chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Lúc kim taehyung gọi điện jungkook và seokjin đang ở cửa hàng thời trang. Nhiệt độ trong thành phố lúc bấy giờ vẫn chưa xuống dưới hai mươi độ C, song từ lâu, quần áo của mùa mới đã được tung ra bày bán trên thị trường. Trên giá bày  đan xen nhiều kiểu thời trang được làm bằng chất liệu lông thú, nhìn như đàn cừu béo lúc nhúc trên thảo nguyên.

     Quần áo không phải cừu, mua quần áo mới là cừu.

     Anh chàng Jack nho nhã, lịch sự luôn theo sát chúng tôi, nhân lúc Seokjin đang phân vân, lưỡng lự, anh ta liền tranh thủ rót mật vào tai cậu ấy:
      Bộ màu đỏ này rất hợp với dáng em, em mà mặc kết hợp với chiếc áo len màu xám khói mua đợt trước nhất định sẽ rất đẹp
       Jack sở hữu một chất giọng cực kì êm tai, cổ họng anh như chiếc violon, mỗi lần kéo dây luôn phát ra âm thanh đầy mê hoặc. Trong số mấy anh chàng người nước ngoài biết tiếng hàn, có vài người phát âm không chuẩn lắm, họ không phân biệt được đâu là âm uốn lưỡi, đâu là âm thẳng lưỡi, nhưng như thế lại càng tỏa ra sức hút mãnh liệt. Đôi mắt màu lục của anh ta lúng liếng liếc nhìn Seokjin , khiến anh chàng như bị tiêu tan cả ba hồn bảy vía, hớn ha hớn hở chạy vào phòng thử đồ.
      Lúc Jack gặp Rose, ngay cả tàu Titanic cũng bị tảng băng trôi đâm chìm đấy thôi. Khéo sao lại có tên tiếng anh là Rose. Năm mười tuổi, cậu ấy đã tự đặt cho mình cái tên nước ngoài ấy khi xem xong bộ phim Titanic. Cậu ấy chỉ mơ sẽ có ngày gặp được Leonardo của đời mình trên một chiếc du thuyền xa hoa nào đó, hai người đứng trước mũi tàu, dang tay đón gió :" I'm the king of the world! "
      Chớp mắt đã mười năm, Rose hai mươi tuổi của ngày hôm nay cuối cùng đã gặp được Jack. Vì vậy, mới sáng ra Seokjin đã nằng nặc kéo Jungkook đến cửa hàng quần áo này bằng được, chỉ để ngắm anh chàng Jack đẹp trai. Thật ra, anh chàng Jack này cũng đẹp mã thật, tôi đã gặp kha khá người nước ngoài rồi nhưng phải công nhận, người đẹp trai như Jack đúng là hiếm như vàng mười.
      Theo nguyên văn lời của Seokjin thì là :
   -Vừa nhìn thấy đôi mắt màu lục của anh ấy là tim tớ đã đập thình thịch rồi.
      Jungkook tặng cho Seokjin một cái nguýt:
      - Ngày tim cậu thôi đập thình thịch trong lồng ngực cũng là ngày cậu về với cát bụi đấy.
        Seokjin hờn dỗi nói :
     - Sao cậu chẳng có chút tết bào lẵng mạng nào thế?
        Cậu bạn Seokjin này đích thị là người lãng mạn đến từng tế bào, có cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào mà cậu ấy chưa từng đọc qua đâu. Nhớ lúc chân ướt chân ráo bước vào cổng trường đại học, hai đứa dắt díu nhau ra tiệm thuê sách, đảo qua khắp các giá sách, cậu ấy nước mắt ngắn, nước mắt dài, rầu rĩ ra mặt:
     - Đại học nổi tiếng nỗi gì chứ, tớ đọc hết mấy bộ này từ đời tám hoánh nào rồi! Ông chủ, không có bộ nào mới hơn à?
       Sau đó, Seokjin quyết không ra tiệm thuê sách nữa mà chuyển sang giết thời gian bằng cách lên mạng đọc tiểu thuyết. Ngày nào cũng như ngày nào, hễ không có tiết là cậu ấy lại ngồi chết dí trên giường, ôm khư khư con MacBook Air siêu mỏng đọc truyện dài kỳ. Được mấy tháng thì đổi qua MacBook Pro, cậu ấy phân trần đọc MacBook Air nhiều mỏi mắt, phải chuyển sang màn hình to hơn. Ông bà ta có câu:" Đọc sách vỡ muôn quyển -Hạ bút như có thần", tôi cũng từng cổ vũ cô ấy sáng tác cuốn tiểu thuyết để đời, cậu ấy đã đọc hàng tá tiểu thuyết ngôn tình rồi, nếu ra tay chắc chắn còn hơn Thiên hậu bi tình.

      Thế mà cậu ấy lại gạt phắt đi, nói :
     - Hơi đâu mà viết truyện. Tớ cứ nạp một trăm nghìn won vào thẻ VIP, thế là xem được cả đống tiểu thuyết trên mạng. Tội gì phải viết lách cho mệt?
      
        Quên mất, cậu bạn này đích thị là một cậu ấm con nhà giàu xổi, mà chính miệng cậu ta tự thừa nhận thế chứ Jungkook chẳng hề nói ngoa, hễ nhắc đến bố mình là thể nào cậu ta cũng tuôn một tràng "ông bố đại gia xổi nhà tớ ". Bố cậu ấy gặp thời ăn nên làm ra, tiền tiêu như nước, nhân dịp cậu con trai tròn hai mươi tuổi, ông mua hẳn một chiếc trực thăng làm quà, không phải món đồ chơi điều khiển từ xa đâu, mà là loại máy bay có phi công chuyên nghiệp lái đàng hoàng kìa. Lúc nhận được quà sinh nhật, cậu ấy vui không sao kể xiết, liền hồ hởi kéo Jungkook bay một vòng. Phành phạch trên trời suốt một buổi, làm cậu suýt chết vì ù tai, hai người muốn tâm sự mấy câu cũng khó.
    
      Lúc máy bay hạ cánh, cậu ấy thở vắn than dài:

      - Hồi nhỏ tớ nghiền mấy cuốn truyện viết về học sinh trường quý tộc lắm, trong đó có đoạn nam chính đi học bằng trực thăng, máy bay hạ cánh trên sân cỏ, chàng liền bước xuống... Aaaaa!!!! Vừa nhìn đã thấy yêu luôn rồi.
      Vậy mà cậu ấy lại nhăn nhó khổ sở nói :
      - Ai mà biết ngồi trực thăng lại ồn thế chứ, ồn thế thì tình tứ kiểu gì?

      Cậu đành bất lực hỏi trời cao, lần trước cậu ấy trách bố mình chơi trội, nói ông mua chiếc Hummer chẳng khác nào mua mớ rau cải, đã vậy rau lại già nữa chứ, chẳng có gu thẩm mĩ gì cả. Nếu suy từ lời cậu ấy thì chẳng phải "bố nào con nấy "hay sao?
        
       Vừa lúc Seokjin vào phòng thử đồ, điện thoại của Jungkook đổ chuông réo rắt. Cậu để bài Spring day làm nhạc chuông nên nghe có phần đặc biệt, âm điệu nhẹ nhàng của bài hát vang vọng khắp shop trời trang sang trọng, tạo nên sự kệch cỡm hết sức nực cười. Cậu hoang mang lục tìm di động trong túi, càng cuống càng không thấy đâu, tiếng di động réo mỗi lúc một to. Không hổ danh là cửa hàng nổi tiếng, Jack và cậu nhân viên đẹp trai đang quỳ gối kia vẫn tập trung cao độ giúp Seokjin cài nốt hàng cúc cuối cùng, dường như ngó lơ tiếng chuông điện thoại. Lúc tìm được điện thoại thì cả người cậu đã đâm mồ hôi.
     - Alô!
   Chắc Kim Taehyung vừa xuống máy bay, giọng nói trầm thấp quen thuộc thoáng nét mệt mỏi hiếm hoi:
       - Đang ở đâu thế?
     Cậu thành thật trả lời:
     - Em đang bên ngoài mua sắm với bạn.
     - Về nhà ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bibibi