sáo trong lồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

vkook | sáo trong lồng

"em nghe nói, tình yêu lứa đôi ngọt ngào lắm anh ơi. như quả ngọt chín cành e thẹn mọng nước, nhỡ cắn vào thoắt nhớ cả trăm năm. em rộn ràng, cũng mong chờ quả ngọt, đợi đến ngày cành chìa đến bên em. để em hòa mình vào dòng nước ngọt, đăm đắm chìm trong lòng của anh. vầng ánh dương ấm áp mấy cũng chẳng bằng anh, nơi vòng tay vỗ về em yên ả. em chớm yêu vội vàng say đắm mộng, nằm chiêm bao đau đáu mỗi mình anh. nhớ anh em ngủ không yên, thương anh tim liên hồi đập lạc nhịp. anh chính là ngọn sáng của đời em.

em thoắt yêu mối tình đầu chớm dại.

để rồi tương tư nỗi nhớ chỉ mình em.

hoa khuê bướm sắc nối vòng tròn lớn, anh vụt mất rời khỏi trái tim em. anh đi đâu giải bày tình yêu mới. để lại em ngàn tàn khốc nhát dao kim.

chuyện tình mình rồi cũng nát tan, chỉ còn em khờ dại nghẹn ngào nhặt từng mảnh giấy nhỏ.

chắp sao đặng mối tình dở dang đây?"

*

em yêu hanh.

em yêu hanh nhiều như bể cả mênh mông.

thuở mới đầu em gặp gỡ, vầng sáng nơi mắt anh tỏa nắng sưởi ấm trái tim em vội vàng hối hả. dòng nước ngọt ào ạt khắp thân em. má em bảo, mày yêu cái thằng hanh đó rồi quốc ơi.

nhất kiến chung tình, cả đời khuất phục.

em như thiên thần sa ngã, đổ rập vào biển tình ấm nóng của hanh. sao em yêu biết mấy đôi mắt ôn nhàn, lúc nào cũng nhìn em cười một ánh cười say đắm. em chết mê từng mạch đập khắp người hanh. đôi môi hanh thỏ thẻ thầm thì, anh dệt nên một khúc trường ca mãnh liệt, một khúc trường ca quái lạ lãng mạn đến diệu kì. em lại chết mê trong mật ngọt nơi đầu môi hanh. hanh nói tiếng yêu em nhiều như từng hạt sương đêm vây kín khắp chốn rừng.

em yêu hanh, hanh cũng yêu em. chúng ta đến với nhau là lưỡng tình tương duyệt.

em còn nhớ cái nắm tay nhẹ nhàng, hanh cầm tay em, chung đụng như cầm một báu vật hiếm quý. hanh sờ êm, sợ làm đỏ bàn tay em. hanh đặt lên tay em, một nụ hôn thận trọng như cách một vị vua cúi đầu trước ngai vàng.

ta đến với nhau không có lấy một trắc trở.

loài chim hằng ngày ca hát, ta hằng ngày sênh ca. ngọn lửa bập bùng tưởng khó mà tắt vội. vòng tay em siết lấy làn tóc hanh. ta nhìn nhau mà ánh lửa mãnh bập bùng, em chợt sợ ngọn lửa ấy sẽ cháy lan thiêu rụi hai chúng mình. hỏa thiêu ta trong ái tình cuồng nhiệt.

nhưng em lại nghĩ chả thấm thía vào đâu. em nguyện cùng hanh tới chín suối vàng, cùng hanh đầu thai chuyển kiếp vẫn hẹn ước chuyện lứa đôi.

em yêu hanh đến chẳng giữ lấy gì lại cho bản thân mình.

"vậy hanh có thương em như em thương hanh không, hanh ơi?" - môi em bịn rịn, mím chặt hai làn hoa đỏ thẫm. hàng nước mắt mà hanh từng ví như hạt ngọc lấp lánh kiêu sa, giờ đây nó lại lũ lượt trôi xuống khuất sau gò má em. như nàng tiên cá vẫy vùng, hạt nước mặn vướng nơi đuôi nàng tung hoành cả bốn phương. em đỏ mắt nhìn chăm chăm lấy hanh.

hanh nhìn em khóc, hanh lại cười.

"em khờ quá, mấy ai lại chịu chôn chân yêu mãi một kẻ khờ đâu em?"

bàn tay hanh từng ấm êm vòng lấy em, giờ đây nó đã quấn quýt bên nơi khác không phải em. đôi môi đỏ thắm của nàng ta nhìn em cười mỉm, rồi nàng quay sang đặt lên gò má hanh một vệt son nhợt nhạt.

nơi gò má chỉ từng là của làn môi em.

một người, hai người, lại ba người.

hanh đã quên em, em vẫn ngồi nơi góc nhà luôn chờ hanh mỗi tối.

trong nỗi nhớ hanh đan lẫn nỗi buồn tủi, em chợt nhớ đến lời má nói với em.

"má gả con cho hanh rồi, con phải hạnh phúc. đừng sa vào kiếp chồng chung nha con. khổ lắm, ai lại muốn mình rơi vào kiếp chồng chung bao giờ, nhưng má sao thấy thương con dại dột yêu lấy yêu để cái thằng hanh đó. con gắng, đừng khổ thân mình quá nha con."

ai lại muốn chịu kiếp chồng chung bao giờ?

em lại càng không muốn, nhưng sao ông trời lại chỉ định lấy em?

hanh ơi, đêm nay trở lạnh, về với em đi hanh, để vòng tay hanh sưởi ấm thân thể em, sưởi ấm tâm hồn dần trở nên cô quạnh.

hanh ơi, miền cực lạc kia anh khi nào nếm đủ? để còn về lại lòng của em.

hanh biết không, nói tiếng yêu dễ lắm. hanh thoắt yêu những nụ cười thẹn thùng, thoắt yêu gò má hồng môi đỏ son. nhưng khó lắm, hanh rồi sẽ tìm ai thương hanh, như cách em thương hanh như thế này. chốn thế gian thật giả đan lẫn, rồi hanh về đâu khi chẳng thấy tình yêu của em đây?

em mà bỏ hanh đi, hanh sẽ ra sao?

có ai chịu quan tâm hanh từng lúc trái gió trở trời, có ai chịu vỗ về hanh mỗi khi anh bị cơn ác mộng hoành hành khắp cơ thể. mồ hôi hanh, nước mắt hanh, thậm chí là máu của hanh, ai sẽ chịu lau lấy cho hanh đây?

mấy ai thương hanh thật lòng, như cách em thương hanh.

em thương hanh từ khi đôi mắt em thơ ngây cho đến khi trở dại.

cái ghế gỗ cũng dần mòn theo năm tháng, buồng trống cũng thiếu thốn hơi ấm của hanh. em cứ ngồi mãi nơi góc nhà quen thuộc, chờ đợi từng phút giây vỏn vẹn để thấy hanh.

"cậu quốc thương hanh thật đấy, rõ ràng hanh chẳng cần lấy cậu nữa. cậu cứ đợi làm gì cho khổ thân mình?" - nàng mai đứng trước mặt em, áo lụa nàng mềm mại, vạt áo nàng lăn tăn trước cơn gió thổi qua. em nhìn nàng, nàng có đôi mắt sao mà cuốn hút quá. cánh môi nàng hồng hào cười mỉa nhìn em. em biết, hanh lúc này là thương nàng ấy lắm.

"cô mai đừng buông lời thương hại tôi, cô hãy thương chính bản thân mình. tôi và cô đều cùng chơi trò số phận, tôi lỡ thua cuộc, thì cô thắng sao? ong bướm đầy rẫy khắp khu rừng, cô chỉ là một nhành hoa bé mọn." - em nở một nụ cười nhẹ tênh trước ánh nắng ban mai, tia nắng lẻ loi chiếu rọi vào đôi môi khô nứt nẻ. em nhìn nàng, lòng em vẫn yên ả. em yêu hanh, em hiểu hanh lắm. ngoài kia bao la rộng lớn, thiếu gì khuê mật cho hanh hưởng thụ, rồi nàng ấy cũng sẽ lại như em.

nhưng nàng sẽ tình nguyện không? tình nguyện ngồi chốn sương phòng chờ đợi người tình đã buông bỏ.

hanh ơi, nắng đã dần rời đi nhành hoa đỏ. hanh không về, trời lại vào đông. gió lạnh, hanh chịu nổi không? em thì không khỏe lắm, trời nổi gió rồi, hanh mau về đi.

*

"hanh?"

em chớp đôi mắt mơ màng, lập lòe trước ánh sáng lắt lẻo, hanh đứng nhìn em, môi hanh nở nụ cười dịu dàng.

"quốc, sao em không lên giường mà ngủ? ngủ ở đây lạnh lắm, em chịu nổi sao?" - giọng nói hanh ấm áp, hanh thủ thỉ bên tai em. đôi tay to lớn của hanh vỗ về mái đầu em, như trước kia mà dỗ dành em từng tiếng nhỏ nhẹ.

"em đợi hanh về, hanh có đói không? em làm cơm cho hanh ăn nhé?"

"quốc, mai có thai rồi, anh muốn cưới mai."

tiếng mưa lóc bóc rơi trong sân nhà. ông trời chắc đang đau đớn lắm nhỉ? rõ ràng vừa chỉ mới cơn mưa nhẹ thôi, chớp lại ào ào như trút nước. ông khóc thê lương quá ông trời ơi, thế, ông cho con khóc cùng với ông nhé?

"....có thai rồi sao? thế... hanh cưới nàng đi, sao hanh lại nói với em?"

em cười chắc trông khó coi lắm, miệng em mặn chát à.

"anh muốn báo cho em hay trước. vì anh tôn trọng em."

anh tôn trọng em.

anh tôn trọng em.

anh nói anh tôn trọng em.

em chỉ biết cười, cười với hanh thật tươi. hanh ơi, em cười tươi lắm, nên hanh đừng để ý hàng nước mắt chảy vội nơi khóe mắt em.

"hanh tôn trọng em. hanh yêu em lắm ư?"

hanh lại cười, chưa bao giờ em cảm thấy nụ cười dịu dàng của hanh lại chua chát đến vậy.

hanh cười, rồi hanh quay lưng.

hanh bỏ em.

"trời đêm đổ cơn mưa
em đổ bát lệ nhòa.

trời khóc thương cho trời
em khóc thương cho ai?

trời mưa mù mịt lối
cơn mưa giăng kín lòng.

em ngước mặt nhìn trời,
em khóc cho chuyện tình em."

*

"hanh thấy con mình không? nhìn nó kháu khỉnh chưa nè?"

"ừ, nhìn thấy ghét quá chừng."

em đứng lặng lẽ bên góc phòng, lén nhìn hanh cùng gia đình nhỏ của hanh. đứa nhỏ lớn lên chắc sẽ đẹp trai giống như hanh vậy.

ấm áp quá, nhưng lại lạnh lòng em.

"quốc?" - hanh chợt quay mặt thấy em, hanh gọi.

em cười nhìn hanh, một nụ cười trìu mến hơn cả thảy.

"em đến thăm cháu, em nhìn đủ rồi, em đi nghen."

em không đợi hanh nói tiếp, em đã vội vàng quay đi. để hanh không kịp nhìn thấy em khóc. em khóc như mưa. em chật vật lau vội đi nước mắt, em chỉ muốn hanh thấy nụ cười em.

hanh ơi, em đã dần quen với cái giá lạnh. nơi này ấm áp quá lại không hợp với em.

....

"cậu hanh ơi! con không thấy cậu quốc đâu cả!"

"sao lại không thấy? rõ ràng ban nãy quốc đến phòng tôi xem thằng nhỏ kia mà?"

*

đôi bàn tay em không thể níu lấy mối tình bể nát của chúng mình.

anh thương em không, hanh ơi?

nhưng em không cần thiết nữa một câu đáp lời. em biết, hanh không còn mặn mà gì với em nữa. nhưng em thì mãi thương anh như ngày đầu tiên.

má em nói với em, rằng con người chúng ta từ khi sinh ra đã có cho riêng mình một nửa còn lại của hạnh phúc. ta trưởng thành, ta đi tìm bến đỗ riêng của ta.

em tìm được rồi, là hanh đấy.

nhưng dường như, bến đỗ của hanh chẳng phải là em.

hanh biết không, căn buồng của em đã mấy tháng rồi hanh không trở lại. em lúc nào cũng ngóng trông mỗi mình hanh.

tối đó hanh đến, lòng em vui như mùa xuân về. em nghĩ, hanh rốt cuộc cũng lại cần em.

nhưng hanh bảo, hanh sắp làm cha, hanh cưới nàng.

hanh ơi, em thương hanh, nhưng em không chịu nổi kiếp chồng chung. ban đầu em bác bỏ tất cả, em chỉ nhìn mỗi hanh thôi. nhưng hanh lại chẳng nhìn lấy em.

em như một con sáo trong lồng, chỉ biết nhìn qua khung cửa chờ hình bóng hanh.

hanh ơi, hết thu rồi, trời trở gió đông. hanh giữ mình kĩ nhé.

em đi rồi, ai chịu thương hanh thật lòng đây?

quốc."

hanh đọc xong bức thư em để bên gối. hanh gấp lại, niết từng đường giấy gọn gàng thẳng thớm. hanh nhìn cái gối em nằm mỗi đêm, hanh đặt tay lên chiếc gối mềm, hanh nhẹ nhàng xoa gối.

"em khờ quá, sao em cứ mãi yêu một người đã không còn yêu em."

end.

quốc bỏ đi thôi nha mọi người, chắc 1shot này sẽ có phần 2, chứ kết vầy cũng tội quốc quá 🥺

*vào acc tớ, tìm "vkook | vãng lai" để đọc phần 2 nhé :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro