Chương 52: Chúng ta bỏ trốn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lướt hết toàn bộ phần tin nhắn, bao thuốc đã rỗng phân nửa.

Jungkook kẹp điếu thuốc hút một hơi, cảm tưởng như máu khắp người mình đều lạnh ngắt. Đầu óc cậu như bị vô số mũi tên vô hình đâm sâu, đau đến nỗi thở cũng khó khăn.

Những suy nghĩ đáng sợ và âm u ăn mòn não cậu như vi khuẩn, suy nghĩ ấy đã ấp ủ từ lâu, chỉ là trước đây sẽ nhanh chóng bị đè xuống. Jungkook nhìn người trên sô pha như nhìn một bộ xác sắp xuống mồ.

Cơn mưa mùa hạ rất dữ dội, mưa xối vừa nhanh vừa mạnh. Jungkook ngồi đó với vẻ mặt vô cảm, trong đầu đã lặp đi lặp lại một sự việc nào đó.

Theo tiếng mưa rơi nện vào cửa sổ, điện thoại Jungkook lặng lẽ rung lên.

[V: Gọi video không?]

Jungkook như vừa bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Cậu nghiến chặt hàm dưới, gõ điện thoại.

[–: Muộn tí nữa.]

Jungkook dập tắt điếu thuốc, cúi đầu xoa mặt thật mạnh không biết bao nhiêu lần, sau đó mới lại cầm lấy điện thoại của Jeon Jihoon, nhắn một câu với ảnh đại diện hình hoa hướng dương kia: [Đừng chuyển tiền cho lão nữa.]

Cậu mở tính năng chuyển khoản, chuyển tất cả số tiền mà Jeon Jihoon có đi, rồi lại nhấc ngón tay Jeon Jihoon lên để ấn vân tay.

Jeon Jihoon bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Căn phòng tranh tối tranh sáng khiến người ta chẳng thể xác định nổi thời gian lúc này, ông ta vừa quay đầu đã sợ điếng người.

Jungkook im lìm đứng bên cạnh ông ta, có lẽ vì không đủ ánh sáng, cảnh tượng trông rất giống như một bộ phim kinh dị.

"Mày đứng đây làm gì? Định dọa chết tao..." Jeon Jihoon xoa cổ ngồi dậy, sau khi ánh mắt rơi xuống đến tay Jungkook, ông ta sửng sốt.

Ông ta vươn tay định đoạt lấy theo bản năng, bị Jungkook tránh đi nhẹ nhàng. Jeon Jihoon khϊếp hãi nhìn cậu, "Mày lấy điện thoại tao làm gì?"

Sau khi xác nhận đã chuyển tất cả số tiền đi, Jungkook mới ngẩng đầu khỏi điện thoại, trần thuật lại: "Jeon Jihoon, ông vẫn luôn đòi tiền của bà ấy."

Giọng cậu không nặng không nhẹ, nện bên tai Jeon Jihoon như sấm.

Nếu bây giờ ông ta đang say, hoặc còn ở mấy năm về trước, có lẽ sẽ không sợ cậu. Nhưng bây giờ thì khác, ông ta đánh không lại, vết thương cũ trên người chưa lành, mà quan trọng nhất chính là —— ánh mắt Jungkook nhìn ông ta không được đúng cho lắm.

Cả đời này, Jeon Jihoon chưa bao giờ chạy nhanh đến vậy. Gần như là ngay lập tức, ông ta nhảy vọt khỏi sô pha, chạy thẳng vào phòng mình rồi khóa trái.

Nỗi sợ hãi khiến nhịp tim đập dữ dội cực kì rõ ràng trong bóng tối. Ngay sau đó, cửa phòng ông ta bị đá thật mạnh, phía dưới cửa phòng hơi lún cong vào bên trong một chút rồi lại hồi phục nguyên trạng.

"Ông đã bảo với tôi là không còn liên lạc với bà ấy nữa, Jeon Jihoon." Cửa lại bị đạp một cước nữa, người bên ngoài nói rất đỗi bình thản và lạnh lùng, "Tao đ*t con mẹ mày."

Cách một cánh cửa, Jeon Jihoon mới thả lỏng người được đôi chút. Ông ta dựa lưng chặn cửa, quay đầu lại gào: "Này là trước đây tao với ả đã giao hẹn rồi! Ly hôn thì được, nhưng tháng nào cũng phải chuyển tiền sinh hoạt cho mày!"

"Ông nói lại lần nữa, là tiền sinh hoạt cho ai?"

"...Không phải lúc đi con đĩ ấy đã để lại tiền cho mày rồi à? Ông nội mày cũng để lại nữa, mày thiếu tiền chắc? Mày nghĩ tiền điện nước trong cái nhà này là ai nộp?!"

Cánh cửa lại nhận thêm một cú đá nhẹ nữa.

Jungkook nói, giọng lạnh như băng: "Ông gọi bà ấy như thế một câu nữa xem?"

"Làm sao? Tao mắng sai à?" Cứ nhắc đến là Jeon Jihoon lại điên tiết, "Hồi đấy là do ả ch*ch với thằng chủ siêu thị đó trước! Con đĩ đó nɠɵạı ŧìиɧ! Nó sai trước! Chứ không sao tòa lại phán mày cho tao được?? Loại người như ả đéo phải đĩ thì là gì?"

Bộp! Cánh cửa đằng sau lưng lại vang lên một tiếng nặng nề.

Jungkook nói: "Ngày nào cũng bị ông đánh, đứa ngu mới chịu sống cùng thằng chó già như ông cả đời."

Trái tim Jeon Jihoon nhảy dựng theo tiếng, thậm chí ông ta cảm thấy Jungkook thực sự có thể đá hỏng cánh cửa này.

"Nếu quan hệ của mày với ả khăng khít như thế, mày bảo vệ ả như thế, tại sao lúc trước ả không dẫn mày đi theo?" Jeon Jihoon chất vấn, "Lúc ả ép ông đây ly hôn trước khi rời nhà trốn đi ấy! Sao lại đéo đưa mày đi cùng?"

"Ông đây nói cho mày nghe, bởi vì thằng tình nhân của ả đéo chịu mày! Bởi vì thằng đàn ông đó không cưới ả nếu ả mang theo một đứa con trai nữa!"

Bên ngoài cửa sổ, từng tràng sấm rền, mưa rào tầm tã, bầu trời như muốn đổ sụp.

Jeon Jihoon thở ra một hơi, một lát sau, ông ta nói: "Giờ mày đã rõ chưa? Ông đây mới đứng cùng bên với mày..."

"Ông tưởng tôi không biết chắc?"

Không ai rõ ràng hơn cậu.

Jungkook cúi đầu đứng trước cửa phòng, nắm lấy tay nắm cửa rất chặt, suy nghĩ như bị kéo mạnh về bốn năm trước.

Hwang Jungmin chịu bạo lực gia đình suốt bảy năm, bảy năm qua, chẳng lẽ bà chỉ mới trốn nhà đi có một lần thôi sao?

Bà đã thu dọn đồ đạc vô số lần, đã lén lút rời khỏi nhà vào đêm khuya vô số lần. Chỉ là bà bị vướng chân con trai, con trai bà lúc nào cũng khóc lóc gọi tên bà, lúc nào cũng níu lấy áo bà, lúc nào cũng đứng ngoài cửa sổ nhìn theo bà.

Sau đó, người phụ nữ ấy sẽ che mặt quay về, bế cậu vào phòng, nước mắt đầm đìa dỗ cậu ngủ lại, rồi gọi điện thoại giải thích cho một người đàn ông xa lạ khác.

Cho đến lần cuối cùng. Trời cũng mưa như hôm nay, cậu nhìn Hwang Jungmin rời khỏi giường, dọn dẹp đồ đạc, đẩy cửa nhà đi. Trong suốt quá trình rời đi, người phụ nữ ấy đã quay về phòng kiểm tra cậu rất nhiều lần.

Lần nào cậu cũng giả vờ ngủ, không dậy.

Jungkook nhìn theo bà rời khỏi khu dân cư, mỗi lần Hwang Jungmin ngẩng đầu lên, cậu sẽ vội vã ngồi thụp xuống trốn đi, cắn tay mình khóc đến nỗi nước mũi chảy ròng ròng.

Cậu biết mình không thể phát ra âm thanh được.

Nếu không Jeon Jihoon sẽ dậy. Nếu không, mẹ cậu sẽ lại quay về.

Nghe cậu trả lời, Jeon Jihoon sửng sốt: "Sao mày biết?"

Jungkook lười lằng nhằng với ông ta. Cậu đá cánh cửa kia lần cuối cùng, sau đó bình tĩnh thông báo với ông ta.

"Jeon Jihoon, còn để tôi biết ông đi tìm bà ấy nữa, tôi sẽ chặt đứt hai cái đùi của ông."

Dứt lời, Jungkook quay người bỏ đi.

Giờ phút này, cậu không thể ở chung một không gian với Jeon Jihoon, cậu không dám đảm bảo rằng liệu mình có làm ra chuyện gì khác hay không.

"...Ừ, tao biết rồi. Nhưng còn có chuyện này tao muốn nói với mày." Bên trong phòng yên tĩnh rất lâu bỗng phát ra tiếng nói, "Thật ra năm nay tao có nhờ người ta hỏi thăm tình hình của con đĩ... của mẹ mày."

Jungkook hít sâu một hơi, cầm lấy cây gậy gỗ bên cạnh định phá cửa.

"Ả có con rồi, mới sinh năm ngoái, cũng là con trai."

"À, nhắc mới nhớ, thảo nào ả muốn sang nước ngoài, điều kiện giáo dục bên nước ngoài tốt hơn cái trường cấp ba rách bây giờ của mày nhiều."

"Jungkook, chấp nhận số phận đi, mẹ mày đã không cần mày từ lâu rồi."

"Mày ghét tao, nhưng tao là bố mày, cả đời này mày chỉ có thể sống cùng tao thôi."

Bên ngoài trời mưa to, cộng thêm tiếng đá cửa điên cuồng khi nãy của Jungkook, hàng xóm láng giềng đã khóa chặt cửa lại.

Tầng một ở khu dân cư xập xệ này có một tấm chắn nước mưa, những giọt mưa to bằng hạt đậu rơi trên đó vang thành tiếng chấn động lộp bộp.

Jungkook rời khỏi phòng, đóng cửa lại, sau đó dừng chân bất động.

Rõ ràng cậu đã kiềm chế được, rõ ràng cậu không động tay với Jeon Jihoon, ấy vậy mà cậu lại thấy còn mệt hơn trước đây.

Jungkook đứng yên rất lâu rồi mới xoay người xuống tầng. Đầu óc cậu đặt sệt, rất nhiều chuyện, rất nhiều lời nói chen chúc bên trong, vọng tiếng, truyền phát đi. Vì vậy đến khi bước xuống bậc thang cuối cùng, cậu mới nhận ra có một người đứng trước mặt mình.

Taehyung đứng đó, bên cạnh là một chiếc ô.

Jungkook sửng sốt hồi lâu, cậu muốn hỏi hắn tại sao lại đến đây, đến từ bao giờ, nhưng khi mấp máy môi mới nhận ra cổ họng quá khô, phát âm cũng khó nhọc.

"Năm lớp mười từng thấy cậu trèo tường ra khỏi trường trong trời mưa bão gió gào, tôi nghĩ hẳn cậu không sợ mưa nên đến đây." Taehyung như hiểu được từ trong ánh mắt cậu, "Đến lâu rồi."

Jungkook đáp "Ừm".

Taehyung bước lên, vươn tay ôm cậu. Jungkook định chặn lại theo bản năng nhưng vô dụng, vẫn bị đối phương ôm vào trong lòng.

"Thả lỏng người đi." Taehyung nói.

Vì vậy Jungkook không động đậy nữa, cậu kiệt sức ghé vào vai Taehyung.

Đây chỉ là một cái ôm đơn thuần. Bả vai Taehyung rộng lớn ấm áp, có tác dụng khiến người ta yên lòng.

Vì vậy, Jungkook nhắm mắt, chôn mặt vào trong vai hắn.

Trước mắt cậu đen như mực, thế giới của cậu chỉ còn lại mưa và Taehyung.

"Jungkook."

Jungkook vẫn không nhúc nhích, chỉ rầu rĩ đáp: "Ừm."

"Chúng ta bỏ trốn đi."

"..."

"Năm lớp mười hai cuối cùng, cậu học hành tử tế." Taehyung nói, "Thi vào cùng chỗ với tôi."

"..."

"Sau đó kết hôn."

"...Biến."

Một lúc lâu sau, người đang gục lên người hắn mới rặn được một câu.

Nhận thấy vai mình ướt dần, Taehyung lẳng lặng đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Đã rất lâu rồi Jungkook không khóc, khóc là yếu thế, là hèn nhát, là mất mặt. Vì vậy khi ý thức được rằng mình đang rơi nước mắt, cậu lập tức cố nén lại.

Nhưng tay Taehyung cứ như một chốt mở, Jungkook chẳng thể kìm nổi.

Vì vậy khi bị xoa đầu, cậu vừa rơi nước mắt vừa thấy xấu hổ.

...Mất mặt quá.

Mưa mùa hạ đến nhanh mà đi cũng nhanh, tiếng động trên tấm ván chắn mưa cũng dần nhỏ lại. Jungkook vùi trong áo phông của Taehyung, cam chịu đợi khoảng vải ấy khô rồi mới dậy.

Két ——

Vừa kín vừa nhẹ, Jungkook giật thót, lập tức vọt ngay ra từ trên người Taehyung.

Cậu chống lên tay vịn cầu thang, hoảng loạn và cảnh giác ngửa đầu lên xem. Cầu thang cũ kĩ kéo dài lên trước, bóng tối âm u tĩnh mịch vô cùng.

"Sao thế?" Taehyung ngẩng đầu lên theo.

Jungkook im lặng lắng nghe thật lâu, tiếng động ngắn ngủi kia không xuất hiện nữa, cũng không có ai xuống tầng. Cậu ngơ ngẩn nói: "Có nghe thấy tiếng gì không?"

"Không có."

Nghe nhầm à?

Jungkook sống mười bảy năm trong tòa nhà này, tiếng động kia nghe như đang vật lộn khi trục chân ga không ma sát.

Nhưng rất nhẹ thôi, nhẹ đến mức bản thân cậu cũng không rõ là sự thật hay là ảo giác.

Sau một hồi do dự, Jungkook vẫn bước lên một nửa cầu thang để xem xét, cửa phòng tầng hai đóng kín, tất cả đều giống y như khi xuống tầng.

"Nghe thấy gì à?" Taehyung thấp giọng hỏi, định đi lên theo Jungkook, nhưng đi được hai bậc cầu thang lại bị Jungkook ngăn lại.

"Không có gì, nghe nhầm."

Jungkook bị kéo mạnh từ dòng cảm xúc ra, cuối cùng cũng ý thức được nơi đây là dưới tầng nhà, xung quanh là những tòa nhà dân cư dày đặc, người khác không đến gần cũng có thể nhìn thấy được.

Sau khi xác định hàng hiên không có ai, cậu thở phòa nhẹ nhõm, khó chịu chớp đôi mắt khô khốc.

Từ nhỏ đã vậy, dư âm chậm của việc khóc rất mạnh, mắt sưng đỏ hoe, phải đợi thật lâu sau mới bớt. Vì vậy hồi trước sau khi bị Jeon Jihoon đánh, Hwang Jungmin không chỉ cần đắp miệng vết thương giúp cậu mà còn đắp cả đôi mắt.

Taehyung nhìn đôi mắt đỏ bừng, giây tiếp theo, Jungkook giơ tay che kín mắt.

"Nhìn đéo gì??" Jungkook kéo quần áo, lạnh nhạt nói, "Đi thôi."

Mưa vơi dần, Taehyung cầm theo chiếc ô đen hai thằng con trai cố lắm mới cùng chen phía dưới được.

Lúc ra khỏi khu dân cư, Jungkook không kìm được quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẫn che một tay trước mắt, nghển cổ thật cao.

Cửa sổ tầng hai tối đèn, không có ai.

"Thấy được đường đi không?" Taehyung quét mắt nhìn bạn trai mình phải mang theo gánh nặng.

"Hỏi thừa." Jungkook quay đầu lại, cúi mắt nhìn đường đi phía trước, "Tôi đâu có mù."

Taehyung: "Có cần mua thuốc mắt..."

"Im miệng, Taehyung." Bàn tay chắn trên mặt nắm vào rồi lại buông ra, "Không tôi sẽ đánh cậu mất trí nhớ."

Taehyung hơi nghiêng dù về đằng trước, che cả mặt mình đi.

"Cười cũng đánh cậu." Người bên cạnh lạnh lùng nói.

Taehyung hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"

Nghỉ hè, thư viện là nơi rất đắt hàng, giờ này đi chắc chắn không còn chỗ ngồi, Jungkook dẫn Taehyung đến quán net thường đi, ở ngay gần khu chung cư cũ, tồi tàn hơn Cool boy nhiều.

Hai người không ăn sáng cũng chưa ăn trưa, Taehyung đi dạo quanh hai nhà hàng bên cạnh, khi quay về máy với hai cốc lẩu Oden, hắn thấy bạn trai mình ngồi vắt chéo chân, đang nheo mắt nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình máy tính với vẻ mặt khó chịu.

Đặt đồ vật xuống, quét mắt nhìn màn hình, hắn nhìn thấy một dòng chữ to: "Điểm trúng tuyển của tất cả các trường đại học ở Seoul".

Mặc dù Jungkook vẫn chưa nghiêm túc cân nhắc xem sau này nên vào đại học nào, nhưng với thành tích của Taehyung, chắc chắn sẽ nhắm vào các trường top đầu ở Seoul.

Taehyung gắp một xâu củ cải trắng đưa tới miệng, Jungkook nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nghiêng đầu cắn một miếng.

"Taehyung." Khi lướt chuột đến cuối cùng, Jungkook nói với vẻ mặt không cảm xúc, "Không bỏ trốn nữa."

"Gì?"

"Không thi đỗ." Jungkook tính toán, với số điểm hiện tại, chắc cậu chỉ có nước đi rửa bát trong căn tin trường.

Taehyung vươn tay, cánh tay dừng lại cách màn hình mấy centimet, chỉ vào một trường trong số đó, "Mấy trường này được này."

Jungkook quay đầu xem, thẫn thờ nói: "Taehyung, tôi kém điểm tuyển sinh đến một trăm điểm."

"Ừm, còn một năm nữa." Taehyung lại xiên một viên thịt băm nữa.

Jungkook yên lặng đối mắt với hắn một chốc, cúi đầu cắn viên thịt.

Hiếm khi nào lại đến quán net, sau khi lấp đầy bụng, Jungkook cầm lấy điện thoại vào group chat tìm người chơi game.

Những người còn lại cần thời gian để online, Jungkook dựa ra sau ghế lười biếng đợi chờ, tầm mắt vô thức đáp tới màn hình máy tính của người bên cạnh.

Jungkook: "..."

Taehyung nhìn danh sách nhà thuê phù hợp với "Seoul, giường đôi, giao thông nhanh chóng tiện lợi, yên tĩnh, thông thoáng", vừa định bấm vào một phòng ở trông cũng không tệ để xem, con chuột bỗng tự di chuyển. Nó bị dịch đến góc trên bên phải giao diện, bấm vào chỗ X.

Jungkook buông chuột ra, tầm mắt quay về màn hình máy tính của mình. Vành tai ửng hồng, cậu đanh thép tuyên bố.

"Taehyung, tôi trọ trong trường."

Ở lại quán net một ngày, khi Taehyung về nhà thì sắc trời đã muộn.

Hắn cúi đầu bấm vào người nằm ở đầu danh sách, vừa gõ chữ vừa mở cửa. Khi cánh cửa bị đẩy ra, nhìn thấy ánh sáng từ trong nhà, ngón tay hắn hơi khựng lại.

"Vậy à? Mấy ngày nay tôi đang cân nhắc chuyện này, còn định bớt chút thời gian đi tìm chị một chuyến... Phải có chữ ký của phụ huynh mới quyết định được? Không cần nhắc, đương nhiên tôi đồng ý ký. Sau khi quyết định rồi phiền chị báo lại cho tôi biết nhé."

Chiếc đèn chùm tinh xảo treo cao chiếu sáng khắp căn phòng khách, Park Minseok ngồi trên sô pha, thói quen lâu năm khiến bà giữ vững dáng ngồi nhã nhặn và lịch sự ngay cả khi đang gọi điện thoại. Nghe tiếng động, bà nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cười nhẹ, "Thế lần sau liên lạc."

Cúp điện thoại, Park Minseok đứng dậy từ sô pha, "Đi đâu mà muộn thế này mới về. Ăn cơm tối chưa?"

"Ăn rồi ạ." Taehyung bỏ điện thoại vào trong túi.

"Mẹ nhờ dì để lại ít canh, lát nữa uống một chút rồi đi ngủ đi."

"Không cần." Taehyung nói, "Sao đã về rồi, không phải mẹ bảo bận đến tuần sau à?"

"Kết thúc sớm." Park Minseok xoa vùng giữa mày, "Nghiệp vụ của công ty sắp chuyển vào trong nước rồi, mẹ với bố con cũng đã chính thức ly hôn, khoảng thời gian tiếp theo không có việc gì cần xử lý thì không bay sang nước ngoài nữa."

Taehyung yên lặng đứng đó, một lúc sau mới mở miệng: "Không có việc gì chứ?"

Park Minseok sửng sốt giây lát rồi mới gật đầu: "Không, mọi việc xử lý rất ổn thỏa."

Vì đối phương nɠɵạı ŧìиɧ, thậm chí còn có một đứa con trai lớn hơn Taehyung một tuổi ở bên ngoài, những gì bà nhận được hậu ly hôn nhiều hơn trong tưởng tượng.

"Sắp đến năm quan trọng nhất của con rồi, Taehyung, cuối cùng mẹ cũng có thể ở nhà với con rồi." Park Minseok nói, "Mẹ đã xem xét nhà ở Seoul, đợi con thi xong, mẹ sẽ cùng con ——"

"Không cần, con tự thuê nhà." Taehyung lạnh nhạt ngắt lời bà.

Park Minseok khựng lại, nói: "Không được, thuê nhà không an toàn, cũng không sạch sẽ."

Nếu là trước đây, hẳn Taehyung cũng sẽ tùy theo ý bà, hai người họ lúc nào cũng như vậy, bà đưa ra yêu cầu, Taehyung yên lặng vâng theo, rất hiếm khi nào phản kháng.

"Con tự thuê nhà." Taehyung lặp lại.

"..."

Nụ cười trên gương mặt Park Minseok tắt dần, hai mẹ con yên lặng sóng đôi nhau một chốc lát.

Sắp lên lớp mười hai, bà không thể gây xung đột với con trai vào khoảng thời gian này được, tâm lý của học sinh lớp mười hai rất yếu.

Chỉ còn một năm nữa thôi, thi xong rồi từ từ nói chuyện sau.

"Để nói sau đó." Sắc mặt căng thẳng của Park Minseok dần thả lỏng, bà nói, "Đúng rồi, tuần sau khai giảng phải không? Đến hôm ấy mẹ đưa con đi báo danh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro