Chương 50: Bọn tôi sẽ kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới vào trong chùa miếu, đoàn người đã bị thu hút bởi hành lang cầu phúc hai bên và những tấm thẻ đỏ treo đầy trên cành các gốc đa lớn. Bên cạnh có nhân viên đang giới thiệu cho khách du lịch, nói rằng thẻ đỏ 4.000 won một tấm, có thể mua riêng lẻ sự nghiệp, tình duyên, họ hàng, còn mua nguyên bộ đại cát đại lợi thì 10.000 won, thích treo chỗ nào trong miếu cũng được. Còn có cả đèn hoa sen, nhang đèn và bùa, có lòng thành chuyện sẽ thiêng, mua về chắc chắn vạn sự như ý.

Dù sao cũng đã đến rồi, sau khi mọi người thương lượng đều quyết định sẽ mua cả bộ đại cát đại lợi.

Songkun gãi đầu: "Mua cho người khác được không?"

"Mày muốn mua cho ai?" Jimin hỏi.

"Bạn gái đấy, hình như mới trượt kì thi tháng lần này, sau khi công bố điểm ra là không còn để ý đến cậu ta nữa." Dohan đến trước thẻ ước nguyện đọc chữ.

"Thẻ ước nguyện chỉ treo giúp người thân được thôi, nhưng bạn có thể mua cái khác mang về cho cô ấy." Nhân viên công tác nói ngay, "Hay là bạn xem thử bùa học tập ở chỗ chúng mình đi? Lấy về cầm theo, chắc chắn việc học hành sẽ suôn sẻ, từng bước vượt bậc."

Nhân viên công tác quen tay hay việc, một câu nói mang theo ba bốn từ may mắn thuận lợi, khiến cho người nghe không khỏi sửng sốt.

Cuối cùng Dohan bỏ tiền mua tất, cậu ta liếc nhìn Minyoung, thì thầm nói với nhân viên công tác: "Cho tôi một cái, cái gì mà về vận đào hoa..."

Đợi đến khi cầm đồ trên tay, bọn họ mới phát hiện ra hai người đằng sau vẫn không nhúc nhích gì, thậm chí còn chẳng nói năng câu nào.

"Jungkook, học sinh giỏi, hai người không mua à?" Jimin cầm lá bùa cho người thân của cậu ta, "Nghe bảo thứ này linh nghiệm lắm."

Jungkook: "Nghe ai bảo?"

"Nhân viên công tác khi nãy đấy."

"..."

Jungkook liếc mắt nhìn thứ đồ trong tay cậu ta với vẻ mặt ghét bỏ: "Không mua."

"Thà tin là có còn hơn không."

Jungkook không đáp lại cậu ta, chỉ là nhìn Jimim cúi đầu mân mê đống bùa đó, cậu chợt nhớ lần trước theo trại hè đến nơi này, bên cạnh cậu cũng có một đứa nhóc mê tín.

Hồi ấy cậu tham gia trại hè phát triển tiềm năng, có rất nhiều hoạt động thi đấu tập thể, nói là thi đấu chứ cũng chỉ là mấy trò chơi nhỏ ngoài trời mà thôi.

Nhưng có mấy đứa trẻ con hiếu thắng quá, chơi ném bao cát cũng ham thắng, vì vậy giáo viên sẽ phân nhóm học sinh một cách cân bằng theo ý thức.

Nhóm của Jungkook lúc đó có một đứa ngốc còm nhom.

Đồ Ngốc là con trai, rõ ràng bằng tuổi Jungkook mà chỉ cao đến cổ cậu. Bình thường hay yên lặng không thích nói chuyện, vẻ mặt ngơ ngác đờ đẫn, phản ứng cũng chậm hơn những đứa trẻ khác.

Vì cậu ta nên nhóm thi đấu của bọn họ lúc nào cũng rớt xuống tận đáy. Một, hai lần thì còn bình thường, sau khi bị ngáng chân suốt bảy ngày liên tục, Đồ Ngốc đã nhanh chóng bị đám trẻ con trong nhóm xa lánh.

Có những đứa trẻ con bẩm sinh đã hư. Ban đầu chỉ cô lập và nói những lời ác ý, mấy ngày sau lại có đứa cố tình ngáng chân hoặc xô đẩy để Đồ Ngốc bị ngã, cuối cùng còn trực tiếp động tay, xé mất bùa bình an Đồ Ngốc xin được ở chùa, còn giẫm lên mấy cái.

Lúc ấy giáo viên đi vệ sinh, người lớn xung quanh chẳng ai quản. Chỉ có Jungkook cắn vỡ viên kẹo mυ"ŧ trong miệng, bàn tay nhỏ xíu siết chặt, vọt lên.

Ban đầu chỉ có Đồ Ngốc khóc nhè, sau đó mấy đứa bé trai kia cũng khóc theo, cuối cùng cả đoàn bị đuổi ra khỏi chùa.

Giáo viên tức giận mắng Jungkook một trận, lúc đợi xe cố tình gạt cậu sang một bên.

Một lúc sau, đám con trai kia đã tắt tiếng hết, chỉ còn người khóc giỏi nhất ôm lá bùa bình an đã rách tươm trong tay, đứng bên cạnh cậu rơi nước mắt ——

"Nghĩ gì thế?" Người bên cạnh bỗng hỏi.

"Không có gì." Jungkook hoàn hồn, một lúc lâu sau lại nói, "...Nhớ lần trước đến đây, có một đứa mít ướt đi theo bên cạnh."

Taehyung hơi giật mình: "Mít ướt?"

"Ừ, phiền chết đi được, lớn từng này rồi chưa thấy ai khóc giỏi như thế."

Taehyung yên lặng hai giây: "Sao lại khóc?"

"Đánh nhau với người ta mà không đánh được, bị làm hỏng mất lá bùa bình an, thế là ngồi kia khóc cả buổi trời." Jungkook hất cằm chỉ khoảng đất phía trước, "Dỗ mãi mới chịu nín."

"Dỗ thế nào?"

Jungkook lơ đễnh trả lời; "Lúc đấy xé tờ giấy viết nhật kí hàng tuần để viết cho cậu ta mười mấy tấm bùa, bảo là..." Nhớ đến đây, Jungkook bỗng ngừng lại.

Taehyung đợi một lúc: "Bảo là gì?"

"..."

Bảo là "Đồ ngốc này đừng có khóc nữa, sau này tôi phù hộ cho cậu" —— đại loại vậy. Jungkook không nhớ cụ thể lắm.

Quá làm màu, quá trẻ trâu, giờ cậu không thể thốt nổi thành lời.

Vì vậy, cậu lạnh lùng nói, "Tôi bảo là, mẹ mày đừng có khóc, còn khóc nữa ném xuống núi giờ."

"..." Taehyung nghiêng đầu nhìn cậu.

"Sau đó cậu ta không khóc nữa."

"..."

"Nhịn đến là vật vã, trên đường về cậu ta cứ nấc cụt liên hồi, nấc một lần lại liếc tôi một cái, rõ là ngu ngốc." Cảm nhận được tầm mắt của Taehyung, Jungkook cũng ngước lên đối diện với hắn. Cậu định bảo "Nhìn cái gì mà nhìn", nhưng câu nói đến miệng lại ngừng.

Jungkook giơ tay đo hai mắt Taehyung, "À, đứa mít ướt kia cũng có mắt một mí giống cậu, xấu xí. Lúc đó tôi còn chẳng tìm được mắt cậu ta đâu, chỉ thấy toàn nước mắt."

Ý định ban đầu của cậu là tiện thể chê Taehyung, nào ngờ Taehyung đè tay cậu xuống giữ chặt lấy, nghiêng mặt đi cười một tiếng ngắn ngủi.

Jungkook sửng sốt, muốn rút tay ra mà không được. Taehyung giữ tay cậu, buồn cười hỏi với tông giọng trầm thấp: "Còn giống chỗ nào nữa không?"

"Khí chất thiếu đòn." Jungkook nói, "Chắc lúc khóc cũng giống đấy. Taehyung, khóc đi cho tôi xem nào."

"Khó lắm."

"Cậu buông tay ra, giờ tôi làm cậu khóc liền."

Tay bị buông ra, Jungkook choàng tay ghìm cổ Taehyung, tay còn lại định véo mặt Taehyung——

"Jungkook, học sinh giỏi, bọn tao xong rồi đây."

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Nghe được giọng Jimin, Jungkook lập tức buông cổ Taehyung ra.

Đám người về sau khi thả đèn ngoài sông, nhân viên công tác đi trước bọn họ cười tươi như hoa nở.

Vừa rẽ qua cửa tròn thì bắt gặp hai người anh em của mình, Jimin nói: "Bọn tao chuẩn bị đến điện chính để khấn vái đây, đi chung không?"

"Không đi." Jungkook lười nhác dựa vào lan can đá, "Không tin mấy thứ đó."

Jimin đã đoán trước được, vì vậy cậu ta hỏi người còn lại: "Học sinh giỏi, cậu cũng không đi à?"

"Trước đây khấn rồi, không đi nữa." Taehyung thờ ơ nói.

"Ài, ngày nào cũng có nhiều người đến đây khấn vái như thế, thần tiên nào nhớ rõ được." Songkun nói, "Đằng nào cũng đến rồi, chi bằng cứ vào trong show mặt đi, kẻo thần tiên quên mất cậu."

Kì kèo thêm nửa tiếng cộng thêm thời gian đi đường nữa, giờ đã là chạng vạng.

Chùa nằm ở sườn núi, đứng bên ngoài chùa dõi mắt ra xa có thể thấy được hoàng hôn màu cam hồng chìm sau núi, nhuộm đỏ núi rừng.

Jungkook hơi ngửa đầu lên, ngẩn người như đang thưởng thức phong cảnh, ánh chiều tà buổi hoàng hôn đồ lên mặt cậu thành đường nét uốn lượn sáng ngời.

"Không cần." Taehyung nói.

Thần linh không cần nhớ rõ hắn.

Thần của hắn sẽ phù hộ cho hắn.

—-

Thời tiết ở đây đông lạnh hạ nóng, không được xem là một thành phố đáng sống gì cho cam. Mấy ngày thi cuối kì, nhiệt độ nóng nực tăng vọt, lúc đi tuần trường thi, Han Taesuk bắt được đám học sinh héo rũ rượi chẳng có tinh thần gì, vả lại đề thi cuối kì lần này rất khó, nhiều học sinh vã cả mồ hôi, khổ sở vật vã.

Thế này thì làm sao được. Sau khi kết thúc kì thi cuối kì, Han Taesuk lập tức đi tìm hiệu trưởng để thảo luận về vấn đề này.

Vì vậy hôm nay khi đến trường nhận điểm thi, đám học sinh nhìn thấy rất nhiều điều hòa đang chờ được lắp đặt trên tầng cao.

Nhận điểm xong lại phải xuống sân thể dục xếp hàng phơi nắng mở họp. Đợi đến khi Han Taesuk đứng trên bục phát biểu râm mát nói xong những việc cần chú ý trong kì nghỉ hè thì đã là mười một giờ trưa.

Thời gian này chẳng có chỗ nào vui để đi, phơi nắng như thế cũng chẳng còn tâm trạng về nhà ngủ nướng, vì vậy sau khi thương lượng, cả đám quyết định cùng đến một quán cơm nhỏ ngon bổ rẻ gần trường.

Jungkook còn chưa tỉnh táo đã phải đứng phơi dưới nắng hơn một tiếng đồng hồ, mặt mũi kém tệ. Sau khi ngồi xuống, cậu dán lấy cánh tay người bên cạnh, không nói năng gì.

Kì lạ thật. Rõ ràng đứng đợi trong cùng một không gian, vậy mà nhiệt độ cánh tay Taehyung luôn thấp hơn cậu một chút.

"Đệt, bọn mày có nhìn thấy đống điều hòa dưới tầng đó không? Sao Han Taesuk sẵn lòng chịu chi vậy??" Jimin ngạc nhiên cảm thán, trong miệng còn đang ăn thịt kho tàu.

Dohan: "Nên lắp từ lâu rồi, dạo này tao ngủ trong lớp toàn phải tỉnh dậy vì nóng."

"Ăn hết đồ trong miệng đi rồi mới nói." Minyoung chê bai, "Thế bọn mày không phát hiện ra bên cạnh điều hòa còn có rất nhiều rương nhỏ nữa à, biết là gì không?"

"Là gì?" Jimin nuốt thức ăn trong miệng, hỏi.

Minyoung: "Camera. Lần trước Nara lên văn phòng nộp bài tập cho giáo viên nghe thấy mấy giáo viên đó nói chuyện, mấy tầng dưới tòa thực nghiệm sẽ chuyển thành văn phòng, vì vậy sẽ thay mới tất cả camera, các phòng học không lắp camera cũng sẽ lắp. Đừng trách tao không nhắc nhở bọn mày, học kỳ sau đừng đến tòa thực nghiệm hút thuốc nữa."

Người đang vùi đầu ăn cơm chợt khựng lại, ngẩng đầu lên.

Taehyung quét mắt liếc cậu, rót đầy nước vào chiếc cốc không cho cậu.

"Đúng lúc lắm, tao cũng đang muốn cai thuốc như Jungkook. Hôm nọ bố tao tìm thấy một cái bật lửa trong cặp tao, tí nữa thì đánh chết..." Jimin bùi ngùi, nói xong lại nghĩ đến gì đó, cậu ta nhìn về phía người đối diện, "Nhưng mà Songkun, thế chẳng phải mày với bạn gái mày hết chỗ hẹn hò à?"

Songkun mọi ngày rất sôi nổi hôm nay lại trở nên ủ rũ, im lặng chẳng nói năng gì.

Nghe Jimim nói, cậu ta bĩu môi, tự dưng giơ tay lên nói: "Phục vụ, cho hai chai bia!"

Jimim: "?"

Jimin: "Giữa trưa uống rượu làm gì? Có phải mày thi không tốt không..."

"Làm gì có chuyện? Cậu ta là học sinh thể dục thì quan tâm đến điểm số làm gì?" Dohan uống một ngụm Coca, nói, "Chia tay với bạn gái rồi."

Jimin sửng sốt: "Hả? Tại sao?"

"Bị giáo viên phát hiện." Dohan nói.

"Không phải chủ nhiệm lớp bọn mày biết từ lâu rồi à? Lúc ấy cũng có chia tay đâu."

"Mấy kì thi liền bạn nữ kia điểm rất kém, cuối kỳ này còn tụt khỏi top 200, với cả bên bố mẹ của cô ấy nữa... Tóm lại là đã đề cập đến chuyện đó với cậu ta rồi."

Ban đầu Songkun chỉ hơi tụt cảm xúc, nghe đến đây lại cúi đầu che mắt đi.

"Đệt." Dohan lập tức khoác vai cậu ta, "Không đến mức đó, không đến mức đó đâu. Chia tay thôi mà, không phải mày còn có anh em đây à?"

"Đúng vậy, chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn." Jimin nhanh chóng tiếp lời, "Chia tay với mày là do cổ không có mắt nhìn!"

Minyoung rút cho Songkun tờ giấy: "Đừng khóc, nếu thực sự thích thì đợi tốt nghiệp xong theo đuổi lại."

"Cảm ơn." Hôm nay Songkun mặc áo không tay, lộ ra cơ bắp cường tráng mạnh mẽ của một học sinh thể dục, lúc cậu ta cúi đầu lau nước mắt cảm giác hơi buồn cười.

Cậu ta nghẹn ngào, "Thôi, thành tích của cô ấy tốt như thế, chắc chắn sau này có thể vào được một trường tốt, tìm một công việc thật tốt, tao còn không lọt được vào đội thể dục... Chỉ trách bản thân tao kém cỏi thôi. Nếu tao có thành tích như học sinh giỏi thì bọn tao đã có thể giúp đỡ lẫn nhau rồi, chắc chắn giáo viên với phụ huynh cũng sẽ không phản đối như thế."

Tầm mắt của mọi người lập tức chĩa tới.

Taehyung ngước lên, chạm phải ánh mắt "Cậu an ủi cậu ta mấy câu đi" của Jimin, trầm mặc một lúc mới nói được một câu: "Bây giờ bắt đầu học cũng chưa muộn."

"Đúng vậy!" Jimin vỗ đùi, "Vả lại, trên thế giới này có được bao nhiêu người tu thành chính quả với mối tình đầu? Dù có là học sinh giỏi đi chăng nữa, có khi một thời gian sau cũng sẽ chia tay như mày thôi, có câu nói như nào ấy nhỉ, mối tình đầu là để hoài niệm —— Đệt..."

Vừa dứt lời, một bịch khăn giấy chưa xé nhào tới trực diện, Jimin luống cuống bắt lấy, sau đó ngây người nhìn người đối diện, "Gì?"

Jungkook: "Đừng có rủa người khác."

Giờ Jimin mới nhận ra, "À, đệt... Xin lỗi học sinh giỏi, tôi lanh mồm quá rồi."

Nói xong, cậu ta lại khó hiểu, "Nhưng học sinh giỏi người ta còn chưa giận, mày hung dữ như thế làm gì?"

"Tao có đâu?" Jungkook căng mí mắt, hỏi với vẻ mặt khó chịu.

"Để tao lấy gương cho mày nhìn."

"Được rồi, bọn mày." Dohan thuận miệng xen vào, "Học sinh giỏi người ta cũng chưa chắc là yêu đương lần đầu tiên mà."

Jimin mượn gương của Minyoung, giơ lên cho Jungkook: "Này, mày nhìn xem mày có hung dữ không ——"

Jungkook nhíu mày, vừa định ném thêm một bịch giấy nữa thì nghe người bên cạnh nói: "Là lần đầu tiên."

Jungkook: "..."

"Nhưng mà tôi sẽ không chia tay với cậu ấy, mối tình đầu của cậu ấy cũng không phải tôi." Taehyung dựa người vào lưng ghế đằng sau, lạnh nhạt kết luận, "Nên là bọn tôi sẽ kết hôn."

"..."

"Khụ khụ khụ khụ!" Minyoung ngồi quan sát bọn họ một lúc lâu đột ngột bị sặc trà sữa, ho long trời lở đất.

Những người còn lại trên bàn cũng sững sờ trước lời nói của Taehyung, đến cả Songkun cũng nín khóc, tất cả cũng ngây người nhìn chằm chằm Taehyung.

Jimin hoàn hồn đầu tiên, cậu ta duỗi tay vỗ lưng Minyoung: "Minyoung, không sao chứ?'

Minyoung che miệng ho hồi lâu mới khó khăn nói được một câu: "...Không sao."

Jimin định rút cho cô một tờ giấy, lúc ngẩng đầu lên, cậu ta lại phát hiện ra người anh em ngồi đối diện mình đang cúi đầu, để lộ vành tai còn đỏ hơn cả khuôn mặt Minyoung vừa ho sù sụ.

Ăn uống no say, mọi người bàn về việc dẫn Songkun ra khỏi địa ngục thất tình, hẹn nhau đến Summoner's Rift đánh gϊếŧ hai tư giờ.

Jungkook từ chối rất kiên quyết. Cậu đứng ở cửa quán cơm nhỏ nhìn bọn họ vào quán net, sau đó vươn tay kéo ống tay áo Taehyung: "Cậu đi về với tôi."

Trên đường về nhà, Jungkook không hé răng câu nào. Đầu óc cậu vẫn cứ nóng bừng, mấy lời nói ngu ngốc của Taehyung trên bàn cơm cứ quanh quẩn hoài bên trong.

Thật ra khi nãy, hiếm có bao giờ Jungkook thấy sợ hãi. Sợ bị người ta phát hiện, sợ bị người ta nghe ra được, sợ người khác biết Taehyung là đồng tình. Nhưng có một sự phấn kích mông lung khôn tả nảy sinh từ trong nỗi sợ, bị kí©h thí©ɧ bởi hai từ kia của Taehyung.

Nói thẳng ra là nghiện.

Mãi đến khi quay về khu ổ chuột quen thuộc, túm Taehyung vào trong phòng và khóa trái cửa lại, cảm giác gồng cứng của Jungkook mới thả lỏng.

Kỳ nghỉ hè này nhiều bài thi đến mức Jungkook cầm một tay không đủ, cậu ném hết đống bài thi lên bàn học, vừa định kéo rèm ra.

"Gọi tôi đến làm bài thi à?" Người đằng sau bình thản nói, "Để tôi tính cho, một ngày phải làm hai tờ mới xong được."

"..."

Jungkook ngây người đá vào ghế ngồi: "Tự làm đi, cho cậu mượn bàn đấy."

Nói xong, cậu ra ngoài ban công, sau đó bị đối phương nắm lấy cánh tay, kéo lại về sau.

Jungkook giơ tay đẩy khuôn mặt nghiêng xuống của Taehyung, nói với vẻ mặt vô cảm: "Taehyung, đừng có được đằng chân lân đằng đầu."

Taehyung cười khẽ, hôn lên tay cậu, sau đó khuôn mặt hắn bị Jungkook kéo xuống hôn môi.

Tấm rèm màu vàng không chắn được nắng, ánh nắng giữa trưa chiếu rọi vào bên trong qua tấm rèm mỏng, phủ một sắc ấm lên những món đồ gia dụng cũ kỹ. Bài thi vừa lấy xuống bị ném trên bàn học, thỉnh thoảng cánh quạt quay tới sẽ lật qua hai trang xào xạc, hai giờ giấy bài thi bị gió thổi dần dính chồng vào nhau.

Jungkook bị Taehyung dồn đến mép giường, vách tường đằng sau lưng lạnh lẽo thấu xương, cậu bị hôn đến mức hơi ngửa đầu lên.

Jungkook sợ ngứa, lúc vạt áo phấp phới cậu theo bản năng cong eo trốn tránh, bấy giờ mới nhận ra tư thế của mình bất lợi cỡ nào.

Bọn họ ngồi mặt đối mặt, chân duỗi ra đặt trên đùi Taehyung, Taehyung ấn bàn tay lên đầu gối cậu là cậu hoàn toàn không tài nào nhúc nhích nổi nữa.

"Kim Taehyung." Cậu nghiêng mặt né tránh, nghiến răng nghiến lợi mắng, "Sờ nữa tôi cắn cậu đấy."

Taehyung bật cười, hơi thở phả lên cằm cậu, hắn cúi đầu hôn lên yết hầu cậu. Jungkook nuốt nước bọt, nhắm mắt lại, chửi bậy trong lòng.

Sợ cậu cảm lạnh, làm nửa chừng Taehyung vươn tay hạ nhỏ quạt. Thanh âm từ quạt yếu dần đi, tiếng vang nào đó lại càng rõ ràng hơn.

Khoảng thời gian này chuẩn bị đấu tranh thi cuối kì, biển bài tập đè người ta tắt lửa lòng, hai người chỉ thỉnh thoảng mới hôn nhau, cũng chẳng hôn quá sâu là mấy. Vì vậy khi thoáng liếc thấy Taehyung chạm vào thun quần thể thao của cậu, đầu óc Jungkook tê rần.

Chẳng mấy chốc, từ cổ đến chân tóc cậu đỏ bừng. Cậu vẫn không dám nhìn, chỉ vùi đầu vào bờ vai rộng lớn của Taehyung, hơi khom lưng như con đà điểu.

Mãi mấy lần vẫn chưa đến bước xoa dịu cuối cùng, Jungkook không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu lên mắng: "Kim Taehyung! ĐM cậu... Không muốn ngón cái nữa thì để lát tôi xẻo đứt cho cậu!"

Mẹ nó. Biếи ŧɦái.

Làm xong, Taehyung định đứng dậy rửa tay, bị đối phương quàng cổ ôm về.

Hai người dính sát vào nhau, Jungkook ôm hắn, nằm trên vai hắn như không có xương, nói: "Đợi đã, Taehyung."

"Đợi gì?"

"Đợi tôi hai phút." Mặt Jungkook đỏ bừng, cậu nhắm hai mắt, nói bằng giọng khô khốc, "...Tôi cũng giúp cậu."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro