Chap 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm giờ sáng Jungkook bị Taehyung lôi ra khỏi giấc ngủ ngon, được anh bồng trên tay lên xe hơi đi thẳng đến sân bay, suốt đường cứ gật gà gật gù cáu bẳn vì mất ngủ, lơ mơ một hồi lại ngủ tiếp, lúc đến sân bay đã ồn ào tỉnh cả ngủ. Taehyung hai tay ôm mông cậu ngang bụng mình, để cậu gác cằm lên vai anh, tư thế cứ như bồng em bé. Tiếng ồn ào náo nhiệt trong phi trường làm cậu nheo mắt, đập vào mắt cậu đầu tiên là phía sau những vệ sĩ cao to là những chiếc điện thoại đang nhằm vào hai người liên tục chụp hình.

Kim Taehyung bất ngờ xuất hiện ở sân bay, trên tay còn...bồng một thiếu niên đang ngủ, hình như là người anh công khai tình cảm trên mạng xã hội, lần đầu tiên hai người xuất hiện cùng nhau sau những tin đồn kia.

Cảm giác được người trên tay mình ngại ngùng úp mặt vào hõm cổ anh, Taehyung chỉ cười nhẹ rồi vỗ vỗ lưng cậu, nhận lấy áo của một vệ sĩ phủ lên trùm kín đầu cậu sải bước nhanh đến máy bay tư nhân.

"Cho em xuống đi! Thật kỳ cục quá!"

"Ngồi yên cho anh nếu không muốn bị tét mông giữa chốn đông người."

"Taehyung, anh là đang muốn làm gì vậy?"

Taehyung cười ra tiếng, bàn tay lén lút bóp mông cậu một cái mới trả lời:

"Anh muốn người khác biết em là của anh, sau việc ở quán bar kia thì hình như chẳng mấy ai biết về mối quan hệ của chúng ta, vẫn có những tên khốn dơ bẩn muốn tiếp cận em, lần này mong nhiều người biết một chút để chúng liệu hồn tránh xa em ra."

"Này, anh có cảm thấy anh dạo gần đây nói rất nhiều không? Người ta gọi là lắm lời đó!"

"Vậy em muốn anh lấy áo ra khỏi đầu em không? Để người khác tiếp tục chụp."

"Anh dám?"

Taehyung không trả lời, ngay lập tức lấy áo ra khỏi đầu cậu, Jungkook bị bất ngờ liền đánh mạnh một cái vào lưng anh. Người kia không những không đau còn vui vẻ cười thật sảng khoái, cảnh tượng này trong mắt người khác chính là hình ảnh Kim tổng nuông chiều người yêu.

Vừa lên được máy bay Jungkook đã giận dỗi sang ghế khác ngồi, dùng chăn mỏng phủ lên người quay người ra cửa sổ máy bay. Taehyung bị ăn bơ vì lỡ chọc con thỏ này nổi giận, mon men lại gần dựa vào người thỏ nhỏ thì thầm:

"Jungkookie giận anh sao? Hửm....? Thỏ con giận anh sao...? Có muốn ăn cà rốt không?"

Jungkook nổi đóa thúc khuỷu tay ra sau trúng vào bụng anh một cái thật mạnh. Taehyung ngã người ra sau rớt xuống sàn, gập người lại dùng hai tay ôm bụng đầy khổ sở. Jungkook vẫn không đoái hoài đến anh, đứng dậy vứt chăn vào mặt anh đi sang ghế khác, tự mình nằm xuống tìm tư thế thoải mái nhất chuẩn bị đi ngủ. Người nằm dưới sàn lật chăn ra nhìn cậu, nhất thời đơ mặt ra như bị chết máy, lần này Jungkook giận thật rồi!

Taehyung chậm rãi bước đến chen chúc nằm xuống cạnh Jungkook, một ghế nằm nhỏ chứa hai thanh niên trưởng thành đương nhiên sẽ chật chội, chỉ là có ai đó vẫn cứ cố chấp chen vào, áp lồng ngực mình vào tấm lưng của người kia.

"Thôi mà Jungkookie....em sẽ ngủ không ngon nếu không có anh ôm mà đúng không? Quay qua đây nào!"

Lời thì thầm bên tai của Taehyung nghe thật ngứa ngáy, Jungkook lấy tay che lỗ tai lại nhất quyết không để ý đến anh. Taehyung nhắm mắt gục đầu vào mái tóc đen mềm thì thầm:

"Jeon Jungkook, trên đời này, có một Kim Taehyung, phi thường yêu em!"

Thân người cậu bất giác cứng đờ ra, đôi bờ vai còn thoáng run lên một chút, câu nói nhẹ tựa lông hồng lại như lửa nóng đốt cháy tim gan cậu, rạo rực đến tan chảy. Vành tai ửng đỏ lên nóng ran, hai má trắng trẻo phút chốc một mảng hồng hồng mềm mịn. Taehyung không trêu cậu nữa, với tay lấy gối kê đầu ôm cậu nghiêm túc ngủ. Chỉ còn lại Jungkook hai mắt mở to đang cố gắng bình ổn tâm trạng, rất lâu sau đó âm thanh lí nhí vang lên chỉ một người nghe được:

"Kim Taehyung, trên đời này, cũng có một Jeon Jungkook, chân thành yêu anh!"

Đôi hàng mi dày rậm rạp thoáng run lên, vòng ôm dần dần siết chặt, lưng nhỏ có thể cảm nhận được lồng ngực lớn đang phập phồng mãnh liệt, tim đập mạnh mẽ như muốn nổ bung ra khỏi lớp da thịt săn chắc kia. Chẳng nói chẳng rằng, có một người chậm rãi quay người lại úp mặt vào lồng ngực của người kia, cánh tay thon thả vươn ra ôm lấy tấm lưng rộng thật chặt, bàn tay nắm lấy áo trên lưng Taehyung câu chặt lại đến nhăn cả vải. Taehyung bàn tay to lớn luồn vào mái tóc mềm nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn như massage, tay còn lại luồn xuống dưới đỡ lấy mái đầu tròn xoe ôm vào lòng.

"Jungkookie, lần này là em làm anh mất ngủ."

"Có qua có lại, Kim Taehyung."

Không khí ngọt ngào tràn ngập khoang máy bay, chỉ có Bi đứng ở khoang sau là đang nhớ người yêu của mình, Jimin bận bịu như vậy thì vài ngày nữa có thể qua đây với gã không? Ở cùng hai con người này gã sẽ bị sốc đường đến chết mất, gã muốn được nghe Jimin mắng mình, bộ dạng khó ở nhưng đáng yêu chết mất!

"Jungkook, cảnh sát trưởng của anh Jin của em..."

"Sao vậy?"

"Hắn là một nhánh quan trọng trong nội bộ của kẻ đã tráo lô vũ khí của anh."

"Sao chứ? Anh Jin nói ông ta đã làm trong ngành gần ba mươi năm rồi đó!"

"Đúng vậy, nên em có hiểu vì sao ông ta chỉ muốn làm chức cảnh sát trưởng, không muốn thăng chức cũng không muốn tuột hạng không?"

Jungkook ngồi thẳng người dậy nhíu mày nhìn anh, vẻ mặt bàng hoàng rất lâu sau mới trả lời:

"Là vì anh Seokjin làm ở tổ trọng án hình sự, chuyên điều tra các vụ án lớn và nguy hiểm, ông ta có thể mang tin tức ở tổ cảnh sát về cho nội bộ của ông ta, nếu rời khỏi tổ trong án sẽ không nắm bắt được hướng đi của cảnh sát phải không?"

Taehyung gật đầu, chậm rãi chống tay ngồi dậy theo, bàn tay anh nắm lấy tay cậu xoa xoa nắn nắn:

"Cho nên Seokjin dù là người có thành tích đứng đầu trong tổ đặc nhiệm của nhà nước, nhưng hơn năm năm rồi chưa thể bắt được tên tội phạm rởm Kang Minseok. Manh mối vừa tìm được đã đứt đoạn biến mất không dấu vết."

Jungkook thật sự bị sốc, ngồi đơ ra như khúc gỗ nhìn anh. Taehyung tuy cơ mặt vẫn bình thường nhưng không để ý nắm chặt lấy bàn tay cậu trong vô thức mà nói tiếp:

"Năm đó ở khu vui chơi, mẹ anh mất mạng cũng là bị hắn liên lụy."

Tin tức bất ngờ như vậy khiến cậu thực sự tiêu hoá không nổi, nhưng Taehyung vẫn khá bình thản kể lại, cảm giác như nỗi đau đó đã tê liệt từ rất lâu rồi.

"Cho nên anh rất không thích bọn cảnh sát, anh không lấy mạng Seokjin vì biết anh ta chính là con của một trong số những người anh đã giết, quan trọng hơn là Namjoon yêu anh ta."

"Anh biết anh ấy là nội gián sao?"

"Ngay từ đầu."

Jungkook không ngậm được miệng, hai mắt tròn xoe  nhìn anh không chớp mắt. Nhưng một tia lí trí xẹt qua đôi mắt đó, cậu ngập ngừng hỏi lại:

"Anh không phải tự dưng muốn nói cho em nghe như vậy thôi đâu, đúng không?"

"Ừm, Jungkookie, cái chết của ba mẹ em năm đó...hắn không thoát khỏi có liên quan."

Âm thanh gì đó rơi lộp bộp trong đầu cậu, mạch suy nghĩ bị đứt ngang, Jungkook khó khăn nuốt xuống một hơi khí lạnh, không khí tràn vào buồng phổi thật khó chịu, còn có chút nhói.

"Năm anh sáu tuổi, mẹ lén cha đưa anh đi khu vui chơi, quả thực lúc đó anh rất muốn đi, kiến thức kinh doanh cùng ngoại ngữ đưa vào đầu anh thực sự rất áp lực, bà ấy cùng mười vệ sĩ nữa rời khỏi dinh thự từ chín giờ sáng, anh đã chơi rất vui vẻ, đó là lần đầu tiên anh được đi khu vui chơi như bao đứa trẻ khác, cũng là lần cuối cùng anh gọi nó là tuổi thơ."

Bàn tay đặt trên tay Jungkook thoáng run lên rất nhẹ, Jungkook không muốn anh nói nữa liền leo hẳn lên đùi anh ngồi, tách hai chân ra, dùng tứ chi của mình kẹp chặt lấy anh, đầu dựa vào bờ vai anh an ủi. Taehyung chỉ nhắm mắt lại ôm lấy cậu, một khoảng yên lặng khiến lòng người an ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro