Chương 22: Bình yên thấp thỏm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tác giả: Bòn

..//..

Cả hai chúng tôi cùng đồng loạt nêu lên câu hỏi, rồi trong tít tắt cùng hiểu ra vấn đề.

Taehyung không hề làm hại bà quản gia, hắn chỉ lấy điều đó để đánh vào tâm lý đang lo sợ của tôi. Vì tôi đang nhìn hắn như hình hài của một kẻ khát máu, nên chỉ một câu khơi gợi thật nhỏ cũng khiến tôi hoảng hốt mà quay về vô điều kiện.

Lúc nãy, nếu tôi kinh động báo cảnh sát thì sẽ trở thành một trò cười. Bởi khi cảnh sát ập đến đây, họ sẽ trông thấy nạn nhân mà mình muốn giải cứu là bà quản gia vẫn an toàn, tự do tự tại.

Cơ bản thì Taehyung không việc gì phải truy hỏi bà quản gia. Hắn biết rõ ý định của tôi muốn khai báo với cảnh sát. Hôm nay tôi đã ngồi chờ Im Joram ở đồn cả buổi sáng, người qua kẻ lại rất dễ nhận ra. Chỉ cần biết tôi đi với Im Joram thì việc truy ra nơi ở của Im Joram hẳn là quá đơn giản.

Rõ ràng, đấu trí với Taehyung, tôi thật tình quá non nớt. Tôi đã bị bắt lại một cách quá dễ dàng, dễ đến nỗi Taehyung chỉ dùng hai câu nói.

Nhưng, lần này Taehyung không gây tổn hại đến bà quản gia, thì không có gì chắc chắn lần sau hắn sẽ tha cho bà. Dè chừng nhìn theo lối nhỏ dẫn đến sau vườn, tôi hạ giọng:

- Bà quản gia, lần sau bỏ trốn, bà nên đi với tôi!

.

.

Hai ngày ở trong ngôi nhà của chính mình, tôi luôn rơi vào trạng thái thấp thỏm, đón đợi sự trừng phạt của Taehyung. Nhiều lần tôi nghĩ đến việc nên thủ một con dao trong người, lại e sợ xảy ra án mạng. Tôi không can đảm đến tàn nhẫn như hắn, có thể nhìn máu người mà không biến đổi sắc mặt.

Nên thay vì dùng những vũ khí nguy hiểm, tôi xếp đầy những bình xịt côn trùng quanh phòng. Đó không phải trò trẻ con, tự bảo vệ chính mình luôn là điều cần thiết.

Tuy nhiên, Taehyung rất thản nhiên như không có sự tình gì to tát. Sáng đến công ty, chiều về dùng bữa, tối ở lì trong gian phòng phía sau vườn.

Chỉ có một điểm khác biệt, hắn không hề nhìn tôi.

Đối diện với thái độ thờ ơ như thế thật sự không thấy dễ chịu một chút nào. Làm tổn thương người bảo vệ rồi bỏ trốn, đi đến đồn cảnh sát tố cáo chồng, lưu lại nhà của người yêu thầm mình, với tất cả hành động đó của "vợ", tôi không nghĩ Taehyung lại bỏ qua dễ dàng.

Nhưng hắn thật sự đã bỏ qua. Đến ngày thứ ba, thứ tư, tôi vẫn an toàn sống trong căn nhà của mình.

Tôi luôn canh cánh trong lòng, thấp thỏm không yên. Chẳng lí nào Taehyung lại không có hành động gì khi biết cảnh sát đang gắt gao điều tra, ít ra hắn cũng nên truy vấn xem tôi đã khai những gì. Hay là Taehyung quá tự tin sẽ không có bất cứ bằng chứng nào có thể chỉ tội hắn? Hoặc hắn cho rằng những gì tôi biết sẽ chẳng làm nên tích sự gì?

Đến ngày thứ năm thì tôi không thể nào im lặng mãi. Đợi ngay lúc Taehyung đi làm về, vừa bước xuống xe thì tôi tiến đến, đối mặt trực diện:

- Rốt cuộc thì anh muốn gì? Muốn giam giữ tôi đến bao giờ?

Đến như thế Taehyung mới liếc nhẹ đôi mắt nhìn tôi. Xong, hắn trầm ngâm đóng cửa xe, bước ngang qua tôi rồi thẳng hướng phía sau vườn. Là hắn không nghe rõ câu hỏi hay khinh hờn đến mức chẳng thèm trả lời?

Tôi tức tối nối gót theo sau:

- Vì cớ gì anh đối với tôi như vậy? Gia đình họ Jeon này gây thù chuốc oán với anh ư?

Taehyung đanh gương mặt lại, hầm hầm đưa bước chân vội vàng hơn.

Tồi kiên định đi theo, gây gắt hơn:

- Kim Taehyung! Anh muốn gây đau khổ cho tôi đến khi nào? Muốn hành hạ tôi bao nhiêu nữa thì đủ?

Tôi muốn oán trách và miệt thị thật nhiều, dùng những ngôn từ cay đắng nhất để giải tỏa tâm tư. Hắn là kẻ vô ơn phụ nghĩa, thâm hiểm lạnh lùng, tôi sẽ nói, sẽ mắng cho đến khi nào cái đầu u ám kia khai sáng chút lương tri.

Thình lình Taehyung dừng bước, quay phắc người lại:

- Anh có hành hạ em sao, Jungkook? Em nghĩ là anh muốn gây đau khổ cho em sao, Jungkook?

Đó không phải là câu hỏi, mà là chất vấn. Đôi mắt Taehyung nhìn xoáy vào tôi ẩn chứa đầy phẫn uất, như sâu sắc mang theo nỗi hàm oan. Đó cũng là lần đầu tiên sau bao ngày mâu thuẫn, tôi nhìn kỹ vào gương mặt Taehyung.

Hắn ốm thật nhiều, nét hốc hác xanh xao, làn da sạm in hằn sự mệt mỏi. Một dáng hình tiều tụy của kiếp người chìm sâu trong đau khổ thời gian quá dài. Kim Taehyung lịch lãm cao ngạo hiện tại trở nên quá hắt hiu cằn cỗi.

Trong nhất thời, tôi trở nên lúng túng, không thốt nên lời nào.

Taehyung liền tiến lên một bước, khiến tôi phải lùi đi, giọng hắn như đanh thép:

- Có thể không Jungkook? Chỉ một phút giây thôi, em thử đặt mình vào vị trí của anh?

Tôi bị áp đảo như bản thân nghe lời oán trách, lại thêm một lần phải chùn bước khi tinh thần kiên quyết đấu tranh. Tôi sẽ không để hắn ức hiếp mãi, liền trừng đôi mắt hồi đáp:

- Đặt mình vào vị trí của anh để chấp nhận anh giết cha của tôi?

Taehyung thở mạnh ra, khép hờ đôi mắt lại rồi gằn giọng:

- Kẻ ngu ngốc nhất trên đời này, chính là Jeon Jungkook!

Xong, hắn xoay người tiếp tục bước đi.

Tôi tất nhiên là ngu ngốc, vì chưa bao giờ Taehyung muốn giải bày cho tôi hiểu con người thật của mình. Nếu tha thiết yêu thương, hắn phải trân trọng niềm tin từ tôi. Hắn để tôi chơi vơi trong nỗi hận của mình. Một khi sự phẫn nộ trong lòng bùng vỡ thì không ai còn đủ sức lực để cảm thông, huống gì đó chính là tội ác.

Lại cố gắng chạy theo Taehyung, tôi nhấn mạnh:

- Tôi muốn đi thăm ba ba!

Taehyung dừng bước, đứng lặng yên. Tôi bước lên đối diện với hắn:

- Ba ba tôi ở viện tâm thần ngày ngày mong ngóng con trai đến thăm, còn tôi muốn gặp ông thì phải xin phép thế này đây. Anh nghĩ đó không phải là hành hạ, là gây đau khổ cho tôi?

Tôi nhìn thẳng vào Taehyung và chờ đợi. Không có gì chắc chắn hắn sẽ cho phép tôi đi thăm ba ba, nhưng theo cả lý và tình, hắn sẽ không cấm cản điều đó. Không biết dựa vào đâu mà tôi quy kết cái tình phụ tử thiêng liêng sẽ khiến Taehyung mềm lòng, chỉ biết rằng đó là một niềm tin khó lý giải.

Taehyung có chút cân nhắc, suy xét thật lâu mới hồi đáp:

- Ngày mai anh sẽ đưa em đi.

- Không được! – Chưa kịp thở phào nhẹ nhỏm tôi liền phản đối – Anh biết rõ bệnh tình của ba ba mỗi khi thấy anh là bất ổn thế nào, anh muốn chọc cho ông bấn loạn hơn ư?

Taehyung nhấn giọng không cho tôi lời thoái thác:

- Anh sẽ chờ em ở ngoài cổng.

Tôi mím chặt môi, lo lắng vô cùng. Cuộc hẹn gặp với Im Joram ở viện điều dưỡng nếu bị Taehyung phát hiện thì thật nguy hiểm. Những ngày qua hắn để tôi yên hẳn là còn lưu lại chút tình, một khi biết tôi kiên quyết vạch trần mọi sự thật, không chừng Taehyung sẽ vị thân mà giết người diệt khẩu. Nhất cử nhất động hiện giờ phải hết sức cẩn thận.

Tôi bất an quanh qua quẩn lại trong phòng khách, đôi lần muốn nhấc điện thoại gọi cho Im Joram hủy cuộc hẹn ngày mai, nhưng tai vách mạch vừng e rằng Taehyung nghe thấy, cũng chẳng biết hắn có gắn thiết bị nghe lén ở điện thoại hay không. Thôi thì đành liều vậy, dù sao Taehyung cũng bảo sẽ chỉ chờ ở ngoài, cứ tùy cơ ứng biến xem sao.

Sáng hôm sau, Taehyung giữ đúng lời hứa đưa tôi đi thăm ba ba. Ngồi trên xe tôi không khỏi bồn chồn lo âu. Viện điều dưỡng nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, ít người qua lại, nếu Im Joram lái xe tới thì Taehyung sẽ để ý ngay. Chỉ mong là Im Joram đến sớm và đậu xe ở chỗ khuất nào đó.

Thật may, trong thời gian tôi không ghé đến, viện điều dưỡng đã khởi công tu sửa. Con hẻm trở nên đông đúc xe ra vào công trình. Như vậy thì dù xe của Im Joram có đậu ở đâu đó cũng không bị để ý. Tôi thở phào ra không nén được nụ cười yên tâm, trông ngóng rời khỏi xe thật gấp.

Taehyung dừng xe sát phía ngoài, căn dặn:

- Anh có cuộc họp ở công ty, nên em thăm ba ba trong một giờ thôi.

Tôi liền hậm hực: – Đã rất lâu rồi ba con tôi mới gặp nhau, anh nghĩ sao lại thăm nom có một giờ? Ít nhất là cả buổi sáng.

Taehyung đáp lạnh tanh:

- Ngày mai không có việc, anh sẽ để em bên ba ba cả buổi sáng. Còn hôm nay thì một giờ thôi.

Tôi không còn lý lẽ để tranh cãi, bực bội bước xuống xe, đi vào viện. Taehyung ở lại trong xe, ngã lưng ra ghế, chờ đợi.

Để phòng tránh Taehyung có thể theo sau, tôi đảo hết một vòng viện điều dưỡng rồi mới nhanh chóng đến đại sảnh, tìm kiếm Im Joram.

Im Joram đã ở đó chờ tôi từ lâu. Khi hai ánh mắt gặp nhau, không hiểu sao tôi liền hối hả bước đến cạnh y, suýt nữa là ôm chầm lấy. Nhưng tôi đã kịp dằn lòng mình, bước lùi đi hai bước. Hành động đó không phải vì thương nhớ Im Joram, mà bởi vì tôi đã quá căng thẳng khi ở gần Taehyung, lúc nào cũng trong tư tưởng phải chiến đấu và tự bảo vệ chính mình. Được thoát khỏi hắn và ở bên người bạn thuở xưa, tôi thấy nhẹ nhõm.

Im Joram muốn gặp ba ba tôi để tìm hiểu lý do vì sao ông căm ghét Taehyung, bản thân tôi cũng muốn biết những gì xảy ra trong hôm cha qua đời. Chính vì vậy tôi quyết định mạo hiểm nhắc đến Taehyung trước mặt ba ba, điều mà trước nay không bao giờ tôi chủ động trước.

Sau thời gian dài không gặp được con trai, vừa thấy tôi, ba ba liền bổ nhào đến, gào lên:

- Jungkook, sao con bỏ mặc ba ba? Sao không đến thăm ba ba hả?

Bàn tay già nua của ba ba níu kéo, bấu víu vào vai áo tôi, lay lắt người tôi oán trách. Tôi đau nhói trong lòng, ôm lấy ba ba, cố trấn an ông. Ông càng gào loạn hơn:

- Ba ba không muốn ở đây nữa. Đưa ba ba về đi, ba ba muốn ở với con. Đưa ba ba về!!

Tôi vội đáp: – Nếu ba ba muốn về con sẽ đưa ba ba ra khỏi đây bất cứ lúc nào mà.

Trước đây tôi luôn gợi ý sẽ đưa ba ba xuất viện, nhưng ông không chịu, một hai bảo đây là nhà mình. Có thể khi đó ngày nào tôi cũng ghé thăm nên ông thấy chốn này thân thương. Giờ thì cả tháng dài tôi mới quay lại nên ông cảm thấy cô đơn và lo sợ. Âu đó cũng là điều hay, để ba ba một mình ở đây tôi luôn canh cánh trong lòng.

Nhưng ba ba lại yêu cầu: – Ba ba muốn về ngay bây giờ, con đưa ba ba về ngay bây giờ!!!

Tôi ngập ngừng đưa ánh nhìn sang Im Joram, không biết phải hồi đáp với ba ba thế nào. Để ông an tâm nên tôi luôn nói mình chia tay Taehyung, hiện đang quản lý công ty của Jeon gia. Nếu biết tôi còn chung sống với hắn, và hôm nay hắn là người đưa tôi đến đây thì không biết ba ba sẽ giận dữ như thế nào.

Im Joram liền lên tiếng:

- Bác trai à, hôm nay không làm thủ tục được, phải mất một ngày thu dọn hành lý chứ. Nên ngày mai tụi con sẽ đến đón bác.

Ba ba giãy lên:

- Không!! Jungkook đi rồi sẽ không đến thăm nữa!! Ba ba muốn về với Jungkook ngay bây giờ!!

Tôi với Im Joram khổ sở van nài ba ba đủ điều, bao nhiêu lời hứa cũng đem ra lặp đi lặp lại. Sau hơn nửa canh giờ giải thích, ba ba mới chịu nguôi ngoai với điều kiện ngày mai tôi nhất định phải đón bà xuất viện.

Liếc nhìn Im Joram, bất giác ba ba cười khì:

- Jungkook à, cái anh chàng này được hơn Taehyung vạn vạn lần đó nha. Này cậu trai, làm nghề gì? Nhà ở đâu? Theo đuổi thằng Jungkook nhà tôi phải không?

Tôi ra hiệu cho Im Joram đừng nói lung tung với ba ba. Từ vụ của Park Kyu, cả gia đình tôi không hề có thiện cảm với cảnh sát. Ba ba đang trong tình trạng bất ổn tinh thần, biết đâu sẽ không kìm nén được bình tĩnh.

Im Joram rất nhanh ý, đáp qua loa vài điều với ba ba xong liền đi vào chủ đề chính:

- Bác trai à, tại sao bác lại không thích Taehyung vậy?

Tôi hồi hộp không biết ba ba có lên cơn mất kiểm soát không. Tự ông nhắc đến Taehyung thì không sao, nhưng khi nghe người khác đề cập tới hắn là ông luôn mất bình tĩnh và luôn miệng ra lệnh cho tôi phải chia tay hắn.

Nhưng lần này, có thể là do tâm trạng vui vẻ, hoặc cách gợi chuyện của Im Joram nhẹ nhàng, ba ba không tỏ ra khó chịu nhiều lắm, chỉ nhíu đôi mày:

- Vì nó là một con rắn độc, nó cắn chết chồng tôi, còn muốn giết cả Jungkook nữa.

Im Joram rất giỏi trong việc ổn định tinh thần người khác, biết cách tỏ ra thân thiện, cười xòa làm ba ba phân tâm. Cũng phải thôi, hỏi cung, lấy lời khai là công việc của y mà.

Tiếp tục trò chuyện vu vơ với ba ba một hồi, Im Joram lại trở về đề tài cần biết:

- Cũng may là Jungkook không bị Taehyung làm hại, bác trai ha? Nhưng rốt cuộc, hôm đó là đã xảy ra chuyện gì? Con rắn độc Taehyung có phải đã cho ông chủ Jeon uống thứ gì không?

Nghe đến đó, ba ba gầm lên:

- Đúng là nó đã làm điều ghê tởm đó!! Nó không cho tôi đưa thuốc cho chồng tôi, nó bắt chồng tôi phải uống viên thuốc gì đó – Rồi ba ba quay qua tôi – Jungkook, Taehyung cấm ba ba cho cha con uống thuốc, nó đầu độc cha con bằng thứ thuốc của riêng nó, nó đã giết cha con như vậy đấy.

Im Joram liền nắm lấy tay ba ba, trấn an ông:

- Jungkook đã trừng phạt Taehyung và chia tay với hắn rồi, bác trai đừng nên nóng giận. Nhưng, tại sao Taehyung lại muốn giết bác trai?

- Tại sao Taehyung lại muốn giết chồng tôi ư? – Ba ba run lên, dần mất đi bình tĩnh – Tôi nhớ có một hôm ông ấy cử động rất mạnh, tôi vội vàng tháo ống thở ra. Dù ông ấy nói rất yếu tôi vẫn nghe thật rõ. Ông ấy bảo Taehyung đã xô ông ấy xuống lầu, rằng Taehyung muốn chiếm đoạt công ty, rằng Taehyung sẽ giết tất cả chúng tôi nếu sự việc bị bại lộ.

Lần đầu tiên ba ba nói ra những điều đó, thật mạch lạc, thật rõ ràng. Tôi không kiềm được lòng mình, phải dùng tay nén chặt tiếng nấc từ trong miệng. Không phải do suy đoán hay hoài nghi, mà chính ba ba đã nghe được lời cha căn dặn. Taehyung thật sự đã giết cha tôi, hắn đã giết cha tôi.

Tôi thở dốc liên hồi, tự bản thân còn mất bình tĩnh hơn ba ba. Im Joram liền đẩy tôi ra phía sau để tránh làm ông xúc động, cẩn trọng hỏi tiếp:

- Ác tâm của Taehyung là vậy, vì sao bác không báo cảnh sát?

Ba ba tôi lắc đầu cật lực:

- Jungkook rất tin Taehyung, nó không chịu nghe lời tôi. Hơn nữa, Taehyung đã nắm tất cả Jeon gia rồi, nó sẽ giết Jungkook nếu tôi manh động, nó sẽ giết Jungkook! A!! A!!

Tôi hốt hoảng lao đến khi ba ba gào thét:

- Ba ba à, con vẫn an toàn đây mà!

- Taehyung là con rắn độc, Á!! A!! – Ba ba lên cơn gào loạn, ôm đầu la thất thanh.

Im Joram vội ôm lấy bà: – Bác trai, xin hãy bình tĩnh.

Tôi bức bối đẩy Im Joram ra:

- Những gì cần biết anh đã biết hết rồi. Đừng hỏi ba ba tôi nữa, đừng làm ông ấy đau khổ hơn nữa.

Cả hai ba con tôi ôm lấy nhau, xem hơi ấm đó là nơi nương tựa. Chúng tôi đã cưu mang một loài quỷ không có tính người, để bây giờ cả gia đình tan nát đau thương. Luật pháp không công nhận lời khai của một người yếu tâm lý, nhưng tôi thì tin tất cả những gì ba ba nói. Tôi không thể tha thứ cho Taehyung, ngàn lần không thể.

Im Joram lặng yên chờ đợi ngoài đại sảnh trong khi tôi đưa ba ba về phòng, an ủi ông thật nhiều rồi cho ông uống thuốc. Tôi ở bên cạnh ba ba thật lâu đến khi mắt bà lim dim mới thu dọn ra về.

Tôi cùng Im Joram đi với nhau một đoạn, tâm trạng vô cùng nặng nề. Im Joram nói:

- Dù ba ba cậu không thể ra làm chứng, nhưng đó là cơ sở để cảnh sát điều tra. Tôi sẽ đến bệnh viện xem lại bệnh án của cha cậu, biết đâu lần ra manh mối.

Tôi ngậm ngùi:

- Nếu không vì đi cùng Taehyung, tôi thật sự muốn đưa ba ba xuất viện ngay lập tức.

Im Joram lo ngại: – Ba ba cậu biết nhiều chuyện về Taehyung, liệu hắn sẽ để yên nếu ông xuất viện?

Đó là điều mà tôi cần cân nhắc thật kỹ. Taehyung quả thật như con rắn độc len lỏi trong bóng tối, tôi hoàn toàn không biết răng nanh sắc nhọn sẽ cắm phật vào người mình lúc nào.

- À, Jungkook, tôi muốn báo cho cậu một tin mừng, đội kỹ thuật của cảnh sát đã khôi phục được bức ảnh và đã tìm ra người lái chiếc taxi đó.

Tôi động tâm: – Ông ta chấp nhận ra làm chứng chứ?

Im Joram chách miệng:

- Ông ta đã lẩn trốn một số nợ lớn. Tôi tin nếu dùng luật pháp cưỡng chế, ông ta sẽ phải làm chứng thôi. Xem ra, chúng ta đã có gần đủ chứng cứ rồi. Chờ tôi có được lệnh bắt giam Taehyung thì cậu mới đón bác giác xuất viện, như vậy sẽ an toàn hơn.

Tôi không biết đó thật sự là tin buồn hay vui, chỉ biết vợ kiện chồng luôn luôn là bi kịch.

- Cám ơn anh, Im Joram.

Tôi buồn bã chia tay Im Joram, trở đôi gót nặng nề bước ra cổng viện.

Chiếc Porsche vẫn đậu tại đó, tiếng máy xe rì rì. Taehyung bước ra khỏi xe, đi vòng qua để mở cửa cho tôi. Tôi không thể giấu được sự oán hận của mình, gương mặt đanh lại sắc lạnh.

Khi tôi chuẩn bị bước vào xe, phía sau lưng chợt vang lên thanh âm gắt gỏng:

- Jungkook, con dám lừa dối ba ba?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro