14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc đã khá lên nên không cần truyền dịch nữa, kim luồn cũng được rút ra. Anh xoa xoa chỗ ghim kim đó suốt, mặt cứ nhăn nhăn như tiếc số máu mình vừa chảy ra, Thái Hanh ngồi cạnh cũng chỉ biết lòng thương xót.

"Được rồi, về thôi anh à"

Y tá đã mang giấy ra viện đến, Thái Hanh cũng giúp Chính Quốc mang giày vào rồi dìu đứng lên và dẫn đi về. Đây là nơi đông người nên Thái Hanh chẳng dám bế anh mà đi, sợ anh bảo mất mặt và giận nữa là xong.

Xe đến trước cổng nhà, Thái Hanh mới ôm anh đi vào trong và đặt xuống giường.

"Anh ngủ chút đi"

Thái Hanh kéo chăn đắp lại cho Chính Quốc, sau đó hôn trán anh một cái mới rời đi.

"Cậu...cũng đi nghỉ đi"

Dù đêm hôm Thái Hanh có ngủ được một chút, nhưng chắc cũng mệt mỏi lắm rồi. Chính Quốc sợ cậu vì cứ lo cho anh mà đổ bệnh thì chẳng hay chút nào.

"Được, anh ngủ ngon"

Thái Hanh thấy ấm lòng lắm, vỗ vỗ tay của Chính Quốc dạng như bảo anh cứ an tâm mà nghỉ ngơi đi.

Tối đó, Chính Quốc cùng Thái Hanh đến nhà của ba Điền để ăn tối, anh đi rồi thì chỉ còn mình ông cô quạnh trong ngôi biệt thự rộng lớn mà thôi. Nên anh cũng buồn lòng lắm, nhưng chuyện rời khỏi nhà cậu chính là không có khả năng.

"Ba, con dọn về đây sống với ba nha"

Ngồi trong bàn ăn, Chính Quốc liền nói lên quyết định của mình.

"Ba bảo không chứa rồi mà"

Thái Hanh bên cạnh muốn cười mà chẳng dám cười, chuyên tâm ăn cũng như gắp thức ăn cho anh.

Ông Điền nói thẳng là không chứa Chính Quốc trước mặt Thái Hanh khiến anh hơi bị mất mặt, thành ra bĩu môi phồng má đáp lại và gắp hết một miếng thịt lớn vào miệng.

"Ba à...con không lấy cậu ta đâu"

"Ba vẫn gả thôi, con nói sao cũng thế"

Ông Điền bình thản ăn, sau khi nói xong với Chính Quốc thì quay sang bảo Thái Hanh ăn nhiều một chút.

"Ba à, con là Chính Quốc đó, đâu có phải dạng hàng tồn kho đâu mà ba cứ muốn tống đi cho nhanh vậy a?"

Chính Quốc thấy bản thân tròn trịa thì đã sao? Gương mặt vẫn là rất thanh tú, nếu nói theo kiểu tự luyến thì chính là đẹp dạng khuynh thành đổ nước chứ đâu vừa. Mà thế thì vì cái gì ông Điền cứ muốn gả anh đi cho rồi?

"Ba thích thì ba gả thôi"

Chính Quốc không nói nữa, càng nói càng ê mặt trước Thái Hanh. Ăn xong thì cả ba cùng nhau ăn đến trái cây và xem TV, nhưng vẫn buông lời tán gẫu là chính. Sau đó ông kêu Thái Hanh đưa anh về chứ không cho ngủ lại đây.

Chính Quốc cũng không biết sao ba mình lại nỡ lạnh lùng đối xử với đứa con độc tôn như thế, anh đi rồi, nhà liền phủ ảm đạm, vậy mà ông Điền vẫn không chọn chứa anh.

"Cậu ra xe trước đi, tôi muốn nói chút chuyện với ba của mình"

Thái Hanh cũng ra xe đợi Chính Quốc, anh ngồi lại xuống ghế xoa bóp tay cho ông và hỏi rằng

"Ba biết lai lịch thật sự của Thái Hanh không?"

Ông Điền khẽ gật đầu, Chính Quốc càng không tin được mà. Ông có thể giao con mình cho người trong thế giới ngầm sao?

"Có phải cậu ta uy hiếp ba không?"

Chính Quốc lại hỏi, anh sợ Thái Hanh dùng thân phận của mình để uy hiếp ông.

Ông Điền lần nữa lắc đầu, còn nắm lại bàn tay của Chính Quốc mà vỗ nhè nhẹ như đang căn dặn.

" Con nghe đây Chính Quốc, ba thấy Thái Hanh rất đáng tin cậy mới bảo con lấy cậu ta. Còn nữa, con phải ghi nhớ điều này, tình cảm là thứ có thể vun đắp, con cũng chưa từng yêu ai thành ra lựa chọn lấy người yêu con là rất đúng đắn, con hiểu không?"

Lấy người yêu mình, lúc nào cũng hơn lấy người mình yêu. Nếu là trường hợp đã có đối tượng yêu thích thì vấn đề lấy người thương mình có lẽ sẽ hơi đau lòng một chút. Nhưng đằng này Chính Quốc chưa từng thương yêu ai, cho nên anh lấy Thái Hanh chính là không sai vào đâu được.

Thấy Chính Quốc định nói gì đó, thì ông lại tiếp tục nói, chặn lời chưa thoát ra khỏi miệng của anh lại

"Con đừng để ý đến chuyện đối phương ở bên ngoài là người tốt hay xấu, cũng đừng xem họ giàu hay nghèo. Cái con cần biết là họ có đối tốt hoặc bảo vệ được con hay không. Chỉ cần ở bên họ mà thấy an toàn thì đó là chính là người làm chỗ dựa của con suốt đời"

Chính Quốc ngồi trên xe, suy nghĩ lại những lời ông Điền đã nói. Ông sống cũng hơn nửa đời người rồi, có vài chuyện đúng là nhìn rất thấu đáo.
Chính Quốc xoay mặt sang phía Thái Hanh, dán mặt lên đối phương, nhìn cậu đang chuyên tâm lái xe.

Ở bên cạnh Thái Hanh, Chính Quốc thấy bản thân như rơi vào một sự ấm áp đến không tưởng cũng như thấy an tâm tuyệt đối.

Mỗi lần gặp nguy hiểm hay rắc rối Chính Quốc cũng không sợ vì anh biết Thái Hanh sẽ đến cứu anh ngay thôi. Mỗi lần giận hờn, anh không bao giờ hạ giọng vì biết cậu sẽ nói xin lỗi trước.

Những sủng ái mà Thái Hanh dành cho Chính Quốc khiến ai ai cũng ganh tị đến chết sống chứ không vừa. Tuy anh luôn nói cậu phiền phức và tỏ ra tức giận, nhưng thật chất trong lòng lại coi đây là một niềm vui.

Như lúc anh mệt, lúc anh sợ, lúc anh bệnh. Chỉ cần Thái Hanh nói chuyện hay đối xử ôn nhu, cũng có thể là không làm gì hết, chỉ cần yên lặng ở cạnh bên cũng đủ khiến anh thấy bình yên đến lạ.

Phải chăng, tình yêu đã đến nhưng do Chính Quốc không hay? Hoặc loại cảm giác của anh đối với cậu chỉ mới hình thành nụ và chưa nở hoa nên mới không nhận thấy?

Mà bấy giờ cũng còn sớm để đưa ra kết luận cuối cùng. Chính Quốc vẫn là muốn suy nghĩ kỹ thêm một chút. Chọn bạn đời không phải là chuyện dễ như ăn bánh hay uống nước, chỉ cần sai một li sẽ đau thương cả đời.

Chính Quốc thì chẳng muốn bản thân nhuốm đầy ưu phiền, vì vậy mà kỹ càng vẫn tốt hơn. Mất nhiều thời gian thì đã sao? Không hối hận hay hối tiếc mới là cái trọng tâm.

"Anh nghĩ gì mà ngơ người ra vậy?"

Thái Hanh biết từ nãy đến giờ Chính Quốc cứ luôn nhìn mình, nhưng sự tập trung thì lại đặt vào vấn đề khác.

"À...ừ....thì.....không có gì"

Chính Quốc hơi ấp úng, đến cuối cũng là chẳng thể nói ra.

"Anh mệt lắm à? Ngủ đi, đến nhà em sẽ bế anh lên phòng, đừng lo"

Chính Quốc đang mỏi mệt về tinh thần do dồn sức suy nghĩ, chứ cơ thể anh rất ổn, hồi nãy cũng ăn rất no.

"Không có buồn ngủ a..."

"Anh, muốn về nhà lắm à?"

Thái Hanh hỏi như vậy khiến Chính Quốc cũng không biết trả lời sao nữa. Anh đương nhiên là muốn về nhà rồi, nhưng lại phát hiện thâm tình nơi cậu, anh chẳng thể chối từ một cách dễ dàng được.

"Nếu anh muốn về, thì về đi"

Chính Quốc hơi nhướn mày, vì anh không hiểu sao Thái Hanh lại nói thế, phải chăng cậu đã không chịu nổi tính khí của anh nên mới chọn buông tay rồi.

"Cậu....cậu chán rồi?"

Với tính của Chính Quốc cộng những rắc rối vừa qua, đổi lại là người khác thì đã chạy trước đó tám mươi kiếp rồi, không như Thái Hanh đợi đến hôm nay đâu.

Không biết do đâu mà ngay sau đó lòng Chính Quốc lại nặng và khó chịu, anh luôn ỷ lại chuyện Thái Hanh đã cưng chiều, sủng nịnh anh đến vô đối. Giờ đột ngột phải chấp nhận chuyện cậu không ở bên mình, không ai lải nhải, chẳng ai hạ giọng, xuống nước trước thì buồn lắm.

Chính Quốc buồn đến muốn khóc, Thái Hanh đưa tay lau nước mắt còn chưa rơi xuống của anh và bảo

"Không có, em đi công tác vài hôm, nên em mới kêu anh cứ về nhà của bác Điền mà ở. Đến khi em giải quyết xong chuyện sẽ về đón anh"

"Thật...thật sao?"

Ngữ điệu của câu hỏi này chẳng khác gì câu trước kia đã hỏi Thái Hanh, vẫn mang sự chần chừ trong đó. Nhưng lần này thì đan xen vui mừng chứ chẳng phải chứa buồn lòng.

"Thật, đừng khóc, ngoan, ngoan nào. Anh khóc là em đau ở đây này, ngoan đừng khóc vậy chứ"

Thái Hanh cho tay còn lại chỉ chỉ vào tim mình sau đó cũng ôm chặt Chính Quốc vào lòng. Những gì nói với anh đều là thật, cậu chẳng buông tay anh một cách dễ dàng như thế đâu, huống chi cũng chưa đến một tháng mà.

"Ngoan, sao lại khóc như thế chứ? Ngoan, ngoan nào"

Thái Hanh ân cần dỗ dành, trước kia toàn thấy anh khóc vì bị thương, vì giận quá mức, vì sợ. Còn kỳ này là đặc biệt, có thể nói là vì cậu mới khóc.
Chính Quốc cũng không nói gì, cố gắng không khóc nằm gọn trong lòng Thái Hanh, sự buồn tủi này chẳng rõ là từ đâu xuất hiện, nhưng khiến anh khó chịu đến mức thở không đặng.
Thái Hanh thì thấy vui lắm, do hiểu lầm những gì cậu nói mà Chính Quốc đã khóc, dường như đã nói lên điều gì đó. Phải chăng quan hệ cả hai đã tiến lên thêm được một bước?

Thái Hanh dỗ xong Chính Quốc thì tiếp tục lái xe đi về nhà. Trước khi cởi dây an toàn và xuống xe thì anh lên tiếng

"Tôi sẽ ở đây, chờ cậu đi công tác về được không?"

Trên đường về, Chính Quốc đã suy nghĩ rất nhiều. Đến cuối là đưa ra quyết định như lời vừa nói. Thật, không hiểu nổi bản thân anh đang nghĩ gì mà lại muốn như thế.

Nhưng suy cho cùng vẫn là đáp án từ Chính Quốc, lựa chọn này càng khiến Thái Hanh vui mà thôi.
"Quá được là đằng khác, ban đầu em sợ anh ở nơi này một mình nên buồn thôi "

Thái Hanh nói xong cũng xuống xe. Cậu sợ bản thân đi công tác rồi Chính Quốc phải ở một mình trong căn nhà lớn, chắc hẳn anh sẽ thấy cô độc, lạnh lẽo, buồn đến mức chẳng cười nổi. Thành ra đã hỏi thử ý anh xem sao.
Nào ngờ lại khiến Chính Quốc hiểu lầm, thấy anh buồn buồn như thế thì lòng cậu cũng đâu dễ chịu.

Yêu nhau thì tâm liền tâm, chỉ cần một người khổ, thì người còn lại đau không kém hoặc gấp đôi chứ chẳng vừa.

"Lúc em đi công tác rồi nếu anh buồn, có thể đi chơi, hoặc về nhà bác Điền"

"Không cần cậu chỉ"

Chính Quốc cũng nhanh lấy lại tinh thần, nhưng vẫn còn chút gượng ép bản thân...chứ chưa hoàn toàn thả lỏng tự tại.

"Được rồi, anh lớn hơn em sáu tuổi mà đúng không? Coi như em nói sai đi nha, nha, nha "

Thái Hanh ôm Chính Quốc trong vòng tay mà tự hỏi rồi tự xin lỗi. Anh thở ra một hơi cộng vẻ mặt bất cần. Sự u mê trong cậu vẫn là hết phương pháp chữa.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro