Chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- JungKookie..

- Tae...Taehyung

- Tránh ra, chúng ta không có gì để nói hết

Anh có việc đi ngang qua đây vô tình thấy em ngất, không màng đến sự việc anh chạy ngay tới chỗ em bồng em lên đưa tới bệnh viện. Bác sĩ không cho anh vào trong để thuận tiện cho việc kiểm tra sơ bộ. Anh đứng bên ngoài chắp tay cầu nguyện, việc mà anh luôn làm ba năm về trước mỗi lần đưa em vào đây. Cầu trời cầu phật chỉ cần em không sao hết thì thứ gì anh cũng có thể đánh đổi. Sau gần ba mươi phút, bác sĩ trở ra gương mặt nhẹ nhõm đến trấn an anh.

- Cậu ấy hình như bị tai nạn trước đây đúng không, đầu cậu ấy có vết mổ và chấn thương. Chỉ là chứng đau đầu thường gặp còn lại đều không sao, anh có thể vào thăm.

- Cảm ơn bác sĩ

Đôi mày anh thả lòng mà thở phào, trong lòng đã thấy an tâm phần nào. Nhưng điều bác sĩ vừa nói càng làm anh chắc chắn rằng người nằm trong đó là JungKook của anh. Tai nạn chấn thương vùng đầu, anh nghĩ có thể đó là nguyên nhân mà em không nhớ ai cả. Không sao, nếu đã chắc chắn là em thì anh nhất quyết không để em phải chịu bất cứ thiệt thòi nào nữa. Anh biết giờ nghĩ đến chuyện này là quá muộn màng. Huống chi...hình như em đang có một mối quan hệ mật thiết với Min Yoongi. Rốt cuộc anh nên làm thế nào, có nên hỏi em mọi chuyện, có nên kể cho em nghe chuyện trước đây hay không. Hay lúc em tỉnh dậy nhìn thấy anh sẽ tức giận, chán ghét, thậm chí còn coi anh là đồ vô liêm sỉ vì chuyện hôm trước.

- Aa..

- JungKook, JungKook em tỉnh rồi

- Tôi...đang ở đâu, còn anh sao lại ở đây hả ?

- Em đừng hiểu lầm, anh đi ngang thấy em bị ngất nên đưa em vào đây, nếu em không thích anh ở đây thì anh sẽ đi ngay bây giờ.

Anh vội vàng quay lưng đi tránh việc khiến em tức giận, nhưng tiếng gọi từ phía đối diện làm anh sững người quay lại

- Kim Taehyung !

- Kim...Kim Taehyung, em mới gọi tên anh đúng không, em nhớ ra anh sao JungKook

- Tôi...tôi không biết, chỉ là tên của anh, cả Jimin và Hoseok gì gì đó tôi cảm thấy rất quen thuộc.

Anh nhào tới ôm chặt lấy em, giọt nước mắt hạnh phúc đầu tiên sau khi gặp lại em biệt tăm ba năm trời. Dù em không nhớ ra anh là ai anh vẫn rất vui. Vui vì hiện giờ em không đẩy anh ra như trước, em khá bất ngờ thật nhưng lần này em mặc kệ để cho anh ôm mình. Cảm giác này quá đỗi quen thuộc, lẫn hơi ấm này nữa nhưng em không tài nào nhớ ra nổi. Rốt cuộc người này chính xác là người yêu của em trước đây hay sao? Vậy sao thái độ của anh ta khi gặp lại em thì chẳng có gì gọi là gần gũi, nhìn anh còn có cảm giác hối lỗi chuyện gì đó.

- JeiKey

- Anh Yoongi ? - Em chợt đẩy anh ra khỏi người mình

- Aishh chết tiệt cậu đúng là không biết xấu hổ

Yoongi định lao vào đánh cho Taehyung một trận nữa, nhờ JungKook hét lên đứng trước anh cản Yoongi lại nên chuyện tồi tệ mới không xảy ra.

- Anh ta là người đưa em vào đây

Yoongi từ từ hạ nắm đấm của mình xuống. Yoongi là người chuyện đâu ra đó, cảm thấy việc làm của mình không đúng nên tự mình xin lỗi, nhưng điều này không có nghĩa Yoongi bỏ qua chuyện lần trước.

- Em có sao không ?

- Em không sao, tụi mình về thôi. Cảm ơn anh đã đưa tôi vào đây.

Chỉ để lại một câu cảm ơn, em khép nép mình trong vòng tay của Yoongi rồi rời đi. Còn anh chỉ có thể chôn chân đứng nhìn em xa khỏi tầm mắt mình. Vì sao ? Vì anh vốn dĩ không có tư cách để bảo em rằng " Hay để anh đưa em về " hoặc thậm chí " Em với anh ta có mối quan hệ gì ?". Đúng, đúng là anh có rất nhiều điều muốn hỏi muốn nói với em. Nhưng với thân phận là gì đây. Người yêu cũ ? Đối tác làm ăn ? Hay chỉ là một người xa lạ đã từng quen ? Đến cả anh còn không biết bây giờ em xem anh là gì thì tự hỏi anh lấy cái gì mà bảo em đừng đi, bảo em nhớ ra anh đây?

-------

- Sao anh biết em ở bệnh viện ?

- Định vị trên máy của em, anh NamJoon phòng trường hợp em với anh Jin đi chơi đêm.

Yoongi cẩn thận đưa em về nhà rồi dìu em lên phòng nghỉ. Vừa cho em ngồi trên nệm liền chạy xuống lấy nước với túi chườm ấm cho em. Lúc nào Yoongi cũng lo lắng cho em hết mực, em vừa cảm động lại vừa biết ơn vì có một người anh như thế này. Điều khiến em lo bây giờ lại là chuyện của Y/n, khi không lại tự ý quay về Mỹ hơn  nữa còn không tạm biệt một lời với Yoongi. Em nghĩ là có chuyện gì đó với hai người.

- Anh Yoongi, em có chuyện muốn hỏi

- Em nói đi

- Y/n, anh biết vì sao con bé lại về nước không ?

Yoongi ngồi xuống bên cạnh thở dài, kể về chuyện Y/n tỏ tình mình. Nhưng thật ra Yoongi không chắc đó là lý do khiến cô về Mỹ

- Phải nói sao ta, thật ra Y/n đã tỏ tình anh.

- SAO ?

- Phải, anh cũng giống em rất bất ngờ. Anh không nghĩ Y/n lại thích anh

- Vậy là anh đã từ chối con bé ?

- Ừm, anh nói là anh chỉ xem Y/n là em gái thôi. Nhưng anh không nghĩ đó là lý do khiến em ấy về Mỹ.

Em nối tiếp cái thở dài của Yoongi liền cốc vào đầu Yoongi một cái.

- Anh ngốc thật hay giả ngốc vậy hả, Y/n thích anh mà lúc nào anh cũng nộ nạt, nói chuyện thì cọc cằn, làm cái gì cũng đổ thừa con bé. Y/n bướng thì bướng thật nhưng nó vẫn là con gái, anh làm vậy không thấy mình ác à. Em nói thật lòng, có những chuyện khi quyết định rồi sau này sẽ phải hối hận.

- "Làm sao anh chấp nhận Y/n được khi người anh yêu lại là em đây?"

Yoongi về phòng mình đặt tay lên trán suy nghĩ rất lâu. Em nói Yoongi ngốc không nhận ra người yêu mình quan tâm lo lắng cho mình nhưng còn em cũng chẳng khá hơn. Yoongi đã bên em suốt khoảng thời gian em ở bên Mỹ, mẹ em ngoài việc tin tưởng NamJoon, Seok Jin thì người còn lại không ai khác là Yoongi. Từ lúc gặp em Yoongi đã vì con người bề ngoài cứng rắn bên trong yếu mềm đó mà bỏ đi cái tôi, cái tính lạnh như băng của mình mà dịu dàng với em hơn. Yoongi thích nhìn nụ cười ngây ngô trên mặt em, thích cách em mỗi khi đói lại quay sang làm nũng, bất lực với những trò quậy phá của em, những lần ương bướng không chịu nghe lời buộc Yoongi phải phá bỏ quy tắc của mình. Thật đáng tiếc cho tình cảm đơn phương, chỉ có người đứng phía sau âm thầm quan sát, tự mình quan tâm người ta, rồi cũng tự đau lòng vì người ta.

"Vậy còn...Y/n thì sao hả Yoongi? Chính bản thân anh nói JungKook không nhận ra tình cảm của anh. Vậy sao lần cô gái ấy dũng cảm nói ra lòng mình thì anh đã đồng ý hay chưa, đã thấy rõ được tình cảm mà người ta dành cho anh hay chưa? Trong khi anh sẵn sàng thay đổi bản thân đứng đằng sau người anh yêu chấp nhận mọi rủi ro thì chính ngay lúc đó, người con gái mang tên Y/n cũng đang đứng đằng sau anh. Đau hơn nữa là chứng kiến mọi việc anh làm cho người ấy, biết rõ rằng anh yêu người ấy rất rất nhiều. Mọi sự dịu dàng của anh chẳng bao giờ dành cho cô gái này. Cũng đúng thôi, khi ta yêu ai đó mọi quy tắc trở về số 0. Quy tắc sao ? Trên thế giới đầy tính tương đối này không có gì gọi là tuyệt đối. Vậy mà những cái quy tắc mang đầy tính tương đối đó anh chẳng thèm nhìn lấy Y/n một lần mà gỡ bỏ nó ra..."

UyenMin1110

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro