17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Hanh hài lòng nhìn camera trong phòng qua điện thoại. Cứ nghĩ sẽ phải nhờ một người lễ tân hay một người phục vụ phòng lên trông Bánh Bao nên tối qua anh đã chạy ra ngoài mua một chiếc camera có kèm theo chức năng ghi âm. Thật tốt khi Chính Quốc đồng ý nhận lời trông Bánh Bao giúp mình, nhưng khi nghĩ tới hình ảnh cậu cười nói vui vẻ với người con trai khác, sắc mặt anh lại trở nên u ám.

Bánh Bao thích thú chạy quanh Chính Quốc, bé con cười khúc khích mỗi lần cậu đưa tay ra túm trượt mình. Nhờ có Chính Quốc mà Giai Thụy với Tử Hạo cũng thân hơn với Bánh Bao. Giai Thụy nói từ lúc Bánh Bao biết nhận thức thì cậu ấy đã không thể động tới đứa nhỏ này được, thậm chí có cạy miệng cũng không được bao nhiêu chữ. Giai Thụy hỏi Chính Quốc có bí quyết gì lại thu phục, thuần hóa được tiểu tô tông nhà họ Kim như vậy?

Đang huyên thuyên than phiền Giai Thụy giật mình khi bị một bàn tay mũm mĩm đánh tét một cái vào đùi, cậu ấy đứng dậy đuổi theo thân ảnh nhỏ bé lon ton chạy xiêu vẹo khắp hành lang khiến Bánh Bao la hét inh ỏi lên.

Chơi mệt rồi Bánh Bao lại tự giác chạy về với Chính Quốc, hai cái chân ngắn cũn cứ đung đưa không yên ngồi trên đùi của cậu. Tử Hạo bắt lấy cẳng chân của bé con gãi nhè nhẹ khiến bé con bị nhột mà hét ầm ĩ lên, Bánh Bao lừ mắt nhìn Tử Hạo, nhoài người ra đánh vào tay của cậu ta một cái rồi lại trốn trong lồng ngực của Chính Quốc.

Giờ Chính Quốc mới biết Bánh Bao cũng khá là nghịch, chỉ là cậu bé sẽ chọn người để cùng chơi với mình mà thôi. Giống như lúc này so với Giai Thụy thì Bánh Bao thích đùa với Tử Hạo hơn, cậu bé hết đánh người rồi lại lấy bánh nhét đầy miệng Tử Hạo sau đó ngồi vỗ tay cười khanh khách.

Buổi trưa Chính Quốc đưa Bánh Bao ra ngoài ăn, theo sau còn có Giai Thụy và Tử Hạo. Ăn xong Giai Thụy nói cần phải đến thư viện nên chỉ còn Chính Quốc và Tử Hạo đưa Bánh Bao về khách sạn.

Vì Bánh Bao sắp ngủ trưa nên Chính Quốc muốn để cho bé con đi bộ một xíu cho tiêu hóa, ai ngờ Tử Hạo lại đùa giỡn với cậu bé, chạy đuổi nhau về tới cửa khách sạn luôn. Khi bị Tử Hạo bắt được Bánh Bao giận dỗi chạy ngược về phía Chính Quốc, cánh tay ngắn cũn dang ra ý muốn cậu bế lên, Bánh Bao lè lưỡi làm mặt quỷ với Tử Hạo sau đó lại bị cậu ta thọc lét tới hét lên mới thôi.

Toàn bộ hình ảnh vui vẻ đó đều bị Thái Hanh thu hết vào tầm mắt, bàn tay siết chặt vào vô lăng khiến nó trắng bệch. Anh nghĩ người đã sinh con cho mình thực sự không đơn giản, còn biết cách câu dẫn đàn ông nữa cơ mà. Suy nghĩ này khiến Thái Hanh như muốn nổi điên, anh cho rằng Chính Quốc không hề trong sáng như vẻ bề ngoài của cậu.

Thái Hanh nói Tử Nghĩa xuống xe còn bản thân lại tìm đến một quán bar đặt phòng uống rượu. Anh suy nghĩ rất nhiều về chuyện của Chính Quốc, anh chưa từng vì một người mới gặp mà thay đổi cảm xúc nhiều đến như này.

Thái Hanh bật cười, nói Chính Quốc là cái thá gì chứ? Từ trước tới giờ anh lên giường với biết bao nhiêu người, ai ai cũng là người đẹp là người mẫu nổi tiếng, chỉ cần Thái Hanh muốn thì chắc chắn bọn họ đều rạp xuống chân của anh, chẳng có cái lí do gì chỉ vì một người lẳng lơ như Chính Quốc mà anh phải trở nên tức giận tới mức này.

"Phải rồi, biết đâu cậu ấy cũng từng sinh con cho nhiều người khác nữa"

Thái Hanh nói xong lại tự cười một mình. Quăng chai rượu sang một bên, anh ngả người nằm xuống ghế rồi ngủ mất.

Đến giờ tan làm cũng không thấy Thái Hanh về Chính Quốc đành mang theo Bánh Bao đi đón Tiểu Ngọc. Vừa nhìn thấy cậu bé Tiểu Ngọc vui mừng chạy tới ôm bé con vào người. Tiểu Ngọc ngước mặt lên nhìn Chính Quốc, cô bé vui mừng cười híp hết cả mắt.

"Baba mang em về cho con rồi đấy à?"

Chính Quốc xoa đầu Tiểu Ngọc, khẽ hỏi, "Được gặp em con vui tới vậy sao?"

Tiểu Ngọc vừa vuốt má Bánh Bao vừa gật đầu. Chính Quốc hỏi Bánh Bao có muốn đi học với Tiểu Ngọc hay không? Cậu bé mím môi nhìn Chính Quốc không trả lời. Biết là Bánh Bao đang do dự, phần lớn là cậu bé không muốn, Chính Quốc nhẹ nhàng dỗ dành

"Bánh Bao ngoan, ở lớp có rất nhiều bạn với cả đồ chơi, còn có cả chị Tiểu Ngọc nữa nên con đừng sợ. Chiều ta sẽ đến đón con về, được không?"

Bánh Bao suy nghĩ một hồi, cậu bé khẽ gật đầu. Thế nhưng khuôn mặt nhỏ bé lại chả có chút vui vẻ nào cả. Chính Quốc nắm tay Tiểu Ngọc, nói cô bé hãy dỗ dành Bánh Bao giúp mình.

Tiểu Ngọc nắm tay Bánh Bao đưa vào bên trong nhà trẻ, dẫn tới khu vực vui chơi rồi cả hai vui đùa trong đó. Chính Quốc gặp người quản lý của nhà trẻ, cậu đăng ký cho Bánh Bao học thử trước một tuần. Chính Quốc còn dặn với người giữ trẻ giúp mình để ý đến hai đứa bé này nhiều hơn một chút, kèm theo đó là một phong bì bồi dưỡng cho người chịu trách nhiệm trông nom.

Chính Quốc để hai bạn nhỏ chơi tới lúc nhà trẻ đóng cửa. Trên đường trở về cậu hỏi Bánh Bao đi học có vui không? Cậu bé cười toe toét rồi gật đầu, không những thế còn nói ngày mai sẽ lại tiếp tục đi học.

Mở cửa vào nhà Tiểu Ngọc chạy tới ôm chầm lấy Mẫn Hoa, thấy hai người lớn lạ mặt Bánh Bao theo phản xạ núp phía sau Chính Quốc, hai bàn tay nhỏ xíu bám chặt lấy ống quần của cậu. Tiểu Ngọc cười khúc khích khoe với Mẫn Hoa

"Bà ngoại ơi, hôm nay baba đưa em về cho con rồi đấy"

"Vậy sao? Để bà xem em của Tiểu Ngọc có giống con không nào?"

Mẫn Hoa yêu chiều véo nhẹ một bên má phúng phính của Tiểu Ngọc, bà quay sang nhìn đứa nhỏ đang trốn phía sau Chính Quốc.

"Bánh Bao ngoan nào, vào đây chào hai bà đi con"

Chính Quốc gỡ bàn tay nhỏ xíu ra, dỗ dành Bánh Bao đứng lên phía trước. Nhìn thấy Bánh Bao hai mắt Mẫn Hoa mở lớn, cơ thể bà khẽ run rẩy, khuôn mặt biến sắc đi vài phần. Chính Quốc thấy biểu hiện của mẹ mình như vậy liền bế Bánh Bao lên rồi đi tới cạnh bà hỏi han

"Mẹ cảm thấy không khỏe sao?"

Mẹ Điền lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi hỏi, "Quốc Quốc, đứa nhỏ này...ở đâu vậy?"

Chính Quốc mang toàn bộ mọi chuyện kể cho mẹ Điền nghe, nói vì ba của đứa bé bận công việc nên sẽ để đứa bé ở đây một giời gian. Mặc dù không biết Thái Hanh có đồng ý hay không nhưng trước mắt Chính Quốc cứ tạm thời cho là như vậy.

Mẫn Hoa cầm lấy bàn tay của Bánh Bao nhưng cậu bé lại khẽ rụt lại rồi giấu hai bàn tay ra sau lưng, khuôn mặt nhỏ cứ úp trong lồng ngực Chính Quốc.

Từ lúc nhìn thấy Bánh Bao, Mẫn Hoa như được nhìn thấy Chính Quốc hồi nhỏ. Cậu bé giống Tiểu Chính Quốc như hai giọt nước vậy, kể cả chứng sợ người lạ và cách hành xử cũng không khác gì nhau. Mẫn Hoa nghĩ trong đầu liệu có phải hay không đây chính là đứa bé do Chính Quốc sinh ra, nhưng trên đời này làm gì có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.

"Ôi trời, Tiểu Quốc thu nhỏ đây sao?"

Uông Khiết An từ trong phòng bước ra, thấy khuôn mặt nhỏ bé trong lồng ngực Chính Quốc đang chằm chằm nhìn mình liền cảm thấy ngạc nhiên. Khiết An vươn tay muốn chạm lên mặt cậu bé, Bánh Bao ngay lập tức quay đi một lần nữa rúc mặt vào lồng ngực của Chính Quốc.

Khiết An quay sang nhìn Mẫn Hoa, thấy bà lắc đầu thì Khiết An cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong suy nghĩ lại có thêm bao nhiêu là câu hỏi xuất hiện.

Khi Chính Quốc đưa Bánh Bao và Tiểu Ngọc vào trong phòng Khiết An mới chạy tới hỏi mẹ Điền chuyện này là sao? Mẹ Điền cũng kể lại mọi chuyện mà mình biết, nhưng Khiết An lại thấy có gì đó không đúng.

"Nhưng đứa bé đó giống hệt như Quốc Quốc lúc nhỏ, không lẽ em không nhận ra?"

Mẹ Điền thở dài, "Lúc đầu em cũng như chị vậy đấy, nhưng Quốc Quốc đã nói rồi, đây là cháu trai của một tập đoàn vô cùng lớn, có lẽ cũng chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi"

Ngồi trên bàn ăn tối Bánh Bao với Tiểu Ngọc không ngừng trêu chọc nhau. Hai đứa trẻ cứ khúc kha khúc khích cười khiến tâm trạng của người lớn cũng vui theo. Mẫn Hoa càng nhìn Bánh Bao càng thấy giống Chính Quốc, mặc dù cậu bé không còn sợ bà nữa nhưng Mẫn Hoa vẫn chưa bế được cậu bé.

"Bánh Bao, há miệng ra nào"

Mẫn Hoa gắp lên một miếng cà rốt xào đưa tới miệng Bánh Bao, cậu bé mang tay bịt miệng, cái đầu nhỏ lắc lư làm cho hai cái má cũng đung đưa theo, cậu bé nhẹ giọng nói

"Bánh Bao không thích nó, không thích"

"Bà ngoại, để Tiểu Ngọc ăn dùm em"

Tiểu Ngọc vui vẻ cầm lấy tay của Mẫn Hoa, cô bé nhổm người lên rồi há miệng ngậm lấy miếng cà rốt. Bánh Bao thấy Tiểu Ngọc ăn giúp mình miếng cà rốt liền vỗ tay vui vẻ.

Có người bấm chuông cửa, Chính Quốc xoa đầu hai bé con rồi đứng lên mở cửa. Nhìn thấy Thái Hanh bên ngoài cậu có chút ngỡ ngàng, hiện tại anh không mặc âu phục mà chỉ đơn giản là áo phông và quần jean rách gối trẻ trung.

"Ừm...Bánh Bao đang ăn cơm"

Chính Quốc ngập ngừng nói, cậu chỉ hi vọng Thái Hanh không mang đứa bé đi ngay mà đợi bữa tối xong xuôi

"Được, nếu vậy tôi sẽ đợi"

Thái Hanh nói xong thì quay người muốn đi, Chính Quốc nghĩ nếu để anh đứng đợi ở ngoài thì sẽ không hay, vậy nên cậu đã gọi anh lại rồi nói anh vào bên trong nhà chờ đợi. Thái Hanh nhìn thấy mẹ Điền và mẹ Uông liền cúi đầu lễ phép chào

"Con chào hai dì"

Khiết An mỉm cười nhìn Thái Hanh, "Hanh đấy à? Lâu quá rồi không gặp con"

Thái Hanh gãi đầu cười gượng, "Dạ, vì công việc bận quá nên lâu rồi con không cùng Quang Viễn với Hải Lâm về thăm dì"

Mẫn Hoa chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Chính Quốc, "Hóa ra đều là người quen, mau ngồi xuống ăn cơm chung đi"

Chính Quốc cứ nghĩ Thái Hanh sẽ từ chối, ai ngờ anh lại ngồi xuống thật. Cậu thở hắt ra một hơi, đi vào bên trong lấy thêm một bộ bát đũa nữa. Đặt bộ bát đũa xuống trước mặt Thái Hanh, Chính Quốc nhỏ giọng nói

"Tôi cứ nghĩ là anh đã ăn tối rồi"

Mẫn Hoa khẽ trách móc, "Quốc Quốc, con sao thế?"

Mẹ Uông tò mò hỏi, "Mà con đến tìm Quang Viễn với Tiểu Lâm sao? Hai đứa nó vẫn chưa về"

Thái Hanh nhìn Bánh Bao xong quay sang trả lời mẹ Uông, "Không ạ, con đến đón thằng bé"

Mẹ Điền và mẹ Uông cùng đồng thanh, "Chẳng lẽ..."

Chính Quốc thay lời Thái Hanh trả lời, "Bánh Bao là con của anh ấy đấy ạ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro