Chương 71: Đón cậu tan làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọc đường đi Jungkook cứ nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, cảm tưởng tòa nhà nào trông cũng rất xa lạ, có nhiều chặng cậu phải xem điểm mốc thì cố lắm mới nhận ra đấy là nơi đâu.

Mãi đến khi đi qua chỗ gần trường cấp ba số bảy, cuối cùng cậu mới thấy quen thuộc.

"Quán bún này ăn dở vậy mà sao còn chưa đóng cửa nữa?" Jungkook lười biếng mở miệng.

"Dẹp rồi. Dẹp từ năm đầu tiên cậu đi." Taehyung lái chậm lại, "Giờ đang bán mì tương đen."

"Cool boy bay màu rồi à?" Đi qua con đường quen thuộc nhất nhưng lại không nhìn thấy quán quen, Jungkook nhíu chặt hàng mày.

"Ừm, bị diệt tận gốc."

Jungkook gác khuỷu tay bên bệ cửa, chống cằm chậc lưỡi, sau đó nhìn thấy cổng trường cấp ba số bảy.

Vẫn là cánh cửa sắt cũ nát với bốt bảo vệ nằm ngay bên cạnh, đang trong giờ học nên chẳng có mấy ai, vọng vào bên trong qua cánh cửa sắt là bức tường nham nhở của tòa dạy học lớp 11.

Jungkook đắm chìm trong những cái nhìn lướt qua, mãi chẳng hoàn hồn. Cho đến khi Taehyung lên tiếng: "Trường không có gì thay đổi cả."

Jungkook rút mình ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu đáp ừm hửm, một lúc sau lại nói: "Ban giám hiệu nhà trường keo thật, cánh cửa sắt cũ kia tôi đá bằng một chân cũng hỏng, thế mà vẫn chưa chịu đổi."

Nơi Taehyung ở thoạt trông cũng biết là khu đô thị mới. Xe chạy thẳng xuống bãi đỗ xe dưới hầm, mấy chỗ đỗ xe xung quanh gần như trống không.

Lúc đợi thang máy, điện thoại Taehyung đổ chuông.

Hắn nhận nghe: "Ừm."

"Sao cậu còn chưa đến công ty nữa? Ba giờ chiều nay họp mà, quên à?" Min Yoongi hỏi.

"Vẫn chưa tới ba giờ." Taehyung nói, "Xếp xong chỗ cho bạn trai rồi đến."

"Tưởng bạn trai cậu là người địa phương giống cậu? Xếp chỗ gì?"

"Kệ tôi."

"..."

Min Yoongi giục thêm đôi câu nữa rồi cúp máy, Jungkook bấm tầng thang máy: "Cậu đến công ty đi, tôi tự lên được."

"Tôi đi với cậu."

"Taehyung, 2h47 rồi."

"Công ty gần lắm, năm phút là đến nơi."

"..."

Cậu bắt đầu tưởng tượng ra cái cảnh Taehyung chạy đến chỗ làm với cái bản mặt liệt kia, cửa thang máy tầng một chậm rãi mở ra, Taehyung bị đuổi ra ngoài.

Jungkook lên tầng một mình, ấn mật mã Taehyung đưa để mở cửa, sau đó sửng sốt.

Mặc dù trước đây Taehyung đã bảo với cậu rằng trong nhà rất trống, nhưng mà...

[-: Taehyung, hình như nhà cậu bị cướp sạch rồi. Tôi báo công an giùm nhé?]

Jungkook đứng ở phòng khách gửi tin nhắn, còn tiện tay quay lại một đoạn video.

Căn phòng không có bất kì món đồ gì ngoại trừ những vật dụng cơ bản nhất, thậm chí có những đồ còn đựng trong thùng giấy chưa khui, trông quạnh vắng không hề mang hơi thở của cuộc sống.

[V: Xem video rồi, hình như không mất gì hết.]

[-: Hôm qua vừa mới bàn giao phòng à?]

[V: Bàn giao một năm rồi. Nhưng bình thường tôi không ở nhà.]

[-: Thế cậu ở đâu?]

Taehyung gửi tới một bức ảnh, có vẻ đã đến công ty rồi, trong ảnh là một chiếc giường sơ sài nằm cạnh bàn máy tính.

[-: Không ở thì mua làm gì?]

[V: Hôm nay bắt đầu ở.]

Jungkook nhìn chằm chằm dòng chữ ấy một lúc, sau đó cậu ném điện thoại lên giường, cúi đầu sắp xếp hành lý của mình.

Chuyến này cậu chỉ đi bảy ngày nên không mang nhiều đồ, sau khi dọn dẹp hoàn tất, cậu đẩy vali vào trong góc nhà rồi ra ngoài.

Cậu lên taxi, tài xế quay lại hỏi: "Đi đâu đây?"

"Khu chung cư Sanghu, số 83 đường Kanghai." Jungkook buột miệng báo địa chỉ một lèo, nói xong bản thân cậu cũng thấy sửng sốt.

Nhưng tài xế chẳng để bụng nhiều đến thế, đánh tay lái ra ngoài.

Jungkook vẫn giữ nguyên tư thế lúc lên xe, một lúc lâu sau mới chậm rãi nằm ngả ra đệm ghế.

Lần này về, Jungkook còn việc cần xử lý. Căn hộ kia đã để ở Busan suốt sáu năm, Jeon Jihoon quỳ dập đầu trước mặt cậu cậu cũng không đồng ý bán, dù gì năm ấy ông nội cậu sang tên nhà cho cậu cũng chỉ để phòng trường hợp này.

Ban đầu định cho thuê, nhưng cậu lo mấy tên đòi nợ không tìm được tung tích lại đi gây sự với người thuê nhà, vả chăng khi ấy cậu đã kiếm được công việc làm thêm ở chỗ Nayoung, không thiếu tiền sinh hoạt nên cũng chưa tính đến chuyện này.

Nhưng cứ để đấy mãi không dùng cũng chẳng phải là cách, sáu năm ròng, mấy tên đòi nợ cũng đã bỏ cuộc rồi, cậu định nhờ người ta đến dọn dẹp hộ rồi tìm một người đáng tin cậy cho thuê. Tuy nhiên trước đó, cậu phải về kiểm tra tình hình nhà ở một chuyến đã.

Sáu năm qua, xung quanh đã xây thêm không biết bao nhiêu nhà cao cửa rộng, chỉ duy con đường ấy vẫn là một con đường chật hẹp, hai xe chạm mặt trực diện vẫn gây tắc đường suốt nửa ngày trời.

Xe dừng tại chỗ suốt năm phút, Jungkook quét mã trả tiền: "Dừng bên kia đi, tôi xuống ở đây."

Jungkook đi trên con đường chằng chịt dây điện, khói trắng nóng hầm hầm quyện cùng mùi thịt ập vào mặt, l*иg bánh bao hấp bên cạnh được mở ra.

Giờ quán nướng vẫn chưa bán nhưng cửa cuốn đã mở rồi, bà chủ vắt chéo chân ngồi ngoài cửa lướt mấy clip ngắn sến súa nhà quê, lúc cậu đi ngang qua, bà trông rất quen mắt – rồi cũng giống như rất nhiều những người láng giềng cũ xung quanh, vô thức nhìn theo bóng lưng xa dần của cậu suốt một đoạn đường dài.

Ngoài cửa tiệm cắt tóc có mấy ông anh nhuộm quả đầu sặc sỡ đang dọn ghế ra ngồi đánh bài, một người trong số đó chợt sửng sốt khi liếc mắt nhìn thoáng qua, anh ta mở miệng gọi "Ây".

Jungkook quay đầu lại, chạm mắt bọn họ.

"Ái chà! Là cậu em thật đấy à!" Người nọ cười, khuôn mặt tức thì xuất hiện thật nhiều nếp nhăn, "Tưởng muốn cạo song long hí châu cơ mà? Nuôi tóc dài vậy rồi sao cạo?"

Jungkook sững sờ chôn chân tại chỗ, ngỡ như thời gian chảy ngược, cậu vừa tan học về nhà.

Lúc quay về khu tập thể, Jungkook đứng trước cánh cửa gỗ cũ kĩ rất lâu, sau đó mới đeo khẩu trang lên, cắm chìa khóa vào vặn mạnh, cuối cùng cánh cửa cũng "lạch cạch" mở ra.

Bụi bặm xộc thẳng vào mũi, đeo khẩu trang cũng khó mà tránh được. Cậu nghiêng đầu ho khù khụ, cánh tay che mũi, vào nhà kéo rèm cửa sổ ra, cuối cùng căn phòng cũng lại được đón ánh mặt trời.

Đồ dùng gia dụng tích một mảng bụi dày, bụi phủ mờ đi cả những vết dao cậu rạch trên bàn học, bức tường cũng đã bong tróc không biết từ khi nào. Khoảng ban công nhỏ ông nội làm riêng cho cậu đã bám bẩn đen kịt sau 6 năm gió táp mưa sa, không còn nhìn ra dáng hình ban đầu nữa.

Dự báo thời tiết nói hôm nay trời đổ tuyết, từng cơn gió lành lạnh luồn qua khe lưới chống trộm, đua nhau rót vào căn phòng đã bỏ hoang nhiều năm.

Jungkook đứng ngoài ban công, phút chốc nhớ về cái ngày mình ngồi ở đây hút thuốc uống rượu, phút chốc lại nhớ đến hình ảnh cậu dựa lưng vào nơi này để hôn Taehyung, từng khung hình chạy qua như một bộ phim chiếu lại. Phải đến lúc hàng xóm đi ra phơi quần áo, quay đầu sang tự dưng nhìn thấy nhà bên có người đứng im không nhúc nhích thì sợ quá đánh rơi cả sào phơi đồ ra đất, cậu mới sực tỉnh lại.

Jungkook tải một phần mềm dọn nhà, vừa đi ra ngoài vừa nghiên cứu cách sử dụng thì chạm mặt một cô bé đang lên cầu thang.

Cô bé rất xinh xắn, mặc đồng phục tiểu học, buộc tóc đuôi ngựa, tóc mái rủ loạn trước trán. Thấy Jungkook, đầu tiên cô bé hơi sửng sốt, vô thức hít sâu một hơi —— sau đó lập tức đưa tay che miệng mình lại!

Hai giây sau, cô bé quay đầu, tăng tốc lên tầng. Tới cửa nhà mình, em lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, kích động đến độ gõ sai mất vài chữ.

"Làm cái gì thế?" Giọng nói thong thả vang lên từ sau lưng làm em hoảng đến mức suýt thì đánh rơi điện thoại ra sàn.

Em che màn hình điện thoại trước ngực, quay đầu lại nhìn đôi mắt trong veo quen thuộc kia: "Anh, anh ạ!"

"Còn nhớ anh à? Thế em chạy làm gì?" Jungkook nhìn cánh cửa phòng đóng chặt bên cạnh, "Lại không có gì ăn sao?"

Cô bé cạn lời: "Anh à, em lên lớp sáu rồi, em biết nấu cơm từ lâu rồi!"

Jungkook đáp "Ồ" lên: "Thế nhắn tin cho ai đấy?"

"Không ai hết!" Em đáp nhanh.

"Anh đẹp trai phòng 201." Jungkook đọc ghi chú mà cô bé đặt cho đối phương, cậu nhướng mày, "201 là nhà anh ở mà?"

"..."

"Là, là một anh đẹp trai khác." Cô bé bĩu môi, ngoan ngoãn giơ điện thoại ra trước ánh mắt chăm chú của Jungkook, để lộ ảnh đại diện của Taehyung.

Jungkook hơi giật mình: "Sao em lại có WeChat của cậu ấy?"

"Cả tòa nhà chúng ta đều có mà."

"..."

Jungkook không hiểu: "Là sao?"

"Tại hồi trước anh lén lút chuyển đi." Cô bé nói, "Thế là chiều nào anh trai này cũng đến đợi trước cửa nhà anh."

Jungkook chớp mắt: "...Chiều nào cũng?"

"Cũng không hẳn, nhưng một tuần cũng phải ba, bốn ngày, ngồi ở bậc thang này này, anh ấy còn dạy em làm bài nữa."

Đầu óc Jungkook ong ong, cảm tưởng mình nghe mà không hiểu.

"Ban đầu anh ấy cứ gõ cửa nhà anh liên tục." Cô bé thủ thỉ, "...Sau đó bị dì nhà bên báo công an, sợ lắm, bảo vệ còn lên đuổi đi mà."

"..."

"Thế là về sau không gõ nữa, nhưng vẫn đến suốt một năm trời." Cô bé kể tiếp, "Sau đó nữa thì anh ấy bảo sắp lên đại học, thế là gõ cửa nhà em, tặng trái cây cho bọn em, dặn dò nếu thấy anh quay về thì phải báo cho anh ấy. Hôm đó cả tòa mình đều được tặng trái cây."

Kể xong, cô bé đợi mãi mà người trước mặt chỉ rũ mi không có phản ứng gì. Em nghiêng đầu: "Anh ơi?"

"Cậu ấy..." Jungkook hơi ngừng lại, "Hồi đó em gặp cậu ấy thường xuyên lắm à?"

"Vâng ạ, tối nào đi học thêm về em cũng gặp."

"Hồi đó cậu ấy có ổn không?"

Hỏi xong Jungkook mới thấy buồn cười, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, Taehyung cũng chỉ có mỗi một biểu cảm, nào ai có thể nhìn ra lúc ấy hắn có ổn hay không ——

"Không ổn, không ổn chút nào." Cô bé do dự, lại nói tiếp, "Anh ấy hay khóc lén lắm, ở ngay trước cửa nhà anh."

—-

Taehyung đứng dậy đi rót cốc nước, lúc quay về cửa sổ đã bám đầy tuyết trắng.

Hắn lấy điện thoại gửi tin nhắn: [Đang làm gì thế?]

Tin nhắn vừa gửi đi thì có tiếng gõ cửa, một cậu trai ló đầu vào trong, sau khi thấy rõ cảnh tượng trong văn phòng, cậu ta ngơ ngác trợn tròn mắt.

Taehyung nhìn chằm chằm màn hình đợi vài giây, không thấy thông báo "đang nhập" mới ngẩng đầu nhìn đối phương: "Sao?"

Cậu ta hoàn hồn: "Không ạ! Anh Kim, mọi người muốn hỏi anh tối nay ăn gì ạ? Bọn em đang chuẩn bị đặt cơm hộp."

"Không cần."

"Dạ?"

"Tối nay tôi không ở công ty." Taehyung nói, "Không phải đặt cho tôi."

Cậu trai tiêu hóa mất mấy giây mới đáp lại "Vâng ạ", sau đó nhẹ nhàng đóng cửa văn phòng.

"Cái mặt cậu như này là sao đây?" Nhân viên đang liên lạc với ông chủ quán cơm hỏi, "Bảo thế nào? Anh Kim ăn gì?"

"Ảnh không ăn."

"Hả?"

"Anh Kim bảo tối nay anh ấy không tăng ca!" Cậu ta khϊếp đảm nói, "Với lại lúc vừa mới vào, em thấy anh Kim đang chơi điện thoại không tập trung làm việc —— Đây là lần đầu tiên em thấy anh Kim đi làm mà không tập trung làm việc!"

"..."

Mọi người xung quanh đều bị sốc, đại thần ở công ty bọn họ từ khi vào làm đến nay chẳng bao giờ thấy đi làm mà không tăng ca, thậm chí ngủ luôn ở công ty là chuyện thường. Tuy công ty mới thì bận nhiều việc thật đấy, nhưng lúc vừa vào làm, đám bọn họ không thể không băn khoăn rằng có khi nào sếp trên đã từng cứu mạng đại thần hay không?

Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện thật ra chỉ đơn giản là vì đại thần của bọn họ thích gõ code, viết thuật toán thôi, còn lại không quan tâm đến bất cứ ai hay bất cứ việc gì khác nữa. Nghe bảo ban đầu sếp trên mời đại thần về công ty đảm nhiệm chức vụ giám đốc kỹ thuật, nhưng cuối cùng đại thần từ chối với lí do là lười quản lý nhân sự.

Sau một hồi trầm mặc, người nọ đứng dậy, "Để em đi xác nhận lại..."

"Này! Không cần đâu, rảnh quá thì qua nói chuyện tâm sự với ông chủ quán cơm đi, nhờ ổng lén cho chú mày thêm một cái đùi gà." Min Yoongi đi qua từ đằng sau vỗ vai cậu ta, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì các cậu không cần đặt cơm cho cậu ta nữa đâu."

"Dạ? Tại sao ạ?"

"Còn tại sao nữa." Min Yoongi cười, "Trong nhà có người chờ chứ gì."

Lại một phen loạn cào cào: "Gì cơ? Anh Kim có người yêu á??"

Người nọ bị vỗ một cái vào sau lưng, cô gái bên cạnh lạnh lùng nói: "Cậu bị sảng à? Lúc tôi mới vào công ty anh Kim đã bảo mình có bạn trai rồi còn gì?"

"Tôi cứ tưởng lần đấy anh Kim kiếm cớ để từ chối cậu —— Ai ui, tôi sai rồi! Đừng đánh! Đừng đánh!!"

"Hai người khẽ thôi! Cẩn thận anh Kim nghe thấy bây giờ! Nhưng mà anh sếp ơi, người nhà anh Kim là nam thật à..."

Công ty mới, vả lại bên bộ phận kỹ thuật rặt một đám lập trình viên trẻ tuổi, mọi người sống chung trong bầu không khí rất thoải mái tự nhiên, không phải chú trọng quá mức, bình thường mọi người vẫn thường gọi giám đốc kỹ thuật Min Yoongi là "anh sếp".

Min Yoongi làm động tác "Suỵt": "Được rồi, đừng hóng hớt nữa. Nhưng anh nói trước nhé, công ty chúng ta đang đi đầu về thời thượng, không được phép kỳ thị chuyện đó đâu nhé, kỳ thị dưới bất kì hình thức nào cũng không được."

"Rõ rồi ạ!"

"Chắc chắn bọn em sẽ không đâu ạ, đến thời đại nào rồi."

Min Yoongi gật đầu hài lòng: "Được rồi, cũng muộn rồi, trừ mấy người trực ca đêm ra thì hôm nay đừng tăng ca ở công ty nữa, tuyết rơi rồi, dọn đồ đạc về đi."

"Đương nhiên! Đến anh Kim còn không tăng ca thì bọn em tăng ca làm gì! Đem về nhà làm!"

Taehyung không biết vì một câu nói của mình mà lần đầu tiên đám nhân viên trong bộ phận đồng loạt tan làm đúng giờ.

Hắn chỉ biết mãi mà bạn trai hắn vẫn chưa trả lời tin nhắn, gọi điện thoại thì tắt máy.

Đồng hồ điểm đúng sáu giờ, Taehyung đeo ba lô rời khỏi văn phòng. Hắn vừa mở cửa, những người còn lại bỗng dưng cùng đứng lên khỏi chỗ làm theo.

Taehyung: "?"

Min Yoongi khoác vai hắn, nói: "Đi thôi, để chúc mừng ngày đầu tiên cậu tan làm đúng giờ, mọi người cũng tan làm đúng giờ với cậu."

Taehyung: "..."

Jungkook đút tay vào túi đứng bên cạnh cổng tòa hành chính, cậu quay đầu lại ngó đồng hồ trên tường đại sảnh lần thứ bảy trong sự buồn tẻ, đồng thời cũng chạm mắt với anh bảo vệ đang lén lút quan sát mình lần thứ bảy.

Jungkook thổi ra một bong bóng tròn trịa rất đẹp – vẫn với khuôn mặt không hề có chút cảm xúc.

Bảo vệ: "..."

Bong bóng bị lọt gió rồi xì hơi, đúng lúc ấy, có tiếng "Ting" mơ hồ vang lên, cửa thang máy tầng một chậm rãi mở ra, bên trong là một tốp đông người.

Quần áo trên người bọn họ như copy paste —— áo khoác đen, áo nhung tối màu dày nặng, cổ áo sơ mi kẻ sọc các màu bên trong bẻ ra ngoài, mặc quần jean, đeo ba lô hai vai, đa phần đeo kính.

Thậm chí cô gái duy nhất trong đó cũng chỉ vận một bộ đồ màu xám đơn giản.

Mọi người không biết bàn đến chuyện gì mà nói cười rất rôm ra, khung cảnh hài hòa, chỉ có mình Taehyung cúi đầu bấm điện thoại. Hắn mặc chiếc áo măng tô màu đen đứng trong đám người đó, cao gầy nổi bật.

Min Yoongi đang gửi tin nhắn hẹn đối tượng xem mắt đi ăn, bỗng có người chọc cánh tay anh ta: "Có lái xe đến không? Cho tôi quá giang một đoạn."

Min Yoongi khó hiểu: "Đi bộ có mười phút... Lúc mới quen nhau tôi lịch sự ngỏ ý muốn đưa cậu về, lúc ấy cậu không chịu mà?"

"Có đưa không?" Taehyung nhíu mày.

"Đưa, anh đưa cưng đến tận cửa nhà."

Mấy người xung quanh chuyện trò ríu rít, cô gái nhướn người lên: "Uầy, hiếm khi nào được tan làm sớm, giờ về tôi cũng không biết nên làm gì nữa."

"Tôi chia sẻ ít việc cho cậu nhé?"

"Nằm mơ đi, việc của mình tự mình... Cái anh đứng ngoài cổng đẹp trai vãi!"

"Thôi đi, còn ai đẹp trai hơn tôi với đại thần —— Ô! Anh đẹp trai tóc dài!"

Vừa mới dứt lời, một cơn gió vυ"t qua từ bên vai bọn họ.

Tốp người còn chưa kịp hiểu gì, đại thần đã tới bên cạnh anh đẹp trai ngoài cổng, còn đưa tay phủi tuyết trên đầu đối phương.

"Sao không mở điện thoại?" Taehyung hỏi.

"Hết pin." Lúc nói chuyện, Jungkook thở ra một làn khói trắng.

"Đi đâu thế?"

"Xem nhà cũ." Nói xong, Jungkook sực nhớ ra một chuyện, cậu lùi về sau một bước, "Taehyung, người tôi toàn bụi bặm, cậu cách xa ra chút."

Taehyung muốn hỏi sao không đợi tôi đi cùng, nhưng nghĩ đến việc cậu rời đi lâu như thế, chắc về muốn đi dạo một mình hơn, hắn không nói thêm nữa, chỉ hỏi: "Sao tự dưng lại đến đây?"

Jungkook mím môi, lạnh lùng nói: "...Đón cậu tan làm."

Đám đồng nghiệp hóng hớt đằng sau cố ý đi chậm lại, đúng lúc bắt gặp nụ cười trăm năm mới có một lần của đại thần.

Mặc dù cười rất phớt, nhưng vẫn là kỳ tích rồi.

Mọi người rất muốn xem nhưng cũng không dám nhìn nhiều, ánh mắt lượn quanh khuôn mặt jungkook không biết bao nhiêu lần, cuối cùng bị Min Yoongi đuổi đi hết.

"Chào cậu." Min Yoongi vươn tay về phía jungkook, "Chúng ta đã gặp nhau trong video rồi, cậu còn nhớ chứ?"

"Nhớ rõ." Jungkook nắm tay anh ta một cách lạ lẫm, "Trông anh trẻ hơn trong video nhiều."

"Thật sao? Ha ha ha, tôi đã bảo mà, hôm đó cậu làm tôi hết hồn đấy."

"Ừm." Jungkook nói, "Nhìn đã biết là chưa qua 27 tuổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro