7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang Viễn và Hải Lâm căng thẳng ngồi trước mặt Thái Hanh. Cả hai quay sang nhìn nhau rồi lại cùng hướng mắt nhìn về phía anh cười gượng gạo.

Thái Hanh nhướn mày hỏi, "Hai người không muốn cho tôi lời giải thích nào sao?"

Quang Viễn nói với Thái Hanh, "Giải thích cái gì? Người quen của Tiểu Lâm làm sao mày biết được"

"Chuyện đó có gì quan trọng đến mức mày phải nói dối"

"Tại tao không muốn can thiệp quá sâu vào những mối quan hệ của Tiểu Lâm, mà sao mày cứ phải để ý tới cậu bé đó chứ?", Quang Viễn hỏi với vẻ mặt nghi hoặc, "Mày để ý tới cậu ấy hả?"

"Không được..."

Hải Lâm bỗng nhiên lớn tiếng. Thấy thái độ của mình có chút quá khích liền sửa lại, "Ý của tôi là Quốc Quốc... em ấy không xứng với cậu đâu, không thích hợp với cậu một tí nào"

Thái Hanh ngẫm nghĩ một hồi liền bật cười, "Hai người nghĩ cái quái gì vậy? Tôi đâu có nói là tôi thích cậu ấy, sao hai người lại căng thẳng? Theo như tôi thấy thì hai người không phải sợ cậu ấy không xứng với tôi, mà là sợ tôi không xứng với cậu ấy thì đúng hơn"

"Kim thiếu gia, con trai cưng của Kim Tổng. Trên đời này có mấy người xứng với cậu chứ, cậu lại nghĩ nhiều rồi", Hải Lâm cười lớn khoác tay Quang Viễn nháy mắt ra hiệu.

"Đúng đó, để tao giúp mày tìm mẹ cho Bánh Bao. Yên tâm, chắc chắn sẽ hợp với gu của mày"

"Người sinh ra Bánh Bao, cô ấy hiện tại đang ở đâu?"

Câu hỏi của Thái Hanh làm nụ cười trên mặt Quang Viễn và Hải Lâm tắt lịm. Quang Viễn không nhìn Thái Hanh, anh ta ấp úng hỏi

"Sao... sao tự nhiên mày lại... lại tìm người sinh ra Bánh Bao chứ?"

"Tự nhiên tao muốn biết có phải Bánh Bao nhìn giống người kia hơn tao hay không thôi. Tại tao thấy thằng bé không giống tao lắm?"

Hải Lâm nhanh miệng trả lời, "Cô ấy đi sang nước ngoài rồi..."

Quang Viễn vỗ hai tay xuống đùi, gật đầu lia lịa, "Đúng... đúng, sau khi sinh Bánh Bao đã đi rồi"

"Đi nước nào...?"

"Mỹ..."

"Pháp"

Quang Viễn với Hải Lâm đồng thanh nói, và tất nhiên là đáp án lệch nhau rồi. Hải Lâm quay sang đánh mạnh vào lưng Quang Viễn.

"Hai người khôn hồn thì nói thật cho tôi nghe", Thái Hanh cầm ly trà nhấp một ngụm rồi chờ đợi.

Hải Lâm nghiên túc hỏi, "Hanh này, tôi thấy cậu không nên tìm người đã sinh Bánh Bao làm gì. Người ta giờ đã có một cuộc sống yên bình, hạnh phúc rồi, cứ coi như người sinh ra Bánh Bao đã chết rồi đi"

"Không phải người đó còn sinh một đứa bé gái nữa hay sao? Tôi muốn mang đứa nhỏ về"

Lời nói của Thái Hanh khiến hai chiếc ly trên tay Hải Lâm rơi xuống nền gạch vỡ tan.

"Nhưng... nhưng khoản tiền chúng ta trả chỉ..."

Quang Viễn lắp bắp, chứ kịp nói hết đã bị Thái Hanh ngắt lời.

"Tôi sẽ trả gấp đôi số tiền trước đó. Dù sao nó cũng là con của tôi, hai người đam lén giữ lại sản phẩm của tôi, tự ý để người đó tiếp tục mang thai lần hai như thế là đã sai hợp đồng rồi. Tôi có thể kiện người đó với tộ danh lừa đảo không nhỉ?"

"Cậu..."

Hải Lâm bị cứng họng trước những lời lẽ của Thái Hanh. Y nghĩ trong đầu có phải Thái Hanh đang nghi ngờ chuyện gì rồi hay không?

Thời gian Hải Lâm ở bên cạnh Quang Viễn không phải quá dài, cũng không phải là chỉ trong một thời gian ngắn. Tính tình của Thái Hanh ra sao chính Y cũng nắm giữ được một phần, nhất là về khoản ăn chơi của anh.

Thái Hanh là kiểu lần chơi một lần rồi bỏ, anh thường xuyên tìm tới những người trẻ mới bước chân vào nghề, những người vẫn còn sạch sẽ để giải tỏa nhu cầu của mình. Tất nhiên những người đó đều là những người có nhan sắc và vóc dáng, ngay cả đến những người nổi tiếng Thái Hanh cũng chẳng mảy may động lòng.

Chính Quốc cũng là một người xinh đẹp, dễ thương. Hải Lâm nghĩ nếu Thái Hanh gặp cậu và tiếp xúc chắc chắn anh cũng sẽ thích Chính Quốc. Có một điều làm Y lo ngại, sợ Thái Hanh ngựa quen đường cũ, chán Chính Quốc sẽ lại tìm thêm những tình nhân mới, đến lúc đó cậu cũng bị vứt bỏ mà thôi. Chưa kể đến việc ba mẹ Kim liệu có chấp nhận con dâu mình là một nam nhân hay không?

Hải Lâm cũng hay theo Quang Viễn đến quán bar, Y cũng gặp một vài trường hợp như vậy. Những người đó sau khi bị vứt bỏ còn bị lấy mất cả con nữa. Cuộc sống khó khăn như thế, nếu không phải là tìm đến cái chết thì cũng phải kiếm tiền bằng sức lao động. Những người nam nhân có khả năng sinh con ai cũng đều có một cơ thể lôi cuốn và dụ người. Cho dù có làm một công việc đúng đắn đi nữa, việc bị người khác xâm hại cũng là chuyện bình thường mà thôi. Thà cứ dùng cái vốn trời cho đó mà kiếm sống, chỉ cần biết cách phòng ngừa đừng sinh ra những đứa trẻ đáng thương là được rồi.

Khi nghĩ đến việc Chính Quốc cũng phải chịu đựng cảnh đó Hải Lâm không đành lòng để cậu chịu tổn thương như vậy. Thái Hanh còn là bạn thân của Quang Viễn, Y cũng không thể vì chuyện này mà trở mặt. Cách tốt nhất chính là kéo dài thời gian, được ngày nào thì hay ngày đấy. Nếu có cơ hội Y sẽ khuyên Chính Quốc đưa Tiểu Ngọc ra nước ngoài sinh sống.

Hải Lâm thở dài, thỏa hiệp với Thái Hanh, "Được rồi, cậu cho chúng tôi thời gian, khi tìm được cô gái đó chúng tôi sẽ nói lại với cậu".

"Một tháng, nếu một tháng hai người vẫn chưa tìm được tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp. Để Bánh Bao có thêm một người chị bé con chắc chắn sẽ vui lắm", Thái Hanh nhếch miệng cười rồi đứng lên đi về phòng.

Quang Viễn quay sang hỏi Hải Lâm, "Tiểu Lâm, sao em phải giấu Hanh?"

"Không phải em muốn giấu cậu ta, nhưng em không còn cách nào khác. Em sợ Tiểu Quốc sẽ phải chịu khổ, anh chắc chắn hiểu Thái Hanh hơn em đúng không? Em sợ cậu ấy sẽ làm tổn thương Tiểu Quốc"

Quang Viễn ôm lấy Hải Lâm. Anh ta nói Thái Hanh đúng là một tay chơi bời nhưng lại là một người vô cùng có trách nhiệm. Như những gì Thái Hanh vừa mới nói đúng là bọn họ đã làm sai thỏa thuận lúc ban đầu. Thái Hanh đã nói rồi, nếu lần thụ thai đó mà không phải bé trai thì anh sẽ không nhận nữa, số tiền đã trả coi như là tiền bồi dưỡng cho người ấy và tiền nuôi dưỡng đứa trẻ. Một hợp đồng tương ứng với một lần mang thai, nhưng lần đó bọn họ đã tự ý giữ lại tinh trùng của Thái Hanh, tự ý tiếp tục để Chính Quốc mang thai thêm một lần nữa. Nếu là một người vô trách nhiệm khi đó Thái Hanh có thể phủi đít không nhận, chẳng ai có quyền lên án hay trách mắng anh cả. Ấy vậy mà Thái Hanh đã chấp nhận đứa bé sau khi có kết quả ADN, còn trả nốt số tiền theo đúng như trong hợp đồng. Như thế có tính là một người vô tâm, vô trách nhiệm hay không?

Hải Lâm ngẫm nghĩ về những điều mà Quang Viễn nói. Có lẽ Y đã nghĩ quá nhiều nên nghĩ sai về Thái Hanh mất rồi. Mọi chuyện không ai nói trước được. Giống như Quang Viễn, anh ta cũng từng giống như Thái Hanh cơ mà. Nhưng từ lúc hai người kết hôn thì anh ta luôn chung thủy với bạn đời của mình.

Hải Lâm tự cười chính bản thân, hãy cứ để một tháng trôi qua xem thế nào, Y cũng sẽ dò hỏi thử tâm ý của Chính Quốc. Nếu Thái Hanh và Chính Quốc đã gặp được nhau có lẽ đây là duyên của hai người, còn về phận phải do hai người tự mình quyết định rồi.

Tranh thủ Thỏ béo đi vắng, Quang Viễn đã bế Hải Lâm vào giường để thỏa mãn dục vọng của mình. Đứa trẻ của hai người vô cùng bám Hải Lâm, kể cả lúc đi ngủ cũng ôm Y cứng ngắc không buông, báo hại Quang Viễn phải nhịn lâu lắm rồi. Chính Quốc đã xuất hiện như một vị thần cứu rỗi cả cuộc đời của Quang Viễn.

Hải Lâm rời khỏi nụ hôn của Quang Viễn, khàn giọng hỏi, "Viễn ca, lỡ Thái Hanh quay lại tìm mình thì sao?"

"Kệ cậu ta, cứ để cho cậu ta nhìn thấy cảnh tượng này rồi tức mà chết"

Quang Viễn lột bỏ quần áo của cả hai vứt sang một bên, cúi xuống gặm nhấm hai cánh môi của Hải Lâm.

"A... hah... từ từ Viễn ca. Lâu không làm, vội quá là bị đau đấy"

Hải Lâm nhăn nhó khi Quang Viễn cho một ngón tay vào trong hậu huyệt. Suốt cả tháng không đụng chạm qua lỗ nhỏ khô hẹp hẳn.

Quang Viễn nhổm người, từ ngăn kéo tủ lấy hộp bôi trơn. Dùng một lượng lớn bôi lên côn thịt sưng to của mình, còn lại thì bôi vào miệng huyệt và bên trong hậu huyệt.

"Không có thời gian đâu cưng ạ, chúng ta phải tranh thủ thời gian thôi", nói xong anh ta lại điên cuồng hôn xuống môi của Hải Lâm.

"Ư...", Quang Viễn đút côn thịt của mình vào trong hậu huyệt, vì bất ngờ nên cơ thể Hải Lâm căng cứng.

"Thả lỏng nào cục cưng, cơ thể của em luôn là cực phẩm", Quang Viễn ngậm một bên nụ hoa của Hải Lâm vào miệng liếm láp.

Khi cơ thể của người phía dưới thả lỏng, Quang Viễn bắt đầu thúc mạnh vào bên trong nội bích. Đã quá quen thuộc với cơ thể này, anh ta rất nhanh tìm được điểm yếu của Hải Lâm.

"Ưm...a...ha...chậm...chậm lại lão công"

Hải Lâm nỉ non, khoái cảm đánh vào não bộ dồn dập khiến Y đang mất dần lí trí. Hải Lâm câu lấy cổ của Quang Viễn, tìm đến hai cánh môi của anh ta liếm mút. Chân cũng tự động co lên quấn chặt lấy hông của Quang Viễn.

Cuộc làm tình đang đến giai đoạn cao trào lại bị Thái Hanh phá hỏng. Quang Viễn cứ nghĩ Thái Hanh sẽ không quay lại tìm mình nữa nên cửa ngoài anh ta cũng không đóng chốt. Giờ người lại vô cùng nhàn nhã ngồi ở bàn uống nước, ngăn cách với cái giường ngủ của hai người bởi một cái rèm xanh tím than.

Quang Viễn tức giận từ trên giường nói vọng ra, "Cái tên bạn khốn nạn kia, cút ra ngoài cho người khác làm việc".

Thái Hanh bật cười, anh nói hai người cứ tiếp tục đi, cứ coi như không có mình ở đây. Thái Hanh mới đầu bước vào cũng không nghĩ đến chuyện này. Nhưng người cũng đã vào, nếu đi ra có phải mất mặt quá rồi không? Vậy nên đành mặt dày đi thẳng vào trong ăn vạ vậy.

Hải Lâm khốn khổ bịt miệng lại để không phát ra tiếng rên rỉ, Quang Viễn thì nhẹ nhàng đưa đẩy để không phát ra tiếng bạch bạch. Quang Viễn nhịn không được đành mặt dày cầu xin.

"Hanh ca, làm ơn về phòng của mình đi"

Thái Hanh cười lớn, sau đó nói cho hai người thêm mười phút nữa, mười phút sau anh sẽ lại vào. Đợi Thái Hanh đi ra Quang Viễn trần trụi chạy đi khóa cửa. Bây giờ có thể yên tâm mà tiếp tục lắm giường với cục cưng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro