Chương 56: Anh Hanh ơi, điện thoại của ai vậy anh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ty nhỏ hiệu suất nhanh, chỉ lát sau, nhân viên nhân sự duy nhất của công ty đã làm xong hết thủ tục nhận việc của bọn họ.

Trước khi kí hợp đồng, Kim Thái Hanh ngẩng đầu lên hỏi chị gái kia, “Công ty cho phép yêu đương công sở không?”

Điền Chính Quốc: “…”

Chị nhân viên không hiểu lắm, vì cả đại bình tầng này chỉ có cô và Thôi Tử và nữ, mà sếp Triệu đang theo đuổi Chu Anh, Lâu Dương thầm mến chị Thôi, cả cô cũng có bạn trai.

Cô nhìn qua một đám áo sơ mi và kính gọng đen cả phòng, “Công ty có nhân tính, được là được, chỉ sợ không có cơ hội thôi.”

Kim Thái Hanh nghe vậy thì cụp mí mắt, kí tên mình xoàn xoạt.

Chị gái nhân sự hơi cạn lời, hắn cần gì phải nói điều này, mặt hắn giờ chỉ thiếu khắc hai chữ kiêu ngạo và tự phụ ở trên mặt, làm như công ty có quy định thì hắn sẽ tuân thủ vậy.

Bàn làm việc là khung làm việc theo ô, ba ô một hàng, ở giữa có vách ngăn, Điền Chính Quốc ngồi giữa, Kim Thái Hanh bên cạnh, bên kia Điền Chính Quốc trống không.

Theo phân chia chức năng phòng ban của công ty, Điền Chính Quốc cảm thấy mình và Kim Thái Hanh không làm cùng một ngành, bản thân cậu ngồi giữa đám lập trình viên rất kì lạ.

Nhưng thấy được trừ phòng nghiên cứu ra, những phòng khác đều là quy mô công ty một người, Điền Chính Quốc cũng an tâm ngồi xuống.

Triệu Đại Du: “Hai người ngồi chung đi, nếu như ngại vách ngăn thì tôi bỏ ra giúp hai cậu là được.”

Điền Chính Quốc: “Không cần đâu ạ.”

Kim Thái Hanh: “Được.”

Hai người đồng thanh nói.

Điều này khiến Triệu Đại Du ngạc nhiên, “Vậy có tháo không?”

Kim Thái Hanh liếc nhìn Điền Chính Quốc, “Nghe cậu ấy.”

Điền Chính Quốc thấy hơi buồn cười. Hôm nay cậu đưa Kim Thái Hanh tới phỏng vấn, cảm giác giống như dắt theo một đứa trẻ con vị thành niên.

Thôi Tử bận bịu xong thì đi ra khỏi phòng họp, rất nhiệt tình nói chuyện phiếm với Điền Chính Quốc.

Sau khi quán cà phê bị bán đi, Thôi Tử về nhà hỗ trợ, quán bánh ngọt của nhà cô mở ra mấy chi nhánh, Điền Chính Quốc rất bội phục năng lực quản lý công ty của Thôi Tử.

“Chính Quốc này, lâu rồi không gặp nhỉ, xem kìa, một hoạ sĩ ưu tú, đi đến đâu cũng có thể toả sáng toả nhiệt.”

“Chị Thôi quá khen, người vạn năng chuyên nghiệp mà thôi, chị tới đây làm cố vấn, có bận rộn không?”

“Việc kinh doanh của quán nhà tôi đã dần ổn định, tôi khá giỏi quản lý công ty trong thời kì phát triển, cho nên mới tới đây.”

“Vậy tôi yên tâm rồi.”

“Chính Quốc, cậu thì sao, sao lại muốn làm ở đây vậy?”

Vừa mới hỏi đã khiến cho Điền Chính Quốc bối rối. Tóm lại là cậu không thể nói là vì để cho Kim Thái Hanh cảm thụ khói (xã) lửa (hội) nhân (vùi) gian (dập), để cho hắn cảm nhận môi trường xã giao bình thường một chút.

“Hoạ sĩ mà, người vạn năng mà, nơi nào cần là tới.”

Thôi Tử cười nói: “Được, vậy cậu làm việc đi, tôi đi trước, cơm trưa của chú Điền càng ngày càng ngon.”

Lúc Thôi Tử và Điền Chính Quốc nói chuyện trời chuyện đất, Kim Thái Hanh vẫn luôn ngồi ở chỗ gõ máy tính ầm ầm, không nói câu nào. Chờ Thôi Tử đi khỏi, tay của Kim Thái Hanh mới dừng một chút, bàn phím yên ổn được một lúc, chưa được nửa giây lại vang lên ầm ầm.

Điền Chính Quốc đang định hỏi Kim Thái Hanh, lại thấy toàn bộ người trong công ty đều đang nghiêm túc làm việc thì không nói gì nữa.

Kim Thái Hanh bắt đầu cũng nhanh, Triệu Đại Du nhanh chóng giao việc cho hắn, hắn đã bắt đầu làm việc.

Triệu Đại Du ngồi ở bàn làm việc ở phòng gần cửa nhất quay lưng về phía mọi người, nói là để cho giám sát nhân viên mình có lười biếng hay không.

Nhìn mọi người cũng rất nghiêm túc, Điền Chính Quốc cũng không tiện lười biếng, bắt đầu lên ý tưởng cảnh trò chơi của cậu.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một giọng thiếu niên dè dặt xin lỗi, “Xin lỗi sếp Triệu, em đến muộn ạ.”

“Ngô Hàm?”

“Anh Chính Quốc?”

“Tại sao lại là cậu?”

Kim Thái Hanh: “…”

Triệu Đại Du giải thích: “Giới thiệu cho mọi người, Ngô Hàm, được giải nhất tổ thiếu niên cuộc thi viết code quốc tế, đã được đề cửa vào khoa máy tính đại học A, cuối tuần đi làm thêm ở chỗ này.”

Trong tiếng chào mừng, Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng cười lạnh vương giả của người bên cạnh, may mà không lớn tiếng lắm, bị tiếng chào mừng che lấp.

Nhưng không che đậy được giọng điệu âm dương quái khí của hắn, “Anh thuê lao động trẻ em?”

Ngô Hàm vô tội móc thẻ căn cước ra, “Hôm nay em đã thành niên rồi ạ.”

“…”

Triệu Đại Du chỉ vào chỗ bên cạnh Điền Chính Quốc, “Ngô Hàm, cậu ngồi cạnh Điền Chính Quốc đi.”

“Vâng ạ.”

Ngô Hàm đeo balo cười khanh khách đi tới, còn vẫy tay với Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cũng cười gật đầu hỏi thăm hắn.

Kim Thái Hanh đứng bật dậy, mặt lạnh đi tới trước mặt Triệu Đại Du.

Triệu Đại Du: “Sao thế?”

Kim Thái Hanh: “Tiền vi phạm hợp đồng của hai người tổng cộng bao nhiêu?”

*

Nửa buổi sáng làm việc, Ngô Hàm cảm thấy hắn sắp bị Kim Thái Hanh lườm thủng.

Chỉ cần hắn nói chuyện với Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh lại như quỷ vô thường đòi mạng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hắn, khiến cho hắn làm việc cũng không được.

Ăn cơm trưa xong, giờ nghỉ trưa, ở phòng uống nước, cuối cùng Ngô Hàm cũng có cơ hội gặp riêng Điền Chính Quốc.

Ngô Hàm nhìn Điền Chính Quốc, mấy lần muốn nói rồi lại thôi.

Điền Chính Quốc cười cười: “Tiểu Ngô, cậu có chuyện gì thế?”

Ngô Hàm: “Anh Chính Quốc ơi, có phải Kim Thái Hanh không thích em nói chuyện với anh không ạ?”

Kim Thái Hanh đang muốn bước vào phòng uống nước nhưng lại dừng bước.

Hắn muốn biết Điền Chính Quốc nói gì.

Điền Chính Quốc yên lặng chốc lát, nhớ lại các hành động của Kim Thái Hanh, gật đầu một cái, “Hình như thế.”

Ngô Hàm mặt đáng thương vô cùng, “Tại sao ạ? Có phải em đã làm sai điều gì không?”

Điền Chính Quốc: “Cậu không sai.”

“Vậy sao anh ta lại ghét em ạ?”

Kim Thái Hanh đứng bên ngoài phòng uống nước không nhịn được nữa, đang muốn đi vào xách Ngô Hàm ra dạy dỗ một trận thì nghe được Điền Chính Quốc nói: “Thế này đi, nếu như anh ấy không thích thì sau này không có chuyện gì quan trọng thì chúng ta cố gắng đừng nói với nhau nữa nhé.”

Ngô Hàm: “?”

Điền Chính Quốc gật đầu chắc chắn, “Ừ, cứ làm như vậy đi.”

Điền Chính Quốc nói được làm được, lập tức xoay người đi ra ngoài, không đáp trả Ngô Hàm nữa, nhưng không ngờ ra cửa gặp Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc: “Anh đi đâu đấy?”

Kim Thái Hanh: “Đi lấy hàng ship.” Hắn dừng một lúc, nhìn về phía Ngô Hàm, không hề che giấu chút tội lỗi trong ánh mắt, nhả ra hai chữ qua kẽ răng, “Mà thôi.”

Ánh mắt Kim Thái Hanh quá ác, Ngô Hàm không chống đỡ được, không thể làm gì khác hơn là tránh mắt đi.

Điền Chính Quốc giơ hai cốc nước trong tay, “Tôi lấy nước cho anh rồi, đi về nghỉ ngơi thôi.”

Kim Thái Hanh cong cong môi, cầm lấy cốc của mình, “Cảm ơn, tôi rót cà phê, cậu đi trước đi.”

Điền Chính Quốc: “Được.”

Điền Chính Quốc nói xong thì đi ra ngoài, Ngô Hàm cũng muốn đi cùng ra nhưng đã bị Kim Thái Hanh chặn lại.

Ngô Hàm theo phản xạ lùi về sau một bước.

Kim Thái Hanh ung dung mở nắp cốc, uống nước, chớp mắt một cái, mắt lạnh như băng nhìn về phía Ngô Hàm.

Ngô Hàm: “Anh muốn làm gì?”

“Cậu còn phải rót nước của mình chứ nhỉ?”

“…” Ý là Điền Chính Quốc đã rót cho anh rồi đúng không, anh thật là ngạo mạn mà.

“Còn nhỏ tuổi mà đã biết nhìn người đối xử(*) như vậy rồi.”

(*) 看人下菜碟: Nhìn ngưi bày món, kiu như đi x bt công gia ngưi này vi ngưi khác.

Ngô Hàm: “Anh có ý gì?”

“Tôi lớn hơn Điền Chính Quốc tuổi, cậu không ngừng gọi cả họ và tên của tôi, mà lại gọi cậu ấy là anh?”

Ngô Hàm: “… Anh cũng muốn tôi gọi anh là anh hả?”

Kim Thái Hanh tức cười.

Điền Chính Quốc vẫn luôn nói hắn không biết xấu hổ, không ngờ còn có người không biết xấu hổ hơn hắn.

“Tôi không có hứng thú với cậu, nhưng tôi muốn cậu tránh xa em ấy một chút, hiểu không?”

Cùng lúc đó, lúc Điền Chính Quốc trở lại phòng làm việc, một đám người đang vây quanh chỗ ngồi của cậu.

Điền Chính Quốc đi tới nhìn, cũng trợn tròn mắt.

Trên ghế cậu có đệm eo, đệm xương cổ, còn có một cái chăn nhỏ, đều là màu xanh khói khiêm tốn.

Trên bàn còn có nút nhét tai và máy phun sương.

Một bàn làm việc đơn giản, miễn cưỡng chỉnh thành phòng nghỉ ngơi ấm áp.

Lâu Dương: “Kim tiên sinh chỉnh cho cậu đấy.”

“Cao su nhập khẩu.”

“Yên tâm ngủ trưa, không lo đau eo lệch cổ.”

“Còn có đệm chân nữa.”

“Quan tâm tinh tế.”

“Tỉ mỉ chu đáo.”

“Nhất định là vô cùng thoải mái.”

Điền Chính Quốc đặt cốc nước xuống, nằm xuống ghế ngồi dưới ánh mắt của mọi người, điều chỉnh lại tư thế, nằm trên ghế, lười biếng nói: “Nói không sai chút nào, quả thật là nằm rất sướng.”

Mọi người: “…”

Vẻ mặt vờ lờ của tất cả mọi người, không biết ai đã nói một câu: “Tại sao Kim Thái Hanh này lại có hai mặt vậy?”

Kim Thái Hanh hai mặt cầm cốc nước đi tới, dửng dưng nhìn người kia một cái.

Vẻ mặt lạnh lùng đó rất rõ ý, suýt thì viết mấy chữ “Chúng mày thật lắm chuyện”.

Đám người vây xem lập tức tan tác chim muông.

Kim Thái Hanh cười hỏi: “Sướng nhỉ?”

Điền Chính Quốc cười cười: “Sao anh không chuẩn bị cả cho bản thân nữa?”

Kim Thái Hanh: “Tôi không sao.”

Kim Thái Hanh vừa nói, vừa đẩy ghế có cả Điền Chính Quốc đang ở trên đó sang chỗ của hắn.

“Đổi chỗ.”

“Tại sao vậy? Không phải là anh không muốn ngồi ở giữa sao?”

“Mùi trà ở chỗ cậu quá nồng.”

“…”

Đúng lúc Ngô Hàm cầm cốc nước đi ra, thấy Kim Thái Hanh đang đổi chỗ với Điền Chính Quốc.

Thấy Kim Thái Hanh ngồi cạnh hắn, Ngô Hàm tự nhiên không muốn về chỗ ngồi nữa.

Nhưng đâu có ai quy định, chỉ có mình Kim Thái Hanh được thích Điền Chính Quốc chứ.

*

Một ngày làm việc kết thúc, Điền Chính Quốc hơi mệt, dù sao thì công ty đang phát triển, nhiều chuyện rườm rà, khiến cho cậu ngạc nhiên nhất là, mặc dù Kim Thái Hanh chưa làm được một ngày nhưng đã thành thạo tất cả mọi thứ.

Triệu Đại Du giao việc cho hắn, hắn gần như đã làm xong hết.

Triệu Đại Du rất hài lòng với hắn, nhưng đối mặt với khuôn mặt như khối băng ấy, lời khích lệ và khen ngợi Triệu Đại Du không nói ra được.

Là làm quá nhanh, khiến cho các đồng nghiệp khác rất oán hận trong lòng, ánh mắt họ nhìn hắn như đám học sinh kém mới điền vào chỗ trống xong đã thấy học sinh giỏi chuẩn bị nộp bài thi, còn Kim Thái Hanh hờ hững nhìn bọn họ một cái, cho bọn họ một ánh mắt khinh thường đến từ đám thiên phú.

Từ trong ánh mắt của mọi người, Điền Chính Quốc có thể nhìn ra một ngày nào đó Kim Thái Hanh sẽ bị đánh hội đồng.

Nhưng mọi người đều rất hâm mộ, đặc biệt là bộ phận nghiên cứu, ai kỹ thuật đỉnh thì phục người đó, lúc Kim Thái Hanh tan làm, còn có đồng nghiệp tới kéo gần khoảng cách.

Người kia tên là Lương Khâu, hắn đi tới, vỗ vai Kim Thái Hanh một cái, “Kim Thái Hanh à, tôi tên là Lương Khâu, được đó nha, sếp Triệu nói, một mình cậu địch năm, siêu vl.”

Kim Thái Hanh nhăn mày nhìn hắn một cái, lại nhìn bả vai mình, vẻ mặt ghét bỏ lộ rõ ra ngoài.

Lương Khâu ngại ngùng rút tay về, vẻ mặt của Kim Thái Hanh mới khôi phục như thường, phát ra một tiếng “Ừm”, tỏ vẻ đáp lại.

Lương Khâu ngại ngùng đi khỏi, tâm tình Điền Chính Quốc có chút phức tạp.

Ngày đi làm đầu tiên của Kim Thái Hanh, trừ năng lực làm việc ưu việt ra, hắn cũng sắp đắc tội xong với đồng nghiệp rồi.

Nhìn hắn cả ngày lẫn đêm không nói một câu, cũng không nhìn ra hắn vui hay không vui, Điền Chính Quốc nghĩ, hay là mình làm sai rồi, vốn Kim Thái Hanh có thế giới của hắn, mình không nên ép hắn đến thế giới của mình.

Mãi đến trước khi đi ngủ, Điền Chính Quốc mới nói với hắn chuyện này.

Điền Chính Quốc nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi: “Kim Thái Hanh này, có phải anh không thích đi làm không? Nếu như anh không thích thì bỏ đi, chúng ta làm cái khác.”

Kim Thái Hanh hơi nhướng mày lên một chút, “Làm gì cơ?”

“Làm cái gì cũng được.”

Vừa dứt lời, Kim Thái Hanh lập tức chui vào trong chăn cậu.

Điền Chính Quốc mới nhận ra có gì không đúng, đang định phản ứng lại, nhưng hành động không nhanh hơn Kim Thái Hanh, đã bị Kim Thái Hanh khống chế.

Kim Thái Hanh ôm cậu, “Lại không nghe lời rồi, sao lại bắt đầu gọi cả họ và tên người ta thế?”

Điền Chính Quốc cười đẩy hắn ra, “Ngồi dậy, tôi có chuyện muốn nói với anh này.”

“Gọi anh trước.”

“Chậc, có chuyện thật.”

“Có gọi không? Không gọi sẽ hôn luôn đó.”

“Được được, gọi là được rồi chứ gì, anh.”

Kim Thái Hanh buông cậu ra, “Nói đi, chuyện gì.”

“Sao chị Thôi vẫn không để ý tới anh vậy? Chị ấy có nỗi oán hận với anh, cảm giác như anh chính là chủ quán cà phê Lời Thề, bán đứt quán cà phê mà chị ấy đã khổ tâm kinh doanh ấy.”

Kim Thái Hanh: “…”

Nhìn Kim Thái Hanh yên lặng không nói, Điền Chính Quốc đùa nói: “Sao vẻ mặt của anh lại như vậy? Anh thật sự không phải là ông chủ quán cà phê Lời Thề đó chứ?”

Kim Thái Hanh: “Người cô ấy ghét hơn chính là tác giả truyện tranh mà cô ấy thích nhất nhờ người làm hộ, mà người làm hộ đó là tôi.”

“Vậy anh đã xin lỗi chị ấy chưa?”

“Xin lỗi rồi, nhưng cô ấy không chấp nhận.”

Nói đến đây, Điền Chính Quốc cũng có chút tức giận. Chuyện này vừa hot, Giang Thời Ngạn cũng làm con rùa đen rụt đầu, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn dáng vẻ năm tháng tĩnh lặng.

“Chuyện anh và Lời Thề cấu kết với nhau làm việc xấu lừa gạt độc giả lúc nào mới xin lỗi?”

Dáng vẻ Kim Thái Hanh hờ hững, “Tại sao lại phải xin lỗi? Tôi không quan tâm đến bọn họ.”

“Bởi vì bọn họ giống như chị Thôi, thích Lời Thề một cách chân thành, cảm giác bị lừa dối, nhất định sẽ rất khó chịu.”

Kim Thái Hanh: “Mọi người đều sợ bị lừa dối như vậy sao?”

“…”

Điền Chính Quốc bỗng nhiên hiểu ra, thế giới của Kim Thái Hanh không giống với thế giới người bình thường. Thế giới của người khác có trắng đen, có màu sắc rực rỡ, mà thế giới của Kim Thái Hanh chỉ có một màu xám tro.

Hắn đã khép kín bản thân thành thói quen, sống sót theo quy tắc của bản thân, quy tắc của hắn thì chỉ có quan tâm và không quan tâm thôi.

Không quan tâm thì không giải thích, bất luận là đúng hay sai.

Trước kia tất cả mọi người đều biết hắn quan tâm Giang Thời Ngạn, cho nên lợi dụng Giang Thời Ngạn để khống chế hắn.

Kim Thái Hanh giống một đứa trẻ không biết gì, chưa bao giờ có người để ý tới hắn, cho nên hắn cũng chẳng bao giờ quan tâm đến người khác, do đó Giang Thời Ngạn cứu hắn, hắn mới có thể nhớ mãi lòng tốt của cậu ta.

Cho nên rốt cuộc là hắn có bao nhiên ý chí kiên cường mới có thể giống đến ngày hôm nay.

Dường như cậu hiểu quá ít về Kim Thái Hanh, chưa bao giờ thử đi vào thế giới của hắn.

Điền Chính Quốc kiên nhẫn giải thích với hắn: “Đương nhiên là sợ rồi, càng quan tâm thì lại càng sợ bị lừa dối.”

“Vậy cậu thì sao, cậu có hi vọng tôi xin lỗi không?”

“Đương nhiên là hi vọng, vì xin lỗi mới đúng.”

Kim Thái Hanh buông cậu ra, gọi luôn cho Giang Thời Ngạn.

Đầu dây bên kia tiếp máy rất nhanh, Giang Thời Ngạn rất vui vẻ, giọng rất nhảy nhót, “A Hanh? Cuối cùng cậu cũng gọi điện cho tôi rồi? Tôi rất vui đó.”

Điền Chính Quốc nghe vậy thì dừng một chút, xoay người muốn rời đi.

Kim Thái Hanh nắm cánh tay của cậu, đặt điện thoại lên giường, mở loa ngoài lên.

Kim Thái Hanh: “Chuyện tranh không phải là cậu lên màu, còn đạo nhái nữa, lúc nào cậu mới xin lỗi công khai?”

Giang Thời Ngạn im lặng, giống như nũng nịu, “Không phải là không nói chuyện này nữa sao? Sao lại nói ra vậy?”

Kim Thái Hanh nhíu mày một cái, “Lúc nào cậu mới xin lỗi công khai?”

Giang Thời Ngạn cười, “Tại sao lại phải xin lỗi? Chỉ cần chúng ta không nói ra, bọn họ cũng không biết đâu. A Hanh à, tác phẩm là chúng ta hoàn thành cùng nhau, Lời Thề là một bút danh, không ai quy định hai người không thể dùng chung một bút danh đúng không?”

Kim Thái Hanh không chịu được nữa, lặp lại giống như một người máy, “Lúc nào cậu xin lỗi công khai?”

Giang Thời Ngạn cũng có chút tức giận, “A Hanh, cậu có biết thừa nhận là như thế nào không? Trước đó tôi cố gắng để không bị lật đổ, thành tựu tôi giành được ở trên truyện tranh sẽ bị phá hủy hoàn toàn,” Cậu dừng một chút, giọng vô cùng tủi thân, “Cậu không đành lòng để cho tôi chịu mấy thứ như bạo lực mạng đúng không?”

Điền Chính Quốc thật sự không nghe nổi nữa, mùi trà này thật sự quá nồng.

Đây là cái thứ quái quỷ gì đây?

Người duy nhất tốt với Kim Thái Hanh lại có đức hạnh thế này sao?

Sau này cậu tuyệt đối sẽ không để Kim Thái Hanh rơi vào ma trảo của Giang Thời Ngạn nữa đâu.

Cậu mặt lạnh, bóp họng, hờn dỗi: “Anh Hanh ơi, sao anh rời giường thế? Muộn thế này rồi, là điện thoại của ai vậy anh?”

Kim Thái Hanh: “?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, cúp điện thoại.

Điền Chính Quốc nhíu mày, hừ một tiếng, lòng đầy căm phẫn: “Anh yên tâm đi, sau này tôi sẽ dắt anh đi theo con đường đúng đắn, để cho anh biết khắp nơi ánh trăng vừa đẹp vừa ấm áp không dứt, xua đuổi bóng tối, không phơi được quần áo, thóc cũng không chín được!”

Kim Thái Hanh cười, nhào về phía Điền Chính Quốc, đắp chăn lên, “Chính Quốc ơi, đêm nay chúng ta ngủ chung đi, tôi đảm bảo không làm gì đâu.”

“?” Trích lời mấy thằng rác rưởi gì đó.

____________________

Tác giả có li mun nói:

Tôi mun cm hóa anh mà anh từ chi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro