Chương 12: Vết móp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bòn

..//..

Nhưng, rốt cuộc tôi cũng hỏi.

Trong một lần đón tôi lang thang từ bờ sông quen thuộc, Taehyung đặt sẵn một bữa chiều thịnh soạn tại nhà hàng. Tôi ngồi trên xe vu vơ nhìn ra lề đường với ánh đèn neon đủ màu sắc, miệng hỏi vu vơ. Thật sự, chỉ là hỏi vu vơ không kiểm soát, như là những gì chất chứa quá lâu trong đầu sẽ vô điều kiện mà bật ra.

- Tại sao ba lại căm phẫn anh như thế? Hôm đó thực chất đã xảy ra chuyện gì?

Taehyung giữ vẻ trầm ổn, tập trung lái xe.

- Cha lên cơn co giật, ba hoảng loạn đánh rơi vài thứ, anh thấy động bước vào, rồi ba bắt đầu điên loạn, chỉ vậy thôi.

Tôi mơ hồ:

- Anh thật sự không làm gì khác? Lúc đó trên tay ba là một chiếc chai vỡ, hẳn đã có giằng co.

Két!!!

Tôi giật mình bổ nhào về phía trước, mất cả hồn vía bởi xe dừng lại đột ngột ngay giữa làn đường.

Taehyung mặc kệ những tài xế phía sau bóp kèn inh ỏi, trầm mặt nhìn trừng ra xa lộ, quyết không lăn bánh. Một thứ khí âm tàn lạnh lẽo bao phủ bên trong không gian kín đến nghẹt thở.

Tôi vô thức thấy thế mà sợ hãi, tự co mình vào ghế ngồi. Từ từ ánh mắt Taehyung liếc nhìn qua, tôi rét người đến toát mồ hôi lạnh.

- Rốt cuộc là em nghi ngờ điều gì? – Hắn hỏi, sắc bén như tử thần.

- Em, em... - Trong tình thế đó hẳn ai cũng rối bời ấp úng như tôi.

Taehyung càng trầm giọng hơn:

- Em thật sự nghĩ anh đã làm gì cha?

- Không phải, thật sự không phải...

Taehyung hừ nhạt, lãnh khốc đến đóng băng cả nét mặt:

- Anh nói cho em biết. Từ khi sự việc xảy ra cho đến lúc em về tới, anh tuyệt chỉ đứng tại góc cửa, nửa bước cũng chưa đến gần cha. Tin hay không là tuỳ.

Hắn nhấn giọng rồi hung bạo đạp ga, vọt thẳng xe với tốc độ trên đường cao tốc.

- Taehyung à... - Tôi bấn loạn đến lí nhí, tay bám chặt vào thành ghế. Giây phút đó chẳng thể phân định được ai đúng ai sai, chỉ có sợ và sợ.

Lần đầu tiên trong mười mấy năm dài ở bên nhau, Taehyung lặp lại lời giải thích trước một sự việc. Điều đó như đã phá vỡ quy tắc nhất nhất một lời của hắn. Cơn thịnh nộ cứ thế dâng trào ra, chì chiết lên chiếc xe tội nghiệp.

- Chậm lại thôi, Taehyung. - Tôi lại tiếp tục rít giọng, hai mắt căng tròn nhìn ra xung quanh.

Hắn không nghe thấy, càng nhấn ga mãnh liệt hơn.

Trên đoạn đường, vô tình lại xuất hiện một chiếc ô tô khác cũng lao vút nổi loạn như vậy. Bên trong còn vang ra tiếng nhạc xập xình, thân xe vẽ đầy rồng phượng. Có lẽ là bọn loai choai thích chơi trò cảm giác mạnh. Chúng đã lái xe nhanh còn vằn vèo chẳng ra làn đường chân chính, khói xe mịt mù muốn trêu ngươi.

Taehyung nhấn ga, lách qua trái, qua phải cũng chẳng thể nào vượt lên được. Sự phẫn uất càng bị chất chồng thêm.

- Taehyung, đừng như vậy nữa! – Tôi cuối cùng cũng lấy can đảm nói cho tròn vành rõ nghĩa, muốn hắn phải giảm tốc độ.

Hắn bàng quan sự sợ hãi của tôi, tăng tốc vụt lên phía trước. Đám thanh niên kia cũng chẳng chủ ý chiếm lĩnh cung đường, lách vào lề nhường lối. Theo lẽ Taehyung đã dễ dàng lướt qua, nhưng hắn lại cố ý lùi chậm lại, thình lình, vặn tay lái đánh rầm vào thân xe kề bên.

Chiếc xe tội nghiệp bị tấn công bất ngờ, lạc tay lái lao thẳng lên lề, suýt chút là đâm vào cột điện.

Tôi thất kinh hồn vía, quay ngoắt người ra sau thở phù nhẹ nhõm vì không có ai bị thương. Bọn thanh niên lũ lượt bước xuống xe, vung chân tay tứ hướng chửi bới. Càng lúc bóng họ càng nhỏ dần rồi không còn thấy gì nữa.

Khá là bực mình, tôi ngồi ngay ngắn lại, tuyệt đối câm lặng không lên tiếng. Chả cần biết ai đúng ai sai, giờ chỉ muốn không bao giờ thấy mặt Taehyung nữa.

Đêm đó chúng tôi không tới nhà hàng, dĩ nhiên. Về đến Jeon gia là ai bước đi đường nấy. Tôi đóng cửa xe cái rầm rồi hầm hầm vào nhà.

Taehyung còn lạnh lùng hơn, đi lướt qua tôi như người xa lạ.

Tôi lườm mắt, đừng tưởng chỉ có hắn là biết giận. Cũng như lần thấy tôi vu vơ cầm nắm kỷ vật của anh Ryang Kyo, hắn đã bỏ đi hết cả đêm ròng. Luôn luôn là vậy, tại sao tôi phải hứng chịu sự im lặng vô cớ?

Hắn vào nhà chứ gì? Được, tôi sẽ ra khỏi nhà!

Nghĩ là làm, tôi xoay người đi thẳng ra sân. Chủ ý sẽ ngủ lại ở một khách sạn nào đó, cũng chơi trò mất tích cả đêm như Taehyung đã từng.

Nhưng kế hoạch thất bại, bởi chiếc xe không còn nguyên vẹn. Một bên đầu của nó móp méo đến đáng thương, liếc qua đã thấy bị tổn hại không hề nhẹ.

Máu nóng trong người tôi sục sôi, tất cả là vì cú va chạm vừa nãy đây mà. Lần trước là chiếc PJ, lần này là xe mới sắm, Taehyung chỉ toàn phá hoại tài sản của tôi thôi.

Đột nhiên nhận ra điều bất thường, tôi sững người, trầm mặt chú mục vào vết móp kì quái. Ngày đó, ngay trong đêm anh Ryang Kyo gặp tai nạn, Taehyung cũng lái xe về với chiếc xe móp méo như thế này, gần như là cùng vị trí. Lẽ nào trong đêm đó cũng có ai đã chọc cho hắn giận dữ đến vậy ư?

.

.

Từ hôm ấy tôi và Taehyung đều lạnh lùng ở cạnh nhau. Tình cảm hai chồng chồng theo đó mà xa cách. Tôi không nói, hắn cũng lặng im. Đêm xuống mỗi người ôm một góc giường.

Phía sau tấm lưng dài hoàn mỹ đó, Taehyung có giấc ngủ êm đềm không? Riêng tôi thì luôn trằn trọc thao thức, mắt nhắm rồi lại bật mở với bao ác mộng không tên.

Tôi nhận ra thiếu thốn vòng tay Taehyung thì tâm hồn mình thật lạnh. Ba bốn lớp chăn dày phủ lên người vẫn cứ lạnh. Tuy hắn chỉ nằm sát bên mà lại cách cả phương trời.

Liệu rằng có phải cái sai xuất phát từ phía tôi? Sau bao biến cố xảy ra, quyền được biết rõ tường tận vấn đề cũng là lẽ hiển nhiên chứ. Trước một người "vợ" mất cha, rời xa vòng tay ba ba, kẻ làm chồng như hắn vẫn trơ ra nét lạnh lùng thản nhiên, nửa lời giải bày cũng không đoái hoài đến. Có phải tôi nghi ngờ gì hắn đâu, chỉ là muốn hiểu rõ thôi mà.

Hay hắn đang dần chán ghét tôi? Nghĩ đến đó, trái tim nhỏ không khỏi đau nhói. Có thể do thái độ ghẻ lạnh của ba ba mà hắn nhạy cảm với sự nghi ngờ, cũng có thể bên cạnh tôi quá nhiều đau khổ nên hắn đã lười nhác cùng gánh vác? Còn có dù cả đời này tôi ở cạnh hắn, có sinh con cho hắn, thì sâu trong cơ thể tôi mãi mãi không có được tin tức tố của hắn. Tôi không thể tái tạo tuyến thể, không có kỳ phát tình, nên chẳng có Alpha nào đánh dấu chủ quyền vĩnh viễn được.

Càng đặt câu hỏi tôi càng co rút lại, cô đơn giá lạnh đến phát run người, nước mắt buồn tủi âm thầm chảy ngược.

Trong màn đêm tĩnh lặng, tôi say sưa sầu khổ. Nhớ cha, nhớ ba ba, nhớ cả người chồng nằm ngay bên cạnh. Xét ra cuộc sống yếu mềm như tôi thật thất bại.

Mãi đuổi theo tủi hờn đơn lẻ, tôi không nhận ra sự chuyển động sau lưng mình. Đến khi hơi thở ấm nồng phà đến ót, tôi mới giật mình lắng đọng. Taehyung đã trườn đến tự lúc nào, vòng bàn tay rộng lớn chở che ôm lấy cơ thể run run. Hắn hôn vào cổ, lướt lên gò má và dừng lại nơi vành tai.

- Anh xin lỗi, Jungkook...

Tôi bàng hoàng xúc động, đông cứng toàn thân. Lệ sầu từ đâu cứ không ngừng đẫm nhoè khoé mắt. Bởi Taehyung điềm tĩnh, miệng thốt ra chỉ những ngôn từ khô khan, nên tiếng xin lỗi của hắn bao giờ cũng khuấy đảo tâm hồn tôi mãnh liệt.

Đôi vai tôi run lên, mếu máo nghẹn ngào. Taehyung có cảm nhận được những ngày qua là cửa ải tù đày với tôi như thế nào không? Sao hắn cứ giương ra sự lãnh băng như thể cha và ba ba của tôi chỉ đi một chuyến du lịch dài. Có những hành động mạnh mẽ hơn lời nói, nhưng không phải trong bất cứ hoàn cảnh nào sự im lặng cũng là sẻ chia.

Taehyung tiếp tục hôn tôi từ phía sau, thành khẩn như kẻ tội đồ van nài ân xá.

- Em đừng khóc nữa, nước mắt của em làm anh rất đau.

Thật ư? Hắn thật sự không chịu nổi khi biết tôi khóc?

Tôi chậm rãi xoay người lại, bắt gặp gương mặt thống khổ thê lương. Đôi mày Taehyung nhíu lại một nỗi đau âm ỉ, nó gặm nhấm ăn mòn theo thời gian hằn lên vết bơ phờ.

- ... Taehyung? – Tôi hoàn toàn sửng sốt, không thể đoán biết được bộ dạng hắn biến ra tiều tuỵ đến vậy. Có phải chăng nỗi đau càng được chôn giấu vào trong thì mãnh lực tàn phá càng triệt để.

Taehyung tha thiết nhìn tôi, ánh nhìn thảm thương ám ảnh.

- Đừng lạnh lùng với anh, được không?

Tôi càng thêm ngây ngốc. Lạnh lùng ư? Chính hắn mới là người đối xử với tôi như thế. Bởi hắn tự vẽ bức màn giá băng của hai người, làm sao tôi tiến lại gần được.

Trong màn đêm không rõ ràng hình ảnh, tôi mạnh dạn giơ tay lên, phá vỡ bức màng lãnh băng đó, vuốt nhẹ gò má Taehyung. Hắn gầy quá, vì đâu lại hốc hác thế này?

Taehyung nắm lấy tay tôi, đặt vào một nụ hôn, rồi lưu luyến hôn thêm một cái nữa.

- Anh thật sự không muốn làm hại cha, thật sự không bao giờ.

Nghe lời Taehyung nỉ non, ngọn sóng cảm xúc bùng nổ trong lòng tôi. Hắn mạnh mẽ kiên cường, giờ vì tôi mà tha thiết như vậy. Bao cảm xúc vỡ oà, tôi ôm chầm lấy hắn.

- Vâng, em tin. Em chỉ tin một mình anh thôi!

Taehyung càng siết mạnh vòng tay, qua ánh đèn ngủ lập lờ, gương mặt hắn thống khổ bi ai. Hắn ít nói, trầm lặng, cũng có nghĩa hắn luôn nuốt ngược vào trong cay đắng cuộc đời. Tôi biết khoảng thời gian sống bên cạnh ba ba, hắn đã chịu nhiều oan khuất. Sự ghẻ lạnh khinh khi luôn khiến tâm hồn người ta tổn thương dai dẳng. Hắn không nói, luôn bình thản, không có nghĩa trái tim không đau.

Hai chúng tôi chấm dứt khoảng thời gian lạnh nhạt trong lặng im như thế. Thì ra Taehyung chỉ đang chờ sự tin tưởng từ tôi, hắn lo sợ tôi nghe theo ba ba mà hoài nghi tình yêu của hắn. Ừ, có thể Taehyung là một kẻ chỉ nhìn đời bằng biểu cảm cay nghiệt giá băng, nhưng với tôi, hắn là cả vùng trời bao la ấp ủ hơi ấm yên bình.

Đêm đó chúng tôi ở cạnh nhau ân ái cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Giây phút cơ thể hòa nhập cùng cơ thể mang theo xúc cảm khoái trào. Tôi ngất ngây theo từng nhịp đẩy đưa hữu lực. Trọn kiếp này nguyện chỉ dâng hiến riêng cho một người, duy nhất một người mà thôi.

.

.

Thời gian êm đềm trôi qua, cuộc sống cũng mặn nồng yên ả. Taehyung hằng ngày đến công ty, vẫn dáng vẻ thư thái ung dung, lạnh lùng điềm đạm. Hắn hiện tại cũng gọi là có chút tiếng tăm trên thương trường, từng bước chân đều được người người nể phục. Thỉnh thoảng tôi thấy hắn trên trang bìa các tạp chí kinh tế, rất phong nhã bất phàm.

Người ta chỉ có thể khen ngợi về thao lược kinh doanh của hắn, chứ tuyệt nhiên không đề cập đến cuộc sống riêng tư. Taehyung biết tôi có lối sống khép kín, bản thân hắn cũng chẳng mặn mà công bố mình là một cô nhi, nên hiển nhiên không trả lời những câu hỏi này với báo chí.

Gần đây, Taehyung nhiệt tâm quang đại công ty lớn lắm, còn dự định thành lập tập đoàn, nâng vị thế lên Tổng giám đốc.

Đối với các dự án lâu dài của Taehyung, tôi không có ý kiến, nhất nhất tin tưởng chồng. Dù bất cứ làm gì hắn đều bàn bạc qua. Tôi an phận với vai trò hậu phương lặng lẽ, bên cạnh hắn cũng lặng lẽ và tận hưởng niềm hạnh phúc cũng lặng lẽ. Taehyung vốn là dạng người như thế, nếu không dõi mắt tìm kiếm thì cảm tưởng như chiếc bóng ấy chẳng hề tồn tại.

Hôm nay như thường lệ, tôi dạo một vòng siêu thị cho bữa cơm chiều sau một buổi sáng ở viện với ba ba. Nhà chỉ có hai chồng chồng nên không cầu kỳ người hậu kẻ hạ, chỉ giữ lại chú làm vườn Jong Hyang và bà quản gia Nyeo. Tôi thích tự tay nấu vài món cho Taehyung như thuở sinh viên ngọt ngào ở hai gian phòng trọ. Cảm giác cậu bạn ấu thơ lại trở thành người đồng chăn gối vừa thú vị vừa buồn cười. Mà thật ra tôi với Taehyung chưa hẳn là bạn. Như đã nói, trước khi cưới nhau thì tôi và hắn chung một mối quan hệ phức tạp. Chẳng phải ân nợ, chẳng phải chủ tớ, và hoàn toàn không phải bạn bè.

Ngang qua quầy quần áo, tôi dừng chân, ngó đông ngó tây, hơi ngượng ngùng bước vào nơi trưng bày quần lót nam. Thật ra cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, Omega mua thứ này cho "chồng" là chuyện bình thường thôi. Nhưng tôi trước giờ vẫn ngại ngùng, toàn nhờ bà Nyeo mua giùm. Giờ thiết nghĩ, nên tự tay lựa chọn có lẽ... à, sẽ cảm thấy gần gũi thân thương hơn?

Hơn nửa buổi trời tôi loay hoay ở gian hàng đó. Taehyung thích màu gì, thích mặc loại vải nào, và kích cỡ bao nhiêu là vừa vặn đây? Tôi ngơ ngác nhận ra mình chẳng biết gì về cuộc sống hàng ngày của Taehyung cả. Còn hắn biết tất tần tật về tôi, chiều chuộng vô điều kiện từng sở thích của tôi. Người bạn đời này đôi khi quá vô tâm rồi chăng?

Đã đến lúc tôi cần làm một cuộc cách mạng, bất luận thế nào cũng phải phá bỏ cái lớp bọc ảm đạm xung quanh Taehyung. Ít nhất là mỗi khi ở bên tôi, cái gương mặt u ám nhàm chán ấy nên gia tăng thêm nhiều biểu cảm.

Vì thế, tôi dứt khoát chọn một lô loại quần thun màu đỏ, vàng, xanh lá, có vài cái chấm bi dễ thương. Mặc những thứ này vào thì sắt thép nào cũng đỏ nhừ xấu hổ cả thôi.

- Jungkook?

Tôi thích thú bụm miệng với tư tưởng nổi loạn của mình. Hình ảnh Taehyung nghiêm nghị cao ngạo nghênh ngang với độc chiếc boxer đỏ chót thật không sao kìm nén được, phải cười hihi.

- Jeon Jungkook?

Lời gọi kia bỗng gần và lớn hơn, tôi giật mình trở về thực tại.

- Đúng là tiểu thiếu gia Jeon Jungkook rồi. - Người đàn ông mỉm cười bước tới, vẻ ôn hoà trịnh trọng.

Tôi nghiêng đầu cố gắng tìm tòi trong trí nhớ, nửa là quen, nửa còn lại thì hoàn toàn xa lạ.

- Cậu không nhận ra tôi sao? Im Joram đây mà.

Tôi khờ mặt ra chốc lát, rồi à một tiếng ngây ngô.

- Im Joram cùng trường Cấp 3 đúng không?

Người kia mỉm cười rộng hơn, giơ tay ra chủ ý chào hỏi người bạn sau gần mười năm gặp lại.

Lúc này tôi mới phát hiện tay mình rất bận rộn, chưa kịp giấu diếm thì ánh nhìn của Im Joram đã chiếu thẳng vào xấp quần lót đầy màu sắc mà tôi đang cầm.

Một khoảnh khắc ngượng đến chín cả mặt. Tôi vội vàng vùi nó vào giỏ đồ rồi đằng hắng lãng tránh. Thế là còn đâu hình ảnh quý công tử cao sang rạng ngời của Jeon Jungkook nữa. Bao nhiêu sự xấu hổ tôi tính hết lên đầu vào Taehyung và rủa thầm hắn là tên chồng chết tiệt.

Cái bắt tay coi như kín đáo bị từ chối, Im Joram không chút phiền lòng còn ân cần gợi chuyện.

- Thời gian lâu như vậy mà cậu chẳng chút nào thay đổi. Vẫn lung linh quyến rũ dẫn người ta vào mê hồn trận.

Tôi miễn cưỡng bật cười không hưởng ứng. Cái người này trước sau không nhận mặt người quen, lại chọn ngay thời điểm trước quầy quần lót thế này. Thật chẳng còn tâm trí mà đối thoại, chỉ muốn trốn thật mau.

Tôi né tránh, Im Joram lại cứ theo sau hỏi han đủ điều, từ quầy quần áo qua quầy trái cây, luôn mồm luôn miệng mà chất vấn, suýt nữa đem mười năm cuộc đời của tôi viết thành nhật ký.

Lúc học Cấp 3, Im Joram là một trong số những anh chàng có tình ý với tôi. Vì nỗi ám ảnh với Park Kyu, tôi không muốn kết giao với ai khác, thế mà Im Joram rất kiên nhẫn muốn tiếp cận. Chính Taehyung đã đứng ra dàn xếp cho tôi. Nhìn vẻ mặt đưa đám như tử thần, lại vai u thịt bắp của hắn ai mà không sợ. Im Joram là dạng người lịch lãm, thấy tôi không phản đối thái độ hằn hộc của Taehyung, y cũng hiểu chuyện và từ đó không quấy rầy tôi nữa.

Với mối quan hệ nhùn nhằn như thế, khi biết Taehyung hiện cùng tôi là một đôi, lẽ ra Im Joram không nên biểu tình kì dị mới phải. Nhưng rõ ràng là nét mặt ấy không vui, chỉ có phần thấu hiểu:

- Từ nhỏ cậu và Taehyung luôn có đôi có cặp, hiện đến với nhau cũng là chuyện thường tình.

Tôi mỉm cười, không phủ nhận. Từ khi tôi mang Taehyung về Jeon gia, hắn dựa dẫm tài chính vào gia đình tôi, còn tôi dựa dẫm tinh thần vào hắn.

Im Joram không hỏi gì thì không khí trở nên tẻ nhạt, tôi trước giờ không phải mẫu người hồ hởi nói chuyện với người không thân thiết. Im lặng khá lâu, Im Joram cất giọng hỏi, rất nghiêm túc.

- Jungkook, cậu yêu Taehyung nhiều đến thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro