Chương 36: Lại nơi boxer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Bòn

..//..

Nhìn dáng hắn nhanh nhanh quay lại khu đồ ăn tiện dụng, tôi hơi ngẩn ra. Vừa rồi đã Taehyung cười, phải không nhỉ? Vì tôi lơ đễnh quên tương ớt, hay bởi cách xưng hô thân mật không chủ ý?

Cho dù vì lí do gì thì tôi cũng không thể kiềm lòng có chút hân hoan. Nụ cười của Taehyung, tôi luôn thích. Không, phải nói là cuồng thích. Và dường như gần ba mươi năm cuộc đời, Taehyung chỉ dành nụ cười cho tôi. Tôi chưa bao giờ thấy hắn cười với ai cả, từ đồng nghiệp, nhân viên, thậm chí là đối tác.

Ồ không, tôi nhíu mày, Taehyung đã từng cười với một đứa nhỏ xa lạ.

Có một chút thẫn thờ, tôi đưa tay xoa xoa bụng mình. Taehyung thích trẻ con...

Mãi suy nghĩ tôi đã không biết mình đẩy giỏ hàng đi tới đâu, khi dừng bước mới phát hiện nơi đang đứng là trước quầy nội y. Chẳng phải vô tình hay hữu ý, hàng dài những chiếc boxer đủ màu ập vào mắt tôi.

Taehyung và những boxer đủ màu... Tôi thả hồn nhớ về kỷ niệm thật đẹp. Ngày đó, sao quá xa vời, như một hồi kí ức của mộng tưởng. Hồi ức hạnh phúc.

– Jungkook?

Giật mình bởi tiếng gọi, tôi quay đầu lại, vô cùng bất ngờ.

– Im Joram? – Ôi trời, tại sao lại luôn gặp người này ở cái nơi đáng xấu hổ chứ?

Dường như cũng cùng suy nghĩ, Im Joram mỉm cười đầy ẩn ý:

– Thật trùng hợp. Cứ như duyên phận của chúng ta gắn liền với... boxer.

Hai má tôi đỏ lên, tức thì cúi đầu né tránh.

Im Joram bước gần hơn chút nữa:

– Cả tuần qua cậu đi đâu vậy? Tôi gọi điện thì không bắt máy.

Tất nhiên tôi không thể nói mình phải nằm viện, nhưng nhất thời không tìm được lí do thoái thác nào. Tôi không giỏi nói dối. Im Joram càng đào sâu thêm:

– Cậu không về nhà, cũng không đến công ty, trên dưới Jeon gia đều do Taehyung quản lý. Không phải hắn đã chuyển nhượng hết cổ phần rồi sao?

– Vì không tìm được tôi nên Hội đồng quản trị đã tìm Taehyung quyết định một số việc. – Tôi vội giải thích.

– Vậy cậu đã đi đâu? – Im Joram truy hỏi.

Tôi lúng túng, cúi đầu, lời hồi đáp mông lung.

– Tôi... đi du lịch. Một chuyến du lịch dài ngày.

Im Joram đột nhiên áp sát lại, trong lúc tôi còn bối rối, y liền nắm lấy bàn tay. Quá kinh ngạc, tôi ngẩng đầu lên rồi dùng sức rụt tay lại, vẫn là bị Im Joram níu lấy.

– Jungkook... – Gương mặt Im Joram như một kiểu van nài – Tôi và SungHyun thật sự không có gì, hoàn toàn không có gì.

Sao thình lình đề cập đến Bae SungHyun? Tôi bồn chồn ngó quanh, giữa siêu thị lại tay tay nắm nắm. Có chút bực mình, tôi mím môi nhất định rụt tay lại, gần như là rít lên:

– Chuyện của anh và SungHyun liên quan gì đến tôi?

Im Joram đành phải buông tay, nhưng lại tiến sát thêm một bước, tôi dè chừng lùi lại.

– Từ hôm đó tôi không cách nào liên lạc được với cậu. Tôi rất lo lắng không biết cậu ở nơi đâu, và cảm giác vô cùng tội lỗi. Tôi không biết SungHyun đã nói gì với cậu, đã gây hiểu lầm gì, lại khiến cậu giận dỗi bỏ đi.

Tôi nhíu đôi mày khó hiểu, rồi chợt nhận ra sự nhầm lẫn này. Im Joram cho rằng sự mất tích cả tuần qua của tôi là vì mối quan hệ của y với SungHyun? Y nghĩ tôi vì điều đó mà tránh mặt cũng không nghe điện thoại? Hít thở thật sâu, tôi nghiêm giọng:

– Nghe này Im Joram. Tôi cùng anh đến bữa tiệc đó chỉ vì anh là người bạn duy nhất mà tôi tin tưởng. Bộ vest chúng ta mặc, dù có giống nhau cũng chỉ là tình cờ. Và việc SungHyun từng bày tỏ tình cảm với anh không can hệ tới tôi. Tôi, tôi chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ, chấp nhận tình cảm của anh.

Giữa siêu thị lại nói ra lời cự tuyệt quả thật có hơi bất nhẫn, nhưng tôi không thể chịu nổi việc Im Joram suy nghĩ tôi cùng y có mối quan hệ gần gũi nào đó. Dù là hận Taehyung, nhưng tôi với hắn vẫn chưa hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi không thể là kẻ không biết liêm sỉ có bạn đời lại đi tương tư người khác. Huống gì, tình cảnh của SungHyun cùng Im Joram lại giống như ngày đó SungHyun yêu Ryang Kyo. Tôi rất không muốn lại sa vào sự ganh ghét vô cớ của SungHyun.

Nghĩ rằng nói thẳng ra suy nghĩ sẽ khiến Im Joram chùn bước, ngờ đâu y lại chồm tới một lúc nắm cả hai tay tôi.

– Jungkook, tôi sẽ không bỏ cuộc. Từ ngày gặp lại cậu chính nơi này, tôi đã biết từ nhỏ đến lớn trái tim mình chỉ hướng về một người thôi. Cậu không thể tiếp tục vương mang tình cảm với Taehyung nữa. Chúng ta đã kháng án, hắn sẽ phải lãnh tội, và cậu cần một vòng tay chăm sóc.

Bị một thân người cao lớn nhảy bổ vào mình, tôi chỉ có thể bàng hoàng mở trừng mắt, chẳng biết lối thoát là hướng nào. Và bàng hoàng hơn, chính là qua bả vai của Im Joram, tôi nhìn thấy bóng hình u ám không biết đứng tại đó tự lúc nào. Có lẽ, cũng đã nghe hết cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Phát hiện hướng nhìn của tôi không chú tâm vào mình, Im Joram theo đó cũng quay đầu lại. Nhìn thấy Taehyung, tất nhiên y có chút bất ngờ, nhưng không những không buông tay tôi, còn đứng thẳng người đẩy tôi ra phía sau, như là kiểu nghênh đón thách thức.

Theo lý, phát hiện người mình yêu day dưa với người đàn ông khác, kẻ làm chồng chắc chắn sẽ lao đến, không quát mắng cũng động tay động chân, hoặc dã là làm mọi cách để tách hai người ra, gây một phen nhốn nháo. Nhưng Taehyung, hắn chỉ âm thầm đứng từ sau quan sát, lặng lẽ nghe chúng tôi trò chuyện. Khi chúng tôi tròn mắt nhìn hắn, thì hắn lại lạnh lùng thản nhiên bước tới gần.

Đặt chai tương ớt vào giỏ hàng, Taehyung liếc nhìn Im Joram, trầm giọng hỏi:

– Anh bày tỏ xong chưa?

Im Joram mím môi với đôi mắt e dè, không lên tiếng. Thái độ quá bình tĩnh của Taehyung quả thật khiến cả tôi lẫn Im Joram không biết phải phản ứng thế nào. Liền sau đó, Taehyung vươn tay quàng qua ngang hông tôi, dùng lực kéo tôi về phía hắn. Tôi không biết vì đâu rất thuận tình, đẩy mạnh cái nắm tay của Im Joram, rất dễ dàng ngã vào lòng Taehyung.

– Nếu đã bày tỏ xong rồi, trả Jungkook lại cho tôi. – Taehyung nói vô cùng chậm rãi, một chút tức giận đều không hiển hiện, tuy nhiên lại đánh dấu quyền sở hữu rất rõ ràng.

Sự yên tĩnh nặng nề bao trùm cả ba, mặc cho siêu thị nhộn nhịp vẫn không lấp đầy được bầu không khí căng thẳng. Nhận ra sự thuận tình của tôi, cũng nhìn ra hành động Taehyung bỏ chai tương ớt vào giỏ hàng, chứng tỏ hắn đang đi cùng tôi, sự ngỡ ngàng hiện trên nét mặt của Im Joram:

– Jungkook, cậu đã quay lại với hắn?

Tôi lặng yên cúi đầu, nhưng không phản đối vòng tay của Taehyung đang đặt ngang hông mình.

Im Joram gần như gắt lên:

– Jungkook, hắn đã giết cha cậu, đã hại ba ba cậu mất trí, còn mưu đồ chiếm đoạt Jeon gia. Loại rắn độc này có đáng để yêu thương?

Bàn tay của Taehyung hơi kích động, bấu chặt vào hông tôi. Dấu hiệu thật nhỏ cũng để cho tôi biết hắn đang kìm nén như thế nào. Taehyung luôn trầm tĩnh nhưng sự giận dữ bên trong thì vô cùng khốc liệt. Trước khi Im Joram chọc cho Taehyung nổi lên sự ngoan độc muốn giết người thì tôi vội lên tiếng:

– Tôi biết mình đang làm gì. Im Joram, đừng theo đuổi một tình yêu không hồi đáp. Nếu SungHyun đối với anh là thật lòng, hãy trân trọng.

Xong, tôi không chần chừ kéo Taehyung rời đi. Một lần thấy tôi cầm nắm kỷ vật của anh Ryang Kyo, Taehyung đã hầm hầm bỏ đi cả đêm. Hơn ai hết, tôi cảm nhận được sự ghen tuông của Taehyung lãnh khốc như thế nào. Tôi đã từng bỏ trốn và tạm lánh tại nhà của Im Joram, giờ y lại vừa tiết lộ tôi đã nộp đơn kháng án, còn bày tỏ tình cảm với tôi, muốn chung sống cùng tôi. Taehyung trưng ra vẻ bình thản ấy không có nghĩa đôi mắt kia che dấu được sát khí bạo tàn. Im Joram sẽ không nhận ra, cũng không một ai nhận ra, nhưng tôi thì thấy rất rõ. Tôi đã thấy điều đó suốt hai mươi năm qua. Chiếc bóng tử thần phía sau Taehyung, dày đặt bóng ma âm tàn, luôn xuất hiện mỗi khi hắn giận dữ.

Im Joram đã không hay biết, còn ương ngạnh nói với theo:

– Kim Taehyung, tự vấn lương tâm đi, anh nghĩ mình xứng đáng với tình yêu của Jungkook? Điều mà Jungkook mong muốn chính là kẻ thủ ác như anh phải chịu tội trước pháp luật.

Ôi trời, cái sự thật đó Taehyung đã biết từ lâu, Im Joram có cần đổ thêm dầu vào lửa? Taehyung đã chấp nhận tự thú, khơi lên điều đó khác nào tổn thương tình yêu của hắn dành cho tôi? Chưa bao giờ tôi ước gì mình có thêm đôi cánh, đẩy Taehyung tránh càng xa Im Joram càng tốt. Thật may là Im Joram không có chủ ý đi theo nữa.

Nếu là những người đàn ông khác, chắc chắn sẽ xông vào ẩu đả với Im Joram, làm ra một trận linh đình bất phân thắng bại. Tôi thật sự không trông mong viễn cảnh ồn ào bạo lực đó. Đúng là sự trầm tĩnh của Taehyung rất đáng sợ, nhưng hiện giờ tôi lại cám ơn cái vẻ vô cảm u ám đó. Hắn có thể dằn lòng trước lời khiêu khích của Im Joram, hầm hầm nét mặt muốn giết người cùng tôi rời khỏi.

– Taehyung... đừng làm hại Im Joram. – Mừng vì Taehyung không ẩu đả với Im Joram, nhưng cũng sợ khi nhìn thấy làn sát khí tử thần phía sau hắn.

Tôi đã không đoán lầm. Taehyung hoàn toàn chìm trong cơn giận dữ của mình, không hồi đáp lời nhắc nhở của tôi.

Không ổn. Tôi liền dừng bước, chắn trước mặt Taehyung, chạm vào đôi vai của hắn, giữ chặt.

– Taehyung, không được tổn hại đến Im Joram! – Tôi nhấn mạnh.

Con người này có thể cấu kết với bọn callboy giết con trai ông hoàng kinh tế Park Kyu, có thể giết anh em Shiram diệt khẩu không để lại dấu vết, có thể mua chuộc toàn bộ nhân chứng trước phiên tòa. Cái gì hắn cũng làm được, dù là chuyện tàn khốc thủ đoạn như thế nào. Cho nên, nếu hắn muốn giết Im Joram, dù y là cảnh sát trưởng, thì cũng chẳng khó khăn gì.

Taehyung lạnh lùng nhìn vào gương mặt lo lắng của tôi, theo góc độ liếc nhìn lên, tôi không khỏi run sợ. Im Joram hôm nay đã chọc vào giới hạn ẩn nhẫn của Taehyung, ngang nhiên muốn cướp đi người yêu của hắn. Tôi sao không hiểu kẻ máu lạnh này đang nghĩ gì. Hắn vì tôi mà tự thú, có thể nhận án tử hình. Không có gì đảm bảo khi đó tôi sẽ không ngã vào vòng tay của Im Joram. Cho nên, giết Im Joram chính là thỏa lòng chiếm hữu độc tôn của hắn.

Hai chúng tôi kẻ nhìn xuống, người ngẩn lên, thật lâu, Taehyung gãy gọn đáp:

– Sẽ không.

Tôi càng khẩn trương. Sẽ không thế nào? Sẽ không làm hại Im Joram hay là sẽ không nghe lời tôi?

Dưới vẻ hoang mang của tôi, Taehyung nói rõ:

– Sẽ không đụng đến Im Joram.

Tôi tức thì thả lỏng ra, thở phào một hơi. Tôi tin Taehyung. Từ khi hắn muốn tự thú thì tôi lại trở về cảm xúc ngày xưa, hoàn toàn tin vào những gì hắn nói, cũng như đã đặt niềm tin vào tình yêu của hắn.

Vì để tinh thần lo lắng bất an kéo dài, đầu tôi đột nhiên choáng váng, vội vàng vịn tay vào giỏ hàng để tìm điểm tựa. Ngay lúc đó, bàn tay Taehyung liền chìa ra trước mặt, bên trong là viên kẹo ngậm vị bạc hà.

Tôi tròn mắt nhìn Taehyung, hắn đáp thản nhiên:

– Bà Nyeo nói gần đây em hay tụt huyết áp.

Vì thế nên hắn luôn chuẩn bị kẹo bên mình? Tôi chậm chạp nhận lấy viên kẹo, cõi lòng dâng lên niềm ấm áp. Khi hương vị bạc hà lan tỏa trong vòm miệng, tâm trí như tỉnh táo hẳn ra. Vì bổ sung đường hay chính bổ sung tình yêu?

Taehyung nhìn tôi cúi đầu ngậm kẹo, nhẹ nhàng vươn tay vuốt lấy mái tóc tôi, vuốt thật trìu mến.

– Trong mắt của em, anh đáng sợ vậy ư?

Tôi ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi môi băng lãnh kia hé nụ cười.

– Chỉ cần là điều Jungkook muốn, Kim Taehyung sẽ đáp ứng tất cả. Em không muốn tổn hại đến Im Joram, anh sẽ không đụng đến y.

Tôi vẫn ngẩn ngơ, Taehyung đặt hẳn hai tay lên đầu tôi, kéo lại gần, đặt lên một nụ hôn.

– Kim Taehyung là rắn độc, nhưng không bao giờ tổn hại đến Jungkook, em đừng sợ.

Tôi như bị thôi miên vào lời thì thầm đó, bần thần bất động. Taehyung bảo tôi đừng sợ hắn. Hắn an ủi tôi đừng sợ hắn... Không, hắn đang van nài tôi đừng sợ hắn.

Tim tôi bị thắt nghẹn, khó thở, hai mắt đỏ nhòe đi. Phải, Taehyung có thể muốn chiếm đoạt Jeon gia, nhưng vì yêu tôi mà hắn phải giết người, đó là điều không thể chối cãi.

Mặc lời nói bắt đầu nghẹn ngào, tôi cố nhấn rõ:

– Kim Taehyung là rắn độc, Jungkook nguyện lòng là vợ của rắn độc.

Đôi mắt long lanh phẳng lặng của Taehyung thình lình mở tròn lên, quá bất ngờ trước hồi đáp kiên quyết của tôi. Hồi lâu, gương mặt lãnh băng kia dịu xuống nét nhu hòa, mang theo điều thỏa nguyện.

– Cám ơn em.

Tôi không thể khống chế được cảm xúc của mình, vội vàng tránh né bàn tay của Taehyung, lúng túng đẩy giỏ hàng đi về phía trước. Nếu tiếp tục như vậy tôi sẽ không đủ nghị lực rời khỏi hắn. Tôi nguyện là vợ của rắn độc, không có nghĩa là sẽ tha thứ cho việc hắn mưu hại cha và ba ba tôi. Tôi nhất định không thể đồng tình cho tội ác đó.

Tình cảm có thể đã tiến triển một bước tốt, tuy nhiên tôi và Taehyung chẳng ai nói lời nào cho đến khi về nhà. Tôi loay hoay trong bếp, hắn ngồi trên salon đọc báo. Taehyung thích học hỏi và cập nhật thông tin, đó là lý do mà gần như điều gì hắn cũng biết cả.

Bữa ăn không thể nói là thịnh soạn, bởi được nấu theo những món thời sinh viên. Taehyung có vẻ rất ngon miệng, một hơi ăn hai chén liền, còn bảo tôi bới thêm chén thứ ba. Thức ăn trên bàn vơi cạn, tôi tất nhiên là vui khi những món mình nấu được Taehyung thưởng thức, thật ngọt ngào.

Buổi chiều hôm đó trôi qua thật êm ả. Tôi và Taehyung cùng xem TV, ăn trái cây, uống trà nhạt. Taehyung rất ít khi nhàn nhã thế này, lúc nào cũng vùi đầu vào công việc. Ngẫm nghĩ ra tôi mới phát hiện đây là lần đầu tiên tôi và hắn cùng nhau xem truyền hình. Không hiểu là hắn quá dễ chịu hay cơ bản không quan tâm, tôi bật kênh nào hắn đều không phản đối, rất yên lặng ngồi bên dán mắt lên màn hình. Chốc chốc tôi liếc nhìn qua, vẫn là một vẻ âm u vô cảm. Taehyung đúng là dạng người không dành cho lãng mạn hay những câu nói ngọt ngào, hắn quá trầm lặng.

– Ngày mai chúng ta sẽ làm gì? – Tôi hỏi. Ngày cuối cùng, trước khi hắn mất tôi vĩnh viễn. Cũng như tôi, mất đi một nửa của mình.

Taehyung không đáp, vẫn là dáng ngồi bắt chéo chân như tượng gỗ.

Tôi im lặng theo kiểu vẻ âm trầm của Taehyung, hồi lâu, quyết định lên tiếng:

– Taehyung... tại sao anh không bao giờ nói với tôi về cái chết của cha?

Đôi mắt Taehyung chớp nhẹ, rõ ràng là có động tâm, nhưng tuyệt nhiên im lặng. Phản ứng này so với những lần trước không chút cách biệt. Không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận. Tôi bi phẫn:

– Tại sao không cho tôi cơ hội tha thứ cho anh? Nói đi, đừng để tôi mất anh trong ân hận.

Taehyung đứng dậy, như thể không nghe tôi vừa nói gì.

– Ngủ sớm đi. – Hắn lạnh giọng rồi trở bước ra ngoài, ý định tiến về căn phòng phía sau biệt thự.

Cảm xúc căm hận ngùn ngụt dâng tràn. Tôi đứng bật dậy, cầm lên khay trà rồi dụng toàn bộ sức lực ném xuống sàn. Tiếng vỡ loảng xoảng chát chúa vang lên, tôi dậm từng bước chân uất hận đi lên lầu.

Taehyung có ngoái đầu nhìn theo, nhưng rồi vẫn âm trầm trở về nơi ở của hắn. Bà quản gia lẳng lặng thu dọn, ngôi biệt thự cứ thế chìm vào bóng đêm.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro