắt nhìn anh, rất nhanh trở nên buồn bã hạ giọng:

"Taehyung, anh đang cố gắng hàn gắn lại mối quan hệ của chúng ta sao? Nó thực sự tệ đúng không?"

"Jungkookie, anh thực sự muốn chúng ta quay lại những ngày tháng ngọt ngào của lúc trước, anh chỉ mong giữa chúng ta không còn vướng bận điều gì nữa cả, đợi anh một chút nữa thôi, mọi chuyện rất nhanh sẽ sáng tỏ, anh sẽ đem sự thật của năm đó đến trước mặt em, dù là đúng hay sai, dù em chọn yêu hay hận anh đều không hối tiếc. Đợi anh một chút nữa thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro