Chương 40: Quan hệ yêu đương?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đại hội thể thao khúc quân hành] chợt dừng, nghĩa là lễ chào cờ sắp bắt đầu đến nơi rồi. Jungkook thoáng nhìn đằng sau lưng trống trải, nhíu mày.

"Học sinh giỏi mà lại đến muộn á?" Jimin cũng nhìn ra sau theo tầm mắt của cậu, ngạc nhiên thốt.

"Không đến muộn đâu." Kang Minho đứng trước quay đầu lại, "Hôm nay cậu ấy phải lên sân khấu... Kìa, cậu nhìn đi, đứng cạnh bục phát biểu đó."

Jungkook lập tức nhón chân nhòm sang xem với vẻ mặt không thèm để ý.

Han Taesuk dẫn mấy học sinh đứng chờ ở bên cạnh bục phát biểu, Taehyung đứng thứ hai.

Không hiểu tại sao, mặc dù tất cả mọi người đều bảo trước đây Taehyung thường xuyên lên bục phát biểu trước và sau cậu, nhưng thực sự là cậu không có bất cứ ấn tượng nào. Tuy nhiên, bây giờ khi nhìn qua, cậu chợt cảm thấy bóng dáng thẳng tắp và yên lặng của Taehyung rất quen thuộc.

Hình như trước khi cậu đi lên đọc bản kiểm điểm cũng từng ngang qua một người như vậy. Người nọ lướt qua cậu với khuôn mặt lạnh lùng, sau, đến một khoảnh khắc nào đó, đối phương sẽ quay đầu sang —— Giống y như hiện tại.

Taehyung bỗng nhìn về phía cậu, hai người chạm mắt nhau qua cả nghìn người.

Jungkook hơi ngẩn người, cậu thầm nghĩ, mình chỉ nhìn cậu ta mỗi một lần, trùng hợp vậy sao??

Cậu lập tức đánh mắt đi một cách thiếu tự nhiên, quay người giơ cao quốc kỳ lên theo sự chỉ huy của tiếng loa.

Lý do lần này Taehyung phải lên bục phát biểu là vì hắn và một số học sinh khác nữa được Han Taesuk lựa chọn làm "Học sinh gương mẫu trong học tập khối mười một". Vì có khá nhiều gương mặt tiêu biểu – mỗi khối năm người, nếu lên nói hết thì đương nhiên không kịp, vì vậy mỗi khối chỉ cho một học sinh lên phát biểu.

Người phụ trách phát biểu cho khối mười một là Jang Huynbin.

"Sao học sinh giỏi không lên phát biểu?" Jimin đằng trước thì thầm,"À, cậu bạn đó có phải người lần trước tới lớp tìm học sinh giỏi không?"

"Đúng rồi." Minho nói, "Chắc tại bản thân Taehyung không thích lên phát biểu, mấy học kì trước toàn là Taehyung đại diện học sinh gương mẫu trong học tập lên nói mà."

Jimin: "Han Taesuk đúng là màu mè, học sinh gương mẫu trong học tập, đây không phải thứ chỉ có ở mấy trường tiểu học thôi à?"

Jungkook như kẻ lơ mơ lười nhác ngẩng đầu lên, cậu quan sát tất cả mọi người trên bục phát biểu, chỉ không nhìn Taehyung.

Đồng phục của Jang Huynbin rất quy cũ, lúc nói câu từ nghe rõ ràng: "Thưa các thầy cô giáo và các bạn học sinh ở trường cấp ba số bảy, chúc mọi người một buổi sáng tốt lành, em là Jang Huynbin lớp 11-5. Thật vinh dự khi lần này có thể đạt được danh hiệu "Gương mặt tiêu biểu của khối"..."

Nói đi nói lại cũng chỉ có mấy lời cũ rích đó, Jungkook ngáp một cái.

Sau vài phút nói liền chẳng ngớt, Huynbin bỗng chuyển chủ đề: "Thật ra... Từ học kì một năm lớp mười, em đã từng nghe bài phát biểu của bạn học Kim Taehyung khi cậu ấy làm gương mặt tiêu biểu trong học tập của khối mười.

Bạn học Kim Taehyung chịu khó học hành, thành tích xuất sắc, nội dung phát biểu dõng dạc hùng hồn, ưu việt vượt trội, lúc nào cũng truyền cho em động lực..."

Ngón tay đút trong túi của Jungkook chầm chậm siết chặt lại.

"Vì vậy em đã luôn lấy bạn học Kim Taehyung làm mục tiêu trong học tập của em, hôm nay có thể đứng cùng cậu ấy trên bục phát biểu này, em cảm thấy vui sướиɠ khôn cùng. Em sẽ tiếp tục cố gắng phát triển bản thân, để mình cũng có thể trở thành tấm gương cho một số bạn học sinh khác..."

Taehyung không ngờ trong bản thảo phát biểu của Huynbin lại có tên mình. Hắn theo bản năng nhìn Huynbin, khi thu ánh mắt về, hắn va phải một đôi mắt rét lạnh từ trong hàng ngũ lớp bọn họ.

Taehyung đứng từ xa nhướng mày với cậu, đại loại là: Sao thế?

Jungkook cũng đứng từ xa giơ ngón giữa lên với hắn, đại loại là: Đừng có nhìn tôi. Cút.

Lúc Taehyung quay về phòng học, bạn cùng bàn của hắn đã nằm bò ra bàn.

Hắn về chỗ ngồi, nhìn chằm chằm cái gáy lạnh nhạt kia chốc lát, tay cầm bút dịch sang bên cạnh hòng chạm mu bàn tay lên cánh tay buông thõng trên bàn của đối phương, đang định mở lời ——

"Học sinh giỏi, thì ra Jang Huynbin sùng bái cậu đến vậy cơ à? Trước đây tớ không nhìn ra đó." Lúc đi ngang qua chỗ ngồi bọn họ, Minho nói.

"Chắc chắn là vậy rồi, cũng không phải là cậu không biết học sinh giỏi đối xử tốt với bạn cùng bàn thế nào mà. Đến cả người không chịu học hành như Jungkook mà học sinh giỏi cũng còn kèm cặp cho nữa chứ nói gì đến bạn Jang gì kia." Jimin khoác vai Minho, "Mau ngồi vào chỗ đi, Kyo đến rồi kìa."

Hai người ném mồi lửa vào đồng cỏ rồi phủi mông về chỗ ngồi.

Lúc Taehyung nghiêng đầu sang, giữa hắn và bạn cùng bàn của hắn đã xuất hiện thêm mấy quyển sách, đường vĩ tuyến 38(*) rất rõ ràng.

(*) Đường vĩ tuyến 38 (Đường đình chiến): Ranh giới chia cắt bán đảo Triều Tiên thành hai quốc gia là Triều Tiên và Hàn Quốc.

Hôm nay thời gian kéo dài của buổi lễ chào cờ hơi lâu nên chiếm mất thời gian sinh hoạt lớp, giáo viên vật lý cầm sách giáo khoa vào phòng học luôn.

"Jungkook." Taehyung xoay cây bút trong tay, ngó lơ mấy quyển sách ở giữa, nhẹ nhàng nói: "Tôi không hay nói chuyện với Jang Huynbin."

"Các bạn học sinh lấy hết sách giáo khoa ra đây đi." Giáo viên vật lý đẩy kính, "Vào giờ học thì đừng xì xào nói chuyện."

Dưới sự để mắt của giáo viên vật lý, Taehyung lấy sách giáo khoa lý ra.

Khi quay đầu lần nữa, bạn cùng bàn của hắn đã thay đổi tư thế ngủ, tai đeo tai nghe.

Taehyung: "."

Jungkook đánh một giấc đến trưa, sau khi tan học.

Taehyung đặt một bản ghi bài hắn chép thêm lên "đường vĩ tuyến 38", vừa định đánh thức đối phương, ngoài cửa sổ bỗng có người gọi tên hắn.

"Kim Taehyung." Jang Huynbin đeo cặp hai vai, chớp mắt với hắn, "Giáo viên vật lý đã nói với cậu chưa? Trường bọn mình sắp tổ chức tập huấn cho kì thi đấy."

Taehyung đóng nắp bút, đáp "Ừm".

Huynbin nói: "Đến lúc nó bọn mình ở chung kí túc xá được không? Tớ xem danh sách rồi, chẳng quen ai khác cả... Tớ có thể mang thêm ít đồ ăn! Cậu có thích ——"

Ruỳnh một tiếng, người ngồi giữa hai bọn họ đột nhiên đứng phắt dậy, ghế trượt ra sau, âm thanh ma sát chói tai cắt đứt câu nói tiếp theo của Huynbin.

Jungkook lấy điện thoại trong ngăn bàn rồi đứng dậy, lạnh lùng nhìn người ngoài cửa sổ.

"Nhường đường chút." Cậu nói.

Sau khi ngủ dậy, mí mắt Jungkook sẽ căng ra rất lạnh lùng, trông cực kì hung dữ. Huynbin hoảng sợ vội vàng gật đầu, dịch sang bên cạnh nhường đường.

Jungkook dẫm lên ghế của mình, mở cửa sổ nhảy ra, bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Từ lúc ngủ dậy đến lúc rời đi, cậu không liếc mắt nhìn Taehyung lấy một cái.

"Cậu ấy, cậu ấy lúc nào cũng ra khỏi lớp kiểu này à?" Nghĩ thôi cũng đã sợ, Huynbin siết chặt dây đai cặp mình, nhìn theo Jungkook mất hút nơi hành lang, "Với lại tớ thấy hình như cậu ấy vừa ngủ dậy? Chẳng lẽ giáo viên cứ để kệ thế sao?"

Xung quanh còn có học sinh đang trực nhật, Huynbin hạ nhỏ âm lượng, hơi nhoài người vào bên trong cửa sổ: "Phải rồi, trước đây cũng có nhiều lần tớ định nói với cậu... Nghe bảo hình như tính tình cậu ấy không tốt lắm, hay đánh nhau, cậu biết không?"

"Cậu ấy cũng từng lên bục phát biểu cùng cậu đấy, nhưng mà cậu ấy đọc bản kiểm điểm... Sao cậu không xin giáo viên đổi chỗ? Chắc giáo viên sẽ đồng ý đổi cậu thôi."

"À, mới nãy tớ còn chưa hỏi xong, cậu có thích ăn gì không... Taehyung?"

Taehyung im lặng dọn dẹp cặp sách, xong xuôi, hắn đeo cặp lên vai, vừa định nói gì đó thì điện thoại trong túi bỗng rung lên.

[–: Phòng học ở tầng một tòa thực nghiệm, đến đây trả nợ.]

Trả cái gì?

Taehyung nhớ lại xem mình nợ cái gì, hàng mày vừa nhíu lại chầm chậm giãn ra.

"Taehyung?" Huynbin hoảng sợ thì thầm, "Cậu mang điện thoại đến trường á?"

"Ừm." Taehyung cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nói, "Không cần."

Huynbin sửng sốt: "Gì cơ?"

"Không cần mang gì cho tôi cả, tôi đã nói với giáo viên chuyện đi tập huấn rồi, tôi không tham gia."

Huynbin ngẩn người nhìn hắn, không hiểu sao Taehyung lại không cần cái vị trí mà tất cả mọi người đều muốn tranh giành.

Taehyung đi ra từ cửa sau, như là nghĩ đến chuyện gì đó, hắn quay đầu lại: "Với cả."

Hắn lạnh nhạt nói, "Sau này, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến tìm tôi."

Sau giờ học, tòa thực nghiệm không một bóng người. Thỉnh thoảng có mấy học sinh đi tới chỗ bức tường thấp bên cạnh tòa thực nghiệm để nhận đồ ship, nhưng cũng không nhìn về phía này.

Khi Taehyung đến phòng thực nghiệm, Jungkook đang ngồi chơi điện thoại ở dãy bàn học cuối phòng, hai chân buông thõng trong không trung, tư thế lười nhác.

Nghe tiếng động, Jungkook không thèm ngẩng đầu mà chỉ lạnh lùng nói: "Lâu quá đấy."

Taehyung khóa trái cửa phòng học lại: "Ừm, còn nói một số việc."

Jungkook muốn hỏi nói chuyện gì, nhưng lời đến đầu môi lại nuốt xuống.

"Lại đây." Cậu ra lệnh như ông lớn.

Taehyung cởi cặp sách xuống, tiện tay đặt lên một chiếc ghế gần cửa, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Jungkook.

Jungkook đặt điện thoại sang một bên, ngẩng đầu im lặng đối mặt với hắn một lúc.

Cậu đã kéo rèm cửa rồi, nhưng cái rèm bỏ đi trong căn phòng này không chắn được ánh nắng, phòng học vẫn sáng bừng. Đỉnh trên rèm không được kéo căng, đúng lúc ấy, ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt của Taehyung, đôi mắt hắn tỏa sáng dưới ánh nắng, sâu thẳm mà sạch sẽ.

Jungkook chắc chắn rồi. Đúng thật là cậu rất muốn hôn Taehyung, nhìn lần nào muốn hôn lần đó.

Mặt mày lạnh tanh, cậu vươn tay túm lấy áo đồng phục của Taehyung rồi kéo nhẹ tới, nói: "Tự khom lưng xuống."

Taehyung nghiêng đầu cúi xuống, chống tay hai bên người Jungkook.

Jungkook ngửi được hương bạc hà trên người hắn, yết hầu lăn nhẹ, bàn tay nắm lấy áo đối phương siết lại, cậu ngửa đầu lên định chạm vào ——

Taehyung lùi ra sau, Jungkook hôn hụt.

Hai người gần trong gang tác, hơi thở thân mật quấn riết lấy nhau, giống như cái đêm không hôn nhau ấy vậy.

Jungkook cảm nhận được hơi thở của Taehyung, cậu ngước lên hỏi: "Ý gì?"

"Trước đó, tôi muốn nói với cậu một chuyện."

Taehyung nói: "Tôi không thân với Jang Huynbin."

Jungkook: "...Ai quan tâm hai người có quen thân gì không? Nói chuyện đó với tôi làm gì?"

"Tôi lẩm bẩm thế." Taehyung nhẹ nhàng nói, "Tôi không đối xử tốt với bạn cùng bàn nào khác. Thỉnh thoảng cậu ấy tới hỏi bài tôi, tôi sẽ hướng dẫn cho một chút, giống như với mấy người Park Jimin vậy."

Jungkook khựng lại hai giây: "Taehyung, cậu ồn quá đi."

"Ừm. Nhưng hình như đã lâu lắm rồi tôi chưa nói." Taehyung tiến gần lên trước hơn một chút, "Tôi không có tình cảm gì với bạn cùng bàn cả, đối xử tốt với cậu là bởi vì tôi..."

Jungkook lập tức ngắt lời hắn: "Kim Taehyung——"

"Thích cậu." Taehyung nói.

"..."

Thật ra trước đó, Jungkook cũng không suy nghĩ thật kĩ xem tại sao mình lại giận.

Ban đầu cậu cho rằng mình thấy Jang Huynbin phiền quá, đi đâu cũng quấn lấy Taehyung, nhưng lúc nãy, sau khi chạm mắt với Huynbin, cậu phát hiện ra là không phải.

Đến giờ phút này, hình như cậu đã lờ mờ hiểu ra rồi.

Có một nam sinh xuất sắc ngang ngửa Taehyung, sùng bái theo đuổi hắn.

Jungkook vẫn luôn cảm thấy rằng Taehyung bị mù nên mới thích cậu.

Bất cứ lúc nào Taehyung cũng có thể chữa lành thị lực, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thích những nam sinh khác. Ví dụ như Jang Huynbin ngoại hình đáng yêu, tính tình ngoan ngoãn, thành tích xuất sắc.

Nhưng ít nhất, vào giờ phút này, Taehyung vẫn còn thích cậu.

Jungkook trầm mặc vài giây, sau đó cậu giơ tay lên choàng qua cổ Taehyung để hắn cúi xuống hôn mình.

Taehyung không động đậy, Jungkook cũng không hề có kinh nghiệm chủ động. Cậu mổ nhẹ mấy cái lên môi Taehyung, dính lấy nhau gượng gạo rồi lại tách ra, khăng khít mà khô nóng.

Đầu óc Jungkook choáng váng, tim đập mất kiểm soát, nhưng vẫn thấy thiêu thiếu cái gì. Tâm trí cậu rối tung, thật lâu sau mới chạm vào môi Taehyung như đã được thông suốt. Taehyung mở miệng phối hợp theo, Jungkook lách lưỡi vào, khoảnh khắc chạm đến hàm răng Taehyung, bàn tay chống trên bàn học của cậu vô thức nắm lại.

Bên ngoài vang lên tiếng cười đùa, chắc là học sinh đi nhận đồ ship.

Tim Jungkook hẫng một nhịp, cậu định rời đi theo bản năng, nhưng ngay giây tiếp theo, Taehyung đưa tay giữ cổ cậu, đè cậu lại.

Taehyung không giống cậu, Jungkook bị hôn đến mức cằm liên tục ngửa lên mất kiểm soát, nhịp thở cũng khó mà giữ vững. Hôn thêm một lúc, Taehyung mới nhanh chóng buông cậu ra, hôn lên khóe môi loáng nước của cậu, nói: "Thở đi."

Jungkook ngoan ngoãn hít một hơi, sau đó lại bị hôn lần nữa.

Không biết bao lâu sau, Jungkook mới được thả ra.

Căn phòng vắng tanh chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập của hai người.

"Jungkook."

Đáy mắt Jungkook ươn ướt vì nụ hôn, cậu dại ra, đáp: "Ừm."

Tay Taehyung còn đỡ sau cổ cậu, hắn nhẹ nhàng xoa tóc sau gáy cậu, hỏi bằng giọng trầm thấp: "Cậu với mấy người bạn gái cũ cũng hôn môi trước rồi mới xác nhận quan hệ sao?"

Áng màu bên tai Jungkook lan dần đến mặt. Cậu hơi nheo mắt, nuốt nước bọt, rõ ràng không uống rượu mà lại chuếnh choáng say.

Không phải trước đây cậu chưa từng thấy người ta hôn môi. Phim trên TV, hành lang phòng học, hồi trước Minyoung hẹn hò với một anh lớp mười hai cũng thường xuyên chạm môi như chuồn chuồn lướt nước trước mặt bọn họ.

Cậu chẳng hứng thú gì với hành vi này, thậm chí còn không thể hiểu nổi, môi chạm môi, nuốt nước bọt của người khác thì thú vị nỗi gì?

Có vẻ như hiện tại, cậu đã hiểu được rồi. Cậu không biết người khác như thế nào với nhau, nhưng hôn môi với Taehyung thì rất thú vị. Rất thoải mái.

Vì để tiện hôn môi, Jungkook dang hai chân ra để Taehyung đứng vào, hơi thở quanh người cậu chỉ toàn là mùi của Taehyung.

Kết thúc nụ hôn, mùi hương trên người cậu cũng tan đi hết, khắp mình mang theo vẻ lười nhác: "Bạn gái gì ——"

Cậu khựng lại hai giây rồi chợt tỉnh, kịp thời dừng lời, "Quan hệ gì cơ?"

Ánh mắt Taehyung nhẹ nhàng buông xuống, hắn nghĩ ngợi, nói: "Quan hệ yêu đương?"

"..."

Từ ngữ xa lạ này khiến Jungkook ngu người.

Yêu đương? Ai? Cậu với Kim Taehyung á??

Chỉ mới chớm nghĩ thôi mà tim Jungkook đã đập loạn liên tục. Thế không phải là yêu sớm sao? Vậy thì trái với nội quy trường học mẹ nó rồi!

Trên mặt Jungkook thoáng qua vẻ mù mờ. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, hẹn hò như thế nào, có thể hẹn hò tử tế được hay không, cậu không hề có chút đầu mối nào.

Bão tố trong đầu giằng xé thật lâu, Jungkook mím môi mấy lần: "...Ai bảo hôn môi thì nhất định phải xác nhận quan hệ?"

Taehyung nhướng mày: "Thế trước đây cậu hôn con gái người ta xong cũng không xác nhận quan hệ với bọn họ à?"

"Sao có thể ——" Jungkook chỉ hận không thể quay trở lại đấm cho bản thân mình – cái người đã bịa ra mười ba cô bạn gái kia, cậu đỏ mặt lạnh nhạt nói, "Tấm gương tiêu biểu trong học tập, yêu sớm trái với nội quy trường học."

"Hôn môi thì không trái à?"

"Không trái, nội quy trường học chỉ ghi không cho phép nam nữ thân mật, không viết là hai nam không được." Jungkook nhấn mạnh, "Tôi chép nhiều lần lắm rồi."

"..."

Taehyung nhẹ nhàng hỏi: "Ý là không xác nhận quan hệ, nhưng hôn môi thì vẫn được?"

Mỗi từ "hôn môi" Taehyung nói ra lại khiến đầu óc Jungkook nóng thêm một chút. Đây là chuyện có thể treo trước miệng nói à??

Jungkook đánh mắt đi, ậm ừ nói: "Kiểu kiểu vậy."

Taehyung cảm thấy mình như đang bị chơi đùa.

Nhưng hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên vì nín nghẹn và hai mắt cố ý trốn tránh đi, không hiểu sao tự nhiên buồn cười.

Đến giờ phút này, Jungkook mới muộn màng nhận ra tư thế của hai người trông là lạ. Giống ôm nhưng không phải ôm, như kiểu cậu bị Taehyung chặn trên bàn, hoàn toàn không thể hoạt động tự do, vả lại vừa ngẩng đầu lên đã chạm mặt Taehyung ngay lập tức.

Thế này thì, thân mật quá rồi nhỉ?

Cậu quay đầu nhìn chằm chằm khung cửa sổ bị rèm che khuất chỉ để lộ ra phân nửa một lúc, đang nghĩ xem nên đá hay đẩy Taehyung ra, cằm cậu bỗng bị nắm lấy.

Taehyung xoay đầu cậu về, nghiêng mặt lẳng lặng hôn nhẹ cậu lần nữa.

Chỉ đơn thuần là chạm môi, không vào sâu bên trong, nhưng lại càng khiến Jungkook cảm nhận được hơi thở của Taehyung một cách tỉnh táo hơn.

Jungkook ngẩn ngơ ngửa đầu lên, thầm nghĩ, sao lại nữa rồi? Ít nhiều gì trước khi hôn cậu cũng phải đánh tiếng trước tí chứ? Cậu có biết tôn trọng người khác không vậy?

Sau khi được buông ra, Jungkook ngước mắt chạm phải ánh mắt của Taehyung, lời chửi đã chạm đầu môi lại thu về.

Taehyung cụp mắt, nói bằng giọng không chút cảm xúc: "Nếu cậu không muốn hẹn hò với tôi thì quên đi vậy."

"..."

Cũng không phải là không muốn hẹn hò với cậu ——

Jungkook cứng nhắc kìm lại câu nói này.

Taehyung dùng mu bàn tay lau miệng cho cậu: "Đi ăn trưa chung nhé?"

"Ừm." Jungkook không kìm được mà cũng ngước mắt lên nhìn Taehyung, sau đó nhíu mày, "Taehyung, cậu không bôi thuốc à?"

Chỗ bị rách khi trước trên môi Taehyung giờ còn đỏ hơn.

"Không, sợ cậu chê đắng." Taehyung tránh người đi, nói, "Đi thôi."

"..."

Mãi đến khi ra khỏi tòa nhà thực nghiệm tối tăm lạnh lẽo đến sân thể dục, Jungkook vẫn không sao suy nghĩ được thật cẩn thận, dựa vào đâu mà Taehyung dám chắc cậu sẽ hôn hắn như thế? Còn cố ý không bôi thuốc??

Ánh mắt trời chói chang, Jungkook cảm nhận được cơn nóng cháy trên tóc mình, bỗng mở miệng: "Taehyung."

Taehyung nghiêng đầu nhìn cậu.

Jungkook đút hai tay trong túi, đã quay trở về cái điệu bộ hung dữ ngày thường, nói bằng giọng điệu rét lạnh: "...Lần sau hôn tôi thì phải hỏi trước một tiếng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro