27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quốc Quốc, em đừng trách Thái Hanh có được không? Cậu ta vì chuyện này cũng bị dằn vặt nhiều lắm, vì thế mới không còn mặt mũi nào để đối diện với em"

Chính Quốc trong lòng cười khổ, cậu đâu có giận hay oán trách Thái Hanh. Bởi vì sao ư? Bởi vì cậu cũng yêu anh, cũng muốn dâng hiến cho anh mọi thứ, chỉ là cậu còn vướng bận chuyện gia đình, vướng bận chuyện em của Tiểu Ngọc, vướng bận xuất thân của mình không đúng đáng với anh.

"Em không trách anh ấy, một phần cũng là lỗi do em, đáng lẽ ra em không nên ở lại lúc anh ấy đang say"

"Quốc Quốc, em đừng lúc nào cũng nhận lỗi về mình rồi nghĩ cho người khác. Từ giờ em hãy quên chuyện này đi, Thái Hanh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa đâu"

"Nhưng Bánh Bao..."

"Em không cần lo, thằng bé không khóc lóc gì cả. Thái Hanh đã nói dối thằng bé là về thăm ông bà nội vài ngày. Mà Thái Hanh sẽ tự biết giải quyết, việc của em bây giờ là phải nghỉ ngơi cho khỏe"

Hải Lâm không tiếp tục để Chính Quốc ngồi nói chuyện, khẽ đẩy cậu nằm xuống giường, đắp chăn cho cậu đàng hoàng rồi mới đi ra ghế sofa với Tiểu Ngọc.

Nước mắt chảy xuống, Chính Quốc cảm thấy rất đau lòng. Vậy là từ giờ cậu sẽ không còn nhìn thấy Thái Hanh, không được chăm sóc cho Bánh Bao nữa, có thể cả đời này sẽ chẳng bao giờ được gặp lại hai người họ... Nghĩ tới đây trái tim như thắt lại, đau tới ngạt thở.

Buổi tối Chính Quốc trở về nhà, thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cậu Mẫn Hoa lại cảm thấy đau lòng. Hải Lâm nói Chính Quốc chỉ bị cảm nên bà không cần lo, nghỉ ngơi an tĩnh sẽ khỏe lại. Uông Khiết An thở dài, buột miệng nói một câu

"Không có Bánh Bao ở đây, ngôi nhà thật vắng vẻ"

Hải Lâm huých nhẹ vào cánh tay của mẹ Uông, điệu bộ trách móc

"Mẹ, sao tự nhiên lại nhắc tới đứa nhỏ?"

"Con hơi mệt, mọi người cứ nói chuyện đi, con xin phép về phòng"

Chính Quốc mỉm cười, cậu cúi đầu rồi đứng lên đi vào phòng. Suốt thời gian qua đã quá quen thuộc với sự xuất hiện của Bánh Bao, đứa nhỏ lúc nào cũng bám lấy cậu không buông, đứa nhỏ lúc nào cũng nằm trong vòng tay cậu nghịch những ngón tay rồi cho vào miệng cắn. Tiếng cười khúc khích mỗi buổi tối vẫn còn vang vọng đâu đây trong căn phòng.

Chính Quốc lại khóc, cậu đã từng ước Bánh Bao là em trai của Tiểu Ngọc, ngay từ lúc đầu bản thân đã không thể lý giải được chuyện này nhưng Chính Quốc thực sự rất yêu thích cậu bé. Mỗi khi bé con khóc hay bị đau cậu đều cảm thấy đau lòng.

[.......]

Hai tháng sau

Hải Lâm đứng ở ngoài phòng khách gọi với vào bên trong

"Tiểu Ngọc, xong chưa con? Nếu con không nhanh thì ta đi trước đây"

"Dạ, con xong rồi đây mà, nếu con không đi đón anh Thỏ thì anh ấy sẽ không vui đâu"

Tiểu Ngọc xinh xắn trong bộ váy xòe màu trắng tinh khôi, mái tóc dài thắt bím gọn gàng. Sau khi biết Thỏ béo sẽ đến nhà mình ở suốt mấy tháng nghỉ hè cô bé đã rất hào hứng đặt một suất đi đón cậu nhóc, còn nói nếu có mình đi đón thì Thỏ béo sẽ rất vui mừng cho xem. Uông Khiết An vui vẻ ngắm nhìn Tiểu Ngọc.

"Chà, ai đây, không phải là công chúa Tiểu Ngọc của chúng ta sao?"

"Tiểu Ngọc sắp đi học lớp một rồi, sắp trở thành người lớn rồi"

Tiểu Ngọc cười khúc khích, cô bé không ngừng xoay tròn tròn để cho phần váy bên dưới xòe ra.

"Đi thôi nào, đi gặp anh Thỏ béo của con thôi"

Hải Lâm bật cười với cô gái bé nhỏ luôn tự cho mình là người lớn, vậy mà lúc này lại làm ra hành động đáng yêu như vậy. Mẫn Hoa nhắc nhở khi thấy Hải Lâm cứ hấp ta hấp tấp với cái bụng to vượt mặt.

"Tiểu Lâm, con đi chậm thôi"

Quang Viễn vì phải chủ trì cuộc họp tại khách sạn nên không thể cùng bảo bối đi đón con trai. Hôm qua tại công trường đã xảy ra một sự cố không may xảy ra, dẫn đến việc ẩu đả giữa hai người công nhân xây dựng và người quản lý công trường.

Tử Nghĩa đẩy ly nước về phía Chính Quốc, hất mặt lên nói với cậu

"Chính Quốc, cậu đi lấy thêm cho tôi ít trà đi"

Quang Viễn trầm giọng nói với Tử Nghĩa, "Thư ký Mạnh, cậu ấy không phải nhân viên phục vụ, cậu ấy đang là trợ lý của phó chủ tịch Lưu Thị, thay mặt sếp tham dự cuộc họp"

Sau sự việc xảy ra lần đó Chính Quốc luôn thẫn thờ một mình ở trong phòng, trừ những lúc Tiểu Ngọc chạy vào nằm cạnh, gần như là một bước cậu cũng không ra khỏi căn phòng của mình.

Một tuần ảm đạm trôi qua, Chính Quốc quyết tâm vực dậy đăng kí một khóa học thiết kế vào ngày nghỉ, ngoài ra còn theo Quang Viễn và Hải Lâm đi khảo sát thị trường, công trường, bây giờ còn đảm nhiệm thêm chức vụ trợ lý của phó chủ tịch Lưu Thị, thay mặt cho Hải Lâm tham gia vào các cuộc họp nhàm chán.

Tiểu Ngọc cũng được Chính Quốc đăng ký cho học một lớp võ thuật, quyết định này của cậu khiến cả nhà bất ngờ. Ai cũng hỏi tại sao lại là lớp võ mà không phải là lớp múa hay đàn? Chính Quốc nói vì muốn Tiểu Ngọc trở nên mạnh mẽ nên đã đăng ký cho con bé học võ. Cứ nghĩ Tiểu Ngọc sẽ không thích, ai dè cô bé lại tỏ ra thích thú ngay từ buổi đầu tiên đến tham quan lớp học. Lúc đó Tiểu Ngọc còn rất vui vẻ nói

"Baba, sau này con cũng có thể bảo vệ cho Bánh Bao phải không?"

"Tất nhiên rồi, sau này Tiểu Ngọc sẽ là người mạnh mẽ nhất"

Chính Quốc nở một nụ cười buồn, xoa đầu bé con của mình rồi lại tự nói trong lòng

"Tiểu Ngọc, baba xin lỗi, có thể chúng ta sẽ không bao giờ được gặp Bánh Bao nữa"

Nghe xong những lời nói của Quang Viễn, Tử Nghĩa tỏ ra có chút khó chịu. Cô ta ngoắc tay cho trợ lý của mình rồi sai người đó đi lấy thêm trà. Đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra

"Hanh ca, sao anh lại tới đây"

Tử Nghĩa vui mừng khi nhìn thấy Thái Hanh, cô ta chạy tới khoác lấy cánh tay của anh. Thái Hanh không tỏ thái độ gì, anh gạt tay của Tử Nghĩa xuống rồi ngồi vào vị trí của mình.

Chính Quốc giống như bị đóng băng từ lúc nhìn thấy Thái Hanh, tới khi anh ngồi vào vị trí của mình ánh mắt cậu vẫn nhìn ra phía cánh cửa đang mở

Quang Viễn vỗ nhẹ lên vai Chính Quốc, "Chính Quốc, Chính Quốc,..."

"À, vâng..."

Chính Quốc giật mình, quay sang nhìn Quang Viễn. Thái Hanh không lạnh, không nhạt lên tiếng

"Tiếp tục cuộc họp"

Vì người quản lý công trình là người của Kim Thị, vậy nên việc giải quyết lần này không thể do một mình Quang Viễn làm chủ. Hai người công nhân đứng ra tố cáo người quản lý công trình đã thông đồng với bên cung cấp vật liệu, tráo đổi những vật tư kém chất lượng để ăn chia với nhau.

Lúc đầu hai người công nhân kia cũng là một nhóm với người quản lý, nhưng số tiền được chia quá ít khiến họ bất mãn gây nên tranh cãi. Để bịp miệng hai người công nhân này quản lý đã sai người tìm cách đánh đập rồi đuổi họ ra khỏi công trường. Thật không may đúng lúc Quang Viễn cùng hai nhà đầu tư đi tham khảo đã bắt gặp được cảnh tượng không mấy hay ho.

Sau hai tiếng cuộc họp kết thúc. Trước mắt Thái Hanh đã cho người quản lý ngừng lại công việc, đợi đích thân anh tới công trường kiểm tra tình hình rồi sẽ xem xét vấn đề bồi thường. Còn đối với hai người công nhân kia, chỉ vì một phút nổi lòng tham nên mới lầm đường lỡ bước.

Chính Quốc xem xét hồ sơ của họ một lượt, cậu lên tiếng xin cho họ một cơ hội được tiếp tục làm việc vì hoàn cảnh của họ thực sự khó khăn. Tử Nghĩa phản đối, cô ta nói Chính Quốc không có kinh nghiệm trong việc này mà chỉ làm theo cảm tính của mình. Chính Quốc vẫn kiên trì thuyết phục

"Nhưng bọn họ cũng đã biết lỗi và thành thật khai nhận, tôi chỉ mong mọi người cho bọn họ một cơ hội sửa sai, tôi tin họ sẽ hoàn thành tốt công việc".

Tử Nghĩa đập bàn, lớn tiếng mỉa mai Chính Quốc trước những người có mặt trong cuộc họp

"Cậu thì biết cái gì? Chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi không có tí kiến thức hay kinh nghiệm nào, cậu có quyền gì mà lên tiếng. Đừng nghĩ phó chủ tịch Lưu Thị đề cử cậu là trợ lý nên cậu muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm"

"Đủ rồi, quyết định như vậy đi. Tạm thời cứ để bọn họ ngừng lại công việc, đợi hết ngày mai rồi tính. Giải tán"

Thái Hanh nói xong thì đứng dậy rồi đi, anh không hề nhìn lấy Chính Quốc một lần.

"Viễn ca, chuyện này..."

Quang Viễn vỗ vai Chính Quốc an ủi, "Tiểu Quốc đừng lo, anh nghĩ Hanh sẽ có cách để giải quyết, hãy tin cậu ta"

Bốn người cùng nhau đi tới khu công trường để khảo sát và kiểm tra. Quang Viễn là tài xế, Chính Quốc ngồi ở ghế lái phụ, còn phía sau là Thái Hanh cùng Tử Nghĩa. Bầu không khí trong xe vô cùng căng thẳng, nhiều khi Quang Viễn muốn lên tiếng phá vỡ nhưng lại không biết phải bắt đầu câu chuyện ra sao nên thôi. Đúng lúc này điện thoại của Chính Quốc kêu lên, cậu lấy nó ra từ trong áo khoác và ấn nhận

"Tử Hạo, có việc gì không?"

Thái Hanh thoáng có chút giật mình khi nghe Chính Quốc gọi tên Tử Hạo bằng một âm thanh nhẹ nhàng, còn có chút ngọt ngào. Bàn tay đặt trên đùi khẽ siết lại

Chính Quốc quay sang hỏi Quang Viễn, "Viễn ca, chúng ta có thể về trước hai giờ chiều hay không?"

"Nếu em có việc bạn thì không cần đi chung cũng được. Bọn anh..."

Không để Quang Viễn nói hết câu, Thái Hanh đằng sau đã lạnh giọng cắt ngang

"Sao lại không? Chẳng phải cậu ấy muốn xin cho hai người công nhân kia một cơ hội sao? Cũng phải lấy gì đó để đảm bảo chứ?"

"Không sao đâu Viễn ca, em không bận gì cả"

Đến lượt Chính Quốc cắt ngang lời Thái Hanh, cậu không để ý những lời anh nói, chỉ hướng tới Quang Viễn nhẹ giọng đáp lại sau đó lại tiếp tục nói với Tử Hạo qua điện thoại

"Tử Hạo, xin lỗi cậu, chắc tôi không đi với cậu được rồi"

Bị Chính Quốc ngó lơ, Thái Hanh cảm thấy bực bội, ánh mắt sắc lạnh cứ găm lên phía sau gáy làm cậu cảm thấy rùng mình. Anh tự hỏi chẳng lẽ Chính Quốc vẫn còn giận anh vì chuyện đó? Sau đấy lại tự mình đưa ra câu trả lời. Cũng đúng, đến bản thân còn chẳng thể tự tha thứ cho mình nữa mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro