Chap 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông ta bảo em tránh xa Taehyung đúng không?"

"............"

"Nếu không thể thì đừng cố, cậu ta không thoải mái gì, em cũng chẳng được hạnh phúc đâu."

Jungkook mở mắt nghiêng đầu nhìn anh, tròng mắt ửng đỏ đầy thống khổ nhưng vẫn đen láy to tròn, phẳng lặng như mặt hồ như muốn soi rõ tâm tư đối phương.

"Vậy còn anh? Anh và anh Namjoon sẽ hạnh phúc chứ? Ít nhất anh ấy chẳng phải chủ mưu của sự việc năm đó."

Seokjin không trả lời Jungkook, anh cụp mi mắt nhìn sang nơi khác, trời đột nhiên đổ mưa, bên cửa kính đọng lại vô số chấm nhỏ li ti, va vào nhau tạo thành giọt nước lớn, kéo một đường dài loằng ngoằng trên tấm kính, bầu trời đen kịt tựa như rất giận dữ, gió lạnh cuốn theo hạt mưa va vào cửa kính âm thanh lộp bộp, cây cối lay động xào xạc như muốn ngã đến nơi. Seokjin thở dài một hơi mới trả lời cậu:

"Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, đợi Joonie quay về, bọn anh sẽ sinh sống ở đây, cùng nhau đi làm, mở cửa tiệm, cùng nhau bình lặng trải qua năm dài tháng rộng, sẽ không bon chen ở Seoul nữa."

Jungkook dẩu môi đặt đầu trên đùi anh, cả người co lại nằm gọn trên sô pha, muốn làm nũng anh sao?

"Anh Jin...vậy em cũng đến lúc phải tự lập rồi, em và Taehyung.....nếu cứ ở mãi nơi nhà riêng của anh và anh Namjoon sẽ không hay cho lắm."

"Ngốc quá. Em là em trai anh, chẳng lẽ anh keo kiệt với em một cái phòng ngủ sao? Mà nếu em có muốn đi anh cũng không cho phép."

Jungkook hít hít mũi ôm lấy chân Seokjin, dường như bạn nhỏ đang rất cần được an ủi.

"Hai người bọn anh cần có cuộc sống riêng, em cũng vậy, em đã lớn rồi mà, huống chi mấy năm trước là em tự mình bươn chải lăn lộn ngoài đường vẫn có sao? Còn cả...."

"Em chính là muốn chui vào một xó xỉnh nào đó để gặm nhấm đau khổ đúng không? Thôi đi. Chuyện đó hãy nói sau đi, chúng ta nên đợi tin tức từ bọn họ."

Jungkook níu lấy ống quần của anh kéo lại không cho anh nhúc nhích, môi nhỏ chu chu ra không muốn ngồi dậy.

"Anh, sau khi Taehyung trở về anh ấy sẽ không để em đi mất lần nữa đâu. Em phải làm thế nào đây? Tâm lý em không chịu nổi áp lực nữa rồi."

"Em đừng lo, anh sẽ giúp em nếu như em muốn."

Cuộc trò chuyện kết thúc, chẳng ai muốn nói nữa cứ thế im lặng nhìn ra cửa sổ. Mưa mỗi lúc càng nặng hạt, gió quật từng cơn như giông bão kéo đến xô mạnh vào lòng Jungkook, bão tố chẳng phải ở ngoài kia, bão tố đang nằm trong lòng người, từng cơn từng cơn vùi dập tình yêu cùng dũng khí, khiến con người ta dần dần kiệt quệ héo mòn. Jeon Jungkook cũng sắp đi đến cực hạn rồi.

Taehyung tắt máy lao xuống cầu thang chạy về buồng lái. Anh còn phải gặp Jungkook, phải đứng trước mặt em ấy nói câu yêu em, anh còn phải gặp ba nói rằng thù của mẹ đã trả. Tốt nhất đừng xảy ra bất trắc gì, Taehyung không thể xa Jungkook thêm một lần nào nữa.

"Chuyện gì?"

Jimin nhăn mặt chỉ về buồng lái.

"Bọn thủy thủ là người của Kang Minseok gài vào, vốn vĩ độ của chúng ta đi là 25.6 vòng một vòng sẽ quay vào bờ an toàn. Nhưng bọn chúng cố tình chỉnh lại vĩ độ là 27.0. Vào vùng xoáy biển mất rồi, du thuyền của chúng ta đang bị cuốn vào luồng xoáy, đang dần mất lái."

Taehyung đeo tai nghe lên, ngồi xuống ghế thuyền trưởng kiểm tra thiết bị liên lạc. Mất sóng rồi?

"Bi! Ngồi vào ghế lái phụ, tắt ba bàn điều khiển còn lại đi!"

Bi động tác nhanh chóng ngồi vào ghế phụ cạnh Taehyung, cài dây đeo vào chắc chắn, sẵn sàng đợi lệnh.

"Các người tin tôi không?"

"Ừm."

"Vậy thì tìm chỗ ngồi chắc chắn, đeo đai vào, bám chắc vào, chúng ta lao đến luồng xoáy nào!"

Jimin cùng Namjoon ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh Taehyung, cài dây đai vào. Taehyung cầm bộ đàm thông báo cho người trên cả con thuyền:

"Mọi người chú ý, hiện nay tình hình dịch bệnh COVID 19 chuyển biến phức tạp....À KHÔNG KHÔNG KHÔNG....chuẩn bị chỗ ngồi an toàn, bám vào thuyền thật chắc chắn, chúng ta chuẩn bị đụng độ với cơn lốc lớn."

"Bi! Mở khoang sau ra đẩy toàn bộ thuyền nhỏ ra ngoài!"

"Không để phòng bị sao ông chủ?"

"Sức chạy của nó không thể thoát nổi sức kéo của dòng nước đâu."

Bốn người im lặng nhìn về phía trước, ai nấy đều hồi hộp đến đổ mồ hôi.

"Bi. Tắt mọi động cơ trên thuyền, tiết kiệm năng lượng để chuẩn bị phóng."

"Ông chủ. Du thuyền không có sức phóng mạnh như tàu thông thường."

"Không thử sao biết được! Chơi cảm giác mạnh một lần đi!"

Cả con thuyền lập tức chìm vào u ám, yên lặng đến đáng sợ, chỉ có mỗi bàn điều khiển còn sáng đèn. Jimin cứng đờ cả thân thể nhìn lốc xoáy đen ngòm khủng bố phía trước mặt đang dần nuốt trọn những con thuyền nhỏ mà bọn họ vừa đẩy khỏi du thuyền.

Chỉ vài giây nữa thôi sẽ quyết định sống chết của cả đoàn người.

"Minie, em sợ không?"

"B...Bi....em sợ...."

"Tháo dây đai ra, qua đây anh ôm."

Jimin lập tức tháo dây đai ra chui tọt vào lòng Bi, nới rộng dây, Bi nhanh chóng cài lại khoá mình và Jimin chung một chỗ, áp mặt vào lồng ngực Bi, Jimin cảm thấy không còn áp lực nữa, bờ ngực rắn rỏi bình ổn khiến cậu yên tâm. Namjoon cũng ngập ngừng nói với Taehyung:

"Ngài Kim, tôi có thể ngồi vào lòng ngài được không?"

"Mẹ nó! Cậu để tôi tập trung xem nào! Rợn cả người!"

"Vậy...gọi một tiếng hyung đi."

Không khí chìm vào yên lặng, con thuyền nghiêng sang một bên bị xoay vòng trong xoáy nước khổng lồ.

"Hyung."

Âm thanh cuối cùng mà ba người còn lại nghe được là một tiếng "hyung", lần đầu tiên sau hơn mười năm kề cạnh nhau Taehyung gọi Namjoon là anh, có một chút ấm áp quấn quanh bốn người bọn họ trước khi tất cả chìm vào yên lặng.

Bị xoáy một vòng trong cơn lốc, nước tràn vào khoang thuyền khiến khối sắt lớn ngã nghiêng, nước ập vào tràn vào mũi miệng từng người mặn chát cay xè. Taehyung cùng Bi chỉ nhìn nhau một cái đồng loạt mở toàn bộ thiết bị lên, khởi động bộ phận quạt và đẩy nước, một phát lấy đà của sức xoáy phóng ra khỏi dòng xoáy đáp xuống vùng biển yên bình. Nước trong khoang xô đẩy như cuồng phong vũ bão, Jimin nín thở ôm chắc Bi, hai người còn lại mắt nhắm mắt mở cố gắng nhìn đường, nếu mở miệng ra nước biển sẽ lập tức tràn vào.

Con thuyền lao đi vun vút trên mặt nước, chỉ vài trăm mét nữa sẽ đến đảo nhỏ. Cuối cùng cũng tràn vào bờ một đợt sóng lớn, du thuyền xa hoa đắt đỏ chúi mũi thuyền xuống rặng đá trên bờ, kính vỡ ra, nước trong khoang trào ra ngoài, mũi thuyền bị đùn cho vỡ ra bóp lại thành một đống sắt lớn, cả con thuyền dừng lại trong tư thế chúi đầu. Trước khi kịp ập vào bờ cả ba người đều kịp tháo dây đai, kính trong buồng lái vỡ ra làm cả bốn người lăn ra theo, rớt lăn trên mặt đá lộp bộp như quả rụng.

Bi ôm trọn người vào lòng, lồng ngực rộng lớn bao phủ toàn thân Jimin bảo bọc cậu an toàn. Jimin ho sặc sụa, hai tay vẫn nắm chặt vạt áo trước ngực Bi từ từ mở mắt. Bi bất tỉnh rồi. Thân ảnh nhỏ nhắn lập tức ngồi dậy nhìn xung quanh, hơn năm mươi người trên thuyền lần lượt tìm lối ra, ai cũng mặt mũi xanh xao ho khù khụ.

Tất cả đều an toàn, nhưng nhìn lại Taehyung và Namjoon đều nằm bất động, màu đỏ tươi chói mắt theo nước biển chảy ra trên rặng đá một mảng. Bi không chảy máu, nhưng hô hấp khó khăn, Jimin đoán đúng rồi, xé lớp áo sơmi ra là phần lưng anh, đập xuống nền đá dập nát da thịt, vết tím đỏ đan xen nhau cản trở hô hấp.

Rặng đá tròn, hòn nào cũng to như quả cam quả quýt đủ màu trắng đen, kéo dài quanh đảo.

"Nhanh lại đây đi! Họ không cử động rồi!"

Lúc này Jimin mới nhận ra không chỉ phần lưng của Bi bị dập, mà chân tay anh đều bị gãy rồi, chân cậu cũng bị gãy ở ống khuyển bên phải, đau nhức lúc này mới lan ra khiến người run bần bật.

"Bi! Anh mau tỉnh! Mở mắt ra nhìn em nào!"

Một mảnh tĩnh lặng khiến lòng người lạnh lẽo. Jungkook khoác thêm áo mỏng ngồi trên giường cầm chắc điện thoại, đôi mắt mệt mỏi nhìn làn mưa trắng xoá ngoài kia ngày một dày đặc.

"Kim Taehyung, nơi em mưa gió bão bùng, nơi anh vẫn tốt đẹp chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro