Chương 2: Liễu rủ hoa cười gặp một thôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Liễu ám hoa minh: hi vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng).

Một đêm rất dài đã trôi qua.

Trong một đêm, Điền Chính Quốc chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng ICU (chăm sóc tích cực) quan sát, quan sát hai tiếng đồng hồ, vì các mức hạng mục sức khỏe quá tốt, quá nửa đêm lại chuyển đến phòng bệnh bình thường.

Tốc độ bình phục nhanh, thật là một kì tích của y học.

Điền Chính Quốc tựa vào đầu giường bệnh, sờ trái tim nhỏ đang đập loạn, có phần không tưởng tượng nổi.

Tần số nhịp tim này, biên độ sóng này, nếu in ra giấy thì đó chính là điện tâm đồ với đường con hoàn mỹ nhất!

Nhưng có thân thể khoẻ mạnh thì phải trả một cái giá rất lớn.

Cái giá phải trả chính là cậu đã xuyên vào một quyển sách, người trong sách cũng tên là Điền Chính Quốc, ngoại hình giống cậu như đúc.

Điền Chính Quốc không hiểu, đây là phân thân ở thế giới song song của cậu, hay chỉ đơn thuần là xuyên vào trong sách truyện thôi?

Có điều ở trong thế giới này, mặc dù cậu không bị bệnh tim, nhưng kết cục cũng không đỡ hơn ở thế giới trước chút nào.

Vì cậu chuyển thành thế thân của bạch nguyệt quang trong lòng nhân vật phản diện.

Thiết lập kiểu này, ý trên mặt chữ đã vô cùng rõ ràng, rất giàu hình tượng, vừa quyết liệt vừa máu chó, với nền tảng văn học mạng không sâu lắm của cậu cũng có thể tưởng tượng ra hàng trăm vở kịch.

Quá trình dựa vào tưởng tượng, nhưng dự đoán và kết cục liên quan đến cậu lại rất rõ ràng.

Nhân vật phản diện tên là Kim Thái Hanh, là một hacker luôn muốn huỷ diệt thế giới, tuổi hắn còn trẻ mà không làm việc đứng đắn, tạo ra virus có thể phá huỷ bất kì tường lửa nào trên thế giới, tên kế hoạch hoa lệ là “Lời thề”.

Dù sao thì bạch nguyệt quang tên là Giang Thời Ngạn.

Nếu như tình tiết này được ra mắt, thì đó chính là những ngày tháng phần tử tội phạm mặc sức lộng hành, thế giới hoà bình hay hỗn loạn chỉ là khoảng cách giữa đầu ngón tay của hắn và bàn phím.

Dĩ nhiên, trước khi huỷ diệt cái thế giới này, Kim Thái Hanh huỷ diệt nhà mình trước, khiến cả tập đoàn Bảo Mộc phá sản, tất cả người nhà họ Kim đều không có nhà để về.

Dự tính mất trí như vậy…

Đương nhiên, quá trình này vẫn chưa thực hiện được, thế giới vẫn hoà bình.

Bởi vì bạch nguyệt quang của Kim Thái Hanh ngăn cơn sóng dữ, thuyết phục hắn huỷ quá trình. Kim Thái Hanh cũng bị bạch nguyệt quang cảm hoá, không còn mặt mũi nào ở lại trên thế giới này nữa, tự sát thân vong, hiến bộ phận cơ thể cho người cần nó.

Biến thành nhân vật phản diện si tình theo chủ nghĩa lãng mạn.

À…

Người hết lòng hết dạ vì tình yêu nha.

Bạch nguyệt quang hàng real thiện mỹ lại có tình yêu to lớn, còn nguyên chủ thế thân thì sao, không biết mình là thế thân, tưởng Kim Thái Hanh đã một lòng một dạ với mình rồi, vì vậy mà ngày càng lấn tới, muốn tiền của hắn, muốn có người khác, cắm sừng hắn vô số lần.

Mấy cái này thì bỏ đi, sau đó cậu ta vô tình phát hiện ra bí mật của Kim Thái Hanh, muốn tống tiền Kim Thái Hanh một khoản lớn, kết quả bị Kim Thái Hanh ép vào chỗ chết. Trong cơn tức giận, cậu ta muốn tố cáo quỷ kế của Kim Thái Hanh, kết quả là Kim Thái Hanh đi trước một bước, âm thầm giết chết cậu.

Điền Chính Quốc: “…”

Chậc.

Đại thần xuyên không thật sự không bạc bẽo với cậu.

Mấu chốt là, giờ cậu còn chưa biết câu chuyện phát triển đến giai đoạn nào rồi.

Là sắp bị Kim Thái Hanh thủ tiêu, hay là chưa có chuyện gì xảy ra.

Nếu không phải cậu xuyên thành thế thân của bạch nguyệt quang trong lòng nhân vật phản diện, kéo dãn nội dung vở kịch này, cậu thật sự muốn tìm các phần của truyện, đọc xem nội dung ở trong sách như thế nào.

Có điều, khó khăn lắm mới sống lại một lần, cậu không thể để cho Kim Thái Hanh âm thầm giết mình, cũng không thể nào làm thế thân nữa.

Mỗi một con người đều là độc nhất vô nhị, làm thế thân gì, cậu làm bản thân mình thôi.

Điền Chính Quốc dành chút thời gian điều chỉnh lại tâm tình của bản thân, phát hiện ra bên mép giường cậu có một chú shipper giao đồ ăn đang nằm, mũ bảo hiểm để dưới đất, đồng phục làm việc còn chưa kịp cởi.

Nguyên chủ nhà nghèo, cha là công nhân bị nghỉ việc, trước khi nguyên chủ leo lên Kim Thái Hanh, cha cậu dựa vào công việc shipper giao đồ ăn mà sống.

Điền Chính Quốc mơ hồ nhớ lại, hôm qua cậu được đưa đến bệnh viện đã là lúc nửa đêm, người nhà còn chưa tới, cho nên cha của nguyên chủ khi đó vẫn đang ship đồ ăn ở bên ngoài, cuối cùng mới vội vàng chạy tới.

Tuy nói buồn vui của loài người không hề tương thông, nhưng trong lòng Điền Chính Quốc có cảm giác đau xót khó hiểu, không biết mùi vị gì.

Điền Chính Quốc muốn đứng dậy phủ thêm cái chăn cho ông, nhưng vừa cử động, ông đã tỉnh lại.

Ông lập tức đứng lên khỏi ghế, nhưng vì vừa mới tỉnh lại, không đứng vững, suýt thì ngã.

Ông vịn vào giường bệnh đi tới gần cậu, sốt ruột hỏi: “Chính Quốc, Chính Quốc, con tỉnh rồi? Thấy trong người thế nào? Cảm giác thế nào?”

Điền Chính Quốc không có người nhà, có lẽ là vì bị bệnh tim bẩm sinh, cha mẹ đã bỏ cậu từ lâu, bất ngờ nhận được sự nhiệt tình khiến cậu nhíu mày theo phản xạ, hơi lùi về phía sau.

Ba Điền ngẩn ra, hơi lúng túng lùi về phía sau, tự trách cười một tiếng: “Có phải ba lại ngáy đánh thức con rồi không?”

Điền Chính Quốc vội vàng xua tay, “Không không, con đã tỉnh từ trước rồi, ba cũng không ngáy đâu.”

Ông chính là Điền Thủ Lâm, cha của nguyên chủ.

Điền Thủ Lâm không ngờ, Điền Chính Quốc lại dùng giọng tôn kính nói với mình.

Dù sao thì Điền Chính Quốc vẫn luôn trách móc ông nghèo, không cho cậu được cuộc sống như cậu muốn.

Cũng trách bản thân mình không có bản lĩnh, vợ chết sớm, đến tuổi trung niên còn bị thất nghiệp, dựa vào công việc mà nuôi dưỡng hai đứa bé, cũng chỉ có thể duy trì chi tiêu cuộc sống cơ bản.

Sau khi tốt nghiệp đại học Điền Chính Quốc muốn học vẽ tranh, ông không có tiền, chị của Chính Quốc là Thanh Mộc sắp tốt nghiệp thạc sĩ, muốn ra nước ngoài học thêm, ông cũng không có tiền.

Điền Thủ Lâm bỗng cảm thấy hai mắt hoa lên, hôn mê bất tỉnh.

Điền Chính Quốc: “???”

*

Nhà máy gạch chia phòng ở cho nhân viên, cho Điền Thủ Lâm một căn phòng nhỏ sáu mươi chín mét vuông, ngoài ra còn có một cái sân nhỏ.

Kết cấu bê tông dày đặc cao ngút trời, nhà máy gạch rất nhanh đã vỡ nợ, tiểu khu cũng ngày càng cũ nát.

Phòng khách được chia thành các phòng, Điền Thủ Lâm ở trong phòng ngủ.

“Điền Chính Quốc! Em có thể hiểu chuyện hơn được không?”

Điền Chính Quốc ngồi trước bàn ăn, người đang hạ thấp giọng trách mắng cậu là chị cậu, Điền Thanh Mộc.

Điền Chính Quốc dành một buổi trưa để hiểu thân phận thế thân cẩu huyết của mình, lại dành cả một buổi chiều để hiểu thân thế nghèo khổ vất vả của thế thân.

Mẹ chết sớm, ba thức khuya dậy sớm nuôi hai con, còn gặp phải cảnh thất nghiệp tuổi trung niên.

Điền Thanh Mộc là thiên chi kiêu tử, lớn hơn cậu bốn tuổi, năm nay 25 tuổi vừa tốt nghiệp thạc sĩ, đối mặt với hai lựa chọn đi làm và ra nước ngoài học thêm.

Với điều kiện gia đình như thế này, có lẽ cô sẽ lựa chọn đi làm.

Mọi người nói con nhà nghèo sớm lo liệu việc nhà, Điền Thanh Mộc hiểu chuyện vươn lên, Điền Chính Quốc lại chọn con đường ngược lại với Điền Thanh Mộc, biến thành đứa khờ khạo không làm được gì.

Hốc mắt Điền Thanh Mộc đỏ bừng: “Em có biết không, vì lo tiền học phí cho em mà ba đã đi bán máu, sáng nay vì tụt đường huyết mà ngất xỉu, mới kiểm tra ra là thiếu máu.”

Điền Chính Quốc hơi dừng lại, nói không xúc động thì là giả.

Từ nhỏ cậu đã bị vứt bỏ, chưa từng cảm nhận được tình thương của cha, cái tình tiết cha mẹ bán máu chỉ diễn ra trong tivi, lúc xuất hiện ngoài đời thực lại xúc động như vậy.

Điền Thanh Mộc: “Em đừng nghĩ chị không biết, chuyên ngành đại học của em có môn tự chọn là nghệ thuật hội hoạ, em hoàn toàn không chọn, lúc đi học em không học hành chăm chỉ, tốt nghiệp rồi không tìm được việc, em mới nói là muốn vẽ?”

Điền Chính Quốc yên lặng bối rối, không biết nên nói từ đâu.

Điền Thanh Mộc nghẹn ngào mấy tiếng, “Còn nữa, em dị ứng với cồn, em còn không biết sao? Vậy mà em còn uống rượu? Dị ứng cồn có thể chết người, em không phải là phụ lòng ba rồi sao?”

Điền Chính Quốc không muốn nhìn thấy người khác khóc.

Cậu yên lặng rút khăn giấy đưa cho cô, nhẹ giọng an ủi: “Chị đừng khóc, em không học vẽ nữa.”

Không ngờ Điền Thanh Mộc còn giận dữ hơn, “Em không học vẽ nữa, em còn có thể làm gì? Làm công nhân ở ngoài công trường sao?”

“Không, em biết…” Vẽ mà.

“Em biết cái cứt ấy!”

“…” Cậu biết vẽ thật, manhua, sơn dầu, thuỷ mặc, PS (photoshop), cậu đều vẽ được hết.

Hơn nữa cũng rất có trình độ, tài nghệ có thể làm giàu được mà.

Điền Thanh Mộc trợn tròn mắt, má đỏ bừng, lại lo đánh thức Điền Thủ Lâm trong phòng nghỉ nên ra sức kiềm chế cơn giận, ngực cô phập phồng, cuối cùng giận đến mức về phòng mình luôn.

Điền Chính Quốc khe khẽ thở dài, hận rằng tiền gửi ngân hàng của cậu không xuyên tới cùng.

Mười nghìn vạn đó đều kiếm từ vẽ tranh và viết joke.

Khó chịu hơn là cậu còn nhớ password.

Điền Chính Quốc trải nghiệm nỗi bi ai không tiêu hết tiền nhưng đã chết rồi.

Lúc về phòng mình, cậu nằm trên giường lăn qua lộn lại không thể ngủ được.

Mặc dù gian phòng này đã là phòng tốt nhất, lớn nhất nhà, quét dọn sạch sẽ, nhưng cũng không thể so sánh được với căn đại bình tầng(*) của cậu ở kiếp trước.

(*) Đại bình tầng (hay còn gọi là biệt thự phẳng): Chỉ một căn hộ lớn với diện tích hơn 150 mét vuông với đầy đủ các chức năng.

Người khác xuyên sách cho dù không có bàn tay vàng thì cũng có thể dựa vào khí chất cá mặn(*) đặc biệt của thanh niên thế kỉ 21 lăn lộn chờ chết, không cẩn thận còn có khả năng cá mặn biến thành cá chép(**), cuộc sống gia đình tạm ổn kia lại càng thoải mái hơn.

(*) Cá mặn: Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống, lười biếng không thích vận động và suy nghĩ, mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.

(**) 锦鲤 /jǐnlǐ/ (cá chép): ở đây được hiểu là vận may, dịp may.

Nhưng giờ cậu làm cá mặn nằm đó, chắc là chết đói.

Đây tuyệt đối là lần xuyên sách chân thật nhất trong lịch sử, không có bàn tay vàng, lại còn là tội nhân của nhân vật phản diện…

Điền Chính Quốc sắp xếp thẻ đánh bạc trong bàn tay, một khuôn mặt đẹp trai, một đôi tay có thể làm việc nặng, cùng một cái miệng giỏi ăn.

Cách âm của nhà cũ quả thật là kém, Điền Chính Quốc mới vừa mơ màng ngủ, đã nghe được tiếng nói chuyện trong phòng khách.

Là tiếng nói chuyện nhỏ của Điền Thủ Lâm và Điền Thanh Mộc.

Điền Thanh Mộc: “Ba, con không ra nước ngoài, con đi làm, ba đưa tiền cho Chính Quốc đi, để em nó đi học vẽ.”

Điền Thủ Lâm: “Con học đi, đừng nghĩ tới cái này, ba có tiền mà.”

Điền Thanh Mộc: “Nhưng mà ba, con không đành lòng để ba đi bán…” Cô ngừng một chút, sửa miệng, “Ship đồ ăn muộn như vậy nữa.”

Điền Thủ Lâm cười: “Con thương ba, ba biết, hôm qua trời mưa, ít người ship hơn, cho nên đơn nhiều hơn, ba không kịp ăn cơm nên mới tụt đường huyết ngất xỉu, hôm qua ba kiếm gần được một ngàn đó.”

Điền Thanh Mộc thở dài: “Kiếm một ngàn còn chưa đủ để Điền Chính Quốc truyền dịch do dị ứng cồn đâu.”

Điền Thủ Lâm: “Chính Quốc còn nhỏ, không hiểu chuyện…”

“Còn nhỏ, còn nhỏ, 21 tuổi rồi mà còn nhỏ, ba chiều chuộng nó như vậy, nó mới thành như vậy đấy.”

“Được rồi, chuyện tiền bạc ba có cách, nhanh đi nghỉ ngơi đi, mai còn phải đi thực tập.”

Điền Chính Quốc đứng lên trên giường, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cậu không hiểu phải yêu thương như thế nào, nhưng biết thế nào là đúng sai, nếu chiếm cơ thể của người khác thì phải có trách nhiệm với cuộc sống của người đó.

Mặc dù bây giờ cậu một nghèo hai trắng, nhưng dường như vẫn còn một nơi có thể gọi là “gia đình”.

Hai người trong phòng khách vẫn chưa hoàn hồn, kinh ngạc nhìn cậu.

Điền Thủ Lâm phục hồi tinh thần trước, gắng gượng nặn ra một nụ cười, “Chính Quốc à…”

Điền Chính Quốc: “Sau này con đi kiếm tiền.”

“Hả?”

Điền Chính Quốc hếch cằm với Điền Thanh Mộc: “Chị đi du học đi.”

“Hả??”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Điền Chính Quốc cảm thấy mình ngầu lòi, một người đàn ông vĩ đại trước đó chính là Bàn Cổ khai thiên lập địa, giờ là Điền Chính Quốc cậu đội trời đạp đất!

Điền Thanh Mộc đỡ Điền Thủ Lâm đang ngạc nhiên quá độ, đẩy Điền Chính Quốc về phòng của cậu, “Ba, ba đi nghỉ ngơi đi, con có lời muốn nói với Chính Quốc.”

Điền Thanh Mộc vừa đóng cửa xong, trợn mắt nhìn Điền Chính Quốc: “Em làm cái gì đấy?”

Điền Chính Quốc lăn lộn trên mạng nhiều năm như vậy, thứ thấy nhiều nhất chính là việc hỏi thăm tổ tiên của mấy anh hùng bàn phím, đối phó với Điền Thanh Mộc xù lông, đơn giản là trò trẻ con.

Cậu cà lơ phất phơ cười, hạ thấp giọng vô cùng thần bí hỏi: “Chị đã nghe câu nói này chưa?”

Điền Thanh Mộc: “Câu gì?”

Điền Chính Quốc nhướng mi cười một tiếng: “Sự trưởng thành của đàn ông chỉ trong nháy mắt.”

Điền Thanh Mộc bị cậu làm nổi da gà cả người, “Chỉ toàn học mấy thứ linh tinh.”

Trong lòng cô nghĩ sao một thằng con trai như Điền Chính Quốc lại có khuôn mặt quyến rũ, cái chớp mắt hồ ly, không biết bao nhiêu cô gái thua thiệt nữa.

Cũng vì gương mặt này của cậu, còn thêm cái miệng mà dụ được bao nhiêu người trời đất quay cuồng, từ nhỏ đến lớn người bên cạnh nhường nhịn cậu, cho nên cậu không bị thiệt thòi gì.

Vào xã hội thì biến thành đồ ăn hại.

Điền Thanh Mộc nói: “Em kiếm tiền? Vì muốn bò lên quý công tử, biết rõ bản thân mình dị ứng với cồn mà còn giúp người ta cản rượu, làm sao, luyến tiếc trẻ con nên không bắt được sói à(*)? Kiếm tiền bằng cách dùng hết sức bình sinh của mình để dựa vào người ta, sau đó bị đưa vào ICU?”

(*) 孩子套不着狼: Muốn làm được việc gì thì phải bỏ ra tiền bạc, công sức tương đương.

Điền Chính Quốc: “???”

Hôm qua cậu vào bệnh viện là vì như vậy sao?

Quả thật là có cảm giác “luyến tiếc trẻ con không bắt được sói” kia.

Quý công tử…

Điền Chính Quốc có dự cảm bất thường, dù sao thì cậu chưa đọc truyện, cụ thể như thế nào cậu cũng không biết, kí ức của nguyên chủ cũng đã biến mất.

Cậu giống như là chính cậu chứ không phải nguyên chủ.

Điền Thanh Mộc liếc mắt: “Em học hành đàng hoàng đi.”

Điền Chính Quốc hoang mang: “Bò lên quý công tử?”

Điền Thanh Mộc xem thường từng chữ từng chữ một, tức giận nói: “Em có bản lĩnh ghê nhỉ, nhị công tử tập đoàn Bảo Mộc đấy.”

Điền Chính Quốc nhắm hai mắt, có chút choáng váng, thăm dò hỏi: “Kim Thái Hanh ạ?”

“Sao chị biết hắn tên là gì.”

“Vậy là em leo lên chưa, hay là vẫn chưa leo lên được?”

“…”

Điền Thanh Mộc nghe vậy, giận đến run người.

Cô hận rèn sắt không thành thép, chỉ cậu: “Em cũng đừng nghĩ đến nữa, chân chạm đất đi, người ta nào biết em là ai đâu.”

“Ể? Hắn còn chưa biết em hả?”

“Lúc này chắc là biết rồi.”

Điền Chính Quốc dừng một lúc rồi cười.

Hoá ra tất cả vẫn còn kịp, cậu còn chưa gây bất hoà gì với Kim Thái Hanh, mọi thứ mới vừa bắt đầu.

Cậu không còn lưu lạc làm thế thân nữa rồi!

Liễu rủ hoa cười gặp một thôn, hơn nữa lại còn là một gia đình bậc trung.

Hạnh phúc tới quá đột ngột.

Điền Chính Quốc cười nói: “Chị là chị, không cần phải hi sinh vì em, em là em, sẽ có trách nhiệm với bản thân mình, yên tâm ra nước ngoài học đi.”

Điền Thanh Mộc nhìn cậu cười toe toét, khoé miệng ngoác đến tận mang tai, bỗng nhiên không thấy giận nữa.

Có một loại người, rõ ràng là khốn nạn nhưng lúc cười lên vui vẻ lại khiến cho người khác mềm lòng.

Điền Chính Quốc chính là kiểu người như vậy.

Điền Thanh Mộc: “Nhanh đi ngủ đi.”

Điền Chính Quốc vui vẻ nói: “Em không nằm mơ, em đang nghĩ làm sao để cảm ơn ân nhân cứu mạng đã đưa em đến bệnh viện nhỉ, cha mẹ tái sinh của em*.”

* 再生父母 Tái sinh phụ mẫu: Thường chỉ ân nhân cứu mạng

Điền Chính Quốc dám đảm bảo, người đưa cậu đi bệnh viện chắc chắn không phải Kim Thái Hanh, loại người thâm tình rối loạn nhân cách, mưu tính thầm giết cậu, cuối cùng còn muốn huỷ diệt thế giới như Kim Thái Hanh, trừ bạch nguyệt quang của mình ra thì hắn sẽ không từ bi với bất cứ ai như vậy.

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Thái Hanh mang mặt nạ thống khổ: Vợ ơi?? Cứu em đúng là sự từ bi của anh mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro