CHAP 2_HỦY HÔN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Minh San có chút khan trương, trong mắt ánh lên vẻ không phục, thúc đẩy Ôn Thiếu Hoa đứng lên, để cho anh tự mình giải thích. Nhưng cô ta rất hi vọng anh sẽ đem mối quan hệ của họ nói ra. Ôn Thiếu Hoa mặc dù là vị hôn phu của anh họ cô, nhưng hai người họ đã chung sống với nhau gần 10 năm, tình cảm nhạt như nước lã, dung nói xảy ra quan hệ nam nữ, ngay cả cái nắm tay cũng là việc khó khan. Ở trong xã hội phóng khoáng, hiện đại, nào có cặp tình nhân nào như vậy, so với bạn bè bình thường còn thấy bình thường hơn rất nhiều. Cũng chỉ vì cậu ta quá bảo tủ, cho nên Ôn Thiếu Hoa miws bị cô làm cho động lòng, hai người lén lút quan hệ với nhau, mà cô cũng thâật sự thích anh ta. Mặc dù Ôn gia không phải gia đình giàu có nhất, nhưng cũng được xem là khá giả, nếu gả cho anh ta nói thế nào thì cô cũng là thiếu phu nhân của một gia đình quyền quý.

-Chung Quốc nếu cậu đã phát hiện, tôi cũng không muốn giấu giếm cậu nữa, tôi không có một chút tình cảm nào với cậu, nếu không phải do hai bên gia đình đã định sẵn hôn ước cho chúng ta, bang không chúng ta không thể nào có chuyện kết hôn này_Ôn Thiếu Hoa bất đắc dĩ nói, cố gang nói hết ra những điều giấu trong lòng của anh mấy năm nay.

Cậu không phải dạng người à anh thích, cậu quá bảo thủ, làm chồng chồng chưa cưới gần mười năm, ngay cả hôn cũng chưa từng, nhiều lắm chỉ là nắm tay nhẹ mà thôi. Cái này được xem là vị hôn phu sao?

-Anh không thích em, tại sao đến bây giờ mới chịu nói ra chứ?_ Tuấn Chung Quốc rống to chat vấn, tâm tình rất kích động, giận đến muốn đánh người.

Mời năm trôi qua, đã mời năm trôi qua, thì ra cậu luôn song tong trò lừa bịp.

- Nếu như tôi không kết hôn cùng cậu, ba tôi sẽ không cho tôi thừa kế tài sảm của ông ta, nói một cách khác, không kết hôn cùng cậu, tôi sẽ trở thnahf một người trắng tay. Tôi biết làm vậy rất ích kỉ, nhưng tôi cngx đã từng thử thích cậu, nhưng tôi lại không thể chịu nổi, tôi ghét nhất loại con trai đơn thuần giản dị như cậu. dĩ nhiên tôi biết cậu không phải loại người giả bộ, nhưng cậu cũng đã 28 tuổi rồi, cùng hôn phu nắm tay mà còn ngại ngùng như chưa 18, ở trong mắt tôi, day chính là giả tạo. Nếu không phải ba cứ ép buộc tôi mãi, cho đến bây giờ tôi vẫn không thẻ nào chấp nhận cậu._Ôn Thiếu Hoa càng nói càng tức giận, going như mình chính là người đã chụ nhìu uất ức, khổ sở.

-Anh không thích tôi, anh có thể sớm nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ buông tay. Nhưng vì thừa kế gia sản mà nhẫn tâm làm uổng phí hết mời năm thanh xuân của tôi, Ôn Thiếu Hoa, anh that là khốn kiếp_ Tuấn Chung Quốc đau long, ngời cảm thyấ đau khổ là cậu mới đúng.

Nói xong, Tuấn Chung Quốc bước thẳng vào phòn, hung hang cho Thiếu Hoa một cái tát.

"CHÁT" thanh âm cực kì vang dội.

Ôn Thiếu Hoa đứng bất động, dù bị một cái tát tay, nhưng lại không có chút tức giận. Tạ Minh San thấy việc này rất bất mãn, tức giận nói:

-Anh, điều này không thể trách một mình Thiếu Hoa được, những năm nay anh ấy cũng rất đau khổ, anh ấy không thích anh thế nhưng lại ép buộc mình duy trì mối quan hệ với anh, điều đo thật không công bang với anh ấy.

-Nói như vậy, người sai là tôi? Vị hôn phu của tôi cùng em họ vụng trộm, kết quả người sai là tôi, thật buồn cười mà!

-Bất kể hôm nay ai đúng ai sai, tôi cũng phải nói rõ. Nếu như cậu có thể tiếp nhận những gì xảy ra hôm nay, hôn lễ của chúng ta vẫn sẽ tiến hành theo dự tính. Nhưng nếu như không thể tiếp nhận nổi, thì cậu trực tiếp hủy hôn đi._Ôn Thiếu Hoa không muốn nói them, lạnh kùng ném cho cậu hai lựa chọn.

Cùng một người con trai không thích giữ quan hệ yêu đương suốt muời năm, nhưng ngày đó anh như song trong địa ngục.

-Nếu tôi chủ động hủy hôn ước, anh có thể thừa kế gia sản, phải không?

-Không sai.

-Anh, nếu như anh và Thiếu Hoa hủy hôn ước rồi, em sẽ cùng anh ấy làm đám cưới. Nếu như anh vẫn không chịu hủy hôn, sau khi hai người kết hôn anh ấy vẫn sẽ qua lại với em. Thay vì như thế, chi bằng anh chủ đọng hủy bỏ hôn ước này đi._Tạ MInh San kéo tay Ôn Thiếu Hoa trông rất thân mật.

Ôn Thiếu Hoa không đẩy Tạ MInh San ra, ặặc dù anh đứng bất động, nhưng lại làm cho người ta cảm giác anh rất phối hợp.

Thấy tình cảnh như vậy, Tuấn Chung Quốc chịu không nổi nữa, hét lớn lên:

-Được, tôi hủy bỏ hôn ước này.

Nói xong, cậu quay đầu bỏ ra ngoài.

_______________________________________________________________

truyện này do chuyển ver từ Ngôn TÌnh sang Đam Mỹ nên mình sẽ chỉnh sửa một số chi tiết cho phù hợp với Kookie nhà mình nha :))). Thậật xin lỗi vì sự chậm trễ trong ra chap vì mình sắp thi cuối kì và 6/4 tới mình sẽ thi Olympic nên có hơi bận rộn nhưng mình sẽ ra chap thường xuyên, ít nhất là 2 ngày một chap nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro