Chương 26: Thích cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook lờ mờ nhớ lại, hình như có quy chế này thật.

Mí mắt giần giật, cậu lạnh lùng đứng đó bắt đầu suy nghĩ xem nên lừa giám thị ra bằng cách nào để Taehyung lén chuồn vào phòng. Vào thì chẳng có gì khó, nhưng Taehyung ngồi ngay bàn đầu rất dễ thấy, giáo viên quay về liếc mắt nhìn là phát hiện ngay.

Hay là trói giám thị lại...

Người bên cạnh đứng dậy xách cặp lên, Jungkook vừa nghĩ vừa nhìn sang.

Áo sơ mi đồng phục của Taehyung đã lấm bẩn từ lúc ở trong con hẻm tối, cổ áo xộc xệch, trên tay áo trái có một vệt xám rất dài.

Taehyung đeo cặp sách lên vai, đang định nói gì đó thì người kia đã túm lấy cánh tay trái, ống tay áo bị vén lên một cách cục cằn.

Hắn cụp mắt, lúc này mới nhận ra tay trái mình có một vết bầm tím, trên cổ tay còn dính một đường máu, không biết là dấu móng tay tên côn đồ mất vệ sinh nào để lại.

Jungkook nhìn chằm chằm vết thương của hắn hai giây, lại nhớ đến nhát gậy không giáng xuống mình khi trước, không kìm được tiếng "hừ" nhẹ.

Cậu túm cánh tay Taehyung hòng kéo hắn đi.

Nhưng không kéo được.

Taehyung đứng rất vững: "Đi đâu?"

"Bệnh viện." Jungkook nói, "Tiêm uốn ván."

"Không nghiêm trọng đến mức đó đâu."

"Bảo cậu tiêm thì cứ tiêm đi." Jungkook nhíu mày, "Tôi đưa tiền, cậu đưa thịt là được, bớt nói mấy lời thừa thãi."

Taehyung vẫn đứng im, còn nói thêm: "Không đi, không muốn ngửi mùi thuốc sát trùng."

"Lần trước đưa tôi vào viện cậu có lắm chuyện thế đâu?"

Taehyung cụp mi mắt, lạnh nhạt nhướng mày như đang hỏi "Cậu nói thử xem?"

Jungkook: "..."

Jungkook: "Thế thì cậu bịt mũi vào."

"Tôi còn bị dị ứng kim tiêm(*)."

Ngài có quý giá hơn được nữa không vậy?

Sự kiên nhẫn của Jungkook có hạn, nếu là ngày thường cậu đã vứt hắn lại mặc xác rồi.

Cậu lạnh lùng im lặng đối diện Taehyung giây lát, khẽ cắn môi hỏi: "Có dị ứng khu ổ chuột không?"

Xe taxi ngừng trước cổng khu dân cư cũ.

Taehyung quét mắt một vòng, ô phố cũ nát, cột điện giăng mắc với nhau, tường ngoài tòa dân cư nham nhở, hai bên đường chật hẹp có người hàng rong đẩy xe bán trái cây.

Jungkook rất hiếm khi nào gọi taxi, mọi ngày cậu thường đi bộ hoặc bắt xe bus.

Thanh toán xong, cậu dắt người kia xuống xe.

Là "dắt" thật, lúc đứng ở cổng khu dân cư, tay cậu vẫn còn nắm lấy quai cặp Taehyung.

Taehyung: "Cậu sống ở đây từ nhỏ à?"

Người bên cạnh "Ừ" một tiếng lấy lệ, rề rà không đi tiếp.

Jungkook ngẩng đầu lên ngó như muốn xác nhận điều gì.

Taehyung cũng nhìn lên theo tầm mắt cậu, chỉ thấy cánh cửa sổ đóng chặt trên tầng hai.

Xác định được trong nhà không có ai, Jungkook kéo nhẹ cặp sách đối phương: "Đi."

Hành lang chật chội, hai nam sinh cũng đủ lấp kín. Jungkook lấy chìa khóa mở cửa, dùng chân đẩy nhẹ cửa.

Mùi rượu bên trong xộc thẳng ra ngoài, còn khó ngửi hơn mùi nước sát trùng ở bệnh viện.

Căn phòng không lớn, phòng khách để sô pha, TV là hết chỗ. Dưới sàn lăn lóc rất nhiều vỏ chai rượu, trên bàn còn một đĩa đậu phộng và chân gà ăn không hết.

Taehyung cảm nhận được cặp sách mình bị kéo nhẹ, hắn thu ánh mắt về, mặc cho Jungkook dẫn đi.

Sắc mặt người kia rất thờ ơ, dường như đã quá quen với cảnh tượng này.

Phòng Jungkook có khóa riêng, lúc vào phải dùng chìa khóa.

Mở cửa, Jungkook đẩy hắn vào trong, ném lại một câu "Cậu ngồi đây trước đã" rồi quay ra phòng khách.

Cửa sổ phòng Jungkook mở toang, thông gió, sạch sẽ, không có mùi.

Taehyung đứng tại chỗ, lặng lẽ tuần tra.

Phòng rất nhỏ, một chiếc giường gỗ, một tủ quần áo cũ và bàn ghế, ngoài ra không còn đồ đạc nào khác. Bàn học in hằn dấu vết của thời gian, có vết nhãn dán xé không sạch, có dòng chữ viết bằng bút bi, cả những vết dao và lỗ lõm xuống không biết đâm chọc kiểu gì mà ra được.

Ánh mắt tập trung tại một nơi, Taehyung hơi khựng lại.

Lúc Jungkook vào phòng, Taehyung đã ngồi trên ghế.

Cậu khóa trái cửa phòng, kéo chiếc ghế vừa mới tìm được tới bên cạnh Taehyung, sau đó cúi người mở ngăn kéo đầu tiên bên phải ——

Taehyung nhìn thấy một ngăn tủ đựng đầy dược phẩm cần thiết.

Nói là dược phẩm cho sang chứ thực ra chỉ là mấy thứ đồ xử lí vết thương như dung dịch sát khuẩn, vải băng bó, urgo các kiểu. Còn có cả một lọ thủy tinh trong suốt không nhãn đựng chất lỏng màu đỏ sậm.

Jungkook để đồ trên bàn, xắn ống tay áo lên, nói: "Đưa tay ra đây."

Taehyung chìa tay vào trong bàn tay cậu.

Dưới tầng văng vẳng tiếng gọi loa thu gom phế thải, thỉnh thoảng lại có tiếng còi ô tô, vì ở tầng thấp nên có thể nghe được mọi âm thanh ở dưới tầng.

Taehyung ngồi thong thả trên ghế, lẳng lặng nhìn người bị thương khắp mặt đang cẩn thận dùng tăm bông sát trùng miệng vết thương nhỏ của mình.

Điện thoại trong túi hơi rung lên, ngón tay Taehyung khẽ khum vào.

Jungkook lập tức dừng lại: "Đau à?"

Taehyung trầm mặc hai giây, mím môi: "Đau lắm."

Sát trùng thôi cũng đau??

"Sợ đau còn chạy đến đó làm gì? Cậu không ngồi ngoan trong lớp làm bài thi được à?" Jungkook cáu kỉnh nhíu mày, nhẹ tay hơn một chút.

Taehyung nhìn xoáy tóc của cậu, chợt hỏi: "Giấy khen trên tường là của cậu hết sao?"

"Không phải."

"'Bạn nhỏ Jeon Jungkook thân mến, chúc mừng em đã có thành tích xuất sắc trong trại hè của trường tiểu học và trung học cơ sở Dagu, đạt được danh hiệu bạn nhỏ hăng hái nhất'..." Taehyung đọc thành tiếng, "Bạn nhỏ làm gì vậy?"

"..."

Jungkook ngước mắt nhìn thoáng qua vách tường, đúng là nhìn thấy một tờ giấy khen như vậy.

"Ai mà nhớ." Jungkook nói, "Nói vớ vẩn nữa là tôi nhét tờ giấy khen đó vào miệng cậu."

Taehyung nhẹ nhàng chớp mắt, không hiểu sao bỗng cảm thấy nóng lòng muốn được thử.

Xử lí xong miệng vết thương, Jungkook mở lọ thủy tinh kia, một thứ mùi hương nồng nặc gay mũi xộc ra.

"Đây là gì vậy?" Taehyung hỏi.

"Rượu thuốc ông nội tôi để lại." Jungkook lại nhớ ra người bạn cùng bàn này quý báu nhường nào, tăm bông chấm rượu thuốc ngừng giữa không trung, "Nhưng mùi hăng lắm, cậu có bôi không?"

Taehyung không đáp, chỉ giơ tay lên để nơi bị bầm tím tới gần tăm bông.

Rượu thuốc thoa vào da, Jungkook ném bông tăm sang một bên, nhẹ nhàng ấn ngón cái lên trên hai lần.

Vừa ấn vừa nói: "Cố chịu chút, phải ấn một lúc mới thấm xuống được."

Ấn xong, Jungkook buông tay hắn ra.

Sau đó lại lấy thêm một cây tăm bông nữa sát trùng cho mình.

Taehyung ngồi nhìn cậu: "Có cần tôi giúp không?"

Jungkook thành thạo chạm tăm bông vào miệng vết thương mà không hề nhíu mày lấy một lần: "Không cần, tôi đâu có gãy tay."

Vài phút sau.

Jungkook chật vật vòng tay ra sau lưng vói tăm bông vào trong cổ áo, cố gắng lần tìm vị trí cơn đau.

Mẹ nó, sao lại có thể có thằng ngu nhảy vọt lên thúc cùi chỏ vào gáy người khác chứ??

Taehyung đứng dậy: "Để tôi đi."

Jungkook: "Không..." Nhưng tăm bông trong tay đã bị đối phương cầm lấy mất.

Taehyung đi ra sau ghế quan sát phía sau cổ cậu.

Từ dưới cổ đến vai tím bầm thành mảng.

Ánh mắt Taehyung sầm xuống, vừa mới chạm tăm bông lên.

Người ngồi trước mặt bỗng cởi một khuy áo sơ mi đồng phục ra, thản nhiên kéo trễ cổ áo xuống để lộ một vùng da thịt.

"Mau lên." Jungkook kéo ghế Taehyung qua, chống khuỷu tay lên lưng ghế, nhoài sấp đầu xuống giục, "Cứ quẹt bừa lên là được."

Ngày thường cởϊ áσ ra bôi thuốc tiện hơn nhiều, hôm nay có Taehyung ở đây không hiểu sao tự nhiên cậu lại không muốn cởi, cứ rề rà mãi không xong.

Thật ra kéo tí cổ áo xuống thì cũng không đến mức...

Mẹ nó chứ.

Cổ Jungkook vừa thẳng vừa nhỏ, lúc ấn ngón tay thoa rượu thuốc lên nơi ấy, Taehyung vô thức đem ra so sánh như vậy.

Jungkook hít một hơi sâu.

"Đau à?" Taehyung hỏi.

Jungkook cứng miệng: "Không."

"Vậy sao cậu lại run?"

"...ĐM, ai run?" Jungkook gằn từng chữ một, "Được rồi... Đừng có ấn."

Lúc nói cậu chực quay đầu lại, song bị Taehyung chặn đứng cổ không cho cử động.

"Đợi một chút nữa, vẫn chưa thấm vào hết." Taehyung nói.

"..."

Jungkook hối hận rồi.

Cậu nên chờ Taehyung đi đã rồi mới bôi thuốc.

Nghe Taehyung nói "Được rồi", Jungkook lập thức ngồi thẳng dậy túm lấy cổ áo cài khuy vào.

Cậu nhét đống đồ lộn xộn vào trong tủ, điện thoại trên bàn rung lên.

Dohan ở đầu bên kia cực kì kích động: "Mẹ kiếp, tao trốn thi định ra cứu mày, ai dè đúng lúc đang trèo tường thì bị Hổ Béo tóm, ổng phạt tao đứng trong văn phòng đến tận giờ luôn! Đệt, mày không vấn đề gì chứ??"

Jungkook đứng dậy, tựa người vào bệ cửa sổ, nói: "Không có gì."

"Thế chuyện là sao? Mày bị chặn đánh thật à?"

"Ừ."

"Có mấy đứa đến? Sao trước khi đi mày không gọi cho bọn tao?"

"Nhiều lắm." Jungkook nói, "Bọn nó kêu Jung Mingu lừa tao ra ngoài, tao tưởng chỉ có mỗi mình thằng đó."

Đánh tay đôi thì nhanh, hai phát là cậu vật được Jung Mingu rồi, chắc chắn kịp quay về thi.

Ai ngờ thằng ngu kia lại quen bọn trường bên.

Cậu liếc mắt nhìn ra sau, thấy Taehyung đang ngồi trên ghế cũng lấy điện thoại ra trầm mặc lướt tin.

Dohan lảm nhảm một thôi một hồi mới cúp máy. Jungkook đặt điện thoại xuống, quay đầu lại, đúng lúc Taehyung xách cặp đứng lên.

Hắn ném điện thoại đầy tin nhắn chưa đọc vào trong cặp: "Tôi về đây."

Jungkook đưa xuống dưới tầng, Taehyung bắt taxi, song như vừa nhớ ra gì, hắn hỏi.

"Chín giờ tối nay gọi video được không?"

Jungkook đứng đút hai tay vào trong túi, nghe vậy thì không khỏi sửng sốt: "...Ừm."

"Tối nay giảng vật lý." Cụp ngón cái nắm quai cặp, Taehyung chuyển chủ đề, "Môn toán cuối kì trước cậu chỉ thi được chín điểm."

Jungkook: "?"

"Thế nên không thi môn này cũng không sao cả, để môn khác gánh là được."

Jungkook định bảo không biết nói chuyện phiếm thì câm miệng đi, nhưng vừa mở miệng ra đã lập tức nghẹn họng.

Taehyung nhẹ nhàng xoa đầu cậu một cái ngắn ngủi, bình tĩnh nói, "Đi đây, tối nói chuyện sau."

Đuôi xe biến mất ở ngã rẽ đèn xanh đèn đỏ.

Jungkook chôn chân tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không hề nhúc nhích, mãi cho tới khi qua một lượt đèn xanh đèn đỏ rồi mới hoàn hồn ——

Khoan đã?

Có phải vừa nãy Taehyung lại sờ tay lên đầu cậu không?

Hai tay Jungkook còn đút túi, cứng nhắc xoay người chậm chạp trở về, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ.

Hôm nay Taehyung chạm vào đầu cậu hai lần.

Cậu phải bẻ hai ngón tay của Taehyung đi.

Sao cậu ta dám làm thế? Sao tay ngứa đòn vậy? Quen thân gì mà thò tay xoa?

Jungkook vò tóc, thầm nghĩ nhất định phải cảnh cáo một phen.

Tối nay gọi video, cậu sẽ đặt một con dao lên bàn, bắt hắn phải nói xin lỗi một trăm lần trước đã.

Buổi tối, Jungkook lơ đễnh chơi trò rắn săn mồi lâu lắm rồi chẳng đυ.ng vào.

Video gửi đến đúng chín giờ, Jungkook cầm con dao gọt hoa quả vừa mới gọt xong quả táo lên, lạnh lùng nhận máy, vừa định mở miệng ——

"Dịch điện thoại cao lên đi." Taehyung nhìn lướt qua màn hình, nói.

"Để làm gì?"

"Cao thêm chút nữa đi."

Lằng nhằng cái gì không biết?

Jungkook nhíu mày, cầm dao lên chuẩn bị dọa hắn.

"Được rồi." Taehyung lật tập đề ra, "Vừa nãy không nhìn thấy cậu."

"..."

Jungkook lạnh nhạt nhìn chằm chằm mặt mũi mình xị ra trong cửa sổ nhỏ trên màn hình điện thoại giây lát, lại đặt con dao xuống.

Sáng sớm hôm sau, phòng thi cuối cùng ở tòa nhà thực nghiệm hết sức xôm tụ.

Mười mấy nam sinh túm tụm lại ở bàn cuối cùng tổ hai, quang quác bàn tán không ngơi miệng.

"Bạn tao thi cùng phòng Junh Mingu, nó bảo thằng chó kia giờ còn chưa dám ló mặt đến trường."

"Vội gì, chạy trời không khỏi nắng, thứ hai tìm đến tận cửa lớp nó chặn đánh!"

"Thằng đó thì từ từ để sau, hẹn bọn trường bên hôm nào ra tẩn nhau một trận, mười mấy thằng hội đồng một người, chỉ có mấy con chó hèn mới làm như thế..."

Đám đông càng nói càng kích động.

Chỉ có đương sự ngồi giữa là bình tĩnh không hé răng nửa lời, ôn lại công thức vật lý.

Dohan tổng kết: "Nói chung là phải tính sổ cả hai bên."

"Đúng vậy!" Jimin gào, "Nhìn chúng nó đánh khuôn mặt đẹp trai của anh em tao thành dạng gì này!"

Cuối cùng Jungkook cũng ngẩng đầu lên: "Giờ mày sang trường bên xem đi."

Jimin: "Xem gì?"

"Xem tao với đám rác rưởi kia, ai bị thương nặng hơn."

Jimin: "..."

Đúng là người hiếu thắng nhất cả đời ở cấp ba số bảy.

"Được rồi, lo chuyện trước mắt đã được không?" Minyoung ngồi dựa vào tường vắt chéo chân ở bàn bên, "Hôm qua mười mấy đứa chúng mày bùng thi, giờ chắc Han Taesuk đang mài dao rồi."

Tất cả những người xúm lại ở đây, trừ Jimin và cô nàng không trốn ra được vì Song Kyo trông thi, hôm qua đều cùng chuồn khỏi phòng thi.

Mười mấy người theo nhau trốn khỏi tòa thực nghiệm, quả là một cảnh tượng ngoạn mục.

"Tao chả sao, thi hay không cũng thế..." Nghĩ đến gì đó, Dohan bỗng thay đổi đề tài, "Nhưng tao không ngờ học sinh giỏi lớp bọn mày lại có tinh thần nghĩa hiệp thế đấy."

Học sinh dốt trốn thi, ngoài giáo viên ra chẳng ai quan tâm đến.

Nhưng ngày hôm qua vị trí của nhất khối trống không, chỉ qua một tối, hơn nửa trường học đã hay tin.

Mãi đến tối hôm qua bị hỏi nhiều quá không chịu nổi, Jungkook mới đáp một câu ngắn gọn "Kim Taehyung đưa tao đi", cả đám mới biết hóa ra nhất khối bùng thi vì Jungkook.

Jimin: "Đương nhiên rồi! Học sinh giỏi lúc nào cũng tốt mà!"

"Nhưng mà..." Có người thử tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, "Kim Taehyung không biết đánh nhau, đối diện với mười mấy người như thế sao cậu ta lại dám tiến lên?"

Làm đéo gì mà không biết đánh nhau, vừa đá chân lên đã hất văng người khác ——

Khoan đã.

Jungkook bỗng bừng tỉnh, dòng suy nghĩ đang nạp công thức dừng lại.

Đúng vậy, tại sao Taehyung lại biết đánh nhau?

Dù mạnh đến đâu mà không có kĩ thuật thì cũng khó mà đá văng người khác đi được chứ đừng nói gì đến con gà bệnh như Taehyung...

"Khỏi phải hỏi, đương nhiên là nhờ tình bạn cùng bàn cảm động đất trời." Jimin nói, "Tao nghe bảo cậu ấy chạy thẳng qua mặt giám thị, mẹ đỉnh vãi. Này kể cho bọn mày nghe nhé, chẳng là hôm qua Song Kyo trông thi phòng tao đúng không, bả ngồi trên bục giảng mà mặt đen xì ——"

"Mày khoan." Jungkook nhíu mày, "Vào thi rồi Kim Taehyung mới chạy đi?"

"Cũng gần thời gian đó... Xong Kyo còn xuống bục giảng hỏi tao có biết hai bọn mày đi đâu không mà, tao đáp là không biết. Tao lén nhòm điện thoại bả, lúc đấy bả đang nói chuyện với mẹ của học sinh giỏi."

Mười phút trước giờ thi, trường đã đóng cổng rồi.

Taehyung trèo tường chạy ra sao?

"Gì căng." Dohan xua tay, "Thì không đứng nhất khối một lần thôi mà, trước nay cậu ta hạng nhất nhiều lần quá rồi, xem như nhường người đằng sau chút thôi."

"Nhưng mà hạng nhất nhiều lần cái tự dưng có một lần không giành được nó mới đau." Người bên cạnh nói, "Hơn nữa về nhà ăn mắng là cái chắc."

Đám người đằng sau lại lảm nhảm gì đó, Jungkook không nghe lọt tai.

Cậu nhìn chằm chằm công thức vật lý, nhìn hoài nhìn mãi mà không vào đầu chữ nào, mãi tới khi điện thoại trong túi hơi rung lên.

[V: Đến phòng thi chưa?]

[–: Đến rồi.]

[V: Ừm, sắp vào giờ thi rồi, đừng chạy lung tung.]

Jungkook: "..."

Giọng điệu kiểu gì thế này? Cậu là phụ huynh chắc?

Jungkook nhét điện thoại vào trong túi, bỗng đứng bật dậy khỏi chỗ.

Mấy người xung quanh đang buôn chuyện đều ngừng lại nhìn về phía cậu: "Đi đâu thế?"

Jungkook không buồn quay đầu, chỉ bỏ lại một câu: "Văn phòng giáo viên."

Buổi chiều, thi xong môn cuối cùng, Taehyung cầm bút đi dọc hành lang lớp học.

Cất đồ dùng học tập vào trong cặp, hắn lấy điện thoại ra lướt xem. Trong hơn một tiếng thi, hắn nhận được mười một tin nhắn.

[Mẹ: Mấy người trong nhà bố con biết chuyện con trốn học hết rồi, cả người phụ nữ kia nữa.]

[Mẹ: Con muốn mẹ không dám ngẩng đầu lên trong cái nhà này được nữa đúng không?]

[Mẹ: Mẹ sẽ cố xử lí hết công việc thật sớm rồi về nước, đến lúc đấy con liệu mà giải thích tử tế chuyện này cho mẹ. Con làm mẹ cực kì thất vọng đấy.]

Về cơ bản, không khác gì nội dung cuộc gọi điện thoại ngày hôm qua.

Taehyung lạnh nhạt đọc hết những tin nhắn ấy, sau đó rời khỏi giao diện, mở WeChat lên, hỏi người nằm ngay đầu danh sách có làm được hơn một nửa đề thi không.

Đối phương không trả lời. Taehyung xốc cặp sách lên, vừa xoay người định đi thì bị gọi lại.

"Kim Taehyung." Giám thị đứng đằng sau vỗ vai hắn, "Chủ nhiệm Han gọi em đến văn phòng của thầy ấy một chuyến."

Taehyung đứng trước cửa văn phòng chủ nhiệm, vừa giơ tay chực gõ ——

"Chủ nhiệm, em muốn thi lại."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Taehyung khựng lại, bàn tay giơ lên chầm chậm buông xuống.

Hắn nhìn vào trong xuyên qua cửa sổ.

Jimin và Dohan đứng cách cửa không xa, trông có vẻ là đến đây theo.

Giờ phút này, cái người mãi không thấy trả lời tin nhắn của hắn lại đang đứng trước bàn làm việc.

Han Taesuk đau đầu nhìn người trước mặt: "Lần thứ mấy rồi? Hả? Hôm nay cậu đến tìm tôi mấy lần rồi? Hồi sáng tới đây tôi đã trả lời cậu rồi, không được!"

"Tại sao lại không được?" Jungkook không nhúc nhích.

"Trường nào lại có cái quy định thi lại kì thi giữa kì?" Han Taesuk không thể ngờ rằng lại có một ngày ông giải thích vấn đề này cho Jungkook nghe, "Vả lại cậu cố ý bùng thì lấy đâu ra tư cách thi lại!"

"Em đã bảo rồi, em không bùng, em bị người khác lừa ra ngoài, sau đó chặn đường không cho về." Jungkook lặp lại lần thứ n, "Em lừa thầy làm gì?"

"..."

Jimin: "Thật đấy ạ, chủ nhiệm, em có thể làm chứng! Mười mấy đứa trường bên tụ tập ở quán bida sau trường đánh học sinh trường mình, thầy không quan tâm đến chuyện này thì thôi lại còn tước đoạt quyền lợi thi bù của học sinh bị hội đồng, vậy mà nghe được sao?"

"Tôi đã bảo rồi, sau khi thi xong tôi sẽ xử lý chuyện này." Han Taesuk bực dọc, "Thế cậu thì sao? Cậu tới đây làm gì?"

Jimin: "Bênh vực bạn bè ở thế yếu!"

"..."

Han Taesuk cảm thấy không thể tin nổi vào mắt mình chuyện ngày hôm nay.

Người mà ngày thường ngồi trong lớp không nghe giảng, kiểm tra nộp giấy trắng lại đang đeo đẳng theo ông yêu cầu được thi lại.

Cậu thi được nổi mười điểm không mà rầy rà đòi thi lại?

Han Taesuk xoa ấn đường: "Đi ra ngoài."

Jungkook: "Em muốn thi lại."

Han Taesuk: "Sắp bắt đầu các kì thi tháng rồi ——"

Jungkook: "Em muốn thi lại."

"Nếu cậu muốn chứng minh bản thân thì đợi đến lúc thi tháng đi. Ra ngoài nhanh, tôi còn có hẹn nói chuyện với các bạn khác nữa... Cậu còn đứng đấy làm gì??"

Jungkook dịch bước chân chừa ra một vị trí trống trước bàn làm việc.

"Nhường chỗ cho thầy tiện nói chuyện." Jungkook dựa người ra sau tường, "Nếu thầy không đồng ý cho thi lại thì sau này em sống ở đây luôn."

"..."

Một hồi lâu sau, Han Taesuk cầm lấy bình nước hớp một ngụm lớn.

Ông tức đến mức bật cười, gật đầu: "Được, được..."

"Kim Taehyung cũng thi." Jungkook buột miệng, "Cậu ấy cũng bị chặn đánh nên không kịp về thi."

"...Được." Mặt mũi Han Taesuk đỏ lừ vì tức giận, "Nếu cậu muốn thi như thế thì mai luôn đi. Sáng thứ bảy, lần này nếu có bất kì đứa nào không tham gia thi thì lên đây hết cho tôi! Đích thân tôi sẽ trông thi phòng các cậu!"

Vô tình dính tai bay vạ gió, Dohan trợn tròn con mắt: "Ô kìa thầy thật ra em không ——"

"Không vấn đề ạ." Sợ đối phương đổi ý, Jungkook lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn nói, "Cảm ơn chủ nhiệm Han, thầy thật là tốt bụng, hẹn gặp lại thầy sau."

Dohan: "..."

...

Taehyung đi ra bên kia hành lang, đợi ba người đi xa rồi mới gõ cửa vào văn phòng.

Han Taesuk hỏi hắn về chuyện ngày hôm qua, Taehyung đáp đúng sự thật. Nghe tình hình hoàn toàn khớp với lời Jungkook nói, sắc mặt ông trở nên nghiêm nghị hơn rất nhiều.

Han Taesuk nói hơn nửa tiếng đồng hồ mới chịu thả cho đi, cứ liên tục dặn dò hắn về sau không được để xuất hiện tình trạng như thế này một lần nào nữa, còn thông báo cho hắn chuyện ngày mai đến thi lại.

Khi rời khỏi văn phòng, bầu trời đã nhuộm hồng sắc hoàng hôn.

Ra ngoài phạm vi tầm nhìn văn phòng chủ nhiệm rồi, Taehyung lấy điện thoại trong túi ra.

[–: Không làm hết, toàn mấy câu đọc chả hiểu gì, cậu có biết dạy không thế?]

[–: Tám giờ sáng mai đến thi lại môn toán, phòng 109 tòa thực nghiệm, nhớ phải đến đây.]

[–: Đã nghe chưa?]

Taehyung yên lặng đứng giữa cầu thang, hắn cụp mắt đọc đi đọc lại dòng tin nhắn này.

Cho đến khi một cuộc gọi video bắn ra.

Taehyung ấn nhận máy.

Jungkook ngồi trên chiếc ghế trong phòng cậu, sửng sốt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại: "Tôi... ấn nhầm, định gửi tin nhắn thoại."

Cậu nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, lạnh lùng hỏi, "Cậu đọc tin nhắn của tôi chưa?"

Taehyung nói: "Vừa mới đọc được, đang định trả lời."

"Ừ..." Jungkook dựa vào ghế, dí điện thoại trước sát mặt như muốn xác nhận lại, "Sao giờ cậu vẫn còn ở trường?"

"Phụ giúp dọn dẹp bàn ghế sau khi thi."

Taehyung xốc quai cặp lên một chút, hỏi: "Sao thi giữa kì mà cũng được thi lại?"

"...Ai biết đâu." Jungkook đánh mắt sang bên cạnh rồi lại nhìn trở về, "Tại Han Taesuk cứ nhất quyết đòi bọn mình phải thi lại, còn kêu muốn đích thân đến trông thi."

"Vậy à?"

"Ừ, phiền chết đi được. Tôi không đồng ý ổng còn ——" Câu nói của Jungkook chợt dừng, cậu nhíu mày đầy ngờ vực, nhìn chằm chằm người kia, "Kim Taehyung, cậu lại cười cái gì??"

"Đâu có."

"Đâu cái đéo." Jungkook nói, "Không được cười, cậu cười lên trông rất ngứa đòn."

Taehyung mím môi cố nhịn xuống, bởi thế mà yết hầu cũng lăn theo.

Như có ma rủi quỷ xui, Jungkook bấm chụp ảnh màn hình.

Chụp xong mới sửng sốt —— Mẹ kiếp, cậu bị điên rồi à?

Chụp màn hình có tiếng không? Taehyung sẽ không nghe thấy chứ??

"Jungkook." Taehyung bỗng gọi.

"Gì?" Jungkook quyết định ra đòn phủ đầu, "Vừa nãy tôi ấn nhầm ——"

"Thích cậu."

"..."

Taehyung đứng trong ánh hoàng hôn, lẳng lặng chờ người bên kia điện thoại chửi lại.

Jungkook ngây ra như phỗng, nhìn hắn mấy giây, sau đó bộp một tiếng —— Rơi điện thoại.

Taehyung nhìn người đối diện luống cuống nhặt điện thoại lên. Giây tiếp theo, khuôn mặt Jungkook xuất hiện trên màn hình ——

Píp.

Video tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro