Hồi 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung được xuất viện trở về nhà, buổi tối ở nhà họ Kim bỗng trở nên im ắng, không ai không sợ cậu chủ lại cùng mợ chủ khi nào sẽ lại cãi nhau, rồi họ lại bị vạ lây.

Nhưng hôm nay, trong phòng ngủ của Taehyung và Jungkook, mẹ Kim nhìn con trai nói:

"Jungkook có thai, giường ngủ phải thoải mái một chút, nên nó nhất định ngủ ở trên giường rồi. Còn mày, muốn lăn đi đâu thì lăn nhưng không được giành với thằng bé, nếu không..."

"Con biết rồi, mẹ không cần đe dọa."

"Hứ!"

"Rầm"

Mẹ Kim nguýt con trai một cái rồi đi mất, Taehyung thấy vậy liền đưa chân muốn bò lên giường.

"Này...mẹ nói tôi được ngủ trên giường?"

"Tôi có đuổi cậu đi à?"

"Không có, nhưng mà..." Jungkook nhìn nhìn anh, Taehyung nhíu mi tâm, có chút không vui.

"Tôi vừa mới tiểu phẫu, chẳng lẽ cậu thấy tôi có thể xuống đất hoặc nằm trên sofa ngủ sao? Cái giường lớn như vậy, cậu nằm hết sao?"

Jungkook thấy cũng đúng, nhưng mà chuyện này cũng rất kỳ quái. Từ khi kết hôn đến giờ có khi nào anh ngủ chung giường với cậu đâu?

Taehyung cũng không để ý đến vẻ mặt của cậu, hống hách nằm ra giữa giường, tay chân đặt lung tung, chỉ chừa cho Jungkook một chỗ nhỏ xíu.

Cậu cũng không biết làm sao, cố gắng chen chút nằm lên giường. Dù sao hẳn rằng anh cũng không làm gì cậu.

Ai ngờ nằm một chút, Taehyung lại dịch người nằm nghiên quay về phía cậu, Jungkook giật thót cũng nằm nghiên đưa lưng về phía anh nhưng mà dường như vẫn có cảm giác ánh mắt của anh xăm xăm nhìn về phía mình, lưng cậu rịn cả mồ hôi.

Thấy Jungkook run cầm cập, Taehyung bất giác nhếch môi, lại đưa tay như vô tình lướt qua lưng của cậu.

"Anh...anh làm gì vậy?" Jungkook hốt hoảng bật dậy, nhưng thấy Taehyung vẫn nằm yên nhắm nghiền mắt thì có chút xấu hổ.

"Cậu la cái gì? Nửa đêm không ngủ thì cho người khác ngủ, nghĩ tôi có hứng thú làm gì cậu chắc?"

Taehyung không mở mắt nhưng giọng nói rất cao ngạo, chểnh mảng. Jungkook có chút tức giận, nằm xuống tiếp.

Lần này thì không cậu chỉ nằm một lúc đã ngủ mất, dẫu sau cũng đã khuya.

Theo thói quen, Jungkook nửa đêm tìm kiếm chăn gối, nơi ấm áp dựa vào. Mà đêm nay, cái gối cậu dựa vào ấm hơn hẳn những đêm trước.

_______

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Taehyung đã không thấy đâu, còn cậu thì vẫn nằm trên ổ chăn bùi nhùi ở giữa giường.

Sao kỳ vậy? Rõ ràng cô bị Kim Taehyung ém nằm ở mép giường mà?

Nhưng Jungkook còn chưa kịp suy nghỉ quá nhiều, điện thoại đã vang lên.

"Jimin, anh về nước rồi sao?"

[Đúng vậy, Jungkook, có thể gặp em một lát không?]

"Em..."

[Sao vậy? Chẳng lẽ ngay cả làm bạn em cũng không cho anh cơ hội sao?]

"Không phải, không phải...vậy anh đặt chỗ đi, em sẽ đến."

Cúp máy, Jungkook có chút hối hận, Taehyung sẽ không thích nếu mấy ngày này cậu tự tiện ra ngoài. Nhưng mà đã lỡ hứa rồi thì biết làm sao?

Xuống nhà ăn sáng.

"Này, chút nữa tôi muốn ra ngoài mua chút đồ." Jungkook dè dặt nói.

"Đồ gì?" Taehyung ăn cháo, nghe vậy thì hỏi.

"Thì...là chút đồ của cá nhân."

"Đồ của cá nhân? Chẳng phải chỉ cần dặn người làm mua là được rồi sao?"

Lúc này mẹ Kim ngồi một bên đá vào chân con trai, ra hiệu cho anh im miệng, rồi nói với Jungkook: "Được rồi, con cứ đi đi, mẹ sẽ dặn bác tài chở con đi."

"Vâng ạ, con cảm ơn mẹ. Vậy bây giờ con đi chuẩn bị luôn nhé!"

"Được, được..."

Jungkook đứng dậy đi lên lầu, khi thấy khuất bóng của cậu mẹ Kim liền gợi ý cho con trai: "Mày ngốc quá con ạ, sinh nhật mày đến rồi. Jungkook ra ngoài mua đồ mà còn giấu giếm như vậy chắc chắn là muốn mua quà, mày hỏi thế thằng bé ngại sao dám nói thẳng!"

Lúc này Taehyung cũng hơi đơ người, sau đó nhìn bát cháo, không nói gì mà dồn sức ăn thật nhanh.

________

Jungkook đến trung tâm thương mại, sau đó kêu bái tài cứ lái xe đi dạo, nói là vì cậu mua đồ có thể rất lâu. Bác tài gật gật đầu liền lái xe đi, lúc này Jungkook mới đi vào quán cà phê ở tầng một mà Jimin đã hẹn.

Taehyung ở nhà, sau khi nghe mẹ mình nói như vậy thì có chút ngứa ngáy tay chân.

Cuối cùng vẫn quyết định chạy đi theo xem Jungkook lựa cho mình cái gì. Vì tránh xấu hổ nên anh không nói với ai cả, chỉ lén tự lái xe rời đi.

Gọi cho tài xế chở Jungkook, biết được cậu đang ở trung tâm thương mại, xem ra lời mẹ anh nói quả nhiên là đúng.

Nhưng khi hắn định đi vào tìm cô thì hình ảnh đôi nam ngồi gần cửa sổ trong suốt khiến anh phải chấn động.

Jimin nắm tay Jungkook, cậu mỉm cười dịu dàng không chút bài xích hay phản kháng.

Hai bàn tay của Taehyung vô thức xiết lại, cả khuôn mặt căng cứng, cơn đau từ vết thương ở bụng lại âm ỉ lan ra, anh đứng đấy rất lâu mới quay người rời đi.

"Jimin, xin lỗi...nhưng phần tình cảm của anh em không thể đáp lại."

"Em là vì mẹ em mới ở bên cạnh Kim Taehyung, em không hạnh phúc."

"Không, ở bên cạnh Trác Thành Quân không hoàn toàn chỉ vì mẹ của em..." Mà còn có bảo bảo chưa ra đời và cả phần tình cảm của riêng mình cậu.

Jimin nhìn cậu, cuối cùng thở dài. "Ra là vậy, anh hiểu là vì cái gì rồi. Có lẽ...anh mãi mãi chỉ có thể làm anh trai của em thôi, trở thành người thân, ở bên cạnh em, quan tâm cho em."

"Jimin, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã hiểu cho em."

Lúc trở lại nhà họ Kim, Jungkook liền dời bước lên phòng ngủ. Mở cửa ra đã thấy Taehyung ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn về phía cậu.

"Hôm nay mua được cái gì?"

Bị anh hỏi, cậu mới giật mình nhận ra bản thân đi về vội vã nên thực tế không có mua cái gì hết.

"Tôi...tôi vốn định mua một vài bộ đồ, nhưng mà...lựa đi lựa lại không thấy cái nào thích hợp nên không có mua cái gì cả?"

"Vậy sao? Nhưng lựa lâu như vậy, chí ít cũng sẽ thấy ưng ít một chút ít chứ, vì dù sao cậu cũng đã thấy quần áo hiện tại cũ rồi, muốn thay cái mới, mà cái mới cho dù chưa thật sự vừa ý thì cũng tốt hơn hẳn cái cũ, phải không?"

"Kim Taehyung, anh nói cái gì vậy? Tôi không hiểu."

"Không hiểu hay cố tình không hiểu? Jeon Jungkook, chẳng phải cậu rất thông minh sao? Sợ tôi một ngày nào đó rồi sẽ đá cậu nên nhanh chân đi tìm một tấm áo mới, sớm trao thân gửi phận cho chắc chắn!"

Jungkook trừng mắt nhìn Taehyung, anh không hề tránh né nhìn xoáy vào mắt cậu, như cảnh báo anh đã biết hết mọi chuyện.

"Anh đã thấy rồi?"

"Phải, tôi đã thấy! Đã thấy cậu lẳng lơ thế nào, mang bộ dạng này đi tìm tình nhân!"

"Không phải! Jimin chỉ là bạn của tôi, chúng tôi lâu ngày chưa gặp nên mới hẹn uống nước thôi!"

"Uống nước? Cậu nghĩ tôi bị mù hay quá ngu ngốc sẽ đi tin hạng người như cậu. Cậu có thể cho một người bạn thông thường nắm tay sao? Hay thật chất sớm đã quen thuộc với hắn, sớm nắng chiều mưa quấn quýt trên giường, hắn không để ý cậu mang thai con người khác hay bởi vì cái thai này mới thật sự là của chính hắn?!"

Jungkook không ngờ  Taehyung sẽ không có lý lẽ như vậy, " Kim Taehyung, tôi lập lại lần nữa..."

"Không cần đâu...hạn người như cậu có nói thì cũng không xứng đáng để tôi tin. Cậu có tình nhân cũng tốt, mau gom đủ tiền rồi cút nhanh khỏi đây, số tiền đó tôi coi như là bố thí cho các người. Chỉ cần cho tôi tự do là được!"

"Rầm!"

Taehyung lãnh cảm đi ra ngoài.

Jungkook nghe những lời cuối cùng đó của anh, cả người liền sụp xuống...

Cuộc hôn nhân này, hóa ra chỉ có mình cậu cố gắng duy trì... Kim Taehyung cho đến bây giờ vẫn xem cậu rẻ rúng như vậy...

_____hết hồi 5_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bí#nguoc