Chương 39: Tôi biết massage

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc không biết vì sao cậu tách mãi không ra mà Kim Thái Hanh đập nhẹ một cái đã ra rồi.

Điền Chính Quốc đứng tự kỉ tại chỗ, tức giận chán chê, còn người nào đó lại xem náo nhiệt.

Kim Thái Hanh tách giường ra, Điền Chính Quốc vội vàng đẩy tủ đầu giường tới, đặt ở giữa hai cái giường.

Phòng giường đôi ấm áp tình nồng ý mật cuối cùng cũng biến thành phòng chuẩn công tác.

Kim Thái Hanh nhìn người nào đó bận rộn: “Điền Chính Quốc, cậu sợ cái gì nhỉ?”

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, xem ra có mấy lời không nói thẳng ra thì người nào đó mặt dày mày dạn làm bộ như không biết.

“Sợ nửa đêm anh đẩy giường vào cài nút lại, tôi không tháo ra được nữa, hiểu không?”

“Cậu cảm thấy nếu tôi muốn đẩy vào, cái tủ đầu giường này có thể chống đỡ được không?”

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng cười ra thành tiếng, lại nuốt xuống, yết hầu cũng diễu võ dương oai mà di chuyển theo, cợt nhả một cách trắng trợn.

Điền Chính Quốc: “… Điều này thể hiện thái độ từ chối của tôi.”

“Hoặc là, cần phải đẩy giường?”

“…”

Điền Chính Quốc thật sự muốn đánh hắn.

Trước lúc cậu bùng nổ một giây, Kim Thái Hanh đã nhanh chóng thu lại vẻ mặt sóng không bờ, ung dung nói: “Điền Chính Quốc này, không thể dùng lực mạnh để tháo cái giường này, phải có kĩ xảo và phương pháp.”

Điền Chính Quốc đã thẹn quá hoá giận, miệng cậu không lựa lời mà nói: “Vâng, anh có kĩ xảo, anh có kĩ xảo nhất thế giới.”

Kim Thái Hanh đứng dậy đi tới bên cạnh cậu, đối mặt với cậu, nghiêng đầu tới, cười rất xấu xa, giống như đang giấu chủ ý xấu nào đó.

“Không chỉ có kĩ xảo và phương pháp, tư thế cũng rất quan trọng.”

“?”

“Tư thế vừa nãy của cậu không được đâu.”

Mặc dù mặt Điền Chính Quốc đỏ, nhưng hình tượng lâm nguy không loạn của cậu không thể sụp đổ.

Cậu nghiêm mặt nhìn Kim Thái Hanh, bướng bỉnh đi ra ngoài, “Tôi đi lấy rìu.”

“Hai cái giường đã tách ra rồi mà.”

“Lấy rìu để bổ anh.”

Kim Thái Hanh thích thú cười thành tiếng, “Điền Chính Quốc, cậu đừng có xấu hổ đỏ mặt nữa.”

“…”

Kim Thái Hanh khoác tay lên vai Điền Chính Quốc, cong ngón tay lên, nhẹn nhàng dán lên mặt cậu, “Giờ cậu thật là trắng, rất dễ đỏ mặt.”

Điền Chính Quốc không thể nhịn được nữa, cùi chỏ co lại huých lên bụng hắn.

Rõ ràng là không mạnh, nhưng người nào đó lại đau đến mức phải buông tay, ôm bụng và trưng vẻ mặt nhăn nhó.

“Điền Chính Quốc, thân thể là 1 đứng trước, kĩ xảo, tư thế, phương pháp là 0 đứng sau.”

Nhìn hắn không mặt không da quấn lấy không tha, Điền Chính Quốc tức giận đến mức bật cười, “Về sau anh còn phải đứng dưới sự bảo hộ của tôi, tốt nhất anh nên tém tém lại chút, đậy chặt nắp thùng gallon(*) phế liệu màu vàng (đồi truỵ) trong đầu anh lại, đừng có mà cả ngày bốc ra bên ngoài.”

(*) Gallon: Đơn v đo lưng cht lng ca M.

Người nào đó dài giọng ra, “Được, xin lỗi mà, tôi sai rồi, lát nữa tôi sẽ bóc cua cho cậu để bồi tội.”

Điền Chính Quốc lười để ý tới hắn, dũng sĩ diệt mồi(*) vội vàng, huống chi hôm nay còn có cà ra cậu thích ăn nhất.

(*) 干饭 hình như là 干饭: “Dũng sĩ diệt mồi” chỉ những người khi ăn cơm trông rất tích cực và mạnh bạo, làm gì cũng không xong chỉ mỗi ăn là giỏi nhất. Nhiều người khi khoe hình ăn uống của mình đều sẽ kèm theo một câu: Dũng sĩ diệt mồi, linh hồn diệt mồi, ai diệt mồi giỏi cũng đều là “nhân tài”.

Điền Thủ Lâm hấp tám con cua, còn làm thêm ba món, thịt lợn nấu hai lần, cải ngồng xào và canh xương bí đao, màu sắc, mùi hương đều trọn vẹn, khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn.

Ông liếc nhìn Điền Chính Quốc, nghi ngờ, “Chính Quốc, sao mặt con lại đỏ như vậy?”

Điền Chính Quốc ngẩn người, trợn mắt giấu giếm với Kim Thái Hanh, “Con nóng ạ.”

Kim Thái Hanh chớp mắt một cái đã thấy cậu trợn mắt, “Lúc nãy Chính Quốc giúp cháu dọn đồ ạ.”

Điền Thủ Lâm cười ha hả nói: “Tiểu Hanh, cháu cứ coi như đang ở nhà nhé, tự nhiên lên.”

Điền Thủ Lâm đến cả cơm cũng đã dọn xong cho hắn, đũa bày bên cạnh, đầu vuông hướng vào trong, đầu tròn hướng ra ngoài, hắn nhấc tay là có thể ăn.

Vì phải ăn cua, ông còn chuẩn bị đĩa và dụng cụ.

Kim Thái Hanh chưa từng lĩnh hội cảm giác này, hoá ra cảm giác ấm áp và thuộc về này có thể khiến cho con người thoải mái, mà không phải là một miếng thịt treo trên tấm thớt, cắn một cái, lại lo lắng bị đập một dao.

Điền Chính Quốc chọn một con cua lớn cho Điền Thủ Lâm, lại oán hận với người bên cạnh, “Anh ăn con đực hay con cái?”

Kim Thái Hanh lấy lại tinh thần: “Tuỳ.”

Điền Chính Quốc cũng cầm bừa một con đặt vào trong đĩa hắn, “Một con cua tuỳ tới đây.”

Điền Thủ Lâm trả lại con cua: “Ba không thích ăn thứ này, mấy đứa còn trẻ thì ăn nhiều chút.”

Điền Chính Quốc: “Ba, nhiều cua như vậy cơ mà, ba ăn đi.”

Điền Thủ Lâm lùa cơm, “Không ăn, không ăn, phiền lắm.”

Điền Chính Quốc biết Điền Thủ Lâm không nỡ ăn, cũng không ép ông được, tay không tấc sắt động thủ với con cua. Kim Thái Hanh thong thả đeo găng tay vào trước, lại ưu nhã cầm cái kẹp lên.

Kẹp kìa!

Tay Điền Chính Quốc cầm con cua ngừng một lát, im lặng một lúc lâu, trong đầu nghĩ Kim Thái Hanh là công tử nhà giàu, lịch sự một chút là có thể hiểu được, mình xuất thân từ rễ cỏ, không cần phải giữ ý như vậy.

Cậu điều chỉnh cảm xúc xong, cách một tiếng, tách vỏ con cua ra.

Gạch cua của cua cái béo khoẻ đầy đặn, vô cùng mê người, Điền Chính Quốc dùng một chiếc đũa chọc xuống, gắp vào bát Điền Thủ Lâm.

Điền Thủ Lâm nhìn gạch cua chất trong bát, cười dịu dàng nói: “Được rồi, con ăn đi.”

Điền Chính Quốc lấy gạch cua xong, lách cách tách con cua làm hai nửa, sau khi hút sạch sẽ màu vàng còn thừa lại thì đưa lên miệng cắn cạch cạch.

Khác với nhóm người phóng khoáng như cậu, Kim Thái Hanh thuộc nhóm hoa mỹ thì cầm cái kẹp, bóc tách đâu vào đấy bằng cái nhíp, tách vỏ, lấy gạch cua, lấy thịt,…

Sau khi Điền Chính Quốc cho một con cua xuống bụng, Kim Thái Hanh cũng đã gỡ xong một con cua, thịt cua và gạch cua ở trong con cua, một cái vỏ đầy ắp, cái vỏ còn thừa cũng ngay ngắn ở bên cạnh.

Điền Chính Quốc im lặng, so sánh vỏ cua của mình và người ta, cái của Kim Thái Hanh mới gọi là tách vỏ, còn cái của cậu chỉ có thể nhìn ra là một đống thức ăn thừa.

Cực kì giống với bài thi của học bá và học tra(*).

(*) Hc bá: hc sinh gii; Hc tra: hc sinh kém.

Điền Chính Quốc điều chỉnh tâm tình rất nhanh, Kim Thái Hanh là cách ăn cấp năm sao, mình là cách ăn vỉa hè, khác nhau về cách làm thôi, ăn như mình mới gọi là đã.

Lúc ma trảo của Điền Chính Quốc lao về phía con cua thứ hai, Kim Thái Hanh đã thả vào đĩa của cậu một con cua đã tách vỏ đầy thịt.

“Chú Điền ăn đi ạ.”

Bàn tay nắm cua của Điền Chính Quốc ngừng một lát, tiếp đó khoé miệng cong cong lên, tay vừa xoay đi, thả con cua vào trong bát của Kim Thái Hanh.

Điền Thủ Lâm: “Được rồi, mấy đứa ăn đi, không cần phải tách cho chú đâu, cua có khí hàn, chú lớn tuổi rồi, không ăn nhiều được, dạ dày không chịu được, vậy đủ rồi.”

Ưu nhã là của người khác, ở lĩnh vực ăn cua, Điền Chính Quốc luôn là một hảo hán, lúc đống thức ăn thứ hai ra đời, Điền Chính Quốc hài lòng hạ miệng nhấm nháp.

Ăn ngon là ăn ngon, nhưng chỉ gặm bằng miệng thì miệng và đầu lưỡi có chút tê dại.

Lúc ma trảo của cậu đang chuẩn bị đưa về phía con thứ ba, Kim Thái Hanh đã thả một xác thịt cua đầy ắp vào đĩa của cậu.

Miệng Điền Thủ Lâm và Điền Chính Quốc đồng thanh, “Cháu/Anh ăn đi, sao lại không ăn vậy?”

Kim Thái Hanh cười cười, “Vừa nãy cháu hứa với Chính Quốc là giúp cậu ấy bóc cua rồi ạ.”

Bàn ăn là bàn vuông, một mặt dựa vào tường, Điền Thủ Lâm và Kim Thái Hanh đối mặt, Điền Chính Quốc đối mặt vào tường.

Người nào đó vẻ ngoài nghiêm trang giải thích với Điền Thủ Lâm, nhưng chân hắn lại không đứng đắn đưa tới, ngoắc bắp chân cậu, “Đúng không Chính Quốc?”

Điền Chính Quốc: “…”

Điền Thủ Lâm: “Đứa nhỏ Chính Quốc này, lại bắt nạt Tiểu Hanh hiền lành của người ta.”

Điền Chính Quốc: “?” Ba, ba nói cái gì đấy? Ai hiền lành cơ? Ba nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của anh ta rồi nói lại lần nữa đi?

Điền Chính Quốc cảm thấy, nếu cậu không ăn thịt cua này thì cực kì thua thiệt rồi.

Cậu cầm đĩa lên ăn.

Mẹ nó, thoải mái quá đi, không có chút vỏ nào, miệng cũng không bị đau, cũng không cần lo đến việc bị vỏ cắt vào lưỡi.

Điền Chính Quốc chợt nhớ tới không biết đã từng học môn nào, nói sự khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật là con người biết sử dụng công cụ.

Cái kẹp thật thơm!

Kim Thái Hanh: “Như vậy có phải là ăn ngon hơn không?”

Bị người nhìn thấu suy nghĩ, mồm mép Điền Chính Quốc cứng lại, lạnh nhạt nói: “Cũng được, đều là ăn mà.”

Kim Thái Hanh cười trộm, cầm một con cua lên tiếp tục tách ra, Điền Chính Quốc luôn liếc mắt về loài người ở bên cạnh mình, nhìn xem hắn sử dụng công cụ như thế nào.

Sau đó cậu tự tìm cho mình một bậc thang, “Tôi cũng muốn thử cái kẹp này một chút, nhìn vui quá đi.”

Nhưng cái kẹp trong tay Kim Thái Hanh giống như có đầu và mắt, đến tay cậu lại thành một cái kẹp bình thường.

Vì sao lại như vậy, rõ ràng cậu là một hoạ sĩ khéo tay, còn hắn chỉ là một công tử bột!

Sau khi bị kẹp đâm lần thứ năm, Điền Chính Quốc nhăn mày đâm lao thì phải theo lao buông cái kẹp xuống, không ngờ nó còn có tính cách, lạch cạch rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, con cua của Kim Thái Hanh đã được tách xong, một xác cua đầy thịt đặt ở trong khay cậu, hắn nhìn cậu một cái, lại lấy con cua bị cậu tàn phá đến mức thảm thương tới để đánh giá, chậc thành tiếng.

“Chú Điền ơi, chú nhìn con cua của Chính Quốc này, đáng thương ghê.”

Điền Thủ Lâm cười ha ha rất to, “Chính Quốc, con không biết dùng kẹp thì coi như xong rồi.”

Điền Chính Quốc nhìn con cua: “… Con thấy nó không đáng thương chút nào, nó thiếu đánh.”

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng lắc lắc cái kẹp trong tay, “Được, vậy tôi lấy kẹp để đánh nó, trả thù giúp cậu.”

Điền Chính Quốc: “…”

Một lúc lâu sau chính cậu không nhịn được nữa, cười phụt thành tiếng, “Cái quái gì vậy.”

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, cũng cười theo. Hắn tách vỏ cua, trong ánh mắt hắn ngập tràn mặt trời nhỏ, hắn muốn thời gian dừng lại ở giây phút này, nhưng lại muốn nhìn mặt trời sinh động lúc mọc lúc lặn.

Muốn năm tháng vĩnh hằng, nhưng lại muốn từ từ bạc đầu.

Hắn càng ngày càng tham lam rồi.

*

Điền Thủ Lâm cơm nước xong thì tản bộ, Điền Chính Quốc ăn uống no đủ, nằm tê liệt trên ghế sofa lướt video ngắn.

Kim Thái Hanh ghét bỏ nhìn cậu, “Điền Chính Quốc, cậu mà tiếp tục như vậy sẽ trở thành hội trưởng bụng mỡ đấy.”

Điền Chính Quốc lười biếng nói: “Sau khi ăn xong nằm nghỉ ngơi, còn sống lâu hơn cả rùa, người có bụng mỡ, vậy thì gọi là mập hạnh phúc.”

“Đi ra ngoài tản bộ.”

“Mai là cuối tuần, tôi còn muốn đến vẽ dưới hầm nhà để xe cho bạn anh, để tôi nghỉ ngơi chút đi.”

“Vậy thì đừng đi nữa.”

Điền Chính Quốc vỗ chỗ trống bên cạnh, “Đúng rồi, đến đây ngồi đi.”

“Tôi nói không đi vẽ tường nữa, nghỉ ngơi cho khoẻ.”

Điền Chính Quốc để điện thoại xuống, nhìn thẳng vào hắn, “Không được. Có tiền mà không kiếm là ngu, tôi không bị ngu đâu.”

Kim Thái Hanh: “…”

Điền Chính Quốc tiếp tục lướt video ngắn.

Trong video ngắn, một hot girl mạng đang khoe đại bình tầng mới mua.

Điền Chính Quốc chợt nhớ tới đại bình tầng 300 mét vuông ở kiếp trước của mình.

Điền Chính Quốc chưa có dự định đi, đành xem tiếp nhà của người khác.

Điền Chính Quốc xúc động: “Đm, căn này đẹp quá.”

Kim Thái Hanh đi tới nhìn, “Gì cơ?”

“À, cái này.”

Kim Thái Hanh nhìn, mặt nhất thời sụp đổ, vì cái Điền Chính Quốc xem chính là đại bình tầng hắn vừa mới bán đi.

Điền Chính Quốc đắm chìm xem video, “Tôi thích kiểu phối màu Morandi(*), còn có cả phòng vẽ, chỉnh lại cũng đẹp quá rồi, cái bàn vẽ này tôi rất thích! Phòng ngủ cao cấp màu than tôi thích, vừa lạnh vừa cool, mé. Ban công phòng ngủ chính này! Buổi tối uống một ly rượu vang nhìn xuống vạn nhà sáng đèn, nhất thời cảm thấy mình là người đàn ông toẹt vời nhất thế giới rồi đúng không!”

(*) Bng phi màu Morandi: được đặt theo tên của người họa sĩ nổi tiếng Giorgio Morandi.

Ống kính chuyển sang phòng khách.

Điền Chính Quốc nói tiếp: “Mà phòng khách thì hơi xấu, đàn piano để chỗ này cao ngất, quá giả tạo, đặt đàn trong phòng không hợp chút nào, giá trưng bày này nhìn low quá, đây là nhà hay là viện bảo tàng vậy hả, cảm giác phong cách của phòng khách và cả căn nhà trông hoàn toàn xa lạ, giống như hai người có mắt thẩm mỹ rất kém thiết kế lên vậy.”

Lúc ấy Kim Thái Hanh tự mình vẽ thiết kế chỉnh sửa, vừa mới sắp xếp xong thì Giang Thời Ngạn bảo không thích, bảo là muốn tự thiết kế lại lần nữa, nhưng cậu ta vừa mới thiết kế phòng khách xong lại lười, không muốn thiết kế nữa.

Giang Thời Ngạn cũng chỉ đập hết phòng khách, làm theo phong cách của bản thân thôi.

Có câu nói, chưa từng thấy cái tốt, làm sao biết cái nào là xấu.

Trước đây hắn chưa từng gặp được cái tốt.

Ống kính giá móc mũ áo đột nhiên bị lag, hình ảnh dừng lại ở một cái áo khoác hàng limited.

Điền Chính Quốc đưa điện thoại cho Kim Thái Hanh: “Ế? Hình như anh cũng có một cái áo khoác như thế này thì phải?”

Kim Thái Hanh: “…”

Video lag, Kim Thái Hanh cầm lấy điện thoại của Điền Chính Quốc, kéo cậu dậy khỏi ghế sofa, “Ít nhất thì cậu cũng phải đi mua đồ dùng cá nhân với tôi chứ.”

Điện thoại bị Kim Thái Hanh tịch thu, Điền Chính Quốc không thấy được đoạn cuối video, cũng không nhìn kĩ tít của video, #Kim lu#.

(*) Kiểm lậu: tiếng lóng trong giới đồ cổ, chỉ hành động dùng giá tiền rất rẻ để mua được đổ cổ đáng giá và người bán thường không biết rõ giá trị của món đồ đó; người mua có thể bán đi với giá trị thực sự, qua đó một bước trở nên giàu có.

Điền Chính Quốc chậc, trách móc: “Anh có bị ngu không, không cầm mấy thứ này từ nhà họ Kim đi, tiết kiệm tiền cho bọn họ sao, giờ còn phải bỏ tiền túi ra mua.”

Kim Thái Hanh: “…”

“Trên người anh có tiền không?”

“… Chắc là có.”

“Mai anh đi vẽ với tôi, tôi nói sau này đưa anh đi kiếm tiền mà.”

“Trượng nghĩa đấy.”

“Nếu như bạn anh hỏi anh thì nói, anh đến giúp anh ta giám sát thôi.”

“Chu đáo.”

“Còn hội viên VIP của quán cà phê của chị Thôi anh nạp tiền đến lúc nào?”

Lần đầu tiên Kim Thái Hanh cảm thấy nhức đầu như vậy, bản thân hắn lĩnh hội được câu nói: Nói dối như một quả cầu tuyết lăn, càng lăn càng lớn.

Điền Chính Quốc: “Nạp tới khi nào?”

“… Cuối năm.”

“Đến cuối năm còn ba tháng, tôi sẽ thương lượng với chị ấy một chút xem có thể lùi hạn thu phí cho anh được không.”

Kim Thái Hanh: “Đi mua đồ trước đi, những thứ này nói sau.”

Kim Thái Hanh tưởng rằng tất cả đều kết thúc rồi, không ngờ giả nghèo lại không đơn giản như vậy.

Kim Thái Hanh là Điền Chính Quốc sẽ đưa hắn đi siêu thị, không nói đến cửa hàng tổng hợp, sao cũng phải là chuỗi siêu thị tiện lợi, kết quả là Điền Chính Quốc dẫn hắn tới chợ bán sỉ cho tiểu thương.

Chợ bán sỉ thành phố tiếng người ồn ào, hàng hoá bày la liệt, còn có lái buôn phố ăn vặt hét to, đậu hũ thối và bột mì nướng(*) xưng bá, cổ vịt Ma Lạt và móng heo quay xưng thần, canh nội tạng bò cũng không chịu yếu thế, muốn chiếm lĩnh một chỗ ngồi.

烤面筋: Món này làm từ bột mì, trộn bột xong rồi luộc, rồi đem nướng, quét gia vị vào nữa là xong.

Cổ vịt Ma Lạt

Móng heo

Canh nội tạng bò

Cảm giác hương vị có rất nhiều tầng lớp.

Rất lâu rồi Kim Thái Hanh chưa từng tới những nơi như thế này, lâu đến mức hắn cũng sắp quên mất, lần trước tới, hẳn là hắn đại diện cho cô nhi viện đi tham gia tranh giải tính nhẩm, nhận được giải nhất, mẹ viện trưởng đã đưa hắn đi tổ chức sinh nhật, mua cho hắn miếng bánh ngọt nhỏ.

Điền Chính Quốc đưa hắn rẽ ngang rẽ dọc, đi đến quán nhỏ mua đủ mọi kiểu loại bàn chải đánh răng năm tệ, khăn mặt sáu tệ, dép lê bảy tệ, áo lót tám tệ, quần đùi chín tệ.

May mà quần lót chất lượng khá tốt, còn bắt người bán hàng tặng kèm cho cậu một đôi tất và một chậu rửa mặt thép không rỉ.

Ông chủ sống chết không tặng kèm.

Điền Chính Quốc: “Ông chủ này, bọn cháu mua nhiều như vậy, ông tặng thêm cho cháu một đôi tất và một chậu rửa mặt cũng không quá đâu nhỉ?”

“Nhóc con, đây là chợ bán sỉ đấy, cậu mua hai hộp mà cũng gọi là nhiều hả?”

“Trước đây cháu làm ở nhà máy của các bác rồi, ở huyện xx thành phố xx, phí tổn không đáng bao nhiêu, có thể tặng thì tặng nhiều một chút, nhân khí cũng thịnh hơn chút đúng không?”

Kết quả là ông chủ không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là tặng cho cậu, “Nhóc con biết tính toán chi li quá đấy.”

“Không phải cháu biết tính toán chi li, là ông chủ hào phóng thôi, cảm ơn ông chủ, làm ăn thịnh vượng ạ.”

Dao cạo râu Điền Chính Quốc mua cho hắn chạy bằng điện, chọn loại rẻ nhất, dùng cách y như vậy, nói là cậu đã làm ở nhà máy dao cạo râu rồi, quấn lấy ông chủ đòi tặng cho cậu một cái đèn ngủ nhỏ chạy bằng USB.

Ông chủ không biết làm sao cười cười, “Nhóc con cậu quá là biết sống đấy, cho cậu này.”

Điền Chính Quốc cười trong trẻo nhận lấy, “Không phải là cháu biết sống, là ông chủ hào phóng đấy ạ.”

“Nhóc hư đốn, trời không còn sớm nữa, nhanh về nhà đi.”

“Cảm ơn ông chủ, chúc ông chủ làm ăn thịnh vượng ạ.”

Điền Chính Quốc có thể dùng hai câu “từng làm ở nhà máy” và “là ông chủ hào phóng” chộp được không ít đồ.

Cả đường Kim Thái Hanh im lặng đi theo, trố mắt nghẹn họng.

Cuối cùng hắn không nhịn được hỏi: “Điền Chính Quốc này, mấy tuổi cậu bắt đầu đi làm vậy?”

Điền Chính Quốc nín cười: “Anh không hiểu được trẻ con nhà nghèo phải sớm lo liệu việc nhà đâu.”

“…”

Về đến nhà, Kim Thái Hanh nhìn hai bọc đồ lớn chưa tới 200 tệ, hắn rất uyển chuyển nói: “Điền Chính Quốc, chất lượng những thứ này có đảm bảo không?”

Kim Thái Hanh nghĩ tới lợi chảy máu, da dị ứng, lúc cạo râu lại rách da.

“Đó là chợ bán sỉ, mặc dù loạn nhưng cũng có những thứ đồ tốt, tôi sẽ chọn lựa, anh yên tâm đi, rất nhiều nhãn hàng cũng nhập hàng từ đây, giá cũng phải gấp mười lần.”

Kiếp trước lúc cậu chưa hot thì đã từng livestream bán hàng, đi đến rất nhiều nhà máy, biết một số con đường, luôn có thể nhặt được ít đồ dùng vừa rẻ vừa thích.

Ổ cắm điện có chỗ cắm USB ở đầu giường, Điền Chính Quốc cắm đèn ngủ vào, “Người bán hàng ở chợ đồ sỉ còn rất tốt, ra giá như vậy, anh nhìn đi, đèn này vẫn còn rất tốt, ánh đèn ấm áp dìu dịu, cũng không bị tối.”

Kim Thái Hanh cười, “Tôi thấy không phải là ông chủ tốt, mà là miệng người nào đó tốt.”

Điền Chính Quốc cũng cười theo, “Kệ đi, tặng là được, tối ngủ như vậy, ánh sáng như này anh ngủ được chứ?”

Kim Thái Hanh ngẩn người.

Trong túi hắn có đèn ngủ, sợ Điền Chính Quốc không quen, hắn còn mua thêm bịt mắt.

Hắn đang nghĩ làm sao để có thể giải thích thói quen ngủ bật đèn của mình với Điền Chính Quốc, không ngờ Điền Chính Quốc đã phát hiện ra nhược điểm của hắn trước.

Hắn sợ ở một mình trong không gian kín tối đen.

Kim Thái Hanh hỏi thẳng: “Sao cậu biết?”

“Đoán thôi.”

Người bị hành hạ nhiều như Kim Thái Hanh, đến cả nho cũng sợ, đoán chừng không ít lần bị nhốt trong phòng tối, sợ tối là đúng.

“Chắc chắn không phải là thần giao cách cảm hả?”

Điền Chính Quốc không nói gì nhìn hắn một cái: “…” Không cợt nhả thì anh sẽ chết à?

“Anh nằm lên giường đi, tôi thử tắt đèn nhé? Không được thì đi đổi một cái sáng hơn.”

“Đây là hàng được tặng kèm, còn cho đổi lại hả?”

“Nhiều chuyện làm cái gì, nhanh lên nằm đi.”

Kim Thái Hanh ngoan ngoãn nằm trên giường, Điền Chính Quốc tắt đèn tạch một cái, lập tức bật lên, “Thấy thế nào?”

Kim Thái Hanh: “Quá nhanh nên không rõ.”

Điền Chính Quốc lại tắt một lần nữa.

Ánh sáng trong phòng tối đi rất nhiều, đèn ngủ phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp, không gian vừa yên tĩnh vừa mập mờ.

Kim Thái Hanh quay đầu, Điền Chính Quốc đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của hắn, “Được không?”

Thấy Kim Thái Hanh không phản ứng, Điền Chính Quốc lập tức bật đèn lên, “Tối quá sao?”

“Tạm được.”

“Được hay là không được, cái gì gọi là tạm được?”

“Được, có điều khá giống với kiểu phòng chủ đề gợi cảm.”

Phòng chủ đề gợi cảm

“…”

Điền Chính Quốc lười để ý đến hắn, nằm lên giường, “Vậy tôi tắt đèn đi ngủ đây.”

Trong ánh đèn mờ nhạt, Kim Thái Hanh quay đầu sang, Điền Chính Quốc quay lưng về phía hắn, đắp kín chăn, chỉ lộ ra bả vai trắng nõn.

Kim Thái Hanh hỏi: “Điền Chính Quốc, sao cậu lại cố gắng kiếm tiền như vậy?”

Điền Chính Quốc xoay người đối mặt với hắn, nghiêm túc nói: “Để mua nhà ấy, anh cũng phải mua nhà anh biết không? Anh ra khỏi nhà họ Kim rồi, anh phải có nhà cho riêng mình chứ.”

“… Có lý.”

“Chúng ta cùng nhau cố gắng tích góp, đến lúc đó có thể mua nhà cạnh nhau, là hàng xóm.”

Kim Thái Hanh không ngờ, hắn lại có thể xuất hiện trong kế hoạch tương lai của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh: “Hay là chúng ta mua chung một căn đi, ở cùng nhau luôn nhé?”

“Vậy không được, viết tên ai bây giờ?”

“Viết tên cậu, có được không?”

“Anh không thấy thiệt thòi sao?”

“Vậy cậu ngủ với tôi đi.”

“…” Lại nữa rồi, một thùng gallon phế liệu màu vàng xếp trong đầu hắn lại bật nắp chạy ra ngoài.

Điền Chính Quốc liếc hắn một cái, xoay người, quay lưng về phía hắn.

“Điền Chính Quốc.”

“…”

“Tôi biết massage đấy, sướng lắm.”

“…”

“Sau này tôi miễn phí bao đêm cho cậu.”

“Ngủ! Anh nói nữa tôi rút đèn ngủ ra đấy!”

“Muốn rút thì cũng phải tôi rút, cậu cũng nói rồi đó, tôi có kĩ xảo mà.”

Điền Chính Quốc cảm thấy, giữa hai cái giường phải xây một bức tường.

___________________

Tác gi có li mun nói:

Tôi li thy ai đó không ăn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro