27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jungkookie sẽ ở lại đón sinh nhật cùng anh nha

Cậu nhóc cất lời đề nghị nhưng chưa kịp để hắn trả lời đã lật đật kéo ghế xích lại ngồi kế bên.

- Em không ngại sao...

Một kẻ thiếu tình thương như Taehyung, lần đầu được người khác ngỏ lời đề nghị đón sinh nhật cùng có chút dè chừng.

- Tại sao phải ngại ạ? Sinh nhật mà ở một mình thì buồn lắm.

Buồn?
Vậy mà hắn đã phải chịu suốt 18 năm qua.

- Anh sao thế? Anh không thích em ở lại hả?

Cậu bé mím môi để lộ sự tiếc nuối.

- Không có. Anh vui lắm. Em tên là Jungkookie hả?

Thật sự không thể kìm lòng được với cậu nhóc này mà.

- Đâu. Em tên Jeon Jungkook. À mà...

- Sao Kookie?

- Em có thể cùng thổi bánh sinh nhật cùng anh hong ạ? Em thích thổi nến lắm nhưng mỗi năm chỉ được thổi một lần thôi...

Cái thằng bé này. Thật sự muốn lấy đem về nhà. Sao lại dễ thương như thế chứ.

- Haha được chứ.

Có lẽ đây là kỉ niệm đẹp nhất trong suốt 19 năm qua của Taehyung.
Một kỉ niệm từ một cậu bé tên Jeon Jungkook

- Ah tới giờ rồi kìa! Mau đốt nến đi ạ!

Cậu bé Jungkook như chạy nước rút, sợ sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng của hắn mà cứ cuống cuồng hối thúc.

- Rồi rồi

Kim Taehyung cầm lấy bật lửa đốt ngọn nến có khắc số 19 trên bánh sinh nhật.

- Thổi đi Jungkookie.

- Chưa được đâu. Anh hông thấy thiếu gì hả?

- Thiếu gì cơ?

"Happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday!
Happy birthday!
Happy birthday to you!"

Jungkook cất tiếng hát. À thì ra ý cậu là bài hát Happy birthday. Giọng hát tuy không xuất sắc nhưng vẫn đủ để khiên Kim Taehyung hắn nghẹn ngào.

- Anh ước đi.

- Ước?

- Vâng. Mẹ em bảo điều ước vào ngày sinh nhật sẽ trở thành sự thật đấy.

Điều ước sinh nhật sẽ trở thành sự thật sao? Chỉ có con nít mới tin vào điều đó. Nếu như mọi điều ước đều trở thành sự thật thì trên đời này làm gì còn đau buồn.

Nhưng nhìn ánh mắt hi vọng của cậu bé bên cạnh đang mong chờ anh thực hiện nghi thức sinh nhật mà động lòng.

- Được thôi! Vậy anh sẽ ước sau này anh và Jungkookie sẽ còn gặp lại nhau dài dài ha.

Nghe thấy tên chính mình có trong điều ước của người khác, cậu Jeon khoái lắm, mắt nhìn Taehyung cười tươi như hoa.

- Mình thổi nến thôi nào!

- vâng!!

...
Và điều ước năm đó có lẽ đã thật sự linh nghiệm.

Kim Taehyung đã vô tình nhận ra cậu bé Jungkookie năm đó trong một bức ảnh chụp chung với đám bạn của hắn.

Sau một thời gian hỏi thăm, tìm kiếm. Hắn cũng đã tìm ra cậu. Cậu nhóc bây giờ đã khác xưa nhưng chiếc răng thỏ kia đã giúp hắn nhận ra ngay.

Đúng là Jeon Kookie của hắn!

Chỉ tiếc thay cậu đã quên hắn rồi. Cũng đúng thôi, năm ấy chưa kịp cho cậu biết tên. Cậu đã lật đật chạy về nhà vì sợ bị mẹ mắng.

Nhưng không sao. Ông trời cho hắn gặp lại cậu chắc là cái duyên. Kim Taehyung hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.

...

- Thầy Kim!

-...

- Thầy Kim!

-...

- KIM TAEHYUNG

Giọng nói của Jungkook như kéo hắn về thực tại.

- Thầy suy nghĩ gì mà đứng như trời trồng ở đấy vậy?

- À không gì.

- Tôi thấy thầy cứ là lạ thế nào ấy.

- Em muốn ăn gì không tôi nấu?

- Thầy nấu?

- Có vấn đề gì sao

...

- Không dám...

Từ nhỏ Taehyung đã phải sống tự lập nên với hắn việc nấu ăn là chuyện rất bình thường. Hắn không những biết mà còn giỏi là đằng khác.
Một người đàn ông độc lập, có cả sắc lẫn tài được chị em theo đuổi lại vớ phải con thỏ ngu ngốc này.

...

- Quaoooo thầy nấu ăn cũng không tệ đó chứ.

Jungkook buông đũa tắm tắp khen. Ngoài Jinie ra thì đây là lần đầu cậu gặp một người nấu ăn ngon đến vậy.

- Không cần em nịnh.

Kim Taehyung ngồi nhìn con thỏ đang ôm khư khư cái nồi cơm mà lắc đầu. Cậu trai trẻ trông thế mà có sức ăn bằng 3 người đàn ông. Ngưỡng mộ.

- À mà thầy không ăn à?

Jungkook ngước lên nhìn hắn, tay đưa chiếc muỗng đầy ấp cơm lên miệng.

- Không phải không ăn mà là nhường cho em ăn.

- ...

Cậu khựng lại, ngụm cơm đang nhai chưa kịp nuốt vì một câu nói mà muốn trào ngược ra. Cái tên này nói vậy có khác nào cậu giành ăn với hắn đâu chứ.

- Tôi giỡn đấy. Nhìn em ăn ngon là tôi no rồi.

"Tại thầy nấu ngon nên tôi mới ăn thôi thầy Kim. Chứ mà nấu dở thì đừng có mong tôi đụng tới.

Đồ đáng ghét!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro