Chương 7: Chung cảnh ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Tác giả: Bòn

..//..

- Không phải anh làm, đúng không? – Tôi ngập ngừng run run bờ môi hỏi.

Taehyung vẫn bình thản đáp: - Tất nhiên.

Nhưng lời khẳng định đó chẳng khiến tôi yên tâm chút nào, càng thấy hoang mang thêm. Cho đến khi Taehyung bước chân ra khỏi nhà đi làm, tôi vẫn không thôi suy nghĩ về nó.

Cả ngày thấy tôi ngồi trầm ngâm, ba ba bèn lân la đến gần hỏi chuyện. Tôi không thể tâm sự gì với ông, có nói cũng chỉ làm ông lo lắng hơn.

Tôi không nói, ngược lại ba ba lại nói thật nhiều.

- Taehyung đối với con thế nào, Jungkook? – Bất chợt ông gợi chuyện về hắn.

Tôi đáp thật tình: - Taehyung rất thương con.

Ba ba tôi gật gù, nửa muốn tiếp nửa lại không.

- Thật ra là có chuyện gì ạ? – Tôi giục.

Ba ba đành thở dài, phân vân:

- Cha con... có khi nào không thích Taehyung?

- Sao ba ba nghĩ vậy? – Tôi ngạc nhiên.

Ba ba tôi xoa xoa vầng trán:

- Ba cũng không biết, chỉ là mỗi lần nhắc đến Taehyung, phản ứng của ông ấy thật kì lạ.

Tôi hậm hực:

- Chẳng phải bác sĩ nói đó là phản ứng tốt sao? Trước đây cũng vì thế ba với ép con kết hôn với Taehyung còn gì?

- Ba cũng không biết...

- Ba hay nghĩ lung tung quá! – Tôi giận, bỏ một mạch vào phòng. Trước đây vì tin lời thầy bói ba ba một mực gã ép tôi cho Taehyung. Bây giờ cũng ba ba tự suy đoán biểu hiện của cha rồi đâm ra đề phòng hắn. Hơn ai hết tôi biết Taehyung vất vả cho Jeon gia như thế nào. Lẽ ra nên động viên và yêu thương hắn nhiều hơn mới phải. Vì một tình yêu nhen nhúm, tôi mù quáng bảo vệ Taehyung mà thấy giận ba ba.

Từ đó tôi bắt đầu chú ý ba ba có vẻ lạnh nhạt với Taehyung, bất kể hành động gì từ hắn ba ba cũng quan sát thật kỹ. Tôi cũng thử giống ba ba, kín đáo dõi theo hắn. Nhưng ngoài việc hay liếc trộm tôi và chu toàn lo lắng cho tôi, thì ở Taehyung chẳng có điều gì đáng để đề phòng cả. Cuối cùng, tôi đi đến kết luận là ba ba quá nhạy cảm. Cũng như những phản ứng vu vơ từ cha lúc trước, ba ba đã vội vàng bắt tôi phải lấy Taehyung vậy.

Tôi đơn giản nghĩ rằng ba ba cần một thời gian nữa để xua đi những suy nghĩ mông lung của mình. Nhưng không, mọi thứ càng trở nên tệ hại.

Một bữa chủ nhật, tôi quyết định nấu vài món ngon cho gia đình vì Taehyung không đi làm. Vừa từ siêu thị về đến cổng, tôi đã nghe tiếng ba ba từ trong nhà quát ra.

- Mấy người cho chồng tôi uống cái loại thuốc gì thế? Đi ra! Ra ngoài hết cho tôi!

Kèm theo sau đó là tiếng đập vỡ đổ nát. Tôi hớt hải chạy vào nhà xem xét. Từ phòng khách có thể trông lên hành lang dẫn đến phòng bệnh của cha, tôi thấy ba ba đang ném tất cả số thuốc cũng như khay đựng thuốc vào người bác sĩ. Taehyung thì sa sầm nét mặt đứng sát cửa phòng.

- Chuyện gì vậy ba?

Tôi lo lắng xông vào trong, ôm chặt lấy ba ba để ông bình tĩnh lại. Thấy tôi, ba ba tuôn một tràng trong phẫn uất.

- Jungkook, gã bác sĩ này muốn làm hại cha con. Gã cho cha con uống những thứ thuốc kì lạ. Mấy tháng trước cha con còn phản ứng, còn nói chuyện với ba ba. Giờ thì ông ấy hoàn toàn bất động rồi.

- Ba cứ bình tĩnh, tạm thời chúng ta đưa cha vào bệnh viện xem xét lại, được không? – Tôi không muốn hỏi han hay để đôi bên phân bua gì thêm, quyết định chiều theo ý ba ba trước để ông yên tâm. Ánh mắt tôi liếc nhìn Taehyung ra hiệu cho hắn sắp xếp xe và đưa cha tới bệnh viện gấp.

Taehyung hiểu ý liền bước đến giường bệnh của cha để tháo bình nước biển. Nhưng ba ba lại cự tuyệt đẩy hắn ra và lôi tôi đến gần.

- Jungkook, tự con đưa cha đến bệnh viện đi, đừng cho ai đụng đến ông ấy. – Giọng ông quả quyết.

Tôi nhìn Taehyung đầy ái ngại, hắn vẫn lạnh gương mặt không chút biểu tình. Thế là chỉ có một mình tôi loay hoay cùng các cô y tá mới từ bệnh viện gọi đến, đỡ cha vào xe và rời khỏi Jeon gia.

Qua kính chiếu hậu, tôi thấy Taehyung đứng lặng trước cổng nhà. Có phải hắn đang rất buồn vì bị ba ba ghẻ lạnh không? Tôi thấy xót xa lắm. Thôi thì tối nay về sẽ an ủi hắn sau vậy.

Sau khi tái kiểm tra, bác sĩ cho biết tình trạng của cha tôi vẫn ổn định, không có dấu hiệu bị trúng độc hay có chất lạ trong người. Tôi vừa bực ba ba suy nghĩ lung tung lại vừa thương ông. Chắc thời gian quá lâu mà cha không tỉnh lại đã khiến ông mệt mỏi. Mỗi ngày ba ba đều phải túc trực bên giường bệnh, lo lắng mọi nhu cầu sinh lý của cha, đó cũng là một loại áp lực nặng nề. Trên đường về tôi chỉ biết ôm ba ba thật chặt, cố gắng để ông an tâm là vẫn còn đứa con nhỏ này luôn yêu thương. Tôi rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra khiến ba ba chán ghét Taehyung đến vậy, nhưng có lẽ thời điểm này chưa phải lúc.

Jeon gia sau một ngày chấn động lại trở nên yên tỉnh nặng nề. Cho đến tối khuya Taehyung vẫn lầm lì dán mắt vào laptop làm việc, không nói một lời nào. Tôi lượn lờ mấy vòng quanh phòng, cuối cùng quyết định bước đến gần. Lần đầu tiên tôi chủ động ôm hắn từ phía sau, còn ngã đầu vai hắn như nũng nịu. Dường như cũng bị bất ngờ, Taehyung rời ánh mắt khỏi những con số trên màn hình, chú mục vào gương mặt sát cạnh của tôi.

- Sáng nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh nói cho em biết đi. – Tôi thủ thỉ.

Taehyung thở ra, bế hẳn tôi ngồi trên đùi. Tôi ngượng nghịu với tư thế này nhưng phải kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Taehyung tiếp tục xem nốt trang tài liệu dang dở rồi mới hồi đáp.

- Anh nghĩ một bác sĩ tâm lý là điều cần thiết bây giờ với ba.

Tôi ngạc nhiên, nhướng tròn đôi mắt. Taehyung chậm rãi tiếp:

- Ba đang bị hoang tưởng. Ông cho rằng bất kì ai cũng có âm mưu hãm hại cha.

Tôi lặng im suy tư, thở dài hai ba lượt. Tự bản thân cũng thấy ba ba đang dần trở nên mất kiểm soát.

- Vậy anh tìm cho em một bác sĩ tâm lý giỏi nhé. Đợi tình hình thế nào rồi hẳn cho ba biết. – Tôi tin tưởng giao tất cả cho Taehyung. Dựa dẫm vào hắn đã trở thành thói quen rồi.

Taehyung gật đầu đồng ý, xoa xoa mái đầu tôi an ủi. Tôi không kiềm lòng ôm chầm lấy hắn:

- Anh đừng giận ba nhé, trước giờ ba vẫn rất yêu thương anh.

- Anh hiểu mà. – Taehyung đáp chắc nịch để tôi yên lòng.

Ngay giây phút đó tôi biết tình cảm mình dành cho Taehyung thật sự rất lớn, nó không còn dừng lại ở mức hai người bạn ấu thơ bình thường. Cả ngày tôi cứ canh cánh trong lòng sợ hắn buồn, sợ hắn tổn thương. Dù sao Taehyung cũng là đứa trẻ mồ côi, nương nhờ ở đậu tại Jeon gia. Những đứa trẻ có tuổi thơ bất hạnh thường rất dễ tủi thân khi bị hất hủi. Do đó tôi thật sự rất lo lắng khi ba ba ghẻ lạnh với hắn.

Đến nửa đêm, tôi trằn trọc mãi cũng không ngủ được, đành mệt mỏi đi đến phòng cha trò chuyện với ông. Nhưng lạ thay, tôi chẳng thể nào mở được cánh cửa đó.

Ngay lúc tôi loay hoay lúng túng thì ba ba thình lình xuất hiện, chiếc bóng lặng lẽ của ông khiến tôi phải giật mình.

- Giờ này ba vẫn chưa ngủ ư? – Vừa thở ra nhẹ nhõm tôi vừa hỏi.

Ba ba không đáp, giơ chiếc chìa khoá lên mở cửa cho tôi.

- Sao ba lại khoá phòng của cha vậy? – Tôi hỏi.

- Chỉ để phòng ngừa thôi. Cha con bất tỉnh thì ai muốn làm hại ông ấy cũng dễ dàng cả.

Tôi thở dài, thôi cứ chiều ý ba ba cho xong.

- Thế cũng tốt, ba ba làm thêm cho con một chìa nhé.

- Không được! – Bất ngờ ông phản ứng mãnh liệt. Tôi khựng người ngạc nhiên, thế là ba ba hạ giọng:

- Tính tình con lơ đễnh hay để mọi thứ lung tung. Suốt ngày ba ba cũng chỉ ở nhà, khi nào muốn thăm cha thì con qua phòng ba ba lấy chìa khoá.

Tôi không đáp, cũng chẳng muốn phân bua gì. Tôi biết, ba ba sợ tôi sẽ đưa chìa khoá cho Taehyung hay đại loại là hắn có thể lén lút lấy chìa khoá từ tay tôi. Thế này thì ba ba đề phòng luôn cả tôi mất rồi?

Tôi hậm hực bước về phòng, ngồi ạch xuống giường thở ra bực bội. Cảm giác giận dỗi người mình yêu thương khó chịu vô cùng. Cũng không trách ba ba được, Taehyung ngày đêm bên cạnh tôi thì hắn muốn lấy vật dụng của tôi cũng đơn giản lắm.

Dường như Taehyung cũng thức trong lúc tôi bước ra khỏi phòng. Thấy tôi quay lại hắn liền nhổm người dậy.

- Chuyện gì làm em bực bội thế?

Qua ánh đèn ngủ mờ ảo, đôi mắt sâu lắng của Taehyung sáng lắm. Nó long lanh chiếu ra vẻ quan tâm dịu dàng. Tôi cắn nhẹ vào môi, thấy thương hắn nhiều hơn nữa. Sao a ba lại có thể không tin tưởng tôi đến vậy. Bản thân tôi làm con mà muốn đến thăm cha cũng phải thông qua ông. Càng nghĩ càng uất ức, tôi chu môi hờn lẫy:

- Ba ba cũng muốn cách ly em với cha luôn rồi.

Trong màn đêm yên tĩnh, tôi thoáng nghe Taehyung cười khì, kiểu như đồng cảm. Vậy là cả tôi và hắn cùng hiểu chung một cảm giác: bị ba ba đề phòng. Nhưng Taehyung là người dưng, nỗi buồn của hắn chắc chắn không thể sâu đậm như tôi đang phải chịu.

Và Taehyung thật sự là kẻ cơ hội lắm. Biết tôi đang cảm thấy lẻ loi, đang tổn thương vì ba ba cho ra rìa, hắn liền sà vào người tôi, trao từng nụ hôn phớt nhẹ lên cổ, lên má rồi lên trán tôi.

- Vì ba quá yêu cha mà. Cũng giống như em thường lo lắng cho anh vậy thôi.

Câu nói của Taehyung đánh thẳng vào trái tim tôi, ý như nói hắn cảm nhận được tình yêu mà tôi dần dành cho hắn. Tôi lặng người khi Taehyung chuyển dần nụ hôn đến môi mình. Hắn còn táo bạo hơn luồng hẳn chiếc lưỡi tham lam vào trong. Đó là lần đầu tiên tôi chấp nhận để hắn âu yếm vượt qua giới hạn. Tôi không phản kháng, hắn càng hôn cuồng nhiệt hơn, lướt mạnh chiếc lưỡi mềm quanh khoang miệng tôi, lôi kéo lưỡi tôi cùng hoà nhịp. Tôi bắt đầu mê muội theo những chuyển động đó, vừa nhột nhạt, vừa êm ái. Tiếng mút mát dần vang ra lớn hơn, tôi hoàn toàn chìm đắm trong cơn say tình.

Nắm bắt được phút giây buông lơi của tôi, Taehyung nhanh chóng đẩy tôi nằm xuống giường. Hai chân hắn khoá chặt ngang đùi, hai tay lại giữ mạnh vai tôi, phong toả mọi lối thoát để chắc chắn rằng tôi không thể bỏ chạy như những lần trước.

Và khi tôi bừng tỉnh với nỗi sợ của mình thì hai chân gần như bất động bởi sức nặng của Taehyung. Hắn kéo trễ một bên áo của tôi xuống để cắn mút vào hõm cổ, trong khi hai bàn tay thì luồng sâu vào áo, xoa nắn làn da nhạy cảm của tôi.

- Taehyung à, dừng lại đi... – Tôi thở gấp van nài vì không bỏ chạy được, cố gắng đẩy tay hắn ra khỏi người mình. Cái giằng co đó chẳng những không ngăn được Taehyung mà hắn còn theo đà cởi phăng chiếc áo của tôi. Trừ hôm trần trụi bên vệ đường thì tôi chưa bao giờ ở trần trước mặt Taehyung, điều đó khiến đêm nay tôi bắt đầu hoảng loạn.

- Đừng như vậy, Taehyung... em không muốn...

- Không sao đâu Jungkook, em là của anh mà.

Giọng Taehyung trầm đục trong dục vọng, tôi không nghĩ là hắn chiến thắng được ham muốn của mình. Hơi thở tôi nặng nề hơn với đôi chân vẫn bị kẹp chặt. Những nụ hôn của hắn mạnh bạo dần, để lại từng dấu đỏ ửng trên ngực tôi. Tôi biết thấp thoáng đâu đó những dòng khoái cảm ùa về, nhưng nỗi sợ trong lòng quá lớn. Nó lấn át tất cả.

- Không... Taehyung, em vẫn chưa có kỳ phát tình, không thể phát ra tin tức tố Omega, xin anh đấy. – Tôi rít giọng be bé vì không thể la hét trong ngôi biệt thự của mình. Đêm hoang vắng thì những người giúp việc sẽ nghe thấy. Kỳ phát tình chỉ là lý do thoái thác, từ khi tuyến thể bị tổn thương, phải nhờ tin tức tố của Taehyung tìm cơ hội tái tạo, tôi đã không thể có kỳ phát tình nữa.

Taehyung bức bối nắm chặt hai bàn tay phản kháng yếu ớt của tôi, yên vị nó trên đầu giường. Đôi môi của hắn dần tấn công vào hai hạt châu nhỏ trên ngực. Hắn mút rồi cắn nhẹ. Tôi mím môi chịu đựng cảm giác đau nhói mỗi khi hắn nghiến chặt răng.

- Lần đầu sẽ qua nhanh thôi, anh thật sự rất cần em, Jungkook.

- Nhưng...

- Cái anh cần là em, không phải tin tức tố của em.

Lời nói vội vàng của Taehyung như bị dục vọng điều khiển, hắn cũng chẳng hứa một lời sẽ không làm tôi đau. Tôi càng sợ, càng bị ám ảnh bởi quá khứ, càng quẫy đạp dữ dội.

- Thả em ra đi Taehyung, em không muốn.

- Nhưng anh muốn. – Giờ thì Taehyung phát âm chẳng còn rõ nghĩa. Cơ thể ấm áp của tôi đã nhấn chìm hắn vào đê mê. Taehyung rất cưng chiều và chưa từng cưỡng ép tôi điều gì, thế mà hiện tại hắn lại dùng ngữ điệu áp đặt. Trái tim tôi trật đi vài nhịp như bị nỗi sợ vô hình thôi miên. Lập tức tôi không dám cãi lời hắn nữa, nằm im bất động như đó là một mệnh lệnh phải thi hành.

Trong màn đêm u tối, Taehyung không nhận ra tôi đang khiếp sợ và hoảng loạn thế nào. Hắn vô tư xoa nắn cơ thể tôi và di chuyển bàn tay xuống sâu hơn nữa. Tôi nín thở với hình bóng mái đầu hắn nhấp nhô từ ngực kéo xuống bụng. Cắn, mút và vuốt ve mơn trớn. Tôi bất lực quay hẳn mặt sang bên, buông lơi tất cả.

Thật sự thì đâu có người đàn ông nào gần gũi xác thịt với bạn đời hơn nửa năm trời mà chưa một lần đòi hỏi. Vì Taehyung đã từng như thế nên tôi đã quên mất sự khao khát của hắn. Đêm nay có thể đã vượt qua mức chịu đựng của một người chồng, cái lạc thú nhân gian trong ái tình thì khó mà cưỡng lại được.

Tôi nhắm chặt mắt, gồng người cố vượt qua cơn sợ hãi của mình. Nếu đã không thể chạy thoát thôi thì nên làm tròn nghĩa vụ của một người bạn đời. Lý ra tôi phải để hắn được tận hưởng điều đó mới phải. Nghĩ là vậy nhưng khi bàn tay hắn lân la kéo quần tôi, tôi liền ngồi bật dậy nắm chặt tay hắn.

- Taehyung, vậy là đủ rồi. – Tôi lấy toàn bộ sức lực nhìn thẳng vào mắt hắn, nhấn rõ từng chữ.

Taehyung dừng hẳn mọi động tác, liếc ánh mắt sắc lạnh đáp trả lại tôi. Trong đêm, tia nhìn đó đậm đặc hàn quang buốt giá, như loài mãnh thú hoang dã vô tình. Tôi toát mồ hôi lạnh buông liền hai tay ra, từ từ chống khuỷu tay hạ lưng nằm xuống giường, đưa ánh mắt vô thần lên trần nhà nặng trịch.

- Thôi thì tùy anh vậy... – Giọng tôi thì thào cam chịu. Có lẽ ba ba đã nhận định đúng, Taehyung hoàn toàn có thể điều khiển được tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro