Chương 15 : Xoài xanh quả thật rất ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc luống cuống tay chân lại khiến mình suýt ngã ra sau.

Bộp.

Một tiếng động thật khẽ, eo của cô bị giữ lấy.

Điền Chính Quốc vô thức đưa mắt nhìn lên. Người đàn ông cao hơn cô hẳn một cái đầu, mỗi lần đều khiến cô ngước nhìn lúc này cũng đang cúi đầu nhìn cô. Ánh mắt thâm trầm, thâm thúy như vực sâu muốn đem cô hút vào.

Cô bối rối, lại không thấu được ý nghĩa của ánh mắt kia, chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến mức muốn nổ tung.

Thầy ấy...

Nhưng trước khi cô kịp nghĩ sâu xa hơn, Thái Hanh đã buông tay ra.

Điền Chính Quốc liều mạng đứng vững mặc cho bước chân cô như đang dẫm trên bông. Bởi vì người đàn ông không chịu lùi lại khiến cho họ lúc này vẫn là dán vào nhau sát rạt. Khí thế hung hãn đè ép cô đến không bình tĩnh được.

Giữa không khí lúng túng có phần ám muội quá mức đó, cô nghe thầy ấy nói: "Cô bé, em còn xanh lắm."

Điền Chính Quốc đỏ mặt, sau đó liền xù lông, nói không kịp suy nghĩ: "Không phải soài xanh ăn cũng rất ngon sao!?"

Thái Hanh sững sốt.

Điền Chính Quốc nói xong cũng muốn đập chết mình. Cô xấu hổ cúi đầu muốn tìm cái lỗ để trốn, kết quả lại đập đầu vào ngực người đàn ông khiến cô càng thêm lúng túng.

Ngay lúc đó trên đầu chợt vang lên tiếng cười trầm thấp của thầy, cô chỉ biết mình thẹn quá hóa giận quên mất cả xấu khổ ngước mắt lên trừng thầy ấy.

Thầy ấy không để ý, còn lùi về sau một bước thấp giọng che trán cười, sống lưng theo tiếng cười của thầy khẽ khòm xuống một cách tự nhiên, tất cả đều tản mát ra cảm xúc vui vẻ khiến cô ngẩn ngơ.

Người đàn ông kia lúc này lại càng hấp dẫn ánh mắt của Điền Chính Quốc.

Thì ra cô luôn cảm thấy dáng vẻ trước đây của thầy, trong chuẩn mực lại phảng phất cái sự tản mạn, suồng sã không theo quy tắc. So với dáng vẻ của một người giáo viên, thầy càng giống một vị tổng tài lạnh lùng ngạo mạn. Vì phải làm giáo viên, cho nên thầy ấy mới giấu con người thật đi, nhưng lại che không hết. Chính cái sự che che giấu giấu đó khiến cô mê đắm.

Khoảnh khắc này cô cảm thấy mình như đã nhìn thấy được một Thái Hanh thật sự. Không phải Thái Hanh trước mặt mẹ của cô, đây mới là thầy ấy.

Cứ cho là cô ngộ nhận đi, cô chính là yêu người đàn ông trước mặt này đến mất hết lý trí.

Thái Hanh không biết cô học trò nhỏ trước mặt mình đang bổ não gì, hắn cũng không có cười lâu mà rất nhanh đã thẳng lưng lại, lời nói lại khiến cô giật mình: "Sắp đến giờ vào lớp rồi."

"A!"

Điền Chính Quốc theo bản năng kinh hô lên, sau đó phản xạ có điều kiện quay lưng chạy đi.

Thái Hanh đứng tại chỗ còn chưa kịp cười đã thấy cô bất thình lình quay lại, nhanh như chớp nắm lấy bàn tay với ngón ngón thon dài của hắn cúi đầu hôn lên ngón tay.

Hắn sững sốt.

Điền Chính Quốc lại đã chạy mất.

Lần này cô chạy thật, vèo một cái liền biến mất sau góc khuất của hành lang.

Chừng ba giây sau tiếng chuông báo tiết học bắt đầu vang lên, đánh cho Thái Hanh bừng tĩnh.

Hắn vô thức nhìn bàn tay của mình, nơi ngón tay bị cô học trò kia hôn vẫn còn cảm thấy nong nóng, râm ran, kéo dài đến tận trong lòng hắn.

"Chết tiệt thật."

Thái Hanh thấp giọng mắng một tiếng không rõ vì sao. Sau đó trước khi bản thân kịp phản ứng đã nâng bàn tay kia, dán bờ môi mỏng của mình lên vị trí trước đó đã từng được hôn qua, lẩm bẩm: "Soài xanh quả thật là rất ngon."

...

"Thầy, hôm nay lớp công nghệ dạy làm bánh kem..."

"Thầy, siêu thị dưới cổng trường hôm nay mới ra loại nước trái cây mới..."

"Thầy..."

Lần thứ N, Điền Chính Quốc bị bắt lại.

Bị ép dán sát trên cột đá, một tay vô thức vịn vào mặt đá trơn bóng hơi lạnh của nó, tay còn lại còn đang cầm một bịch bánh quy nhỏ đang bị kẹp giữa cô và lòng ngực của người kia, cô vô thức nuốt nước miếng căng thẳng nhìn người đàn ông đang dùng ánh mắt khó lường nhìn cô, nhất thời không nói ra lời.

Thái Hanh lại giống như không biết, cúi đầu, mũi gần như dán lên mũi cô, hơi thở nồng đậm mùi vị nam tính khiến cô ngộp thở khó lường: "Em xem tôi là nữ sinh các em à."

"Không..."

Điền Chính Quốc vô thức phản bác, nửa chừng lại bị cái chạm mũi của người đàn ông cắt đứt, cô chỉ biết trơ mắt nhìn, tim đập như nổi trống.

"Còn phản bác."

Thái Hanh vừa nói vừa đưa tay kéo bịch bánh nhỏ cô đang cầm, trêu chọc: "Mỗi ngày một món đồ nhỏ, tôi còn tưởng mình là thiếu nữ mới lớn."

Điền Chính Quốc nuốt nước miếng, bối rối toàn tập.

Cô cũng là lần đầu theo đuổi người khác. Cô cô...

Thái Hanh nhìn cô lúng túng đến suýt khóc, đáy lòng cười ác liệt, ngoài mặt lại đoan chính nói chuyện lưu manh: "Không biết làm sao theo đuổi đàn ông?"

Điền Chính Quốc như bị thao túng, vô thức gật đầu.

Người đàn ông kia liền cười, thấp giọng ở bên tai cô nói lời ám muội: "Muốn theo đuổi đàn ông là phải dùng..."

Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay thon dài đã từng bị cô hôn kia chạm vào ngực áo của cô, ám muội ám chỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro