Chap 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe hơi được người lái khỏi bến cảng, bốn người đàn ông lần lượt lên du thuyền ra phía biển. Du thuyền hạng sang có đến bốn khoang, khoang trên cùng có một hòn non bộ nho nhỏ, một bộ sô pha ngoài trời, đuôi khoang là nơi đặt máy bay trực thăng. Khoang dưới là phòng nghỉ, có đến tận mười phòng, mỗi phòng rộng 20 mét vuông, rộng rãi tiện nghi, nội thất đắt đỏ. Khoang dưới tiếp theo là nơi tổ chức tiệc, một góc được làm thành quầy bar, một góc đặt dàn âm thanh nhạc cụ, giữa khoang thuyền rộng lớn chính là sảnh khiêu vũ, đèn chùm thiết kế kỳ công mỹ lệ rũ xuống, xung quanh bày biện chẳng khác gì cung điện. Khoang dưới cùng là rộng nhất, phía đầu thuyền là buồng lái, phía sau thuyền chứa thêm bốn chiếc thuyền nhỏ vẫn rộng rãi mát mẻ.

Kim Taehyung chơi lớn một lần, đánh tiếng làm rầm rộ mạng xã hội vì đi du lịch trên du thuyền đắt đỏ, thông tin chỉ bấy nhiêu cũng đủ để ngồi chễm chệ trên đầu trang báo. Kang Minseok cho người đem một USB gửi đến cho Jungkook, ông ta lần này cũng ra mặt đi tráo số hàng về, ông ta đi làm gì ư? Đương nhiên là sau khi tráo hàng thành công sẽ tính sổ với Kim Taehyung luôn một thể, lần anh đánh con trai của ông ta tại quán bar làm nó bị thương nặng, cục tức này ông ta nuốt không trôi. Lần này không tráo nữa, trực tiếp cướp thẳng tay.

Du thuyền hạng sang hướng thẳng ra biển, êm đềm lướt đi trong đêm tối, vừa rạng sáng là vừa đến nơi tàu chở hàng thả neo. Con tàu lớn chất bốn chiếc container màu xanh dương đang nằm yên giữa lòng đại dương xanh thẳm, trời yên biển lặng, gió mát nắng to, đúng là một ngày thích hợp để nằm tắm nắng và nhâm nhi một ly coktail.

Cập vào mạn tàu, Taehyung nắm chắc cầu thang được đưa ra từng bước một vững chắc leo sang thuyền bên kia. Mọi thứ đã sẵn sàng, cũng có một chiếc tàu chở hàng cỡ nhỏ đang tiến về phía này, chỉ cách năm dặm hải lý nữa thôi. Khởi động bom hẹn giờ, từ dưới đáy tàu đến đỉnh tàu, từ trong buồng lái đến thùng container, tổng cộng hơn năm mươi quả, kích thước chỉ bằng quả bóng chày chẻ đôi, nhưng gấp hai lần sức công phá của bom bình thường.

Trở về trên du thuyền, Jimin đã đứng đợi sẵn ở bàn điều khiển với hơn năm mươi cái nút gạc. Namjoon vẫn đang bận bịu liên lạc với người trên đất liền chuẩn bị sẵn trực thăng phòng trường hợp bất trắc. Bi cũng đang liên lạc với người ở Daegu tăng cường bảo hộ cho Seokjin và Jungkook, độ cảnh giác tăng lên mức cao nhất.

Trò chơi bắt đầu. Jimin xem những cái công tắc này như món đồ chơi tiêu khiển, chuyền cho mỗi người trên thuyền một cái, hơn năm mươi cái phát chẳng sót một ai. Tuy cậu bạn của Taehyung nhìn mềm mại đáng yêu như vậy, nhưng thực ra lại mạnh mẽ tàn bạo khác xa vẻ bề ngoài của cậu ấy, còn những lúc bình thường lại vô tình quyến rũ, lại vô tình đáng yêu khiến Bi chết mê chết mệt.

Bi bước đến từ sau lưng Jimin ôm lấy thân ảnh mảnh mai thơm mùi đào chín, cúi người đặt cằm lên vai nhỏ thì thầm:

"Jiminie, khi trở về thì chính thức xác nhận mối quan hệ với anh nhé! Chúng ta sẽ nghiêm túc yêu đương."

Khuôn mặt nhỏ nhỏ tròn tròn thoáng chốc ửng hồng, lách người ra khỏi cái ôm nồng nhiệt của Bi, bàn tay búp măng bối rối khảy khảy sau gáy trả lời:

"Chẳng biết. Để xem đã."

"Còn xem gì nữa? Còn nơi nào trên người anh mà em chưa từng hôn qua đâu?"

"Tôi...tôi hôn ở đâu mặc kệ tôi! Còn nói nữa thì sẽ chia tay anh!"

"Được được được, không nói nữa. Nhưng mà...Jiminie."

"Sao vậy?"

"Anh yêu em."

Một câu anh yêu em Bi đã thốt ra vô số lần, mỗi lần đều là một vẻ cợt nhả khác nhau chọc cho Jimin tức điên lên được. Nhưng lần này lại khác, tông giọng trầm ấm chậm rãi vang lên, âm thanh Bi thốt ra vô cùng rõ ràng, vô cùng chân thành, ngữ điệu xinh đẹp này len lỏi qua lớp áo chống đạn kiên cố, xuyên thẳng vào tim Jimin một đòn chí mạng. Hỏi cậu có thích không à? Thích chứ, thích chết đi được ấy!

Du thuyền tách khỏi tàu lớn hướng về phía quần đảo nhỏ, đã ra khỏi địa phận của Hàn Quốc rồi. Du thuyền đi xa được gần nửa giờ thì tàu nhỏ kia cập vào mạn thuyền của tàu lớn. Kang Minseok câu dây móc leo lên tàu, sau đó người của ông ta lần lượt có mặt trên con tàu đó, tất cả đều hai tay nắm chặt súng cẩn trọng nhìn ngó xung quanh, bước chân dò dẫm dần dần xâm lấn con thuyền. Sao cứ có cảm giác mọi chuyện thuận lợi đến bất thường như vậy?

"Ông chủ, thuyền không còn ai cả! Bọn chúng làm sao vậy?"

Kang Minseok nghe đến đây giật thót một cái, sập bẫy rồi! Quay người tìm cảnh sát Han Jongsuk gào lên:

"Jongsuk! Kiểm tra container nhanh lên!"

Tất cả đều là đồ chơi, bốn chiếc contairner lớn như vậy chỉ chứa toàn đồ chơi trẻ em. Ông ta lúc này mới vỡ lẽ ra nhớ lại lần trước Taehyung cho nổ xe của Han Jongsuk, lúc đó có tin hắn đang giao dịch hàng hoá, đến khi cảnh sát ập vào kiểm tra lại toàn là đồ chơi từ thiện cho trẻ em. Chính là bốn cái thùng này sao?*

*chap 35-36-37: Taehyung đi làm nhiệm vụ ở bến cảng, lúc đó Seokjin với Jungkook trốn thoát khỏi biệt uyển, cảnh sát đến bắt quả tang Taehyung giao dịch vũ khí nhưng phát hiện đều là đồ chơi từ thiện cho trẻ em, đóng lên tàu chở đi nơi khác, chính là chở qua Mỹ. Bây giờ chở về ngược lại Hàn để làm mồi nhử Kang Minseok và Han Jongsuk sập bẫy.

Taehyung đã cẩn thận tính toán từ tận chín tháng trước rồi ư? Đem đống này chở đến Mỹ để đó một thời gian, khi sự việc đều bị quên sạch, im hơi lặng tiếng hơn nửa năm đợi đến khi cảnh sát lơ là theo dõi, anh lại cho vận chuyển mười tấn đạn dược vũ khí đến Mỹ trong âm thầm, thuận tiện chở đống đồ chơi này về, nếu bị phát hiện cũng chỉ là gấu bông lục lạc, chẳng có cớ gì bắt được anh.

Phao tin đồn giả rằng tàu chở vũ khí để bắt họ Kang lên thuyền, ông ta không những không cướp được thứ gì có giá trị còn bị nổ banh xác trên biển. Bây giờ ông ta cẩn thận nghĩ lại là đã muộn rồi.

Tiếng "bíp" vang lên liên tục khiến dây thần kinh của bọn chúng căng ra, trên mặt biển xanh ngắt sâu thẳm, sóng nhỏ lăn tăn nối tiếp nhau vỗ vào mạn tàu, gió mạnh thổi bay đi ánh nắng gây gắt bám trên da thịt, tiếng nổ ầm đùng vang lên chấn động mặt biển, nước biển cuộn lên đen ngòm ghê tợn, mảnh vỡ tàu chở hàng dần chìm xuống lòng đại dương, ánh lửa vừa bập bùng gay gắt mới đây đã theo thân tàu bể nát lặn xuống sâu thẳm, kẻ thù theo đó tan biến như bọt biển, từ nay chẳng còn Kang Minseok tội phạm bị truy nã quốc gia nữa, cũng chẳng còn cảnh sát Han ba mươi năm tận tụy với nghề.

Taehyung đút một tay vào túi quần nhìn về hòn đảo tít phía xa kia, thù đã trả, nhưng nặng nề trong lòng chẳng vơi được bao nhiêu. Vẫn chưa kịp điều tra rõ chuyện năm đó, rốt cuộc Han Jongsuk có liên quan đến cái chết của ba mẹ Jungkook hay không, vì lúc đó toàn bộ mười hai cảnh sát đều bị nhốt vào nhà xưởng đó, nhưng duy nhất Han Jongsuk có thể thoát ra ngoài bình an vô sự. Taehyung lúc đó chỉ đứng nhìn từ xa cảnh nhà xưởng phát nổ, bốc cháy đến nửa ngày sau. Điếu thuốc trên tay còn lại cháy đến đầu lọc chạm vào đầu ngón tay bỏng rát mới kéo anh về thực tại. Chép miệng nói một câu chẳng ai nghe được:

"Mẹ, hơn mười năm rồi. Cuối cùng cũng trả được thù, trút bỏ gánh nặng của con và ba suốt mười ba năm qua, nhưng con chẳng vui vẻ được. Người con yêu còn đang đợi con trả lời, nhưng con không biết phải nói thế nào với em ấy cả! Nơi thiên đường tươi đẹp, lòng người nhân hậu, mẹ cùng con cầu nguyện nhé, cầu cho mọi sự đều tốt đẹp, con rất yêu em ấy, cầu mong em ấy sẽ mãi bên con...."

Gió biển từng luồng mát rượi thổi bay mái tóc xoăn đen bóng mượt, thổi bay cả nước mắt đọng trên bờ mi, nhưng chẳng thổi đi được muộn phiền của người thiếu niên trẻ tuổi, đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp và danh vọng, thứ anh có đều nhiều đến nhàm chán, nhưng trần đời ai chẳng muốn bình yên? Khép mi lại thì thầm rằng anh cũng muốn, mong ông trời sẽ chẳng nỡ cướp đi.

"Jungkookie, anh sắp trở về rồi! Khi đó sẽ cho em một màn cầu hôn đường hoàng, một hôn lễ đúng nghĩa, còn cho em cả cuộc đời của anh, cùng nắm tay nhau trải qua năm bình tháng lặng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro