Hồi 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau cơn đau từ cánh tay đánh thức anh từ trong giấc ngủ, Jungkook vẫn giữ nguyên tư thế gác đầu lên cánh tay của ann, mặt cậu dán vào trước ngực anh không dịch chuyển.

Cơ hồ nước mắt của cậu làm cứng luôn một mảng áo trước ngực anh.

Anh khẽ nhích người, kéo cậu ra rồi nhè nhẹ đi xuống giường vào nhà vệ sinh, nhưng lúc trở ra Jungkook vẫn còn nằm đó không nhúc nhích. Nhìn đồng hồ đã hơn 7 giờ 30.

"Jeon Jungkook, dậy đi. Ăn sáng thôi."

Anh lay lay cánh tay của cậu, cậu vẫn mê man ngủ, có lẽ do quá mệt mỏi. Anh có chút xót xót nhìn dáng vẻ tiều tụy này của cậu, anh leo lên giường, hơi khom người gọi khẽ: "Jeon Jungkook, dậy đi...rửa mặt, ăn sáng này."

Cậu mơ màng mở mắt, có chút thẫn thờ, vô định, khàn khàn giọng gọi.

"Kim Taehyung..."

"Gọi cái gì, mau xuống giường đi." Anh lảng tránh ánh mắt của cậu, lại leo xuống giường đi vòng qua, tay phải ôm cậu đứng dậy lôi vào nhà vệ sinh.

Anh lấy bàn chãi bôi kem vào, đưa cho cậu nhưng cậu cứ ngơ ngẩn, anh nhíu mày nhưng không nổi cáu, kéo tay cậu đến trước vòi nước đánh răng cho cậu. Cậu giống như một cỗ máy, tùy ý để anh dẫn dắt không chút phản kháng, dường như cậu đang nghĩ về chuyện gì đó mà mãi mãi cũng không tỉnh dậy khỏi cơn mộng.

Anh lấy khăn lau mặt cho cậu xong thì dắt tay cậu ra ngoài, đặt cậu ngồi xuống giường rồi vụn về cầm lượt chải tóc.

"Đau..." Cuối cùng thì cậu cũng vô thức kêu đau, nức nở nhìn anh.

Anh nhìn cây lược trong tay mình đã chải cho tóc của cậu trở nên rối tung thì hơi lúng túng ho khan, mà cũng may ý thức Jungkook không rõ ràng nên anh cũng đỡ ngại.

Vụng về chải xong, anh mới dắt tay cậu xuống dưới lầu.

Trong nhà một mảnh yên ắng, người hầu đến thở cũng không dám thở mạnh, cảnh tượng khủng bố tối hôm qua của thiếu gia và thiếu phu nhân, rồi cả việc thiếu phu nhân sảy thai khiến lão gia và phu nhân rất không vui nữa.

Ba mẹ Kim đang ăn sáng thấy con trai dẫn con dâu xuống thì nguýt con trai một cái, kéo tay con dâu ngồi xuống.

"Jungkook, ăn sáng đi con, bây giờ cơ thể con không được khỏe phải biết tịnh dưỡng." Ba Kim nói, còn mẹ Kim thì nhanh tay múc cho cậu một chén cháo.

Anh ngồi bên cạnh bị lơ như không khí, anh cũng tự mình múc một bát cháo.

"Hừ, hại chết con của mình rồi còn ngồi đó ăn nổi sao?" Mẹ Kim liếc xéo nói.

Ba Kim cũng nhìn anh, cho anh một ánh mắt không ưa nổi.

Anh cười khổ, anh nhận ra ba mẹ anh thật sự muốn có đứa cháu này, còn anh lại vô tâm xem nhẹ kỳ vọng của họ.

Lúc này có chua xót, có hối hận, có thống khổ nhưng cũng đã muộn màng.

"Jungkook, con sao vậy? Sao lại không ăn?"

Cậu không trả lời, hoặc không nghe thấy, chỉ ngồi ở đó.

Ba mẹ Kim nhìn nhau lắc đầu, có lẽ cú sốc này đối với cậu khó mà chấp nhận được, cùng một lúc mẹ ruột qua đời, đứa bé mà mình mang trong người cũng mất.

Anh thấy vậy, cũng không nói gì, chỉ đưa tay kéo ghế của cậu lại gần mình, xoay mặt cậu đối diện mình: " Jeon Jungkook, há miệng!"

"Kim Taehyung..."

"Ừ."

"Kim Taehyung, bảo bảo mất rồi..."

"Biết rồi, lo mà ăn đi." Anh lạnh nhạt nói, cậu bỗng bật khóc: "Bảo bảo mất rồi, tôi ăn làm gì nữa...bên kia bảo bảo một mình, chắc là đói lắm, tội nghiệp..."

"Jeon Jungkook, nín ngay. Cậu biết bảo bảo sẽ như vậy tại sao còn nỡ làm vậy, bây giờ cậu khóc thì bảo bảo có còn không?"

"Taehyung, nhỏ tiếng thôi, thằng bé đang buồn." Mẹ Kim đau lòng nhắc nhở. Nhưng anh không quan tâm, lấy khăn giấy cường ngạnh lau nước mắt của cậu: "Cậu có giỏi thì đừng khóc, cố gắng mà trả nợ lại cho con của tôi kìa!"

"..." Cậu nhìn anh, nước mắt vẫn lăn dài, anh múc cháo lên thổi thổi, bóp cằm của cậu đút vào: "Nuốt vào!"

Jungkook mếu máo khóc, vừa ăn vừa khóc, nhưng không có kháng cự anh đút cho mình, cậu chỉ khóc. Còn anh một bên mặt lạnh thổi cháo, anh ăn một muỗng thì không quên đút cho cậu một muỗng.

Ba mẹ Kim nhìn hai vợ chồng con trai mình ngồi ăn cháo, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Suy cho cùng quyết định của hai người già này quả nhiên là đúng đắn.

Đến trưa, anh thấy cậu đã ngủ say thì mới thay đồ, gọi tài xế chở đến công ty.

Thấy anh đã đi, ba Kim liền gọi mẹ Kim, mẹ Kim liền nhanh chóng đi phòng của anh, mở cửa đi vào.

___________

"Taehyung, hôm qua anh làm sao vậy?" Eunji gọi cho anh, buồn buồn hỏi.

[Không có gì đâu, chỉ là sự cố thôi.]

"Vậy sao? Nhưng mà có vẻ anh rất gắp, chuyện đó nghiêm trọng lắm sao? Là liên quan đến Jeon Jungkook hả?"

[Eunji, bây giờ tôi phải đi họp rồi, có gì nói sao đi. Tạm biệt.]

"Taehyung nhưng mà..."

Eunji chưa kịp nói hết anh đã cúp máy, cô ta nhìn điện thoại rồi giậm chân bình bịch: "Jeon Jungkook, tất cả đều tại cậu. Cậu đúng là tai họa mà, nếu không phải tại cậu thì Taehyung đối với tôi có sớm nắng chiều mưa thế không?"

Eunji đẩy tất cả văn kiện trên bàn xuống đất, ngón tay xiết chặt điện thoại đến trắng bệch: "Từ lúc cậu làm thư ký cho Taehyung thì anh ấy ngày càng giữ khoảng cách với tôi, thật ra cậu đã dùng thủ đoạn đê hèn gì sau lưng tôi chứ?"

Eunji vừa hoang mang vừa tức giận, vốn tưởng anh cuối cùng cũng chán ghét Jungkook và đối tốt với cậu ta hơn thì bây giờ chỉ trong một đêm mọi việc lại quay về quỹ đạo.

Không được! Cô ta không thể để mọi chuyện như vậy.

"Jeon Jungkook, tôi không tin cậu có thể đấu lại tôi. Taehyung yêu chính là tôi, đối với cậu anh ấy chỉ có áy náy mà thôi!"

Eunji lại nhìn vào tin tức của thám tử tư gửi cho mình.

Đứa trẻ đã mất, nhất định vị trí Kim thiếu phu nhân của Jungkook cũng sắp không giữ nổi nữa rồi. Cô ta nhất định phải tranh thủ cơ hội này giành lấy Taehyung!

________

"Taehyung à, chị họ của con mới từ Mỹ trở về. Nên mời ba mẹ, đến nhà bác chơi vài hôm, cũng không thể dẫn Jungkook đi trong tình trạng này..." Mẹ Kim nhìn con trai thông báo.

"Ba mẹ đi đi, cậu ấy ở nhà với con là được rồi." Anh đang cho cậu ăn cơm, không nhanh không chậm nói.

"Liệu thân mà đối tốt với thằng bé, tao kêu hầu gái trông chừng, mày mà ăn hiếp Jungkook thì chết với tao!" Ba Kim cầm đũa chỉ chỉ vào con trai, đe dọa.

Lần này thì anh không nói gì, cả nhà này chỉ có anh mới có thể ép cậu ăn cơm. Dắt cậu theo nhất định sẽ chết đói.

Bác sĩ cũng đã kiểm tra qua, tinh thần của cậu quả là có chút vấn đề nhưng không nghiêm trọng, cần một thời gian để thích ứng với thực tế.

Tâm bệnh thì phải dùng tâm dược, nếu không thì chỉ có thể dùng thời gian để nguôi ngoai.

"Jeon Jungkook, đi ngủ đừng đứng đó nữa."

Anh cầm một ly sữa vào phòng thấy cậu đang đứng nhìn ra cửa sổ, cũng may, anh đã khóa lại.

"Kim Taehyung..."

"Ừ."

"Kim Taehyung, nếu không phải tại anh nói không cần bảo bảo, tại anh nói anh cần Park Eunji hơn thì tôi nhất định không bỏ bảo bảo đâu..."

Động tác đặt ly sữa xuống bàn của anh cứng đờ lại, ngước nhìn cậu, nhưng cậu vẫn đang nhìn ra cửa.

"Jeon Jungkook, cậu nhận ra thực tại rồi à?"

"Kim Taehyung, đều tại anh! Đều tại anh! Nếu không phải do anh đối xử lạnh lùng với tôi, nếu không phải do anh nghi ngờ, không tin tôi, nói tôi ngoại tình thì tôi đã không buồn như vậy! Nếu không phải do anh không tin tưởng tôi, mẹ tôi bị bệnh cần tiền anh cũng không hay biết thì đâu đến nông nổi này!"

"Jeon Jungkook?" Anh nhanh chân đi về phía cậu, kéo cậu đối diện với mình. Nhưng ánh mắt cậu vốn không có tiêu cự, cũng không có giận dữ, lời cậu nói hoàn toàn là giống như độc thoại.

"Nhưng mà Kim Taehyung, bảo bảo vô tội...tôi thế nhưng lại vì anh mà giết chết bảo bảo rồi. Tôi còn đáng giận, tàn nhẫn hơn anh nữa....hư hư hư...tôi đã làm gì thế này, tôi không muốn đâu, tôi sợ quá, tôi sợ quá...đó không những là một mạng người mà còn là con của chúng ta nữa đó...phải làm sao đây... Kim Taehyung...hư hư hư..."

"Jeon Jungkook, đừng khóc, đừng khóc ...tôi biết rồi, đừng nói nữa." Anh ôm cậu vào lòng,  trấn an. "Không sao đâu, không sao đâu, bảo bảo không giận em đâu, có trách cũng là trách tôi mà, là tôi không tốt mới khiến em trở thành như vậy, mới khiến chúng ta mất đi bảo bảo."

"Kim Taehyung, đều tại anh! Đều tại anh! Tôi ghét anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh!"

"Biết rồi, em đừng khóc nữa." Anh mặc cho cậu gào mắng, trách cứ mình anh vẫn ôm lấy cậu. Ngôn ngữ của cậu tuy mất kiểm soát nhưng anh biết những lời này của cậu đều là thật, xuất phát từ tận tâm can.

Lòng anh, thoảng qua đau đớn, một chút ẩn nhẫn hóa nên vô tận.

Jungkook hận anh, anh biết là đương nhiên, anh không tức giận nhưng lại đau lòng.

____hết hồi 8____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bí#nguoc