Chương 2: Tỉnh mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh chợt mở mắt ra, cảnh vật trước mặt vẫn mang theo vài phần mơ hồ quay cuồng, tiếng tim đập như trống đánh, vang lên tiếng "tùng tùng" bên tai hắn.

Mơ hồ cảm giác được loại áp lực nghìn cân không thể bùng phát bị đè nén nơi lồng ngực, Kim Thái Hanh mờ mịt nhìn chằm chằm vào màn giường màu hồng nhạt ở phía trên, trong lúc nhất thời không biết đang ở chỗ nào.

Nằm cứng đờ trong khoảng thời gian uống cạn chung trà, Kim Thái Hanh mới dường như chậm rãi cảm giác được mỗi bộ phận trên thân thể bắt đầu thuộc về mình. Bên tai truyền tới tiếng hít thở nhẹ nhàng chầm chậm, cảm giác nằm ở dưới thân rất quen thuộc.

Kim Thái Hanh nhắm chặt mắt lại, hô hấp nặng nhọc, giống như không thở nổi, khuôn mặt dữ tợn tựa như một con thú bị nhốt. Áo ngủ bằng gấm bị bàn tay siết chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn kịch liệt nhắc nhở Kim Thái Hanh rằng mọi thứ hiện tại đều là hiện thật.

Qua một lúc lâu, Kim Thái Hanh mới chậm rãi kiềm nén lại cảm xúc dâng trào. Chờ hô hấp ổn định lại, sắc mặt đã hồi phục lại như lúc ban đầu, lúc này mới mở hai mắt ra.

Kim Thái Hanh hơi nghiêng đầu, bên cạnh là một nữ tử đang nằm ngủ, khuôn mặt vẫn xinh đẹp ôn nhu lập tức đập vào tầm mắt.

Kim Thái Hanh quan sát nữ tử hồi lâu rồi đột nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng đưa bàn tay đặt trên cổ cô gái. Dưới bàn tay là vòng cổ trắng nõn mảnh khảnh, yếu ớt giống như chỉ cần khẽ bóp một cái thì nữ nhân trước mặt sẽ không tồn tại nữa.

Hắn sững sờ nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, cảm xúc trong mắt từ cuộn trào mãnh liệt đã tĩnh lặng lại, cuối cùng bình tĩnh và yên ắng lạnh như băng.

Không biết lại qua bao lâu, rốt cuộc Kim Thái Hanh mới đè xuống được ham muốn đưa tay bóp chết nữ nhân kia. Ánh mắt vô hồn ngây người cả buổi, rồi trở mình ngồi dậy, cẩn thận vượt qua nữ tử đang ngủ ở ngoài.

Lúc vượt qua bên hông nữ nhân kia liền thấy phần bụng hơi nhô ra của nàng khiến động tác của Kim Thái Hanh ngừng lại. Hắn chăm chú nhìn vào cái bụng một lát, cuối cùng vẫn vén màn giường lên, đi xuống giường.

Bởi vì mang thai nên ngủ sâu hơn sao? Đối phương luôn ngủ rất nông, với tính cẩn thận của nàng, lúc mình trở người hẳn cũng đã tỉnh rồi.

Bởi vì nữ tử này đã từng nói với Kim Thái Hanh là lúc đi ngủ không thích có cung nữ đứng hầu bên cạnh, ảnh hưởng giấc ngủ. Cho nên khi hắn đến Hoa Nguyệt Điện, từ trước đến nay không có cung nhân nào canh giữ bên giường vào ban đêm.

Kim Thái Hanh đạp chân không trên mặt đất mở cửa đi thẳng ra ngoài. Cung nữ ở phòng ngoài nhất thời sợ hết hồn.

Nửa đêm hoàng đệ ngủ dậy, như thế đã là chuyện lạ, hơn nữa lúc này sắc mặt hoàng đế tối sầm lại, bọn họ không thể không suy nghĩ nhiều, động tác cũng bắt đầu trở nên hơi khϊếp sợ.

Nhưng Kim Thái Hanh ra hiệu nên ngược lại cũng không gây ra tiếng động gì lớn. Toàn bộ cung nhân trong thiền điện im lặng cùng kinh hoảng hầu hạ Kim Thái Hanh thay y phục.

Liên Cẩn giúp Kim Thái Hanh phủ thêm ngoại bào, cẩn thận dò hòi: "Bệ hạ, bây giờ chỉ mới canh ba thôi ạ. Có phải ngài có chỗ nào không khoẻ, có cần truyền thái y vào xem không ạ?"

Kim Thái Hanh ngồi trong thiền điện, mặt lạnh như băng nhìn đám cung nhân đang bận rộn vì hắn đột nhiên thức dậy, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Mãi đến khi chúng cung nhân đã ra mồ hôi lạnh ướt hết y phục, lúc sắp quỳ xuống đất xin chịu tội, Kim Thái Hanh mới chậm rãi lên tiếng,

"Không cần, chỉ đột nhiên không ngủ được thôi." Nâng chung trà lên, ngửi mùi thơm át nhàn nhạt quan thuộc, Kim Thái Hanh mới cảm thấy tâm tình trong lòng thả lòng hơn nhiều, "Liên Cẩn lưu lại, những người khác lui xuống hết đi." Dứt lời xong rồi giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, "Làm việc nhỏ tiếng chút, chớ quấy rầy Thục phi."

Lúc này chúng cung nhân mới như nhặt được đại xá mà nhẹ nhàng lui ra khỏi thiền điện, chỉ còn lại Liên Cẩn yên lặng đứng sau lưng Kim Thái Hanh.

"Liên Cẩn, bây giờ là giờ nào... tháng năm nào?"

"Bẩm bệ hạ, bây giờ đã là cuối giờ Tý. Ngày hôm nay chính là năm Dao Quang thứ 8, mồng 7 tháng 3 ạ." Liên Cẩn chưa bao giờ có bất kỳ nghi ngờ gì đối với những câu hỏi hay điều mà Kim Thái Hanh giao phó, lúc này Kim Thái Hanh hỏi, hắn cũng chỉ quan tâm để việc trả lời cho tốt.

"Năm Dao Quang thứ 8?" Kim Thái Hanh chăm chú nhìn cung điện lộng lẫy nhưng không kém phần thanh nhã trước mắt, tâm tư rối như tơ vò.

Năm Dao Quang thứ 8? Rõ ràng trước khi mở mắt, đã là cuối tháng 8 năm Dao Quang thứ 14. Mùa hè vừa hanh nóng vừa thê lương đó đã mang tới oán hận cùng phẫn nộ vẫn còn tắt nghẽn nơi tim Kim Thái Hanh, vì sao thời gian lại quay ngược về sáu năm trước – lúc mà bề ngoài vẫn còn sóng yên biển lặng.

Rốt cuộc hết thảy trước mắt là một hồi Trang Chu mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Chu?

(*Trang Chu mộng điệp: ý là thực và mộng trộn lẫn với nhau, không thể phân biệt cái gì là thực và cái gì là mộng)

Nhưng lúc này trong lòng bàn tay vẫn còn truyền tới cảm giác đau nhức, và cảnh vật trước mắt cũng rất rõ ràng, từng thứ một đều đang nhắc nhở Kim Thái Hanh đây chính là sự thật. Nhắm mắt lại, màu máu nơi núi rừng và Kim Loan điện lại đột ngột xuất hiện trước mắt mình.

Kim Thái Hanh đột nhiên nghĩ đến ý niệm mãnh liệt nhất trước lúc mình mất đi ý thức – nếu như còn có thể làm lại tất cả...

Thật có thể làm lại sao?

"Cạch" một tiếng, Kim Thái Hanh đặt chung trà lên lại mặt bàn, "Năm Dao Quang thứ 8, ngày 7 tháng 3 hả... Thật là một ngày tốt. Nào, nhớ kỹ ngày này, chờ mọi chuyện xong xuôi, trẫm nhất định quy định ngày hôm nay như ngày quốc khánh của cả nước!"

"Dạ." Đối với tình trạng nhiều lần khác thường của Kim Thái Hanh ngày hôm nay, Liên Cẩn vẫn nhắm mắt làm ngơ, yên lặng từ đầu đến cuối.

Kim Thái Hanh lại ngồi một lúc nhưng vẫn không thấy buồn ngủ. Cho dù lúc này không thể bình tĩnh lại cảm xúc, còn đang ngồi ở chỗ quen thuộc này trong cung, cũng làm cho hắn không cách nào ngủ yên được.

Kim Thái Hanh không tự chủ được mà nhớ đến người sát phạt quyết đoán giữa vũng máu kia, người trước khi chết vẫn nhìn mình kính phục, càng cảm thấy chỗ ngồi ở cung điện lộng lẫy trước mắt này thật không ở lại nổi nữa.

Kim Thái Hanh dứt khoát đứng dậy, đi thẳng ra ngoài điện. Chỉ mang theo một mình Liên Cẩn ra khỏi Hoa Nguyệt Điện.

Nhưng đến khi Kim Thái Hanh đứng ở bên ngoài đại điện không một bóng người, lại ngẩn cả người. Hắn nhớ rõ là vào năm Dao Quang thứ 11 cũng chính năm mình 27 tuổi, Điền Chính Quốc ra khỏi cung. Bây giờ cách năm Dao Quang thứ 11 còn ba năm, Điền Chính Quốc chắc chắn vẫn còn ở trong cung.

Nhưng lúc này Điền Chính Quốc đang ở cung nào, Kim Thái Hanh lại không quá nhớ rõ.

Hai vòng quanh đại điện không một bóng người, cuối cùng Kim Thái Hanh vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi Liên Cẩn sau lưng, "Điền Chính Quốc... Đức phi đang ở điện nào?"

May là Liên Cẩn ở bên Kim Thái Hanh đã sớm không còn hoảng sợ hay vui mừng, lúc này nghe hắn hỏi như vậy, cũng coi là ngớ người ra một chốc,

"Hồi... hồi bệ hạ, Đức quân hầu có lẽ đang ở Hoa Anh Điện.

Cũng may hiện tại Kim Thái Hanh cũng không có nhiều hậu phi có phẩm cấp, mà được chức vị phi tần cũng chỉ có năm vị, trong đó còn bao gồm một vị đã qua đời.

Tuy chức vị phi tần của Điền Chính Quốc cao, cũng là nam phi duy nhất của Kim Thái Hanh. Nhưng bởi vì bị Kim Thái Hanh khinh rẻ, nên ở trong cung Điền Chính Quốc hầu như không tồn tại. Nhưng dù sao chức vị phi tần như thế ở chỗ nào và tình huống căn bản thì dĩ nhiên Liên Cẩn sẽ biết.

Nhưng lúc này Liên Cẩn cũng thật sự không đoán ra được suy nghĩ của Kim Thái Hanh.

Triều đình Đại Uyên vốn thông dụng nam phong, tính ra thì qua các đời đế vương, tỷ lệ nam hậu cho đến nay cũng chiếm gần một nửa. Nhưng Kim Thái Hanh chưa từng biểu hiện ra là có hứng thú với phương diện này, hậu cung ngoại trừ Đức phi cũng không có nam tử nào khác. Mà Đức phi suy cho cùng cũng chỉ là vì muốn kiềm chế Điền gia mới gọi vào cung, việc này đã là một bí mật công khai.

Đức phi tiến cung cho đến nay chỉ được mời gặp mặt vào hôm thụ phong, đã nhiều năm như vậy, vì sao bệ hạ lại đột nhiên nhắc đến?"

"Hoa Anh Điện ư..." Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn về hướng tây bắc của cung điện.

Bây giờ từ đây đến Hoa Anh điện, gần như phải đi qua tổng cộng ba cung, quãng đường thật sự không được tính là ngắn. Mà bây giờ tình huống hiện tại của mình vẫn còn chưa hoàn toàn rõ ràng, tuỳ tiện đi vào, cũng sợ sẽ mang đến phiền phức cho đối phương.

Thở dài xong, Kim Thái Hanh chỉ đành xoay người lần nữa, "Bỏ đi, quay về Kiền Nguyên Cung thôi."

Liên Cẩn đáp vâng, bước nhanh đi theo sau Kim Thái Hanh rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro