Chương 5: Bị uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tác giả: Bòn

..//..

- Em ngủ chứ? – Hắn hỏi, đổi hẳn cách xưng hô với tôi.

Tôi khẽ giật mình, thoái thác:

- Vâng, em ngủ đây, thật sự mệt mỏi lắm.

Tôi vội vàng nằm sát vào tường, xoay lưng với Taehyung, chăn trùm kín mít. Hành động tế nhị thể hiện là tôi chưa sẵn sàng gần gũi hắn như một đôi chồng chồng.

Taehyung chải đầu xong, liền với tay tắt đèn.

- Thế em ngủ trước đi nhé.

Tôi chớp đôi mắt nghe bóng tối ập xuống, sau đó là tiếng đóng cửa khe khẽ.

Man mác với tâm trạng nặng nề, tôi lạ lẫm lồm cồm ngồi dậy. Có lẽ Taehyung đã cảm nhận được người bạn đời này chưa thật tình muốn đi theo hắn. Tôi biết hiện tại hắn lại đi xuống gian phòng phía sau biệt thự, tiếp tục vùi đầu vào công việc. Có phải tôi đã quá đáng với Taehyung không? Nhưng thật lòng thì tôi muốn hắn ngủ luôn dưới đó.

Suy nghĩ nhiều thêm phần cả ngày tiếp khách, tôi mệt mỏi thiu thiu chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ không sâu. Vì vậy, dù tiếng mở cửa, đóng cửa be bé cũng làm tôi thức giấc. Taehyung đã quay lại và nhẹ nhàng nằm xuống sát cạnh bên. Tôi vẫn giả vờ ngủ với hơi thở đều đều, thầm mong hắn đừng đòi hỏi cái điều mà bất cứ người chồng nào cũng có quyền tận hưởng. Không biết Taehyung có nghĩ quá nhiều như tôi không, chỉ cảm giác hắn khẽ xoay người, quàng tay qua ôm lấy cơ thể tôi. Tôi cứng đờ toàn thân nghe hơi thở chầm chậm của hắn phả vào ót mình, hắn còn hôn phớt vào cổ tôi nữa. Đó là nơi vô cùng nhạy cảm với Omega, tim tôi đập nhanh loạn nhịp, toát cả mồ hôi ra, người nóng bừng. Với tất cả biểu hiện trắng trợn đó mà Taehyung vẫn tin là tôi đang ngủ thì hắn chỉ có bị thiểu năng.

Taehyung chắc chắn không phải người thiểu năng, nên hắn biết tôi còn thức. Biết và chỉ thì thầm an ủi:

- Anh chỉ muốn được ôm em thôi.

Tôi ngượng ngùng không đáp, nằm im bất động lắng nghe hơi thở của Taehyung đều dần. Đêm tân hôn trôi qua nhạt nhẽo như thế. Chỉ bởi vì nó được tạo ra từ trách nhiệm, không phải tình yêu.

.

.

Vì mệt mỏi lẫn ngủ trễ, tôi thức dậy thật muộn. Chiếc bóng lượn qua lượn lại quanh phòng như trêu tức tôi phải mở đôi mắt lười nhác ra. Tôi thấy Taehyung đã chỉnh tề trong bộ vest sang trọng, tay chỉnh chu lại chiếc cravat cho đúng vị trí.

- Anh đi làm à? – Tôi ngạc nhiên. Mở miệng gọi "anh" chứ thật ra vẫn chẳng có chút cảm giác gì Taehyung là chồng mình. Mọi thứ đến quá nhanh và mới mẻ.

Taehyung vẫn chú tâm vào ngoại hình của mình, không liếc nhìn tôi.

- Gần cuối năm nên công việc lu bu lắm, em biết mà.

- Nhưng... – Tôi ái ngại. Thế chẳng phải là Jeon gia chúng tôi bóc lột hắn quá ư.

Taehyung tiến lại gần, vô tư đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ.

- Em ngủ tiếp đi, thức cả đêm qua còn gì?

Tôi cúi mặt với đôi má nóng bừng, Taehyung cũng biết tôi không ngủ được ư? Thật sự vì quá lo sợ phải gần gũi với hắn mà tôi cứ trằn trọc mãi. Hắn càng ôm chặt tôi lại càng thở không ra.

Bất chợt tôi ngước mắt nhìn Taehyung, ý muốn hỏi hắn có biết lý do tôi không ngủ được là do cái ôm của hắn? Nếu biết, sao hắn vẫn tiếp tục siết chặt vòng tay để hành hạ giấc ngủ của tôi vậy?

Tôi tròn mắt nhìn thì Taehyung lại nhoẻn miệng cười, thật ra nó chỉ là cái nhếch môi chứ chẳng được tính là cười.

- Nếu đã đám cưới rồi thì em nên quen dần sự tồn tại của anh, không phải sao?

Tôi lập tức liếc mắt đi nơi khác. Vậy ra Taehyung đang bắt buộc tôi phải chấp nhận sự có mặt hiển nhiên của hắn trên chiếc giường ngủ. À, chắc là bắt đầu muốn chứng tỏ quyền lực rồi đây.

Tôi không nói gì nữa cho đến khi Taehyung lái xe ra khỏi Jeon gia. Hắn muốn đi làm chứ tôi thì chẳng có ý định chường mặt lên công ty sau hôn lễ. Tôi quyết định rửa mặt cho tỉnh táo rồi đi thăm cha.

Hôm ấy cha chẳng phản ứng gì với bất cứ lời nào tôi nói, trước mắt tôi hoàn toàn là con người bất động. Rồi ba ba cũng đến, tiếp tục câu chuyện về cuộc hôn nhân chóng vánh của tôi. Ba ba cứ lặp lại mãi lời khuyên là tôi nên mở lòng đón nhận Taehyung, nên để cho Taehyung thấy thoải mái khi là rể của nhà họ Jeon. Tôi chán nản để ba ba lại một mình với cha, bâng quơ bước ra ngoài đi dạo.

Từ khi Ryang Kyo mất tôi thường hay đi dạo thẫn thờ, giống như một con tàu không tìm ra phương hướng. Hiện giờ tôi đã có Taehyung, hắn lo lắng việc công ty cho tôi, cũng trở thành điểm tựa cho tôi, nhưng tôi vẫn chẳng thấy nhẹ nhõm cõi lòng. Mái ấm từ Jeon gia vẫn chưa ấm, nó lạnh lẽo một thứ âm khí vô hình rất ngột ngạt.

Khi tôi quay lại trước cổng ngôi biệt thự thì phát hiện ra một gã thanh niên lạ mặt đang lấp ló ngay bức tường rào, là một Beta. Chỉ liếc qua là biết loại người chẳng mấy lương thiện. Không chút cảm tình, tôi lạnh lùng hỏi:

- Anh tìm ai?

Gã Omega có chút giật mình nhưng không tỏ ra ái ngại khi bị phát hiện, ngược lại còn chăm chú soi xét ngoại hình của tôi từ trên xuống dưới.

- Quý cậu đây là "Kim phu nhân"? – Gã trầm giọng hỏi.

- Thì sao? – Tôi khó chịu.

Gã liền mỉm cười giảo huyệt.

- Thế thì tốt quá, tôi đến cốt ý là để tìm quý cậu đó mà. Chỉ mong quý cậu chuyển lời đến người chồng cao ngạo của mình, rằng "cái đời callboy thiếu thốn lắm".

Lập tức tôi sa sầm nét mặt, những lời hạ tiện như thế chẳng thể lọt tai nổi. "Cái đời callboy thiếu thốn"?, nghe là biết muốn làm tiền Taehyung rồi. Mà Taehyung đã làm gì để bọn người hạ tiện này tống tiền chứ? Không lẽ hắn ra ngoài dang díu với người khác?

Tôi nén cơn giận, ra chiều bình thản:

- Vậy anh tên gì?

Gã xoa xoa hai đôi bàn tay, híp mi thích thú trước khi rời gót:

- Chồng của quý cậu sẽ nhớ tên tôi mà. Hẹn một ngày đẹp trời gặp lại nhé, tiểu mỹ nhân ~

Tôi nắm chặt tay lườm theo gã. Đúng là những kẻ bần cùng thô lỗ, chỉ cần liếc nhìn thôi cũng thấy bẩn cả mắt. Taehyung sao có thể quen biết hạng người hạ lưu này? Dù hắn từng là kẻ lang thang, nhưng từ khi vào Jeon gia, hắn đã tự cho mình cái địa vị cao sang hơn khối người. Và tôi cũng biết, trước giờ Taehyung rất kén bạn, không phải ai cũng dễ dàng nói chuyện với hắn đâu.

Hậm hực bước vào nhà, tôi đóng rầm cánh cửa. Chuyện này không thể để cho ba ba biết, thể nào ông cũng lo lắng rồi nghĩ lung tung. Tôi quyết định im lặng với cái bực tức cứ âm ĩ trong lòng, kiên nhẫn chờ Taehyung về.

Tối đó, tôi lặng lẽ ngồi tựa lưng vào thành giường chờ Taehyung từ phòng tắm bước ra. Ngày thứ hai trở thành bạn đời chưa thể khiến tôi có thói quen hầu hạ chồng. Để mặc Taehyung tự tìm chiếc khăn lau mái đầu, tôi chậm rãi lên tiếng.

- Hôm nay có một người đến tìm em.

Thông báo xong tôi chăm chú xem xét biểu hiện của Taehyung. Quả nhiên hành động của hắn có khựng lại một chút.

- Để làm gì? – Vừa lau tóc, Taehyung vừa vô tư hỏi.

Tôi tiếp tục bình thản:

- Để nhờ em nhắn với anh một câu "cái đời callboy thiếu thốn lắm".

Lần này thì Taehyung che giấu cảm xúc hoàn hảo thật, tôi chẳng nhìn ra gì từ nét mắt lạnh lùng ấy. Hắn vẫn thản nhiên chăm chút chải chải đầu.

- Vậy em đang khó chịu vì điều gì? Cứ hỏi, anh sẽ giải đáp.

Tôi khá bất ngờ trước câu trả lời của Taehyung. Những tưởng hắn sẽ trốn tránh hay thoái thác. Quả nhiên Taehyung là kẻ cao tay ấn hơn tôi. Thật ngây thơ khi tin rằng mình có thể bắt bẻ được hắn.

Thở dài ra có chút ân hận vì ghẻ lạnh với chồng, tôi xị mặt.

- Sao anh lại quen biết với hạng người đó vậy?

Taehyung lại nhếch môi với nụ cười chẳng phải cười. Giờ tôi mới phát hiện ra đó là biểu hiện của sự khinh rẻ. Phải, Taehyung tỏ rõ thái độ khinh thường đến chán ghét khi tôi hỏi về gã đàn ông kia.

- Tên đó là một trong những người tình của Park Kyu. Vì đám cưới của chúng ta, hắn muốn anh chung chi cho một khoảng kha khá để bịt miệng.

Tôi sững người ngây đờ tròng mắt, bàn tay cứng lạnh đến toát mồ hôi. Park Kyu, cái tên của một con quỷ đeo bám mãi tuổi thơ của tôi. Cho dù hắn chết thảm thế nào cũng không xoá đi được sự tổn thương sâu đậm mà tôi phải chịu. Nhưng tôi sững sờ không phải vì nghe lại tên của Park Kyu, mà tôi hiểu ẩn ý Taehyung đang cố nói tránh. Người tình của Park Kyu thì chắc chắn sẽ biết việc gã có ý đồ xấu với tôi, còn thật sự muốn làm điều đó và khiến tôi mất tuyến thể. Chuyện Omega một nhà tài phiệt gặp phải chuyện xấu hổ như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến kinh doanh, uy thế trên thương trường cũng mất đi rất nhiều. Tôi còn là Giám đốc, khi gặp đối tác không khỏi ngượng ngùng.

Thấy biểu tình của tôi trầm trọng, Taehyung liền tiến lại sát bên, xoa xoa mái đầu an ủi:

- Anh đã hứa với cha sẽ không để bất cứ ai tổn hại đến em một lần nữa, vì vậy, anh biết làm cách nào để xử lý cái tên xấu xa đó.

Tôi thở dài nặng nề để xuôi theo cái ôm của Taehyung, bất giác thương hắn nhiều vô kể. Tôi thấy mình thật bất công với Taehyung, không chịu thấu hiểu cho hắn. Kết hôn cùng tôi là hắn đã chấp nhận gánh cả trách nhiệm lớn trên vai, vậy mà tôi lại không biết chia sẻ.

Hình tượng cao đẹp của Taehyung trong lòng tôi mỗi lúc một lớn. Đến thời điểm đó thì nó đủ lớn để che mờ lý trí. Lúc ấy tôi vẫn là Giám đốc của công ty, toàn bộ tài sản Jeon gia do tay tôi quản lý. Dù Taehyung trọn quyền điều hành nhưng người ngoài sẽ không thể biết được hắn có thể tuỳ nghi sử dụng tiền của Jeon gia. Do đó, nếu chỉ là một kẻ tham lam đê tiện muốn tống tiền, thì người mà bọn xấu nên tìm tới là tôi chứ không phải Taehyung. Nhưng Taehyung đã khôn khéo đổ tất cả lên sự mặc cảm về quá khứ của tôi. Để che dấu sự thật hắn không ngần ngại xát muối vào vết thương của tôi thế đấy. Bởi thật chất, cái lí do mà gã đàn ông kia làm tiền còn đáng sợ hơn gấp vạn lần việc Park Kyu bức hiếp tôi.

Đêm hôm ấy tôi để Taehyung ôm ấp mình mà chẳng có chút muộn phiền nào, đôi lúc còn chủ động ngả vào người hắn. Hắn dịu dàng hôn nhẹ lên cổ tôi, hít hà lấy hương thơm dịu ngọt. Niềm tin mà tôi dành cho hắn thật trọn vẹn, đó cũng là khơi nguồn nuôi nấng một tình yêu.

Mấy ngày sau Taehyung báo với tôi đã đưa gã kia một số tiền, đồng thời cho người cảnh cáo y im lặng suốt kiếp. Tôi nghĩ cái im lặng đó có nghĩa là y đã bỏ đi thật xa. Tôi không hề biết với Taehyung, một người được gọi là im lặng giữ bí mật đồng nghĩa với việc chẳng bao giờ có cơ hội mở miệng lần nữa.

Kể từ đó tôi bắt đầu mở lòng với Taehyung hơn. Hắn thật sự là một người nhạy bén và chu toàn, cả sở thích hay đi dạo vòng quanh của tôi hắn cũng nhận ra. Những ngày rỗi rãi, hắn tự ngỏ lời cùng đi hóng gió với tôi. Các món tôi thích hắn cũng biết và mua cho cả hai dùng. Dần dà tôi đã cười thật nhiều, thoải mái tíu tít bên cạnh Taehyung, mặc dù chỉ có mình tôi mở miệng. Taehyung không nói nhưng tôi biết hắn lắng nghe, tất cả những gì tôi kể hắn đều nhớ cả.

Thời gian trôi qua, tôi càng lúc càng ít lên công ty. Quyền Giám đốc cũng vơi đi một nửa. Tôi bắt đầu xem việc chăm sóc Taehyung là một niềm vui, hàng ngày đều bảo hắn phải về sớm để thưởng thức các món ăn tôi nấu. Những lúc ấy khiến tôi nhớ đến thời sinh viên của cả hai. Hắn ở phòng trọ sát bên, ngày nào cũng qua phòng tôi ăn ké. Nếu tính ra thì mối quan hệ của tôi và Taehyung rất đẹp đúng không? Tôi là người đã đưa bàn tay ra cứu vớt hắn, và hiện tại thì hắn tự nguyện che chở cho tôi. Chúng tôi thật sự là đôi bạn thân thiết, hoạn nạn có nhau và hạnh phúc cũng cùng nhau chia sẻ. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy bản thân chỉ cần một mình Taehyung trên cõi đời là đủ rồi. Tất cả những mối quan hệ xung quanh đều vô nghĩa.

Thế là hai chúng tôi đã chính thức ở cùng nhau hơn ba tháng trời, Taehyung dễ dàng hiểu tất tần tật về tôi. Bản thân tôi cũng nghĩ mình hiểu hắn.

Một hôm Taehyung đi làm về muộn, tôi chờ hắn mãi ở phòng khách, buồn chán dán mắt vào TV. Ít khi tôi xem phim, chỉ là vô tình tìm thấy sự đồng cảm. Nhân vật chính cũng mất đi người yêu trong một vụ tai nạn, nhưng chàng Omega kia vẫn nhất quyết tôn thờ tình yêu của mình. Dù khó khăn, vất vả, chàng trai luôn cố gắng vượt qua, một mực thuỷ chung cùng người đã khuất.

Tôi tắt TV, cố nuốt trôi giọt nước miếng khô đắng. Giữ trọn vẹn một tình yêu ư? Tôi tự bật cười cay đắng với chính mình. Ryang Kyo mất chưa được bao lâu thì tôi đã vội vàng tiến đi một bước, tìm kiếm hỉ sự cho Jeon gia. Thời gian qua tình yêu dành cho anh vẫn âm ĩ nhưng nó đã nhạt nhoà rồi. Tôi thở dài hai ba lượt, cảm giác ray rứt khôn nguôi. Cho đến bây giờ tôi cũng chưa một lần ra viếng mộ anh. Cứ sợ nhìn thấy anh thì không cầm lòng được, hoá ra đó lại là sự vô tình lạnh lẽo.

Tiu nghỉu bước lên phòng, tay tôi vô thức mở hộc tủ chất chứa bao kỉ niệm. Mọi thứ Ryang Kyo tặng, tôi đều xếp gọn gàng ở đây. Khi bàn tay giơ lên tấm hình hai người chụp chung, nước mắt tôi đã không cách gì kiềm được nữa. Nó lặng lẽ chảy dài, mỗi lúc một nhiều qua từng món kỷ vật tôi vuốt ve lấy. Một thời tình yêu say đắm ùa về, tôi thả hồn theo những năm tháng hạnh phúc thời sinh viên. Cho đến khi cánh cửa bật mở, tôi mới giật mình trở về hiện tại.

Taehyung bước vào phòng, sa sầm nét mặt ngay lập tức khi nhìn thấy bức hình Ryang Kyo trong tay tôi. Hắn không nói bất cứ lời nào, đóng sầm cánh cửa, bỏ đi mất. Thái độ lạnh lùng đến muốn đóng băng cả gian phòng.

Tôi không nghĩ phản ứng của Taehyung lại mãnh liệt đến vậy. Nhanh chóng lau nước mắt và đóng hộc tủ lại, tôi vội bước ra khỏi phòng tìm Taehyung. Khi tôi đi hết dãy hành lang cũng là lúc ánh đèn xe khuất sau cánh cổng. Taehyung đã rời khỏi Jeon gia ngay khi vừa đi làm về.

Tâm trạng chùng xuống đến thảm hại, tôi bồn chồn đi qua đi lại trước phòng khách, nửa muốn gọi cho Taehyung, nửa lại không. Có lẽ tôi nên để Taehyung bình tĩnh. Nhưng hắn có bao giờ nổi giận đâu mà phải bình tĩnh? Chẳng lẽ vì như thế mà ghen ư? Tôi thấy thật mâu thuẫn, hắn không thể cấm đoán tôi thôi nhớ về anh Ryang Kyo được. Anh là mối tình đầu của tôi cơ mà.

Đến hai giờ sáng, tôi mệt mỏi gục đầu trên salon rồi lập tức bừng tỉnh vì quá buồn ngủ mà không thể ngủ. Lại thẫn thờ rảo bước ra sân, tôi trông ngóng ánh đèn xe quen thuộc. Taehyung giận tôi thật ư? Lẽ nào tôi đã sai thật ư?

Chán nản nặng nề, tôi ngồi gục trước cổng nhà, để cho màn sương giá lạnh phủ lên vai. Cũng phải thôi, chưa bao giờ tôi làm trọn bổn phận người chung chăn gối thì đừng bắt Taehyung phải làm tốt trách nhiệm người chồng. Đã cưới nhau còn vương vấn mối tình cũ, ai có thể đủ rộng lượng để bỏ qua.

Dù sao thì Taehyung cũng thật lạnh lùng, hắn đành tâm bỏ tôi một mình bơ vơ như vậy. Trái tim kia rõ ràng cũng sắc đá và tàn nhẫn lắm.

Tôi ngồi mãi ngoài đường đến ba giờ sáng mới uể oải quay về phòng. Nhìn chiếc hộc tủ hững hờ oan trái, tôi kiên quyết bước đến, dọn hết những gì trong đó vào chiếc hộp nhỏ. Quên đi và quên tất cả đi! Tôi tự nhũ như vậy. Con người ai cũng hướng về phía trước, thời gian qua tôi có khổ đau hay đày ải bản thân thì Ryang Kyo cũng không thể sống lại. Vậy thì hãy để tình yêu kia trôi về quá khứ. Những gì từ hiện tại mới cần được trân trọng giữ gìn.

Tôi bùi ngùi sờ nắn lại những kỉ vật của Ryang Kyo lần cuối, cố gắng mường tượng hương thơm của anh còn lưu lại nơi đây. Tôi hít thở thật sâu, đem hộp đồ bỏ hẳn vào kho, không một lần ngoái đầu quay lại.

Xong, tôi trườn lên giường với đôi mắt ngó thao tháo trần nhà, đếm đến chục ngàn con cừu non mà không sao ngủ được. Tâm hồn cứ mệt mỏi nặng nề, chẳng thể hiểu việc Taehyung giận dỗi lại khiến tôi bất an đến vậy. Tôi quyết định ngồi vào bàn làm việc, mở laptop và chăm chú vào một số hợp đồng gần đây của công ty.

Thức cả đêm, thần kinh tôi căng như dây đàn, đầu óc choáng váng bởi cơn buồn ngủ qua đi, mắt cứ mở tròn trắng xoá. Tôi gác một tay lên trán, xoa xoa vầng thái dương rồi gục đầu vào đôi bàn tay mệt mỏi.

Lúc đó khoảng sáu giờ sáng thì phải, cánh cửa phòng hững hờ bật mở. Tôi vội vã ngẩng đầu lên như thể đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi.

Taehyung bước vào phòng, vẫn trang phục vest phẳng lì như đêm qua, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng băng giá. Hắn có liếc nhìn tôi, một cái nhìn nhẹ hững. Và trước ánh mắt tò mò của tôi, hắn ngang nhiên bước đến cuối phòng, mở hộc tủ ra xem xét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro