Chương 4: Củi khô lửa bốc, rất nguy hiểm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"luật sư Kim!" Jeon JungKook tự nói với mình không thể chống lại, cứ tự nhiên hỏi, "Ban ngày mà theo đuổi người khác thì không phải là trái pháp luật sao?"

"Tôi không theo cậu, tôi chỉ muốn đưa cậu về mà thôi."

"Tôi và anh còn có chuyện gì đáng nói lắm chắc?"

Khóe môi Kim Taehyung cong lên, coi bộ có vẻ rất cao hứng. Jeon JungKook nhìn khó hiểu, cũng lười phân tích, Kim Taehyung cảm thấy rất phức tạp.

"Không có việc gì, chỉ muốn tiễn cậu một đoạn thôi."

Jeon JungKook kiêu căng trả lời, "Tôi không thích người khác theo đuổi, cũng không mượn ai phải tiễn ." Nói xong, cậu quay người dự định bỏ chạy, hoàn toàn không muốn gặp lại đàn ông này.

"Vẫn nên để tôi đưa cậu về."

"Anh đừng đi theo tôi nữa được không? Tôi có chân có tay, tôi có thể tự mình đi về."

Kim Taehyung lờ lời cậu, "Thời điểm hiện tại rất khó gọi xe."

"Vậy thì hãy đợi thêm lát, không có vấn đề gì."

"Nhưng tôi không nỡ để cậu phải đứng ngoài đường chờ dưới nắng quá lâu "

Cậu không thèm để ý tới anh ta, nhưng cậu đi tới đâu, tên họ Kim liền theo tới đó, cậu dừng lại bao lâu anh ta cũng dừng lại bấy lâu. Cuối cùng, Jeon JungKook chịu không nổi miễn cưỡng quay sang hỏi xe anh ta để ở đâu.

Kim Taehyung cười tủm tỉm "Ngay gần đây thôi "

Hai mươi phút sau, xe của Kim Taehyung dừng ở một chỗ ít người qua lại.

"Dừng ở đây được rồi, tôi tự mình đi tiếp." Tuy rằng Jeon JungKook nói thế, nhưng là Kim Taehyung vẫn nhất quyết đưa cậu tới chỗ gần công ty nhất, nhất quyết không để cậu một mình đi cả quãng đường dài.

Tới nơi, Kim Taehyung gật đầu ra hiệu với Jeon JungKook, ý bảo đã đến rồi.

Jeon JungKook vừa mở cửa xe, Kim Taehyung liền giữ chặt cậu lại, "Có lẽ cậu sẽ cảm thấy lời nói của tôi không có ý nghĩa gì, nhưng tôi vẫn cho rằng cậu nên đi ra ngoài nhiều một chút, sau đó giao du vui vẻ với bạn bè. Tôi tin rằng cậu sẽ sớm quên đi quá khứ chết tiệt kia ".

Lời nói của Kim Taehyung cậu sao lại có thể không nghe thấy. Anh ta tại sao biết mình rất ít ra bên ngoài? Cậu không lên tiếng , liếc mắt nhìn anh ta, vẻ mặt có chút bực bội.

Nhưng sắc mặt ấy lại chẳng dọa được Kim Taehyung, ngược lại càng khiến anh thêm áp sát tới gần

Kim Taehyung bấm nút kéo Jeon JungKook vào trong xe, đè cậu xuống ghế. Lập tức một lực thô bạo mạnh mẽ dán lên môi cậu. Từ sáng tới giờ, đây là lần thứ 2 tên khốn Kim Taehyung cưỡng hôn cậu.

So với nụ hôn trong văn phòng lúc trước, lần này Kim Taehyung càng điên cuồng xâm chiếm mạnh mẽ hơn. Hơn nữa hai người còn đang ở ngay gần công ty, Kim Taehyung hôn càng sâu khiến tay chân cậu có chút luống cuống. Càng hỏng bét chính là, cậu lại có chút trầm mê không biết nên làm thế nào cho phải.

Khi môi Kim Taehyung  rời đi, Jeon JungKook sớm ngây ngẩn cả người, ngay cả tim cậu cũng sắp nhảy khỏi cổ, cũng sốt hồi lâu mới lắp bắp nói, "Anh ... Anh .. . "

Kim Taehyung trên mặt tràn ngập ý cười đắc ý, mày rậm khẽ nhướn như muốn nói ' cưng muốn trở lại như trước sao? Đừng hòng!' .

Jeon JungKook lúc này tức giận đến đỉnh điểm, hiện rõ lên khuân mặt khả ái của cậu liền bị Kim Taehyung thu gọn hết vào mắt, khiến tâm tình anh vui sướng hơn hẳn.

"Tôi không phải phụ nữ nên anh không cần phải ra vẻ vậy đâu, hơn nữa giữa chúng ta cũng chẳng có gì để nói, anh làm ơn đừng như da trâu bám dính lấy tôi! Tôi muốn xuống xe!" .

"Chẳng lẽ cậu vẫn muốn tiếp tục bốc đồng như thế? Rồi về nhà đối mặt với loại đàn bà lẳng lơ kia? Cậu cho rằng chỉ cần không tranh cãi với cô ta là có thể gìn giữ được cuộc hôn nhân này sao? Tôi nhất định sẽ tháo bỏ gồng xích hôn nhân trên cổ cậu xuống, để cậu trở lại như xưa, thích làm nũng, thích tùy hứng tự do . "

"Hiện giờ tôi cảm thấy rất tốt!" Jeon JungKook cố gắng đẩy anh ra, lại bị anh ép chặt trên ghế, không thể thoát.

"Ừ, mặt nhìn đúng là không tệ lắm."Kim Taehyung nghĩ tới việc một năm không cùng Jeon JungKook thân mật, nheo lại mắt, lần nữa tiến sát tới gần, muốn hôn môi cậu.

Gương mặt anh tuấn càng lúc càng gần, Jeon JungKook theo bản năng vươn tay đẩy vai anh ra nhưng không thể, Kim Taehyung đã cúi sát xuống hôn lên môi cậu.

"Ưm..." Đôi môi hai người hòa vào nhau. Jeon JungKook hoảng hốt, mỗi lần đối mặt với anh đều cảm giác như vậy, lòng có dư mà lực không đủ. Không muốn để anh chạm vào nữa, nhưng cậu phản kháng không nổi .Hoặc có lẽ, tận sâu trong lòng cậu luôn có âm thanh nhắc nhở cậu đừng phản kháng lại anh, thậm chí còn có chút run rẩy mong chờ.

Trước đây Jeon JungKook bị hắn hôn không ít lần, cho nên cậu dĩ nhiên quen thuộc với nụ hôn của hắn, dưới kỹ thuật hôn điêu luyện ấy cậu rất nhanh bị chìm đắm, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh đôi môi mềm mại đang mút lấy môi mình, ánh mắt nheo lại, mang theo hơi nước mờ mịt.

Hôn một hồi lâu Jeon JungKook dần tỉnh táo lại, liều mạng muốn đẩy Kim Taehyung ra, nhưng anh dễ dàng khống chế được cậu, vây lấy cậu trên ghế lái phụ.

"Kim Taehyung, mẹ nó anh muốn làm cái gì?" Giọng nói của JungKook có chút khẩn trương, không hiểu vì sao trong nháy mắt cậu đã bị Kim Taehyung đặt dưới thân.

Khác hẳn với vẻ mặt thấp thỏm của Jeon JungKook, Kim Taehyung xem ra rất hưởng thụ, anh thản nhiên dùng ngón tay vuốt ve khóe môi cậu.

"Ưm... Kim Taehyung anh, anh ... buông ra ..."

"Hửm?"Kim Taehyung làm theo ý mình, dùng đầu lưỡi gợi cảm quấn lấy môi Jeon JungKook càng lúc càng mang theo hơi thở thân mật. Trong lòng Jeon JungKook vang lên tiếng chuông cảnh báo, linh cảm có chuyện xấu sắp ập tới, hơn nữa nơi này còn là góc đường, hai người làm gì trên xe rất có thể bị bên ngoài nhìn thấy vì thế Jeon JungKook tránh né càng dữ tợn.

Nào ngờ càng né Kim Taehyung hôn càng bạo, ly biệt một năm lại thường xuyên phải ôm nỗi nhớ nhung từng hương vị của JungKook khiến hắn muốn ngừng cũng không ngừng được. Kim Taehyung vẫn chưa thấy thỏa mãn mạnh tay giật tung áo khoác trên người Jeon JungKook cởi nút áo sơ mi bên trong, quyết định mặc kệ giờ khắc này đang ở đâu, hắn nhất định muốn cậu!

"Tae ... Tae ... Anh định làm cái quái gì hả?" Jeon JungKook hoảng sợ trợn mắt nhìn anh, nhưng ngay sau đó quay đầu tránh né nụ hôn từ Kim Taehyung. Cậu đã nói không muốn rồi mà.... sao người này không biết xấu hổ như thế?

"Tôi muốn làm cái gì, cậu còn không biết?" Tay Kim Taehyung đặt trên eo Jeon JungKook cởi lớp áo cuối cùng mò vào bên trong quần cậu " JungKookie, đã một năm rồi chúng ta không làm, chẳng lẽ em không muốn quay về như xưa? Hiện giờ tôi rất muốn em, rất muốn. "

Lúc trước Jeon JungKook luôn cho rằng Kim Taehyung mặc dù phong lưu nhưng cũng không hạ lưu. Có điều, hôm nay cậu mới biết anh ta không những phong lưu mà còn rất rất hạ lưu .

"Kim Taehyung là đồ không biết xấu hổ, đừng có kéo tôi xuống cùng hạng với anh. Mau thả tôi xuống, tôi muốn xuống xe!"

Trước sự giãy dụa của cậu Kim Taehyung vẫn tỏ vẻ không quan tâm, dịu dàng cười. Chẳng để ý đến sự phản đối của cậu bàn tay hư hỏng của anh đã luồn vào giữa hai chân cậu vuốt ve "JungKookie! không gian có hạn nếu em không muốn anh mạnh tay thì tốt nhất nên ngoan ngoãn đừng lộn xộn, bằng không để người qua đường nhìn thấy người phải khó chịu sẽ là em".

Jeon JungKook theo phản xạ khép chặt hai chân, cũng kẹp luôn tay Kim Taehyung lại.

"JungKook, thả lỏng." Tay Taehyung có chút khó khăn khi di chuyển giữa hai đùi cậu, đầu ngón tay mảnh khảnh vỗ về chơi đùa nơi nào đó trong quần lót của .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro