Chương 12: Tôi thích hung dữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tiệm trà sữa đặt mấy cái bàn cho khách, giờ phút này đã ngồi hơn một nửa.

Bọn họ lấy một bàn, những người xung quanh đều đang nhìn theo.

Nghe tiếng động, Dohan ngậm điếu thuốc nên hỏi khá khó nghe: "Sao giờ mới đến? Chờ bọn mày cả buổi đấy."

Thời gian này tiệm trà sữa chẳng buôn bán gì mấy, bọn họ lại ngồi sâu bên trong, mấy nam sinh hút thuốc đánh bài không kiêng dè, khói thuốc lượn lờ trong tiệm.

Jimin nói: "Tại Kyo túm đầu bắt chạy đấy."

"Không phải bọn mày định tham gia đại hội thể thao đấy chứ?" Có người hỏi.

"Đúng vậy, hưởng ứng tích cực lời kêu gọi của Kyo." Jimin nói với người pha chế, "Chị chủ, vẫn như cũ, hai trà sữa khoai môn, một trong hai thêm thật nhiều trân châu cho em —— Học sinh giỏi, cậu uống gì? Tôi mời cậu."

"Học sinh giỏi? Gọi ai đấy?" Dohan khó hiểu quay đầu, "Vãi cứt."

Mặc dù hai hôm trước cậu ta từng đánh team với vị học sinh giỏi này, nhưng cảnh tượng người thật xuất hiện cùng đám Jungkook vẫn vô cùng ảo diệu.

Hơn nữa —— không biết có phải do đã nghe Taehyung đọc phát biểu quá nhiều lần trong lễ chào cờ không, Dohan muốn dập tắt điếu thuốc ngay khi vừa nhìn thấy hắn.

"Không cần, tôi tự thanh toán." Taehyung lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, "Giống mấy người họ, cảm ơn."

Jimin trêu: "Học sinh giỏi, hôm nay có WeChat rồi à?"

"Ừm." Taehyung nghiêm túc trả lời, "Mới tạo một tài khoản."

Jungkook ném áo lên sô pha, biếng nhác ngồi xuống.

Đây là sô pha hai chỗ, nhưng cả đám đều đã quen để cho Jungkook ngồi một mình.

Gọi xong trà sữa, Jimin kéo ghế lại: "Học sinh giỏi, tới đây, cậu ngồi ——"

Tay Jungkook nhẹ bẫng.

Taehyung đặt cặp sang bên cạnh, cầm lấy áo khoác đồng phục của Jungkook lên gấp gọn lại hai lượt, để trên cặp sách.

Sau đó ngồi xuống cạnh Jungkook một cách hết sức tự nhiên.

Động tác tay của những người xung quanh đều cứng đờ, kinh ngạc nhìn hai người.

Cho đến khi có ai đó kêu lên vì bị tàn thuốc rơi bỏng tay: "Ai ui mẹ kiếp..."

Jungkook hoàn hồn, huých đầu gối vào người bên cạnh: "Sang chỗ khác ngồi."

"Không sao." Taehyung nói, "Tôi ngồi đây là được."

Jungkook nhíu mày, Dohan biết đây là dấu hiệu cảnh báo cậu sắp nổi cơn điên, cậu nhả khói thuốc hóng biến.

Song cậu ta chỉ nghe Jungkook chậc lưỡi rồi quay sang nhìn mình: "Mày nhả khói thuốc vào chỗ tao một lần nữa thử xem?"

"Không cố ý mà." Dohan nghĩ ngày thường mày ngửi mùi khói có ít ỏi đéo gì đâu, nhanh tay đưa cho cậu một điếu thuốc, "Làm điếu không?"

"Không hút." Jungkook nói, "Quay đầu đi đi."

Jimin bê trà sữa tới, Jungkook lấy cốc của mình uống một ngụm, sau đó rảnh rỗi lấy điện thoại ra bắt đầu sự nghiệp chơi rắn săn mồi của mình.

Taehyung nhìn ngón tay chuyển động liên hồi của cậu: "Cậu không chơi bài à?"

"Không."

Đám Dohan chơi đánh bài ăn tiền. Bình thường chỉ khi chơi vẽ lên mặt Jungkook mới làm hai ván, còn lại nhất quyết không đυ.ng tới. Những người khác biết cậu như vậy nên cũng sẽ không mở miệng rủ chơi.

Taehyung: "Vậy làm bài tập về nhà."

Jungkook: "..."

Những người khác: "??"

Jungkook siết chặt điện thoại, vừa định bảo hắn cầm cặp biến đi, ngoài cửa tiệm bỗng vang lên một giọng nói.

"Cho một chanh mật ong —— không..." Thấy người ngồi trong tiệm, người nọ vội quay đầu chực đi.

"A, không phải Jung Mingu đây sao?" Nhìn rõ mặt người mới bước vào, Dohan cười với vẻ nghĩ ngợi, gọi cậu ta lại, "Đứng lại, sợ cái gì? Mua xong hẵng đi."

Nghe thấy cái tên này, Jimin quay đầu nhìn ra cửa, khuôn mặt vốn đang cười tít mắt lập tức không còn chút cảm xúc nào.

Chỉ có Jungkook vẫn đang cúi đầu chiến đấu với con rắn nhỏ.

Taehyung cũng nhìn về phía cửa cửa hàng.

Đó một nam sinh cao ráo, hơi mập mạp. Nghe giọng Dohan, sắc mặt cậu ta lập tức trắng bệch.

Vài giây sau, cậu ta thu bước chân về, nắm quai cặp cố nói với vẻ cứng cỏi: "Một ly chanh mật ong."

"Lại đây ngồi chờ này." Dohan giễu cợt.

"Thôi bỏ đi." Jimin nói, "Nhìn nó uống không trôi, lát nữa lại phí hoài cốc trà sữa khoai môn của tao."

Nam sinh tên Jung Mingu mặt lúc đỏ lúc trắng, trông như đang chịu giày vò vô cùng.

Cho đến khi cậu ta thoáng nhìn thấy xe của phụ huynh nhà mình.

Chỉ trong nháy mắt, dường như cậu ta đã được tiếp thêm tự tin, nước chanh vừa mới pha xong liền lập tức nhận lấy bỏ đi, còn nghiến răng rít từng chữ: "Một lũ cặn bã."

Jimin đứng phắt dậy, vừa mở miệng đã chửi bậy: "Mày nói ai? Lại đây nói lại lần nữa cho tao?"

Dohan cũng ném bài xuống muốn đứng dậy.

Nhưng tất cả vẫn chưa đáng sợ bằng cái nhướng mắt của Jungkook. Đυ.ng phải ánh mắt cậu, trái tim Jung Mingu giật thót, cậu ta lập tức quay đầu đi, vừa đi còn vừa gọi: "Mẹ! Mẹ!"

Khùng.

Jungkook cúi đầu tiếp tục.

"Mày bị thiểu năng à! Còn chưa chạm vào mà đã gọi mẹ, mày là con trai cưng của mẹ chắc!"

Jimin chửi vọng ra ngoài cửa, chửi xong vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Taehyung.

Lúc này, Jimin mới nhớ ra trong đám bọn họ có một học sinh ngoan.

Cậu ta kéo ghế tới ngồi xuống, vẻ tươi cười trên mặt nhanh chóng quay trở về: "Đệt, học sinh giỏi, cậu đừng sợ nhé, bình thường bọn tôi không như vậy đâu."

Dohan đánh mắt theo tiếng, nói thầm trong lòng mày nhìn ra cậu ta sợ hãi ở điểm nào vậy? Đấy chỉ là một bản mặt liệt thôi mà?

Taehyung hỏi: "Cậu ta là ai?"

"Jung Mingu ấy, lớp (2) —— ngay bên cạnh lớp cũ của cậu luôn mà, cậu không biết sao?" Jimin hỏi.

"Không có ấn tượng."

"Vậy cậu đã nghe qua chuyện Jungkook từng ném đồ ăn đánh người ở trong căn tin hồi năm lớp mười bao giờ chưa?" Jimin nói, "Cậu ta là người bị đánh."

Đến tận bây giờ, Jimin vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ấy.

Hôm đó, cậu ta ngủ trọn buổi sáng, giữa trưa thức dậy đói không chịu được bèn kéo Jungkook xuống căn tin ăn trưa cùng, cậu ta còn gọi món sườn xào chua ngọt mà mình thích nhất.

Bàn ghế trong căn tin trường kê rất gần nhau, có ai đi qua còn phải nhờ người ngồi hai bên nhường chỗ một chút.

Vậy nên người đằng sau nói chuyện gì, bọn họ có thể nghe được hết.

—— "Con bé ngồi bàn trước tao tỏ tình với Jeon Jungkook bên lớp bảy bị từ chối, lúc về khóc liền một tiết học, phiền chết đi được."

—— "Tao ghét nhất là thứ con gái kiểu đó, thành tích học tập thì kém, ngày nào cũng mặc đồ lót màu đỏ xuyên thấu qua đồng phục, không biết là mặc cho ai ngắm nữa, à... Có khi là mặc cho Jeon Jungkook ngắm đấy, tiếc là hàng nó không đủ to để lọt mắt Jeon Jungkook, ha ha."

—— "Lần nào nó tìm tao nói chuyện cũng cố kéo cổ áo xuống rõ thấp, chắc cũng thích tao đấy, nhưng tao là ai nào? Ngay cả Jeon Jungkook còn không theo đuổi được mà đòi theo đuổi tao chắc."

—— "À, tao có bức ảnh chụp lúc con bé đó buộc dây giày đấy, muốn xem không? Cổ áo nó mở toang hoang, nhìn được rõ lắm ——"

Chính vào lúc ấy, Jungkook ném thức ăn lên đầu cậu ta.

Khi đó Jimin còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thức ăn đã trượt theo tóc của Jung Mingu vãi khắp sàn.

Đó là lần đầu tiên Jungkook bị phạt kể từ khi lên cấp ba đến nay.

"Đệt, cậu không biết lúc đấy Jungkook đáng sợ cỡ nào đâu. Động tác đó, ánh mắt đó cực kì hung dữ, tất cả những người khác trong căn tin đều sợ đến mức không ai dám động đậy." Jimin nghĩ ngợi, "Nhưng tiếc nhất là suất sườn xào chua ngọt kia, cậu ấy còn chưa ăn được hai miếng đã cho Jung Mingu cả rồi."

Jimin kể chuyện đầy hăng say.

Jungkook định cắt lời cậu ta giữa chừng, nhưng nghĩ thế nào lại nhịn xuống.

"Nếu sớm biết rằng mày có thể thương nhớ đến tận bây giờ," Jungkook di chuyển con rắn săn mồi, "Nhất định tao sẽ nhặt lại mấy miếng thức ăn trên tóc cậu ta xuống cho mày."

Jimin: "Không cần đâu."

Dohan lại châm điếu thuốc nữa: "Jungkook, rốt cuộc làm sao mà mày kiềm chế được giỏi vậy, nếu là mày thì tao sớm đã ——"

Jungkook: "Kéo vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, cầm gậy gộc thủ thêm dao, đánh cho rụng nửa hàm răng, cạo tóc, cắt móng tay... Tao lại không biết những cái này à? Đợi đến lượt mày dạy chắc?"

Phóng đại quá mức rồi người anh em, không phải trước nay chúng ta đều đối xử với nhau chân thành, dùng nắm đấm kết bạn sao? Từ khi nào dùng đến cả dao nữa?

"Tao lười tốn sức cho cậu ta, hơn nữa ——" Jungkook lạnh lùng nói, "So với cậu ta, tao còn muốn đánh mấy kẻ vướng víu hơn."

Taehyung cầm lấy cặp của mình.

Jungkook: "Cả mấy đứa mở miệng ngậm miệng đều là học tập với chả bài tập nữa."

Taehyung mở cặp sách.

Jungkook: "Những người như thế về sau tao gặp lần nào đánh lần đó."

Taehyung lấy bài tập về nhà ra.

Jungkook cố kìm nén cơn kích động muốn đánh người, cầm lấy điện thoại nằm trở về.

Những người khác cũng giật mình trước những thứ Taehyung bày ra.

Jimin sáp lại gần: "Học sinh giỏi, cậu muốn làm bài tập tại đây luôn à?"

"Xem qua thôi."

"Đỉnh thật, học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi." Jimin cười đầy nịnh nọt, "Vậy... Học sinh giỏi này, cậu làm xong... có thể gửi cho tôi một bản được không?"

Taehyung nhìn cậu ta: "Được."

"Cậu đúng là người tốt mà!" Jimin lập tức lôi điện thoại ra, "Vậy học sinh giỏi, chúng ta kết bạn WeChat trước đã nhé?"

Thêm được WeChat, Jimin sung sướиɠ điền tên ghi chú cho Taehyung, tiện nhìn lướt qua ảnh đại diện của hắn.

"Đệt, học sinh giỏi." Cậu ta sửng sốt, nói, "Ảnh đại diện của cậu ngầu vãi. Chó nhà cậu nuôi à?"

Taehyung đáp "Ừ".

Jimin: "Trông oách quá đi! Ngày thường có dắt đi dạo không, nó không kéo cậu chạy à?"

Taehyung đáp: "Không."

"Chà chà." Jimin trầm trồ bức ảnh, "Sao cậu lại muốn nuôi giống chó này, không thấy nó quá hung dữ sao?"

"Không." Taehyung nhẹ nhàng quét mắt, "Tôi thích hung dữ."

Jungkook: "..."

——

Mùa xuân ở Busan ấm lên rất sớm, thời gian tổ chức đại hội thể thao mùa xuân ở các trường học cũng sớm hơn những khu vực khác.

Đại hội thể thao kéo dài hai ngày, hai ngày này không cần đi học cũng không cần ngồi trong lớp tự học, đối với đa số học sinh, có thể nói đây tương đương với hai ngày nghỉ học, có học sinh đánh bạo hơn một chút thậm chí còn trốn học suốt hai ngày.

Hôm nay ánh mặt trời ló rạng đúng giờ khai mạc đại hội thể thao.

Bước vào sân thi đấu yêu cầu cả lớp phải ăn mặc thống nhất, nhìn qua thì hầu như các lớp đều mặc áo thun đồng phục và quần dài.

Hôm nay là một ngày hiếm hoi Song Kyo mặc chiếc váy có màu sắc rực rỡ, cô đứng bên cạnh hàng của lớp mình đợi đến giờ vào sân.

"Làm sao thế này, trông đứa nào cũng lừ đừ phờ phạc thế?" Song Kyo nhìn một lượt hàng ngũ, "Nhét hết áo đồng phục vào trong quần đi."

"Thế thì xấu lắm ạ." Minyoung lo lắng.

"Đây là lễ khai mạc, không phải biểu diễn văn nghệ, không cần các cô các cậu phải đẹp, trông có tinh thần là được." Nói xong, Song Kyo nheo mắt dí sát cô nàng, "Minyoung, em trang điểm đấy à?"

Minyoung lùi người ra sau: "Đâu có ạ, em vốn dĩ đã có sắc đẹp trời ban ——"

"Lát nữa đến trước mặt ban lãnh đạo thì mím cái môi lại cho tôi, đừng có để bị phát hiện." Song Kyo nói, "Tô cái miệng trông có giống bông hoa không chứ lại."

Minyoung lập tức làm động tác trái tim cho cô: "Biết rồi ạ!"

Song Kyo quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng thứ hai đếm ngược lên, nét cười trên mặt cô lập tức bay biến sạch sẽ.

"Jungkook." Cô nói, "Cậu có nghe thấy hết những gì tôi nói không?"

Jungkook buồn ngủ đến mức không còn hơi đâu làm trái lời, cũng chẳng buồn để ý mấy chuyện này.

Cậu hé mí mắt, chầm chậm lê tay nhét vạt áo vào lưng quần.

Bởi vì chuẩn bị vào sân, đội ngũ đứng theo hàng dọc.

Taehyung đứng cuối hàng, hơi rũ mắt xuống nhìn theo động tác của cậu.

Jungkook sơ vin rất qua quýt, nhét vạt áo dúm dó thít chặt lại làm lộ rõ vòng eo của nam sinh.

Taehyung nhìn thoáng qua người bên cạnh, sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt.

Sao eo của cậu ấy lại nhỏ hơn người khác nhiều như vậy.

Trường học quy định hai lớp học song song cùng vào sân, bên cạnh bọn họ là lớp (8).

Dohan vốn dĩ rất uể oải, thế nhưng lúc quay đầu sang nhìn thấy Jimin, cậu ta phụt một tiếng cười phá lên: "Đệt, Jimin, mông mày to thế, nhìn trông ngu ghê."

Học sinh hai lớp đều bật cười.

"Đệt, sao lớp bọn mày không phải sơ vin?!" Jimin đỏ mặt, "Nói cái đéo gì đấy, ai sơ vin mà nhìn chẳng ngu? Xem lớp khác kìa, mọi người đều xấu như nhau thôi!"

Dohan nói: "Mày quay đầu lại nhìn đi."

Jimin quay đầu.

Jungkook uể oải đứng, cậu buồn ngủ đến mức gục đầu xuống, hai tay đút túi, áo đồng phục to rộng thắt chặt ở eo gợi nên một vẻ đẹp trai lộn xộn.

Taehyung thì càng không phải nói, mặc dù hơi yếu ớt nhưng hình tượng hoàn toàn không thành vấn đề, bả vai rộng, tay chân đều dài, bất kì biểu cảm gì trên mặt cũng có thể chụp làm ảnh tuyên truyền học sinh.

Ý gì? Hai trai đẹp sơ vin duy nhất toàn trường đều đứng đằng sau tao đúng không?

Lễ khai mạc tổ chức một tiếng đồng hồ mới giải tán, lớp bọn họ được phân tới khán đài bên cạnh đài chủ tịch, vị trí rất đẹp, nghiêng đầu sang là có thể giáp mặt đầy thân thiết với lãnh đạo nhà trường.

Hôm nay tâm trạng Song Kyo rất tốt.

Đối với cô mà nói, thật ra đứng thứ mấy trong đại hội thể thao cũng không quan trọng, chỉ cần tất cả học sinh trong lớp đều có mặt thì dù có là hạng cuối cũng được.

Cô chia đồ ăn vặt tối hôm qua mua ở siêu thị cho học sinh, sau đó tập trung những người tham gia thi trong lớp lại, theo sát cả đám liên tục nhấn mạnh vị trí và thời gian thi.

Jungkook bị bắt tham gia hai hạng mục, một là chạy tiếp sức, hai là nhảy xa, đều trong hôm nay.

Sắp đến thời gian thi nhảy xa, Jungkook dụi mắt, định lén lút tìm nơi nào hút điếu thuốc cho lên tinh thần.

"Bạn học Jeon..."

Jungkook quay đầu lại, là các bạn nữ trong lớp ngày thường chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu.

Một cái túi mở ra trước mặt cậu, vì quá nặng nên hai người xách một túi.

"Bọn mình dùng quỹ lớp mua một ít đồ ăn nước uống." Cô bạn nói, "Ở đây có Redbull, trông cậu có vẻ buồn ngủ... Có muốn một lon không?"

Jungkook rũ mắt nhìn lướt qua trong túi.

Mặc dù ngày thường cậu chưa từng bắt nạt bạn học nào trong lớp, nhưng mọi người đều khá sợ cậu.

Thấy vậy, bạn nữ vội nói: "Nếu cậu không muốn uống thì thôi..."

Nam sinh thò tay vào trong túi.

Jungkook lấy ra một lon Redbull, nói: "Cảm ơn."

Jungkook tu Redbull, tư thế này của cậu khiến Song Kyo quay đầu nhìn cứ tưởng cậu đang ngang nhiên uống rượu giữa ban ngày ban mặt.

Học sinh các lớp khác ngồi rải rác, hơn một nửa là đi đăng kí điểm danh thi đấu hoặc đi cổ vũ cho lớp mình, thỉnh thoảng còn nghe thấy mấy tiếng reo hò. Chỉ có khu vực lớp (7) gần như ngồi kín chỗ, ai nấy đều cúi đầu làm việc riêng của mình.

Năm trước lớp bọn họ đứng thứ nhất từ dưới lên, điều này đã mài mòn ý chí chiến đấu của cả lớp.

Lần này chẳng mấy ai còn có hứng thú, quan trọng là góp mặt thôi.

Jungkook cầm ô của Minyoung đứng một bên chắn tầm nhìn của ban lãnh đạo trên đài chủ tịch, dựa vào tường chơi điện thoại.

Jimin ngồi trên đài xem với gói khoai tây chiên trong tay, từ lúc đặt mông xuống đến giờ miệng không dừng một giây nào. Cậu ta nhìn người bên cạnh: "Không phải, sao mày cũng tới tham gia đại hội thể thao?"

Dohan lớp hàng xóm ngay cạnh bọn họ ngồi cùng với Jimin trông cứ như thể cậu ta là học sinh lớp (7): "Bọn mày đều tới cả, mình tao trốn thì ích gì? Bọn mày tham gia hạng mục nào?"

"Jungkook nhảy xa với tiếp sức." Jimin nói, "Tao chạy 3000 met."

Dohan: "Mày có bị điên không?"

"Tao không điên, là Kyo điên." Jimin nói, "Kệ, tao cứ chạy thôi, dù gì cũng không nhắm đến thứ hạng, chạy xong là chiến thắng rồi."

"Biết mình sắp chạy 3000 met mà còn ăn nhiều thế à?" Minyoung ngồi phía cuối đám nữ sinh, vắt chéo chân quay đầu nói, "Lại ăn khoai chiên, lại ăn kem lạnh, lát nữa cho mày nôn chết."

"Không thể nào, tao nói với mày rồi còn gì? Tao có dạ dày sắt." Jimin đưa khoai chiên cho người bên cạnh, "Ăn không, Jungkook?"

Jungkook ngáp một cái: "Không ăn."

Câu lướt chương trình con WeChat tìm trò chơi gϊếŧ thời gian, chơi một lúc lại thấy chẳng thú vị bằng rắn săn mồi. Vừa mới thoát ra, bên phía vòng bạn bè đã nhảy ra một thông báo trạng thái.

Cậu bấm vào xem.

Taehyung thích một bài trong vòng bạn bè hai năm trước của cậu.

Cậu ngẩng đầu nhìn, quả nhiên người đằng trước đang cúi đầu dùng điện thoại, để lộ phần cổ thon dài sạch sẽ.

Thật ra vòng bạn bè của Jungkook không có nội dung gì mấy, toàn là đăng bừa, vì cứ đăng hết lên nên cậu cũng chẳng quan tâm xem người khác có xem hay không.

Nhưng không hiểu sao, khi biết Taehyung ngồi trước mặt đang lướt lại những bài mình đăng khi trước.

Cậu lại cảm thấy, mẹ nó, rất kì quặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro