Chương 1: Chàng có thấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"hahaaaaa" tiếng cười của Nghị Nương vang vọng khắp khu rừng, trong tay ả ta đang cầm một thanh kiếm có cán mạ vàng và đầu thanh kiếm đang đâm vào người Thái Hanh.

" Nàng đang làm gì vậy, tại sao có thể...!" Thái Hanh không tin vào mắt mình, anh đã bị đâm bởi người mà anh tin tưởng nhất, người mà anh nghĩ rằng 2 người sẽ sống cùng với nhau đầu bạc tới già.

" Ngươi biết không, kẻ ngươi sỉ nhục bỏ rơi lại là người cứu ngươi, nhưng ta lại không tin được ngươi đã si tình ta đến mức này, mau lôi xác tên hạ nhân Điền Chính Quốc ra đây" hai tên phía sau đang lôi một thứ gì đó từ trong bao bố ra.

" Nào, nhìn đi Thái Hanh, hãy nhìn xem người đã đỡ cho ngươi một mũi dao lúc ngươi chạy giặc nào!" Chính Quốc phải là cậu, mặt cậu trắng bệt ra trên người đầy những vết thương chi chiết nhuộm cả cái áo trắng ngà đó.

" Tại sao nàng lại như vậy, mọi thứ ta điều cho nàng từ những vật quý giá cho đến chức Mẫu Nghi thiên hạ" anh quỳ xuống đất chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy ra.

" Ta không yêu ngươi, thứ ta muốn ở ngươi là quyền lực và người ta yêu cũng không phải là ngươi mà là Triết Vân, người mà 2 năm trước ngươi đã xác hại vì nghĩ chàng ấy có mưu đồ phản quốc" từng lời nói của Nghiên Nương là một cú đạp vào người của Thái Hanh.

" Ngươi nhìn Chính Quốc xem, hắn ta thật ngu ngốc khi yêu người không yêu mình, đứa con của hắn là ta đã giết, thuốc tránh thai trong chén của ta là ta đã bỏ vào và đổ tội cho hắn, hài lòng khi biết sự thật không?" Từ từ bước lại chỗ Chính Quốc nâng mặt cậu lên.

" Người làm nàng xảy thai không phải Chính Quốc...nàng không muốn mang con ta thiệt ư...oẹ" anh nôn ra chất lỏng đỏ rồi anh nhìn về hướng Chính Quốc đang nằm đó đang bị Nghiên Nương xoa bóp gương mặt.

" Chính xác, người đâu đi thôi thả 2 tên này ở đây đi, thuốc độc đã ngấm rồi, hồi cũng tử thôi" ả quay mặt đi rồi nhìn lại cảnh anh đang cố bò lại gần Chính Quốc .

" Chín...h....Quốc à, Thái Hanh của ngươi đây" ôm cậu vào lòng thủ thỉ vài câu.

" Ta xin lỗi ngươi, nếu mai này được làm lại ta sẽ sủng nịnh và cưng chiều ngươi được không" anh hôn vào má trái của cậu.

*Tách* nước mắt của hắn đã rơi, hắn chưa bao giờ rơi những giọt nước mắt này có lẽ có điều gì hắn bỏ lỡ hoặc có lẽ là ân hận.

" Chúng ta cùng ở bên nhau như hồi nhỏ nhé Quốc nhi của ta" anh nhắm mắt lại ôm chặt người kế bên mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro