2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Hưởng tung hoành thiên hạ, giết người như trở bàn tay, tài hoa cao ngất trời. Một lần nữa lại bị ám sát. Trong lúc chiến trận thiên vị hắn, hắn lại bị ám sát. Thân tàn tanh máu lê lết tìm chỗ trốn. Sâu trong rừng tối, hắn phẫn nộ, nhất định phải báo thù.

Này quân đội của hắn rất mạnh mẽ, không có hắn vẫn nắm chắc chiến thắng, nhưng không thể để họ biết hắn đang hấp hối. Phải mau hồi phục, hồi phục.

Chung Quốc. Từ sau khi bị đuổi đi, y chính là ở trong khu rừng này, sống rất nhàn nhạt, chỉ là không ngày nào không nhớ đến hắn. Nay bắt gặp Tại Hưởng bất tỉnh trong rừng, y thực hoảng sợ. Nhưng chính cốt là vui vẻ, bởi hắn không có ghét bỏ y nữa. Hắn để y ôm hắn, chăm sóc hắn, dựa vào hắn. Này thật tốt.

Viên minh châu kia có phải đang đỏ mặt?

Y vuốt ve bàn tay Tại Hưởng, nhớ rất nhiều. Khóe môi mỹ nhân nhoẻn một cái, khuynh đảo thiên địa. Y đặt bàn tay hắn lên mặt mình, có thể tưởng tượng như lúc trước, hắn thường làm như vậy, vuốt ve mặt y, rất ôn nhu. Rồi lướt xuống một chút, xoa xoa cái cổ, lại lướt xuống, kéo vạt áo y ra, chạm vào ngực y.

Nhưng mà, không giống. Không có cảm giác kia. Mỹ nhân cầm tay hắn tách ra. Vì sao lại không giống nhỉ? Vì hắn không có thực sự đang vuốt ve y.

Này viên minh châu, còn đẹp đẽ như vậy là nhờ ai vuốt ve? Chính y thôi.

Này viên minh châu, những vết sẹo kia từ đâu mà có? Hắn làm đó. Nhưng không sao, vì yêu hắn, y nguyện có càng nhiều sẹo, chỉ cần không vĩnh viễn vỡ ra là tốt rồi.

Tại Hưởng sau khi hồi tỉnh, thân thể vẫn còn thương tích, mệt mỏi không chịu nỗi. Hắn nhìn mỹ nhân đang lau mình cho hắn, giọng rũ hỏi một câu - "Ngươi là ai? "

Không nhận ra sao?

Người vì ngươi cam chịu rất nhiều.

Người vì ngươi hy sinh rất nhiều.

Người yêu ngươi rất nhiều.

Không nhận ra...

Phải rồi, y từ khi bị mù, nửa mặt bị chia ra, vết sẹo tuy không lớn, cũng là một đường thẳng tắp. Nhưng nó khiến khóe mắt y bị rách, không thể tiếp xúc với gió. Vì vậy y vẫn luôn đeo một mảnh vải che mắt. Cho nên hắn mới không nhận ra. Ân.

Mỹ nhân mỉm cười - "Ta giúp ngươi. "

Giọng nói trầm trầm mà cũng thanh thanh, có vẻ rất ấm áp, rất nhu tình, động lòng người. Mà không động lòng Tại Hưởng.

Mấy ngày nay rất hạnh phúc a. Lâu rồi mới cảm nhận được hạnh phúc như vậy.

Chung Quốc làm cơm cho Tại Hưởng ăn, Tại Hưởng rất mệt mỏi, liền ngoan ngoãn há miệng cho y uy. Y cầm khăn lau miệng hắn.

Chung Quốc rửa mình cho Tại Hưởng, sờ sờ thân thể hắn, dùng tất cả nhu tình nhất mà khiến hắn thoải mái. Tại Hưởng tất nhiên hài lòng.

Hắn nói chuyện với y rất nhẹ nhàng, không hắt hủi y, không đánh y.

Lúc Tại Hưởng ngủ, y ngắm nhìn hắn, từ trong bóng tối tự họa lên nhan sắc yêu thương kia. Thỉnh thoảng sẽ chạm một tí, hồi tưởng một tí, ấm áp. Cả đêm.

Vì sống một mình, nhà Chung Quốc rất nhỏ, chỉ có một cái giường cũng nhỏ, nay Tại Hưởng chiếm rồi, y đành đêm đêm ngồi cạnh ngắm hắn, cũng xem như túc trực chăm sóc bệnh nhân đi. Y rất cam tâm tình nguyện, còn cảm thấy hạnh phúc.

Giá như, lúc này đừng bao giờ trôi đi.

Nhưng mà, làm sao có thể?

Tại Hưởng hồi phục rồi, hắn ly khai.

Tại Hưởng thất trách như vậy? Không có, hắn cũng là một nửa quân tử, trước lúc rời khỏi cũng không quên nhắn lại một câu - "Ngày sau tới đón ngươi. "

Đón. Đón về đâu? Về hậu cung của hắn a. Tại Hưởng đương nhiên nhận ra, Chung Quốc có tình cảm với hắn, mà y có một đôi môi thật câu hồn, cái mũi cũng mị hoặc, đến cái trán cái cằm cũng đẹp đẽ. Rõ ràng phải là mỹ nhân, nhưng tại sao hắn vẫn cảm thấy không đủ?

Là không đủ đôi mắt kia.

Chung Quốc, không thể nhìn thấy hắn, vẫn dễ dàng nhận ra, Tại Hưởng y yêu rất nhiều. Vì khí chất của hắn? Hay vì mùi hương của hắn? Vì y vẫn luôn tưởng niệm hắn.

Tại Hưởng, một đời tài hoa ngang ngược, lại không nhận ra một người từng khiến hắn yêu thích nhất. Vì sao? Vì cái chữ 'từng' đó đã hoàn toàn tiêu thất trong tâm Tại Hưởng rồi. Hắn là Tại Hưởng, không nên cố chấp một thứ gì trong thời gian dài. Vì vậy từ lâu đã không để tâm. Vì vậy mà không nhớ.

Tại Hưởng đại thắng, đúng như ước hẹn, kiệu hoa hoa lệ tới đón mỹ nhân. Chung Quốc có một chút hồi tưởng. Cảm giác hiện tại giống như của ngày trước. Không vui không buồn, càng không có phản kháng. Dù sao cũng là được ở cạnh hắn, y cam tâm.

Chung Quốc trở về cung điện nguy nga, nhưng không còn ở biệt viện, y ở trong hậu cung. Không ai không nhận ra y, trừ hắn. Cũng tốt, không nhận ra y, hắn mới đối xử với y thật tốt.

Nhưng đám nữ nhân hậu cung lại không nhận thức được sự đãng trí của quỷ vương. Bọn họ chỉ biết, nam nhân này từng được sủng nhất, tuy đã bị bỏ đi, nhưng bây giờ lại quay lại, khác nào khẳng định vị trí mãnh liệt trong lòng Tại Hưởng của y. Là mối đe dọa. Cần phải diệt trừ.

Này mỹ nhân lại bị ức hiếp. Cũng như ngày trước, Tại Hưởng nhìn thấy, hắn cũng mặc kệ. Chỉ là thấy y có chút tư sắc, nên mới mang về, thực chất cũng không yêu thương gì.

Chỉ có Tại Hưởng mới cảm thấy y có chút tư sắc.

Chung Quốc bị đám nữ nhân hậu cung bài trừ, gán lên mình một tội mưu sát. Mưu sát, mưu sát Tại Hưởng. Tại Hưởng hiển nhiên tức giận. Hắn phát hiện trong cơm có độc, loại bỏ độc này vô cùng thiếu hiểu biết, quá lộ liễu với một Tại Hưởng. Mà chứng cứ rành rành đều tụ vào một Chung Quốc.

Hắn hỏi - "Ngươi làm? "

Tại Hưởng chỉ hỏi? Không phải, hắn đánh y kia. Đã nói rồi, y giống như đan dược, khơi dậy tính bạo ngược của hắn. Nhan sắc kia là xuân dược, khí chất kia là ngược dược. Xuân dược mất, ngược dược vẫn còn.

Viên minh châu lần này đột phá, nứt ra làm đôi. Giống như cái tát giáng xuống của Tại Hưởng, vải trắng bay mất, chia đôi gương mặt mỹ nhân. Một thiên thần khói hốt hoảng, muốn đến bên viên minh châu, nhưng lại bị chắn sau một khung sắt. Khung sắt đó, Tại Hưởng.

Khuôn mặt hoa diễm nhất trần đời, nhưng không hoàn hảo. Đôi mắt như thủy tinh vỡ, khiến người nhìn xót thương, lại khiến Tại Hưởng chướng mắt. Không hay rồi, Tại Hưởng nhận ra rồi.

Có chút hoài niệm, Chung Quốc từng cứu mình. Tại Hưởng hạ mi, hỏi - "Ngươi làm? "

Chung Quốc không trả lời, hàng mi dài rung động. Cổ họng như bị nghẹn rất đau, miệng cũng rát, sưng không thể cử động.

Không phải.

Ta không làm.

Tại Hưởng tức giận, hạ lệnh xuống, tử hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro