17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Mua (1)
Lần đầu tiên cuốc bộ xa như vậy, bàn chân Điền Chính Quốc đau đến không còn cảm giác, vốn đang mong có thể gặp một chiếc xe cũng đi trấn trên, nhưng thẳng đến khi nhìn thấy bức tường thành màu xám của trấn nhỏ vẫn chưa được như nguyện. Tới gần trấn nhỏ liền náo nhiệt hơn, người người lui tới, có đi bộ, lưng đeo sọt hoặc gánh đòn gánh, bên trong rau dưa, hoa quả, đồ thủ công mỹ nghệ, trông cậy đến trấn trên bán được tiền; Có ngồi xe, xe bò, xe lừa, xe ngựa, ra ra vào vào, người đánh xe thỉnh thoảng thét to vài tiếng, trung khí mười phần. Còn có người vội vàng muốn đến trấn trên bán dê và heo, dê heo liên tục kêu to như đang phân cao thấp.
Điền Chính Quốc sờ sờ bụng. Nếu Kim Thái Hanh nói chuyện gì cũng nghe hắn, y cũng không hỏi, kéo người đi vào một tiệm mì. Kỳ thật y muốn ăn cơm trắng hơn, nhưng nghĩ cũng biết cơm trắng quý giá, chỉ có thể nhịn, về sau lại nói.
Y tìm bàn trống ngồi xuống, cất giọng nói: "Ông chủ, cho hai chén mì rau."
Kim Thái Hanh đột ngột mở miệng "Hai chén mì thịt."
"Được!" Nụ cười trên mặt ông chủ càng thêm niềm nở.
Trong lòng Điền Chính Quốc dâng lên một cảm giác khó diễn tả, ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, thấy hắn há mồm muốn nói, sợ trước mặt công chúng hắn nói ra câu 'Ngươi là tức phụ ta" bèn giành mở miệng trước, ngữ khí có bất đắc dĩ và chút buồn bực "Ta biết rồi!"
Kim Thái Hanh nhàn nhạt hỏi: "Biết cái gì?"
Điền Chính Quốc quay đầu không nhìn hắn, nhìn chằm chằm hỏa kế nấu mì, bình tĩnh nói: "Không có gì."
Trong nồi nóng hôi hổi, hỏa kế trụng mì xong vớt lên cho vào bát, tay kia cầm thìa nhanh nhẹn mà theo thứ tự cho vào bát thịt thái, hành thái và đậu hủ chiên ăn kèm, cuối cùng rưới lên trên một muôi nước canh, tức thì toả ra hương vị thơm lừng.
"Hai vị khách quan, mì đến đây, xin mời dùng."
Điền Chính Quốc nhìn bát mì thịt, yên lặng đếm đếm, sáu miếng. Tự an ủi có chút ít còn hơn không, một đũa gắp hết thịt vào miệng mới ăn đến mì sợi. Một chén mì sợi ăn không đủ no, phỏng chừng Kim Thái Hanh càng không có cảm giác no. Tiết kiệm tiền không phải là chịu để bụng đói. Y dũng cảm hô một tiếng: "Thêm hai chén nữa!" Tư thế kia rất dễ khiến người hiểu lầm y là nhà giàu mới nổi.
Khách nhân khác trong tiệm đều cổ quái nhìn y một cái, có người còn nói thầm: "La cái gì la, hai bát mì thôi, cũng không phải hai chén canh Bạch Ngọc."
Khoé miệng Kim Thái Hanh giương lên một độ cong mỏng gần như không thể nhận ra.
Bốn bát mì tổng cộng mười hai văn tiền. Quan trọng nhất là xuyên tới lâu như vậy rốt cuộc lại được nếm vị thịt, dù cho thịt kia vừa dai vừa khô, Điền Chính Quốc vẫn ăn đến thỏa mãn, y không thích ăn mì mà ngay cả nước canh cũng húp sạch.
Ăn no xong, Điền Chính Quốc không lập tức đi mua đồ mà dạo khắp trấn trên một vòng, thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải. Kim Thái Hanh trầm mặc đi theo cạnh y, không có một chút không kiên nhẫn, cũng không hỏi gì.
Điều này làm Điền Chính Quốc thầm bội phục đối phương tốt tính, Kim Thái Hanh không hoài nghi y cố ý trêu chọc hắn sao?
Sự thật dĩ nhiên không phải, tình hình kinh tế eo hẹp, y cần nghĩ cách kiếm tiền. Điền Chính Quốc muốn xem có cơ hội kiếm tiền nào đó ở trấn trên hay không.
Đi dạo xong, trong lòng Điền Chính Quốc đã có nắm chắc, lúc này mới đi mua này nọ, trước đến tiệm tạp hoá mua mỡ, muối và nhu yếu phẩm. Trong nhà không có bình đựng mỡ đựng muối, tiệm tạp hoá cũng có bán, hai bình sáu văn tiền, năm cân muối, hai mươi hai văn tiền một cân, hai cân mỡ tổng cộng hai mươi bốn văn tiền.
"Tiêu đen, hoa tiêu mỗi thứ hai lạng."
Vẻ mặt điếm tiểu nhị đầy mê man "Tiêu đen có, hoa tiêu là cái gì?"
Điền Chính Quốc sửng sốt. Chẳng lẽ thế giới này không có hoa tiêu?
"Vậy cho hai lạng tiêu đen, lại thêm một cân xì dầu." Điền Chính Quốc nói xong, nhìn lướt qua tiệm tạp hoá, hàng hoá tiệm này tương đối đầy đủ, lại mua thêm một cái nồi, mười cái đĩa, một tô canh, mười bát cơm và mười đôi đũa.
Chưởng quầy luôn đứng sau quầy, thấy bọn họ mua tương đối nhiều, đi tới, nhiệt tình nói: "Tiểu huynh đệ còn cần gì nữa không? Cứ tùy tiện chọn lựa. Tiệm chúng tôi hầu như thứ gì cũng có."
Điền Chính Quốc nhìn túi gạo và mì bên cạnh, miệng túi mở rộng tiện cho khách hàng thấy rõ thứ bên trong.
Điền Chính Quốc hỏi: "Gạo và bột mì giá cả thế nào?"
Có thể làm hỏa kế cơ bản đều đủ thông minh, lập tức lưu loát báo giá "Bột bắp bốn văn tiền một cân, bột mì sáu văn tiền một cân, bột cao lương một văn tiền một cân, bột gạo ba văn tiền một cân, gạo lức hai văn tiền một cân, gạo trắng mười văn tiền một cân."
Ánh mắt Điền Chính Quốc lưu luyến rời khỏi gạo trắng dừng ở bột mì, đang muốn nói chuyện, Kim Thái Hanh vẫn luôn trầm mặc gần như khiến người quên mất sự tồn tại của hắn mở miệng "Mười cân gạo trắng."
Dường như chưởng quầy sợ Điền Chính Quốc đổi ý, lập tức phân phó hoả kế, "Đóng gói."
Điền Chính Quốc không ngăn cản "Lại thêm năm cân bột ngô, hai cân bột mì, năm cân bột cao lương."
Chưởng quầy vui vẻ ra mặt "Có ngay."
Điền Chính Quốc lại chọn một bộ trà cụ, hai cái chén sứ dùng để súc miệng, một thanh dao phay, ba cái khăn mặt, một cuộn kim chỉ, một lọ phấn xà phòng, cùng với mấy thứ linh tinh khác.
-Hết chương 17-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro