Chương 24: Chim yếu cần bay trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Jungkook trở về phòng học, Jimin đang ngồi ở chỗ Minyoung nhờ Taehyung đánh dấu trọng tâm ôn thi cho cậu ta.

Jimin: "Về rồi à, Kyo mắng gì mày thế?"

Taehyung ngừng bút lại, bình tĩnh nhìn cậu.

Sắc mặt nặng nề hơn khi đi rất nhiều. Đây quả là chuyện hiếm, trước đây mỗi lần đến văn phòng của Song Kyo, Jungkook toàn dửng dưng rời đi rồi lại thờ ơ quay về.

"Không có gì." Jungkook không nhận ra ánh mắt dò xét của người bên cạnh, cậu đang bận nghĩ xem nên làm cách nào để ngăn Song Kyo gặp Jeon Jihoon.

Đổi khóa cửa nhà, không cho Jeon Jihoon về?

Chuyển nhà?

Hay là thôi học luôn?

Suy nghĩ ngày càng trở nên cực đoan, ngay từ trong tiềm thức cậu đã luôn cực lực ngăn cản không cho Jeon Jihoon tiếp xúc với bất kì người quen nào của mình.

"Học sinh giỏi, tôi phát hiện ra quyển Chim yếu bản nâng cao kia hữu ích lắm nhé. Bài thi Kyo phát khi nãy tôi hiểu được hơn một nửa lận." Jimin hỏi, "Cậu nói xem lần này môn toán của tôi có cơ hội lên 80 điểm không?"

"Tùy vào độ khó của đề." Taehyung nói, "Nếu cậu có thể hiểu được mấy đề tôi đưa thì điểm sẽ không thấp lắm đâu."

Jimin cười tươi như hoa nở, ôm sách đứng dậy: "Được rồi, giờ tôi sẽ về quyết chiến ba trăm hiệp với chúng nó... Jungkook, mấy bữa nay tan học tao không đến quán bida đâu."

Jungkook không để ý đến cậu ta.

Khi nãy tâm trạng quá tệ, giờ cậu mới chợt nhớ ra rằng cách đơn giản nhất để ngăn Song Kyo lại là đạt một con điểm tốt trong bài thi giữa kì.

Chuông vào tiết reo vang, mọi người xung quanh lại quay về chỗ mình.

Hai tiết cuối chiều nay là tiết tự học, Jungkook lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dohan.

[–: Có đáp án thi giữa kì không?]

[Dohan: Đù... Không phải trước nay mày toàn khinh không thèm chép đáp án sao?]

[–: Lần này cần chép, có không?]

[Dohan: Không, giáo viên lớp mày chưa nói à? Thi giữa kì lần này trường sẽ sử dụng thiết bị gây nhiễu tín hiệu. Mày may mắn đấy, đây là lần đầu tiên nhà trường chơi trò này.]

"..."

Jungkook mặt lạnh như tiền ném điện thoại vào trong ngăn bàn, điện thoại đập vào áo khoác đồng phục.

Vì gặp sức nặng, áo khoác trĩu xuống, để lộ quyển sách bài tập đã nằm trong góc thật lâu chưa được giở ra lần nào.

Ánh mắt Jungkook dừng lại trên hai chữ "Chim yếu", bỗng nhiên nhớ tới lời Jimin nói khi nãy.

Thứ này rất có ích?

Jimin còn làm được cả bản nâng cao, vậy thì bản thường hẳn là rất cơ bản...

Có khi cậu đọc lại hiểu.

Nhưng đây là sách Taehyung mua, nếu bị cậu ta bắt gặp mình đang dùng chẳng phải sẽ nhục lắm sao?

Nghĩ vậy, Jungkook lén liếc mắt nhìn sang người bên cạnh.

Taehyung cúi đầu giải đề, ngòi bút đưa trên trang giấy nháp. Lúc nào làm bài hắn cũng trưng ra cái bản mặt liệt đó, thỉnh thoảng lại hơi nhíu mày, tỏ ra tách biệt một mình một cõi.

Ngày thường Minyoung nhảy múa hát hò trước mặt Taehyung cũng không có bất kì phản ứng gì, mình chỉ lật một quyển sách bài tập, hắn càng không thể nào phát hiện ra.

Jungkook liệu trước sự việc trong suy nghĩ.

Cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh đã dời đi, ngòi bút của Taehyung ngừng lại, lặng lẽ liếc mắt qua mà không hề để lộ dấu vết.

Hắn nhìn bạn cùng bàn của mình chống cánh tay trái giữa hai bàn, động tác lồ lộ ra như đang cố chắn tầm nhìn của ai đó.

Tiếc là cánh tay gầy nhỏ quá, Taehyung liếc mắt sang vẫn có thể loáng thoáng thấy được phần nào.

Bạn cùng bàn của hắn cứ như tên trộm, tay còn lại thò vào trong ngăn bàn lục lọi một thôi một hồi.

Quyển sách [Chim yếu cần bay trước] vàng óng ánh lại được nhìn thấy ánh mặt trời.

Taehyung: "...?"

Sau đó, hắn thấy Jungkook mở quyển sách ra thật cẩn thận, thật khẽ khàng. Cậu yên lặng đọc mười phút, bỗng nghiêng đầu sang ——

Trước khi cậu nhìn qua, Taehyung đã nhanh chóng thu ánh mắt về, ghi bừa một chữ "B" lên bài thi.

Sau khi chắc chắn rằng Taehyung không phát hiện, Jungkook thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là quyển sách này rất cơ bản, cách giải cũng cực kì chi tiết, thậm chí mấy trang đầu còn có hai đề là kiến thức cấp hai, mấy công thức quan trọng ở sách giáo khoa cũng có hết trong này.

Năm cấp hai Jungkook học không bết bát như hiện tại, hồi lớp mười thi khảo sát toán vẫn được hơn bảy mươi điểm. Nhưng đến những kì thi sau, tâm trạng tốt thì cậu làm bài, tâm trạng không tốt thì chỉ điền trắc nghiệm, những bài điền vào chỗ trống điền 0 với 1 loạn hết cả lên(*), điểm cứ từ từ xuống còn một chữ số, đây cũng là một trong những lí do khiến Song Kyo rất tức giận.

Cậu cầm bút, nghiêm túc đọc đề.

Mới đầu làm rất suôn sẻ, qua được mấy trang thì bắt đầu quá sức.

Mãi đến khi chuông tan học vang lên, cậu vẫn còn mắc kẹt ở bài đó. Thế nhưng bất đắc dĩ là mọi người xung quanh đã bắt đầu lục đυ.c ra khỏi chỗ, Jungkook chỉ có thể lạnh nhạt nhét quyển sách bài tập vào ngăn bàn.

"Park Jimin." Taehyung đặt bút xuống, quay đầu sang gọi.

"Hả?" Jimin hơi sửng sốt, "Sao thế học sinh giỏi?"

"Để tôi giảng một đề cho cậu."

Jimin không khỏi bất ngờ trước sự ưu ái này, tung tăng chạy tới.

Taehyung viết đề lên tờ giấy nháp.

Jungkook vốn không quan tâm, nhưng lúc Taehyung đọc đề lên, có hơn một nửa số chữ trong câu hỏi là bài mà cậu đang mắc kẹt vừa mới khép lại.

Trùng hợp vậy sao?

Cậu ngờ vực nhìn Taehyung, sắc mặt đối phương rất bình tĩnh, không hề có phản ứng gì.

Taehyung giảng cực kì chi tiết, thậm chí mỗi công thức còn nhắc lại một lần. Jungkook ném kẹo cao su vào miệng, vừa nhai vừa nghe.

Giờ thì cậu hiểu tại sao Jimin thích nhờ Taehyung giảng bài rồi.

Ban đầu Jimin nghe rất chăm chú, nghe một hồi bỗng thấy sai sai, cậu ta định mở miệng mấy đều bị lời giảng giải của Taehyung chặn họng.

Vì vậy cậu ta đành phải chờ đối phương nói xong mới yếu ớt ý kiến: "Không phải, học sinh giỏi... tôi biết làm đề này mà."

Taehyung kẹp bút, nhướng mày: "Vậy à?"

"Đúng vậy, câu này dễ mà, từ lúc trước tôi đã biết làm rồi!"

"Ồ." Liếc mắt sang thấy người bên cạnh đang lén lút ghi chép không ngừng, Taehyung nói, "Vậy thì cậu giỏi lắm."

Tối đó, Jungkook giấu [Chim yếu cần bay trước] trong áo khoác đồng phục, đem về nhà.

Cậu tắm rửa qua loa, hiếm khi nào lại ngồi vào bàn học.

Jungkook đã không còn nhớ lần cuối cùng cậu khêu đèn ngồi học là khi nào, sau năm lớp tám, cậu không còn mang bài tập về nhà bao giờ nữa.

Cậu mở sách vở, lật trang tiếp theo bắt đầu đọc.

Mười phút sau, cậu bực bội vò tóc.

Dù sách bài tập này có đơn giản đến cỡ nào cũng không gánh nổi kiến thức bật cả gốc của cậu. Mấy trang đầu còn bình thường, càng về sau càng mất nhiều thời gian hơn.

Tuần sau thi giữa kì rồi, với cái tiến độ này thì còn lâu mới kịp...

Nước đến chân mới nhảy thì có ích gì không?

Jungkook cầm bút, bỗng thấy mông lung.

Với cái nền tảng kiến thức bằng hạt mè của cậu, dù có cố gắng nữa cũng khó có thể đạt được một con điểm đẹp mắt, chứ không thì lấy đâu ra nhiều học sinh bị môn toán ép điên đến vậy...

Cậu cảm thấy có khi tìm cách khác ngăn Song Kyo lại còn khả thi hơn là học tập.

Hay là thôi đi.

Jungkook ném bút xuống, vừa định gập vở lại ——

Có tiếng "Zzz", điện thoại trên bàn hơi rung lên.

Theo sau đó là mấy tiếng kêu vang lên liên tục.

Jungkook dựa ra sau, vắt chéo chân trên ghế, bút cài sau tai, cầm điện thoại lên bấm mở.

Taehyung gửi cho cậu mấy video.

Gì đây? Jungkook nhướng mày, do dự bấm vào.

Trong hình là một quyển sách bài tập đang mở, chính là [Chim yếu cần bay trước] trong tay cậu đây, trang được mở ra cũng là trang cậu đang dừng lại.

Taehyung cầm bút, khoanh tròn một bài trong sách.

Bởi vì một tay đang cầm điện thoại nên vòng tròn trông cũng chỉ tàm tạm.

"Bây giờ nền tảng của cậu thấp, rất dễ kéo điểm lên. Chỉ cần chịu cố gắng, về cơ bản vẫn có thể cải thiện hơn phần nào."

Khu dân cư cũ vào ban đêm văng vẳng tiếng chơi đánh bài và tiếng trẻ con khóc la.

Giọng nói trầm thấp mà trong sạch của Taehyung vang trong phòng, dường như tạp âm ngoài cửa sổ đã bay đi thật xa, "Kiến thức này chỉ cần làm mấy bài này là ổn. Nối điểm A với điểm E, có một đường phụ ở đây..."

Jungkook trầm mặc nghe một lúc rồi mới lấy bút gác trên tai xuống, đưa bút chậm rì theo giọng nói của người kia.

Sau khi nghe hết từng video cộng thêm thời gian tạm dừng giữa chừng rồi phát lại, một tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Jungkook lướt xuống tin nhắn cuối cùng của Taehyung.

[V: Gửi nhầm người.]

Đã gửi 54 phút trước.

Jungkook ngừng bút, nhắn trả lời "?".

Giây tiếp theo, điện thoại rung lên.

[V: Định gửi cho Park Jimin.]

[–: ?]

[–: Không phải Jimin dùng bản nâng cao à?]

[V: Ừ, lấy nhầm cả sách phụ đạo.]

[–: ...]

Jungkook trợn mắt gõ ra câu "Cậu bị ngốc à?", vừa định gửi đi thì phía đối diện lại gửi tới một đoạn video nữa.

Trong video, Kookoo cọ mạnh vào tay Taehyung, có vẻ như Taehyung đang ngồi trên ghế, năm ngón tay gập lại gãi gãi cho nó, lơ đãng hỏi: "Sao thế? Muốn ra ngoài chơi à?"

Kookoo: "Gâu!"

"Nhưng tao không dắt được mày đi."

"Gâu?"

"Anh trai lần trước à? Cậu ấy không rảnh dắt mày đi đâu."

"Gâu gâu..."

Taehyung ừm một tiếng: "Biết rồi, tao sẽ hỏi thử cậu ấy giúp mày."

Video kết thúc.

[V: Đây mới là cái muốn gửi cậu.]

Jungkook cầm khăn lông vắt trên vai che mặt xoa xoa mũi, chẳng rõ vì cớ gì mà khóe môi cong cong lên, sau đó ngón cái nhấn lên màn hình.

[–: Cậu bị ngốc à?]

Tiết tự học hôm sau, Jungkook lại lén lút lấy [Chim yếu cần bay trước] ra.

Làm xong một trang đề, đến bài cuối cùng, cậu áp dụng mấy công thức vào mà không ra.

Hình như trong video tối qua Taehyung gửi không có dạng đề này?

Cậu cau mày, theo bản năng quay đầu sang: "Bài này ——"

Thôi xong.

Bỏ mẹ.

Taehyung quay đầu sang chạm mắt cậu. Giờ phút này, Jungkook không biết nên đi tiêu hủy quyển sách hay nên đánh Taehyung mất trí nhớ.

Trong khi cậu đương do dự, Taehyung đã cất bài thi trên bàn mình đi rất tự nhiên.

"Lấy ra đây tôi xem."

"..."

Mẹ nó.

Không phải chỉ hỏi một bài thôi sao? Có gì mà phải ngại?

Vả lại không phải vốn dĩ quyển sách này là thù lao nhờ cậu dắt chó giúp à?

Jungkook liếʍ môi, nhấc cánh tay chắn ngang giữa hai người bọn họ ra: "Ờm..."

Lúc nghe giảng, Jungkook sẽ vô thức cắn ngón tay cái.

Taehyung giảng xong đề này, cậu theo bản năng định hỏi thêm câu nữa, song lại bị một tiếng gõ cửa xen ngang.

Giáo viên ngữ văn đứng ở cửa lớp, nói: "Các em, tiết tự học sau cô qua lấy bài ra học thuộc nhé."

Cả lớp rền rĩ kêu than.

"Cô ơi, giờ này cô bảo học thuộc là sao ạ?" Jimin lập tức hỏi, "Có phải thi giữa kì vào bài này không?"

"Đừng nói linh tinh." Giáo viên ngữ văn nói, "Đây là một nội dung ôn thi học kì quan trọng, mau học đi."

Giáo viên văn vừa rời đi, học sinh trong lớp lập tức có hành động.

Mọi người cất hết đồ đạc vào ngăn kéo, sau đó lấy sách giáo khoa ngữ văn ra.

Taehyung lại nhìn về phía bạn cùng bàn của mình: "Hiểu chưa?"

Jungkook hơi sửng sốt, hoàn hồn: "Ờm... Hiểu rồi."

Dường như sự xấu hổ khi nãy đã bay biến hết.

Bấy giờ Jungkook mới nhớ thi giữa kì không chỉ có mỗi môn của Kyo mà còn cả vật lý, ngữ văn, tiếng Anh... đều quá sức cậu.

Cậu cất [Chim yếu cần bay trước] đi, cũng lấy sách giáo khoa ngữ văn ra theo mọi người, lật tìm bài cô nói.

Vì để học thuộc nhanh, mọi người xung quanh đều mở miệng đọc thành tiếng, tràng âm thanh líu ríu đè lên nhau nghe như đang tụng kinh.

Thế nên dù cậu có đọc theo cũng sẽ không có ai phát hiện ra.

Mẹ nó, thế này thì ai mà học thuộc được??

Jungkook vò đầu bứt tai lấy điện thoại ra định tra từ điển, bỗng liếc mắt sang phát hiện Taehyung đang nhìn mình, thậm chí còn đang cười.

Đôi mắt hẹp dài khẽ cong, nét cười rất nhẹ nhàng, cũng vô cùng lặng lẽ.

Jungkook ngẩn ra nhìn hắn, một lúc lâu sau mới hỏi: "Cậu... cười cái đéo gì?"

"Không có gì." Taehyung nghiêm mặt, nhanh chóng thu ánh mắt về. Vài giây sau, hắn lại nhìn sang, đuôi mắt vương nét cười còn sót.

"Nghĩ đến chuyện sau này vẫn được ngồi cạnh cậu tiếp lại thấy rất hạnh phúc."

"..."

Giáo viên ngữ văn lại bước vào lớp, Jungkook nắm sách giáo khoa, hồi lâu sau mới quay đầu về.

Những con chữ vẫn chi chít trên mặt sách, đầu óc Jungkook tắc nghẽn, đoạn thứ hai đọc mãi không trôi, quyết định đọc lại từ đầu.

Mẹ nó, Kim Taehyung có độc rồi.

Người đầu tiên phát hiện Jungkook đang học hành là Jimin.

Cậu ta chuẩn bị sẵn giấy bút để vừa tan tiết một cái là qua nhờ Taehyung giảng bài, nào ngờ vừa mới quay sang đã thấy hai cái đầu đang ghé vào nhau.

Nói chính xác là chỉ có mình Jungkook thò lại gần, Taehyung vẫn ngồi thẳng tắp.

Jungkook áp khuỷu tay lên bàn, lười biếng gác cằm lên tay, hơi nghiêng đầu. Từ góc nhìn của Jimin, cậu gần như dán vào cổ tay áo sơ mi của Taehyung.

Jimin cố chờ đến lúc tan học để sang hỏi, nhưng chờ hoài chờ mãi, không chờ nổi nữa, bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Jungkook.

[Jimin: Jungkook, mày nói đi, mày lén lút học hành sau lưng tao, có phải kì thi lần này mày định làm một cú lộn ngược dòng xuất sắc vượt hạng tao, đâm tao một nhát không kịp trở tay phải không?]

[–: ...]

[–: Cút.]

[Jimin: Mà sao tao cảm giác hai ngày nay mối quan hệ của mày với học sinh giỏi tốt hơn rồi ấy nhỉ.]

[Jimin: À không, trước đây cũng đã tốt rồi. Lúc ở KTV mày còn đưa cậu ấy về cơ mà...]

[Jimin: Nhưng mà hình như giờ còn tốt hơn nữa.]

Nói cái đéo gì không biết.

Chỉ vì thi giữa kì thôi.

Đợi thi xong, cậu sẽ qua cầu rút ván, ăn cháo đá ——

"Hiểu chưa?" Taehyung hỏi.

Jungkook quăng điện thoại đi, nghe hỏi thì đăm chiêu nhíu mày hằm hằm.

Taehyung giảng rất kĩ, giờ mà bảo không hiểu thì cậu trông chẳng khác nào thằng ngu.

"Hiểu rồi."

Taehyung cụp mắt xuống nhìn cậu.

Sợ lỡ bước giải nào, Jungkook nghe rất nghiêm túc, cả người cũng vô thức nhoài ra khỏi bờ giữa hai bàn học, tay còn lại bực bội cào tóc vì nghe không hiểu.

Tóc vừa dày vừa đen, xem chừng rất mềm mại.

Vài giây sau mới muộn màng nhận ra không nghe thấy tiếng gì, Jungkook ngẩng đầu lên.

"..." Cậu gãi tóc mạnh hơn, "Nhìn gì mà nhìn? Đừng có nhìn tôi, nhìn đề."

Taehyung dời ánh mắt đi, mở bài vừa nãy ra nói lại một lần nữa.

Jungkook: "Làm cái gì đấy? Tôi bảo là tôi hiểu rồi."

"Ừm." Taehyung nói, "Tự tôi muốn giảng lại."

"..."

Jungkook gắt gỏng quay lại xem đề: "Tùy cậu."

Buổi tối mấy ngày sau đó, cứ đến 9 giờ là Jungkook nhận được tin nhắn "gửi nhầm" của Taehyung.

Taehyung để điện thoại rất tùy tiện, qua nhiều video gửi tới, Jungkook có thể thấy được những món đồ khác xung quanh bài thi.

Bàn học, ống đựng bút và thậm chí là cả đèn bàn của Taehyung đều mang tông màu xám, trên mặt bàn chẳng có gì khác ngoài giấy bút và tai nghe.

Lúc làm bài, Taehyung thường để lộ một phần góc áo, khi thì màu đen, khi là caro xám trắng, rất phù hợp với giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của hắn, cả video đem đến cho người ta cảm giác lạnh căm căm.

Taehyung không bảo mình gửi nhầm nữa, Jungkook cũng không hỏi, hai người chẳng ai nhắc đến nhưng đều ngầm hiểu trong lòng, nhật kí tin nhắn dài dằng dặc.

Một hôm trước ngày thi giữa kì, Jungkook bước ra khỏi nhà tắm, cầm điện thoại lên không thấy tin nhắn nào.

Cậu nhướng mày, xác nhận lại thời gian, chín giờ mười lăm phút.

Cậu lơ đãng ngồi xuống ghế, cầm khăn trên vai xoa đuôi tóc, ánh mắt ngừng lại mấy giây trên ảnh đại diện WeChat của Taehyung, sau đó bấm vào, tin nhắn dừng lại ở ngày hôm qua.

Sao lại muộn vậy?

Jungkook mở khung tin nhắn, vừa gõ được một chữ bỗng sực tỉnh, vội vã xóa đi.

Không phải... Bị ngu à.

Vốn dĩ Taehyung đâu có hứa sẽ gửi video giảng bài cho cậu chín giờ mỗi tối.

Jungkook nắm chặt điện thoại, chậm chạp nhận ra rằng dường như mình đã coi đó là điều hiển nhiên.

Taehyung không có nghĩa vụ ngày nào cũng phải online dạy cậu học, bọn họ không thỏa thuận, không giao dịch, cũng không phải mối quan hệ có thể trò chuyện với nhau mỗi ngày.

Cậu ném điện thoại lên bàn, mở nắp bút bằng một tay, hất tóc mái ra sau, lật sách bài tập ra.

Tự học cũng được, dù sao giờ cậu cũng đã có thể hiểu được cơ bản phần phân tích đơn giản phía dưới đề bài ——

"Zzz."

Jungkook ném bút xuống, thầm nghĩ cậu muộn hai mươi phút, mặt không cảm xúc mở điện thoại lên ——

[Bạn được @ trong nhóm chat Trùm trường cấp ba số bảy.]

[Dohan: @Jimin, @– Game không? PUBG Mobile 2:2.]

[Jimin: Tao chơi, chờ tí.]

[Minyoung: Tối nay mày không học nữa à?]

[Jimin: Tao nghĩ kĩ rồi, tao đã chăm chỉ suốt hai tuần, thiếu một đêm nay cũng chẳng làm sao. Vả lại, nếu lần này thi không tốt thì đêm này chính là đêm tự do cuối cùng của tao rồi!]

[Dohan: Nói nhiều quá, đăng nhập nhanh. Jungkook đâu? @–]

Jungkook chán ngán lướt nhật kí tin nhắn, đang định gõ chữ thì điện thoại bỗng rung lên, một pop-up chợt nhảy ra màn hình ——

[V mời bạn tham gia cuộc gọi video]

?

Jungkook sửng sốt, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro