chap 13 JungKook vô tội thật mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ TaeHyung và JungKook nhìn nhau, họ cảm thấy như đã gặp nhau đâu đó rồi, bây giờ lại cùng ý tưởng. Mẹ TaeHyung bỗng nhớ ra gì đó liền nhìn mẹ JungKook hỏi:

"Có phải chị là cái người lúc nãy ngồi trong taxi không hả?"

"Sao chị biết?"-Mẹ Bảo hỏi lại.

Mẹ TaeHyung lúc này có vẻ hơi bực tí xíu, nhưng cũng hạ giọng:"Đương nhiên tôi biết rồi, lúc tôi tính đến trường ấy, nhà thì không có xe, tôi ra ngã tư đón xe, chờ lâu lắm mới thấy có chiếc taxi ngang qua...Ai dè đâu!Bà chị kêu tài xế chạy tuốt, làm tôi phải chờ tiếp mới có chiếc thứ hai đấy!"

"À tui nhớ ra rồi...hình như tui thấy chị đứng ngã tư phải không?Mà lúc đó tui lo đến trễ nên vội vàng thế thôi, xin lỗi chị nhiều ha!"-mẹ JungKook tỏ vẻ biết lỗi.

"Mà chị tên gì thế nhở?"-mẹ TaeHyung hỏi.

"Tui tên YoorNa, Han YoorNa, còn bà chị thì sao?"

"Hả...vậy chị đây là người mà con tôi nói sao?Tôi là HaeNa, mẹ thằng TaeHyung đấy!"

Hai bà mẹ nhìn nhau, mọi người nãy giờ nghe hết cũng nhìn nhau, nhất là JungKook và TaeHyung, JungKook quá bất ngờ vì hai người mẹ đang đối mặt với nhau nãy giờ mà không để ý, có vẻ hai bà rất hợp ý nhau. Bỗng Jimin lên tiếng:

"Dạ hai bác Na à...con nghĩ hai bác nên trở lại chuyện chính, phải lấy lại công bằng cho JungKook, TaeHyung và cả cháu nữa ạ!"

"ĐÚNG RỒI!CON TRAI CHÚNG TÔI VÔ TỘI!!!"-hai bà mẹ đồng thanh đáp. Hành động này làm bà Young Yoon và Ji Eun giật mình, kể cả thầy Jay. Nãy giờ thầy im lặng lắng nghe mọi chuyện. Thầy đã đoán được JungKook vô tội, một phần vì thầy yêu JungKook và một phần là do trực quan của thầy nhận định. Thầy ôn tồn:

"Dạ...mấy chị có thể bình tĩnh lại được không ạ?"

"Vâng thưa thầy!"-tất cả mọi người trong phòng đáp.

"Theo như em thấy thì những gì Jimin nói là đúng đó mấy chị, em nghĩ là em JungKook hoàn toàn vô tội!"-Thầy nói chắc chắn.

"Tôi thích ý kiến này của thầy nhất đấy...thầy giáo trẻ ạ!"-Mẹ TaeHyung lên tiếng.

"Mọi người nói vậy hóa ra thằng JongMin con tôi có tội chắc?"(đương nhiên!)-Mẹ JongMin phản bác.

"Cả con Sana nhà tôi nữa chứ?"-Ji Eun hùa theo.

"Đúng rồi đó thầy, thằng JungKook mà vô tội gì thầy, nó quyến rũ cả TaeHyung lẫn JongMin đấy thầy...ko lẽ thầy cũng bị nó quyến rũ?"-Nhỏ Sana dở giọng đanh đá, mỉa mai.

"Em nói gì đấy hả?Em có tin là đạo đức em sẽ kém không...em đã mắc lỗi, giờ còn áp đặt điều này điều nọ, em đừng quên lớp ta là lớp chuyên đấy, ăn nói cho cẩn thận vào, ăn nói kiểu đó có phải là văn hóa của một học sinh ngoan không hả?"

"Này thầy nói hay đấy...Cái trường này đào tạo ra nó đấy nhá!Thầy thử xem lại cái mặt thầy đi, đừng có dở giọng đổ thừa nó vô văn hóa, nói vậy tui cũng vô văn hóa à?Thầy có mê thằng nhỏ tên JungKook gì gì kia thì cứ nói!Chứ đừng bôi xấu danh dự của con gái tui!"-Mẹ Sana bực tức.(mẹ nào con nấy, dữ vãi).

Thầy Jay lúc này hoàn toàn bất động, ko thể hả họng được tí nào. Mẹ JungKook vội lên tiếng:

"Bà chị đừng nên làm khó dễ thầy đây nữa, thôi thì tôi có ý kiến thế này, mọi người hãy xem đây là sự cố ngoài ý muốn được không?Chứ cứ bàn cãi hoài cũng chả được gì, chỉ tội lũ nhỏ thôi!"

"Tôi đồng ý với chị YoorNa thưa thầy!"-mẹ TaeHyung biểu quyết.

"Đâu có được...đánh con tôi đầy thương tích, bỏ qua sao được mà bỏ?Mọi người thấy có quá đáng không hả!"- mẹ JongMin lên tiếng.

"Mẹ à, nên bỏ qua thôi!"-JongMin buồn bã.

"không được...mẹ phải nói chứ!Con phải để mẹ nói, thật ra thì JongMin con tôi nó thích thằng JungKook, à không nó yêu thằng JungKook mới đúng...Mọi người biết không?Nó thiếu tình thương từ nhỏ đấy, ba nó bỏ đi theo người đàn bà khác...Bỏ tôi, bỏ cả thằng bé...Tuổi thơ nó đau thương lắm chứ!Khoảng thời gian nó được ba ẵm ba bồng có bao lâu?Tôi thì phải vùi đầu vùi óc làm việc, đến nỗi tôi quên đi đứa con trai bé bỏng của mình, giờ nghĩ lại tôi thấy xót cho nó lắm...

JongMin à, mẹ biết mẹ không làm gì được cho con cả...Thật sự mẹ đã sai lầm phải không con?Mẹ biết con cần một vòng tay ấm áp của một người, một người có thể ôm chặt con đến suốt đời...mẹ hiểu điều đó JongMin à! Ánh mắt con nhìn thằng JungKook, chính điều đó đã cho mẹ thấy tất cả...Mẹ biết con cần JungKook phải không?Mẹ sẽ giúp con...( bà chạy lại chỗ BJungKook, cầm tay JungKook)...

JungKook à?Bác biết con không làm gì sai cả, là một người mẹ bác biết điều đó, thằng JongMin nó thật sự cần con, con có thể cho nó một cơ hội được không con?"-Mọi người ai cũng đang rơi nước mắt, hình ảnh một người mẹ tha thiết cầu xin, cầu xin cho con trai được một tình yêu chính nghĩa. JungKook rất ngạc nhiên, không ngờ mẹ JongMin lại làm khó dễ mình như vậy, JungKook nhìn TaeHyung, nhìn Jimin, nhìn mẹ mình và mẹ TaeHyung, ai cũng cảm động trước cảnh này cả:"mình phải làm sao đây?", JungKook lí nhí trả lời:

"Bác à...con biết bác thương JongMin, nhưng...nhưng con không thể bác à!"

"Sao vậy con?khônglẽ thằng JongMin nhà bác không đáng để con yêu sao?Bác xin con đấy...bác xin con...xin con hãy thương lấy nó có được không?"-Young Yoon quỳ xuống nước mắt nhạt nhòa.

"Bác hãy đứng lên đi bác, bác quỳ thế con tổn thọ đấy...thật sự thì còn không thể yêu JongMin đâu bác ạ...con đã yêu TaeHyung rồi!"-JungKook lúng túng trả lời.

"Thằng JongMin quả thật không bằng thằng TaeHyung kia sao?Thôi được rồi, JongMin về với mẹ, về thôi con à...(quay qua thầy Jay)...Xin lỗi thầy, tôi có thể đưa JongMin về được chứ, hai tiết học còn lại xin phép thầy cho nó nghỉ luôn được chứ?"

Thầy Jay nãy giờ đã hiểu nên gật đầu đồng ý, lúc này mẹ JungKook lên tiếng cản lại:

"Chị định về trước à?không dễ vậy đâu, tui đưa ra ý kiến có lợi cho tất cả rồi, chị lại không đồng ý!Hơn nữa chị tưởng chỉ có thằng JongMin con chị tội nghiệp sao?...Để tôi nói cho mà nghe, Jimin và JungKook cũng chẳng khá hơn con trai chị là mấy, có khi còn thảm thương hơn...

Thằng bé Jimin thì ba nó vì cả nhà, vì bảo vệ nó mà qua đời đấy, mẹ nó thì đang nằm viện, sống một đời sống của người thực vật, thế đấy...người làm thím như tui còn thấy bất lực nói chi chuyện nhỏ nhặt như gia đình chị...

Còn JungKook, ba nó cũng tự sát đấy, chị chắc cũng hiểu được cái cảnh chồng mình lao đầu vào xe tải đau đớn đến nhường nào chứ, toàn thân anh ấy bê bết máu, khuôn mặt không còn nguyên vẹn, lúc ấy tui đâu có kịp ngăn, nước mắt ròng rã, thằng JungKook thì còn quá nhỏ, nó nằm trong nôi mà òa khóc, nó khóc nhiều lắm!Chị có biết không hả?"-Lại một lần nữa căn phòng trở nên tĩnh lặng, Jimin và JungKook là hai người khóc nhiều nhất,Jimin ú ớ:

"Thím à!Con cảm ơn thím nhiều lắm!Con mắc nợ thím nhiều lắm...cảm ơn tất cả những gì thím đã giúp đỡ cho gia đình con".

"không sao đâu Jimin, thím biết, đó là bổn phận của thím mà!"

"Mẹ...con yêu mẹ nhiều lắm!"-JungKook chạy lại ôm mẹ.

Còn Sana và Ji Eun thì nãy giờ cũng hiểu hết mọi chuyện. Có lẽ họ cũng xúc động ko kém, ai cũng có thêm những điều mới lạ hơn, hiểu được nhau hơn. Hoàn cảnh gia đình nào cũng có cái bi thương cả đúng không?Bất chợt thầy Jay lên tiếng:

"Thôi cứ theo ý mẹ em JungKook, các chị hãy đưa con của mình về đi, các tiết học còn lại tôi sẽ lo!Vậy JungKook khôngcó tội phải không?"

"Nãy giờ thầy chứng kiến rồi mà...JungKook hoàn toàn vô tội thầy ạ!"-TaeHyung nãy giờ mới lên tiếng được, cậu chỉ đứng cạnh ôm JungKook vỗ về thôi.

"Ừ vậy buổi họp kết thúc ở đây nhé!"

"Vâng!"- tất cả đồng thanh rồi đưa con em ra về. Riêng Sana, nhỏ hơi bực tức về chuyện JungKook, nhưng lại vui vì được về cuối buổi khỏi phải ở lại gặp cô dạy văn...Lòng nhỏ vui vô cùng...(hết chap 12).

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro