Chap 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai thức giấc Jungkook đã ở trên máy bay, còn nằm trong lòng Taehyung nữa. Vòng ôm chặt chẽ khiến Jungkook có chút khó thở, ngẩng đầu lên nhìn một chút, sau lưng Taehyung có hai vệ sĩ đang đứng nhìn hai người, thái độ nghiêm túc đến mức không chớp mắt.

"Ông xã, ông xã."

Taehyung ngủ sâu giấc không hề bị đánh thức bởi tiếng gọi nhỏ nhẹ của cậu, Jungkook đành ngẩng đầu lên tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc, vừa nghĩ đến anh ta thì anh ta đã đến đây rồi.

"Anh Bi, em muốn uống nước, nhưng mà...."

"Nằm yên đó."

Quay trở lại với chai nước lọc trên tay cùng một ống hút nhỏ, Bị đè âm giọng xuống mức thấp cố gắng nói nhỏ nhẹ cho cậu nghe để không đánh thức ông chủ của mình:

"Cẩn thận một chút để ngài Kim nghỉ ngơi một lát. Khi về Hàn sẽ rất bận rộn."

"Vâng, cảm ơn anh nhé!"

Jungkook rúc vào người Taehyung, mở hai cúc áo trên ngực của anh ra cọ một bên mặt của mình vào. Thật ấm áp, thơm mùi nước hoa nữa, bàn tay nghịch ngợm cởi hết cả hàng cúc áo của Taehyung ra, luồn tay qua eo ôm chặt lấy anh.

Trong quả đầu tròn tròn kia đang suy nghĩ về đủ thứ chuyện linh tinh, dự định khi về Hàn Jungkook sẽ đi tập thể hình, rèn luyện cơ thể khỏe mạnh một chút, còn muốn đi tập boxing, tăng cao khả năng tự vệ, rảnh rỗi sẽ đi tập bơi tăng chiều cao, so với Taehyung thì cậu quá thấp bé rồi, huống hồ cậu vẫn còn có thể cao lên được. Sao nữa nhỉ, học anh Seokjin nấu ít món ngon, thỉnh thoảng có thể nấu cho Taehyung ăn, nịnh hót anh ấy một chút sẽ bớt bị hành hơn. Còn phải đi đăng ký kết hôn lại, aiiiii.....nhiều việc phải làm quá nhỉ. Mãi nghĩ ngợi lung tung mà không biết Taehyung đã thức được một lúc, nhận ra con thỏ trong lòng mình đang ngơ ngác nghĩ về chuyện gì đó, môi mỏng giãn ra rồi hôn lên trán nhỏ.

"A? Anh dậy rồi, không ngủ thêm một lát nữa?"

"Bạn nhỏ đang suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy? Nói anh nghe được không?"

"Chỉ là những chuyện linh tinh thôi ạ."

"Ô? Sau chiều hôm qua tự nhiên lễ phép hơn rồi nhỉ?"

Jungkook cười gượng rồi cúi đầu trốn tránh anh, hôm qua anh ấy dọa cậu sợ chết khiếp đi được. Ngẩng đầu lên là khuôn mặt buồn bã xen lẫn lo âu, Jungkook khiến Taehyung nhăn mày theo cậu:

"Ông xã, anh có thấy em yếu đuối quá không? Khả năng tự vệ quá kém rồi."

Taehyung nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này một lát, ngồi dậy ôm theo cậu đặt lên đùi mình.

"Em định sẽ cải thiện thế nào?"

"Em muốn vận động một chút, học các bộ môn thể thao rèn luyện sức khỏe, học nấu ăn, tất nhiên là học thiết kế nữa."

"Ừm, em muốn học gì cũng được, chỉ là khi về đến nơi anh sẽ rất bận, không gặp được em nhiều."

Jungkook gục mặt vào vai anh, vòng ôm chặt hơn một chút không trả lời. Anh thừa biết cậu là lo lắng.

"Lần này anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, tuyệt đối không xảy ra sai sót, hứa với em sẽ toàn mạng trở về."

"Ừm."

Ngồi như thế nửa tiếng máy may đã hạ cánh, tin tức Kim Taehyung về nước bị lan truyền làm cánh nhà báo đứng nghẹt nơi phi trường chờ săn ảnh. Vệ sĩ hộ tống người nhanh chóng rời khỏi sân bay, những tấm ảnh chụp được chỉ là một người đàn ông che kín mặt, trên tay ôm thêm một người nữa được áo đen trùm kín đầu, không ai tiếp cận hỏi được một câu nào.

Chiều ý Jungkook, Taehyung cho xe lái về nhà riêng của Seokjin. Hai anh em gặp nhau mừng đến muốn khóc, Seokjin đang định chửi Taehyung vì mớ thương tích trên người cậu đã bị cậu chặn miệng:

"Anh Jin, em biết anh định nói gì rồi."

"Sao? Còn muốn bao che cho tên bạo lực đó hả? Hành con người ta như miếng vải rách rồi còn gì?"

"Anh, em đói quá!"

Seokjin lườm Taehyung một cái rồi đi vào nhà bếp, Namjoon gấp gáp đưa Taehyung đi mất. Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt vài phút đồng hồ trôi qua, Jungkook bị bỏ lại chơi vơi đứng giữa phòng khách, tâm trạng chùng xuống đến mức thấp nhất. Một lúc sau mới lẳng lặng vào bếp phụ giúp Seokjin.

"Anh, bọn họ đi rồi. Nấu đủ hai chúng ta ăn thôi."

Động tác tay Seokjin dừng lại một chút, biểu cảm trên mặt không mấy thay đổi tiếp tục làm công việc của mình. Gần một tháng nay Namjoon cũng đi đi về về giờ giấc thất thường, có khi tận năm sáu ngày không thấy mặt mũi đâu, khi trở về lại mang theo bộ dáng mệt mỏi khiến Seokjin thêm lo, Kang Minseok không phải loại tội phạm dễ đối phó, lần này không phải cuộc diễn tập hay một trò chơi đơn giản nữa, có thể đối đầu với Kim Taehyung thì thực lực đương nhiên không tầm thường.

"Anh Jin, Taehyung nói với em...cảnh sát trưởng của đội anh...là thuộc hạ của Kang Minseok."

Động tác dừng lại hẳn, Seokjin mở lớn mắt nhìn Jungkook như không tin nổi.

"Em nói gì? Cảnh sát trưởng? Là cảnh sát Han?"

"Vâng, ba mẹ chúng ta năm đó...có liên quan đến hắn. Taehyung đã thu thập gần đủ chứng cứ rồi, lần này đi là muốn tóm gọn bọn chúng, tệ hơn là sẽ giết sạch."

Jungkook nói xong cũng tắt bếp vì Seokjin lúc này không thể tập trung nấu ăn được nữa. Lượng thông tin này anh tiêu hoá không nổi. Mọi khúc mắc trong suốt năm năm qua cuối cùng cũng được giải đáp rõ ràng rồi. Manh mối anh tìm được vừa đến nơi đã đứt đoạn, chứng cứ bị xoá sạch không chút dấu vết, hành tung của tội phạm luôn luôn nằm ngoài dự đoán của sở cảnh sát. Tất cả đều do có nội gián mà ra.

Không còn ai muốn ăn uống gì nữa, nồi súp đang nấu dở bị bỏ giữa chừng, Seokjin bước đến sô pha ngồi xuống trầm ngâm suy nghĩ, đáp lại Jungkook chỉ là bóng lưng mệt mỏi cùng sự im lặng não nề. Cậu không làm phiền anh nữa, lẳng lặng đi lên lầu vào phòng đóng cửa lại.

Căn phòng vẫn đơn giản với tông màu trắng như trước kia, chăn nệm đều thơm mùi nước xả mới tinh, chắc anh ấy đã thay giúp cậu suốt mấy tháng qua. Nhìn đến góc bàn nhỏ tay chân Jungkook cảm thấy ngứa ngáy, cũng mấy tháng rồi cậu chưa động đến giấy bút. Chơi đủ rồi, làm việc thôi.

Nói là làm việc nhưng cậu chẳng suy nghĩ được gì ngoài lo lắng cho Taehyung, anh ấy đi vội vã như thế, đến tạm biệt cũng không nói, gọi điện cũng không luôn. Tấm giấy A4 phác vài đường phức tạp, loay hoay mất nửa tiếng cũng vẽ được khung xương mặt của Taehyung.

Buông bút xuống Jungkook nghiêng đầu ra ban công nhìn ra bên ngoài, thi thoảng nghe được âm thanh động cơ chạy qua lại dưới mặt đường, thi thoảng nghe được tiếng trẻ con nô đùa cười nói, tia nắng cuối ngày lấp ló sau đám mây lớn bồng bềnh, bầu trời chìm trong sắc cam dịu nhẹ, gió từng cơn thoảng qua mang theo rèm cửa mỏng manh bay vào phòng, một buổi chiều tà lộng gió khiến tâm trạng lòng người thư giãn, tất cả trong mắt Jungkook hài hòa giống như một bức họa, yên bình, xinh đẹp.

Ngồi thơ thẩn cả giờ đồng hồ trời cũng sập tối, gấp gọn đồ dùng vào góc bàn, Jungkook đứng dậy ra khỏi phòng, Seokjin ngồi trong phòng đối diện trầm mặc đến bất động, bàn tay Jungkook đưa lên tay nắm cửa lại rút trở về, tốt nhất nên để anh ấy yên tĩnh vào lúc này. Cảnh sát trưởng là người mà Seokjin luôn luôn kính trọng và học hỏi lại là người lừa dối anh ấy, cảm giác bị phản bội như thế này không phải ai cũng có thể dễ dàng vượt qua, huống chi cùng nhau vào sinh ra tử suốt năm năm trời.

Rốt cuộc chẳng ai bận quan tâm đến Jungkook nữa, mỗi người đều có mối lo riêng của mình, bản thân cậu cũng vậy, sau khi Taehyung trở về thì tiếp theo nên làm thế nào đây? Hai người sẽ trở lại biệt uyển sinh sống, chắc là Namjoon cùng Seokjin cũng về đó. Sau chuyện này rồi sẽ yên bình phải không? Mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt hơn thôi đúng không?

Cho nên Jungkook chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo lời dặn của mọi người, không nên gây thêm phiền phức gì cho bọn họ cả. Jungkook thầm nhủ phải trở nên mạnh mẽ hơn để có thể tự bảo vệ bản thân mình, giảm bớt lo âu cho Taehyung.

Con người ta có thể yếu đuối vì tình yêu, vì yêu mà sinh ra nhược điểm, vô tình đem người mình yêu trở thành điểm yếu, từ đó sinh ra lo âu phiền muộn khiến người khác dễ dàng đe dọa, điển hình là Kim Taehyung.

Con người ta cũng có thể trở nên mạnh mẽ vì tình yêu, nhận thấy bản thân thua thiệt trong chuyện tình cảm khiến họ cảm thấy bản thân vô dụng, từ đó nảy sinh loại cảm giác tự ti kéo theo mong muốn thay đổi bản thân ngày một lớn, chỉ đơn giản là muốn trở nên tốt hơn để xứng đáng với người mình yêu, trong số đó có Jeon Jungkook.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro