That hybrid I have a crush on

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhớ giám sát kỹ mọi thứ trước sáng mai và chúng ta có thể chuyển cho họ, okay? Ah, Dr Jeon, vui lòng đợi một chút, có vài chuyện gấp cần nói với cậu."

Jungkook khựng lại, kiên nhẫn đợi cấp trên nói hết. Đồng nghiệp ban nãy nói chuyện với cậu rời đi trước, còn quay lại vẫy vẫy tay. Dr Choi nhanh chóng giải quyết xong việc với người bên cạnh, ra hiệu cho Jungkook lại gần.

"Dr Jeon, không biết tối nay cậu bận không?" Người lớn hơn hỏi khi tiến lại gần, Jungkook mở to mắt, hoang mang.

"Uhm - không, thưa ngài."

"Tốt lắm." Ông ta xoay người bước đi, với hai trợ lý theo sát phía sau như những chú chó trung thành.

Jungkook biết cậu cũng phải dời bước, thượng cấp của cậu luôn trong trạng thái vội vàng. Không ai biết nguyên nhân nhưng ông ta đã luôn như vậy, lướt đi như một cơn gió với một vài nghiên cứu sinh cố gắng để đuổi kịp tốc độ và lời nói của ông.

"Ta sẽ nói ngắn gọn thôi, con trai. Dr Kim có việc phải về nhà, cậu ấy bị ốm. Dr Jung mới vừa nghỉ và con là người duy nhất biết rõ về người thú. Con cần ở lại và trực ca của Dr Kim đêm nay."

"Gì - gì cơ?" Nhà khoa học trẻ khẽ hô lên, kìm chế tiếng hét. Cấp trên của cậu vẫn đang đi và cậu lập tức chạy để đuổi kịp ông ấy.

"Nhưng, nhưng, thưa ngài, tôi chưa bao giờ tiếp xúc với hắn. Tôi, tôi từng quan sát vài lần, nhưng vẫn chưa đủ năng lực để --"

Trước sự bất ngờ của hai trợ lý, ông ta dừng lại, nhìn Jungkook với sự cảm thông nơi đáy mắt.

"Con trai, nghe nè. Ta biết con là người trẻ nhất ở đây, và cũng cảm nhận được sự căng thẳng của con từ khi V đến. Nhưng con là một trong những người tài năng nhất viện, trước con, người trẻ nhất ở đây cũng đã ba mươi tám tuổi! Tin nổi không cơ chứ? Con là một thiên tài, mới đến được ba tháng nhưng đã có dự án đầu tiên liên quan đến sinh vật hiếm!"

Khóe miệng Jungkook khẽ nhếch, nở một nụ cười tự hào thỏa mãn. Cấp trên đặt tay lên vai cậu lắc mạnh.

"Nhóc con, tương lai con nhất định sẽ làm được việc lớn. Đừng sợ hãi phải tiếp xúc với một hybrid, con từng quan sát hắn rồi mà, có gì xảy ra đâu chứ." Cậu há miệng, muốn đáp lại nhưng người kia vẫn tiếp tục nói.

"Bên ngoài phòng điều khiển sẽ có người đứng gác, đề phòng bất cứ chuyện gì."

"Tuy nhiên, ta tin rằng con sẽ không có bất cứ vấn đề gì với V. Cả Dr Kim và Dr Jung đều nói rằng hắn chỉ có phản ứng với một mình con thôi. Họ quan sát cả ngày lẫn đêm, nhưng hắn ta chỉ động đậy khi thấy con xuất hiện." Jungkook trợn mắt trước thông tin nghe được, hai người bạn của cậu đã nói về điều đó trước đây, ban đầu cậu hoàn toàn không tin, hoặc đúng ra là không muốn tin.

Như mọi người thấy đấy, V là một hybrid. Một người sói. Hắn cao hơn nhân loại, Dr Kim đã hơn một mét tám, nhưng hắn vẫn dễ dàng che lấp. Hắn có vai rộng, bàn tay lớn, các nhà khoa học đặt tạ và bàn cân trong phòng - thứ mà hắn chơi thường xuyên, mặc cho sự tuyệt vọng trong lòng Jungkook.

Đúng vậy, cậu bị hấp dẫn bởi hắn. Bị hấp dẫn bởi một sinh vật vì Chúa còn chả phải người. Lần đầu tiên cậu mơ về ngũ quan sắc nét và những ngón tay dài của hắn, Jungkook đã tỉnh dậy với mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Mộng tưởng đen tối nhất của cậu là được thân hình rắn chắc của hắn chà đạp, bàn tay lớn siết lấy eo nhỏ của cậu - hoặc tuyệt vời hơn - làm tình.

V có cả hai bản thể, của người và của thú. Khi hắn ở trong thể trạng một con sói, đủ sức làm người khác cảm thán lại sợ hãi. Mắt xanh thẳm không thấy đáy, giống như ngọc saphire thượng hạng, lông đen tuyền rậm rạp như trời đêm. Hắn to lớn và vĩ đại. Trong khi ở hình thể con người, hắn cực kỳ, tuyệt đối là người đàn ông quyến rũ nhất, làm người khác không nhịn được muốn quỳ rạp dưới chân. Đương nhiên là cao lớn hơn nhân loại bình thường rồi, cùng với tai sói và đuôi dài. Hắn không bao giờ nói, chỉ rên rỉ hoặc gầm gừ, vì những âm thanh đó, Jungkook đã dành rất nhiều đêm chỉ để tưởng tượng giọng hắn sẽ trầm đến bậc nào.

Hắn thích trêu chọc người khác. Ban đầu, họ đều khiếp sợ trước những cơn thịnh nộ bất chợt. V sẽ liên tục đập đầu vào tường kính ngăn cách giữa phòng hắn và phòng quan sát, hay để lộ răng nanh nhọn hoắt trước người phụ trách. Tuy nhiên, Jungkook đã hết cảm giác này khi bắt gặp hybrid nhếch môi cười thỏa mãn sau khi dọa Dr Jung đến ngất xỉu.

Được rồi, khiếu hài hước của "động vật" không thể so với con người!

Kỳ lạ là, V lại bình tĩnh trước sự có mặt của Jungkook. Hắn thường ngoan ngoãn hơn mỗi khi nhà nghiên cứu trẻ đến thăm hai người bạn của mình. Jungkook cũng từng vào phòng của hắn, hai lần. V có tính chiếm hữu rất cao và không cho phép ai xâm phạm không gian riêng của hắn. Cho đến khi Dr Kim nảy ra một ý, anh ấy năn nỉ Jungkook cả tuần, hứa hẹn sẽ mua đồ ăn ở chỗ yêu thích cho cậu.

Hôm đó, V đã gầm lớn ngay khi phát hiện người phụ trách mở cửa, nhưng lập tức thu móng vuốt khi thấy Jungkook nhô ra từ sau lưng người lớn hơn. Dr Kim cuối cùng cũng có thể nhìn quanh một lượt, đặt vào vài vật thiết yếu và đồ chơi cho hắn.

Trong lúc Jungkook đến phòng, V chỉ lười nhác ở một chỗ, mắt chưa từng rời khỏi nhà khoa học xinh đẹp mềm như bông. Thầm đắc ý khi phát hiện cậu cố gắng khắc chế không nhìn từng đường gân nổi lên trên cơ bắp hắn.

Đêm nay, Jungkook sẽ ở một mình với hybrid lần đầu. Cấp trên đảm bảo với cậu là cửa phòng hắn luôn khóa và bên ngoài sẽ có người canh gác. Đồng nghiệp nhìn cậu với ánh mắt thương hại, một vài người khiếp đảm khi thấy cậu đi về hướng căn phòng đáng sợ đó, giống như họ mới là người phải thực thi nhiệm vụ.

Nhưng mọi người không bao giờ hiểu được là, Jungkook không sợ hãi hybrid, cậu sợ chính bản thân mình. Sợ rằng không biết rốt cuộc cậu sẽ trở thành bộ dạng gì trước sinh vật lộng lẫy nhưng cũng nguy hiểm kia.

---

Đẩy ra cánh cửa nặng nề bằng thép, nhà khoa học nhỏ cuối cùng cũng vào phòng điều khiển. Cậu chậm rãi đi tới, thở dài khi nhận ra sự thay đổi nhiệt độ, không khí lạnh lẽo bên ngoài phòng thí nghiệm được thay bằng luồng nhiệt nhân tạo ấm áp. Cậu cố hết sức giảm thiểu sự tồn tại, không muốn kinh động đến hybrid. Bây giờ đã gần tám giờ tối nhưng sói là loài hoạt động về đêm, chúng săn mồi vào buổi tối và ngủ vào ban ngày. Tuy rằng V không phải săn mồi nữa, hắn vẫn không bỏ được thói quen này.

Jungkook ngồi lên ghế lót đệm xanh trước cửa phòng quan sát, bên cạnh có một cái bàn lớn để cậu đặt ba lô và túi xách. Phía trên là một loạt những nút bấm đủ màu dùng để điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, cũng như micro để nói chuyện với hybrid. V hiện giờ đang nằm trên giường, chân tay dang rộng như sao biển. Ngay khi nghe thấy tiếng ghế di động trên sàn, hắn quay đầu, sẵn sàng để trêu chọc nhà khoa học một phen. Nhưng ý định đó nhanh chóng bị ném ra sau đầu khi nhận ra thay vì Dr Kim, nhà khoa học hôm nay đến quan sát hắn là tiểu ngọt ngào đáng yêu mà hắn thích - Dr Jeon.

Jungkook không nhịn được mà nhận ra sự bất thường, hybrid đột nhiên bật dậy từ giường của hắn, đi đến bên cửa kính, đôi mắt sâu hút nhìn chằm chằm như muốn khoét lỗ trên người cậu.

"U, uhm, xin chào V..." Cậu ngượng ngùng mở lời, nói vào micro. "Xin lỗi vì Dr Kim và Dr Jung không thể đến đây đêm nay, nên, nên tôi sẽ là người quan sát anh. Nếu anh cần bất cứ thứ gì, làm ơn đừng ngại nói với tôi."

Cả hai nhìn đối phương trong im lặng, đến mức Jungkook tưởng chừng như đã trôi qua hàng thập kỷ, vai cậu chùng xuống.

"Khó quá đi mất, hắn không biết nói." Người nhỏ hơn lẩm nhẩm, cậu ngồi xuống ghế, tiện tay cầm một tờ giấy vẽ nguệch ngoạc.

"Cậu đang bật mic đấy."

Cơ thể Jungkook đông cứng lại khi nghe thấy giọng nói trầm thấp truyền qua loa. Cậu chậm chạp ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của hybrid vẫn đang đứng trước tấm kính, chăm chú quan sát.

"Anh, anh, anh, anh biết nói?" Cậu kinh ngạc trợn mắt.

"Yeah. Có thể, chỉ là không muốn." V nhún vai.

"Chúa ơi, hắn lại vừa nói nữa." Nhà khoa học mạnh bạo hít vào một hơi, ôm lấy ngực nơi trái tim đang đập liên hồi.

"Đáng yêu quá." Hybrid nhếch miệng, bắt chéo tay tựa lên tấm kính.

Hắn ở rất gần, nhưng vẫn có tấm kính cường lực ngăn cách giữa họ.

"Tôi, uh, không biết phải nói gì. Tuyệt quá, anh nói được!" Jungkook lắp bắp, hai mắt sáng lên lấp lánh khi nhận thức được chuyện vừa xảy ra.

"Thích vậy sao? Có thể nói nhiều hơn nữa, nếu cậu muốn." V nhướng một bên mày, và Jungkook đã phải cấu vào đùi thật mạnh để tránh làm bản thân mất mặt. Hybrid đẹp trai quá đi mất, mặc dù cậu không chắc có thể dùng từ đó cho hắn không.

"U-uhm, yeah, chắc chắn rồi! Anh có phiền không nếu tôi ghi chép lại một chút?"

"Cứ tự nhiên." Hắn nhún vai, hứng thú nhìn nhà khoa học xoay qua lại tìm bút viết. Jungkook tiến lại bàn, mắt dán lên giấy và tay sẵn sàng ghi lại.

"Để xem nào, tôi nên nói về điều gì nhỉ? Hm, tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để nói về em, Dr Jeon."

Jungkook thấy hai má nóng lên, tên khốn này đổi xưng hô cũng thật nhanh.

"Tình cờ nghe được hai người bạn nhỏ của em nói về biểu hiện của tôi khi có em ở đây. Em liên tục từ chối tin lời họ nói, chỉ cố chấp trốn tránh, hử? Đâu có khó để nhìn ra, sự thật là, tôi thích em. Cứ nghĩ rằng em thông minh hơn chứ?" Hai mắt Jungkook trợn trắng, đầu váng mắt hoa nhìn tờ giấy trước mặt. Ngón tay của cậu nhũn ra, làm rơi cán bút, để nó lăn vòng trên mặt bàn điều khiển. Cậu không thể nhìn vào hybrid, không thể khi hắn nói ra những lời này với tông giọng trầm đục, vọng lại trong phòng giống như một cơn bão tuyết. Nó cứng nhắc vì được truyền qua máy móc, nhưng vẫn đủ làm cột sống cậu run lên. Không chỉ má mà bây giờ cả mặt cậu đều nóng bỏng, đỏ rực như cà chua chín.

Đột nhiên căn phòng lại trở nên ngột ngạt quá mức kiểm soát, và thay vì áo bờ-lu mỏng khoác bên ngoài cơ thể, Jungkook cảm tưởng như mình đang được bọc trong áo giáp, cả người mềm nhũn.

"Em thu hút ánh mắt của tôi kể từ lần đầu tiên bước vào đây khi mang đồ cho bạn. Thành thật mà nói, tôi chưa từng gặp ai đáng yêu như thế."

"Uhm, V-- V---"

"Không dám chắc rằng em nên tiếp tục ghi lại những gì tôi sắp nói đâu." Hắn cười toe.

"Tôi biết cách mà em nhìn tôi. Giống như cách tôi nhìn em vậy. Đôi mắt xinh đẹp đó không thể rời khỏi bắp thịt trên người tôi, cá rằng em sẽ biểu cảm thật đáng yêu khi được chạm vào nó."

"Tôi biết em thích được đối xử thô bạo, em không hề phản kháng khi tên tóc vàng làm vậy vài ngày trước. Cơ thể em săn chắc như thế, nhưng lại thích được đối xử như một công chúa, hả?"

"Không có gì đáng yêu hơn là một chàng trai cơ bắp muốn được đối xử như một con búp bê."

"V... làm ơn..." Nhà khoa học thở dốc, khớp ngón tay của cậu trắng bệch túm lấy một góc của tờ giấy trên bàn, làm nó nhăn nhúm.

"Đó là những gì em rên rỉ trong giấc mơ của tôi, thiên sứ." V thở ra một hơi.

"Trong đầu tôi, tiếng của em giống như thứ âm nhạc du dương nhất. Em thì thầm mong cầu được làm mạnh hơn, nài nỉ giống như omega phát tình, cho đến khi bụng đều được tôi nhồi đầy tinh dịch. Kết của tôi chôn sâu trong cơ thể em, cửa huyệt chật chội đó tưởng chừng bị xé rách, nhưng em vẫn van cầu tôi tiếp tục. Thèm khát giống như một con điếm." Hybrid trông giống như không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi lời dâm dục phát ra từ miệng hắn, tông giọng trầm ấm có lực, không lẫn nửa điểm ngại ngùng khi nói về tưởng tượng dơ bẩn của mình.

Jungkook đáng thương gần như đã sắp bất tỉnh nhân sự, phía sau gáy cậu ướt đẫm mồ hôi và cả người bất động, giống như bị sét đánh trúng.

"..." Nhà khoa học nuốt nước bọt, không dám mở miệng, sợ rằng mình sẽ nói lắp hay thậm chí tệ hơn, rên.

"V..."

Khi cuối cùng cũng có thể lên tiếng, giọng của cậu thoát ra khô khốc, chất chứa sự căng thẳng khó lòng kìm nén.

"Tôi sẽ vận động một chút. Em tốt nhất nên điều chỉnh lại, Dr Jeon. Không muốn có người check camera và nhìn thấy em trong tình trạng này."

Và buổi tối hôm đó đã trôi qua như thế. V ném cho cậu những cái nhếch miệng đáng ghét trong khi tiếp tục việc của hắn, còn Jungkook cố gắng hết sức để cậu trông không giống như vừa bị ngắt giữa chừng trong lần thẩm du tuyệt vời nhất đời mình.

Sau cái đêm kinh khủng đó, Jungkook không đến thăm bạn của cậu hay hybrid trong một tuần. Ngày trôi qua dài như một năm, và cậu không nhịn được nghĩ đến lời của hắn. V đơn giản bày tỏ rằng hắn muốn được chịch cậu nhiều như cái cách cậu muốn được hủy hoại bởi hắn.

Tội lỗi dâng lên trong ngực nhà khoa học mỗi khi cậu thỏa mãn bản thân dựa vào cảnh tượng đó. Cậu không thể ngủ nếu không nghĩ đến V. Suy nghĩ dai dẳng bám lấy Jungkook mỗi tối, sự hiện diện của hybrid luôn ở đây, cho dù cậu cố tình lảng tránh nó.

---

Mọi chuyện xảy ra vào một ngày mưa tẻ nhạt, Dr Jung chạy vào canteen, cuống cuồng tìm kiếm Jungkook.

"Anh thật sự không nên đến tìm em, nhưng Dr Choi nghĩ em nên biết." Anh ấy thở phì phò, chống tay lên người cậu.

"Em không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì?"

Dr Jung dừng lại một lát, anh ấy ngẩng đầu, nhìn vào mắt cậu nghiêm túc nói.

"V đang trong kỳ động dục." Lồng ngực của anh ấy phập phồng lên xuống. "Và hắn ta liên tục gọi tên em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro