5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Nguyên do...
Khi một nhà Kim gia ăn cơm tối xong, trời còn chưa tối hẳn. Phòng ốc cùng bóng cây bị ánh chiều tà cắt thành từng mảng tối. Người nhà nông đều như vậy, cố ăn xong cơm trước lúc trời đen, vậy là có thể tiết kiệm chút dầu.
Ba người Chính Quốc, Triệu thị và Tiền thị trước ánh mắt như hổ rình mồi của Đỗ thị rửa chén bát, lại lau dọn nhà bếp sạch sẽ.
Từ phòng bếp đi ra, bắt gặp Kim Thái Hanh đang cầm chậu gỗ màu nâu sẫm múc nước bên giếng, Điền Chính Quốc sợ hắn muốn cả hai cùng nhau rửa chân, vội chạy ào qua, dùng gầu gỗ múc một gáo nước lạnh từ trong chậu xối thẳng vào chân, cọ rửa chân sạch sẽ, đồng thời bình thản nhìn Thái Hanh một cái, lén run cầm cập, nước mới lấy từ giếng ra không phải lạnh bình thường đâu, lạnh thấu tim đó má.
Thái Hanh dừng lại, vẫn không có biểu cảm gì, khom lưng múc nước.
Chính Quốc nhanh nhẹn trở vào gian nhà cỏ, giầy rơm ướt sũng mang rất không thoải mái, y cởi giày ra, để chân hong khô tự nhiên, không có ghế nên đành ngồi xuống mép giường. Trong phòng lờ mờ tối, ánh sáng bên ngoài xuyên qua các khe hở có lớn có nhỏ của vách tường lọt vào trong, nhìn có vẻ thê lương. Thật ra ở bàn nhỏ đầu giường có một ngọn đèn dầu, nhưng y không biết cách đốt nên không động vào.
Một lát sau Thái Hanh đi vào.
Chính Quốc nhỏ giọng hỏi: "Bên ngoài còn người nào không?"
Thái Hanh không biết y có ý gì, lắc đầu, đi vào ngồi xuống giường.
Chính Quốc nghĩ nghĩ, nói thẳng: "Không hiểu tại sao nhưng chuyện trước kia ta đều không nhớ rõ, huynh có thể nói cho ta biết ta là ai không, còn nữa, vì sao hai chúng ta lại thành thân? Chúng ta đều là nam nhân mà."
Thái Hanh quay đầu, kinh ngạc nhìn y.
Chính Quốc thản nhiên nhìn lại hắn.
"Ngươi là tức phụ ta. Ta là Kim Thái Hanh. Ngủ đi." Thái Hanh leo lên giường, nằm nghiêng ở phía ngoài.
"Ta là nam nhân!" Chính Quốc có chút sốt ruột, truy vấn "Tại sao ta thành thân với huynh? Sao người nhà ta lại gả ta cho một nam nhân?"
Thái Hanh không nói chuyện, trong phòng quá tối, Chính Quốc không thấy rõ vẻ mặt hắn.
"Ngươi là tức phụ ta." hắn nói xong, mặc kệ Chính Quốc truy vấn thế nào cũng không mở miệng, hơi thở kéo dài ổn định như đã ngủ.
Sốt ruột cũng vô dụng, Chính Quốc cố giữ bình tĩnh, sau khi ngồi yên hồi lâu, một cơn gió lạnh thổi qua, y rùng mình một cái, bò lanh quanh đến giữa giường nằm xuống. Ít nhất trước mắt có một sự kiện đáng ăn mừng: hắn không có bắt buộc y thực hiện nghĩa vụ 'vợ chồng'. Khụ khụ!
Điền Chính Quốc lắc đầu, xua đi các ý nghĩ như dẫm phải lôi, lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn kéo tấm chăn duy nhất qua đắp lên người. Nhiệt độ cơ thể người nằm cạnh ấm áp như lò lửa, muốn xem nhẹ cũng khó, y dứt khoát không suy nghĩ, đánh một giấc cho ngon, chờ trời sáng nhất định phải tìm cách nghe ngóng. Y ngủ thật yên lòng, cơ thể hiện tại này cùng lắm chỉ mười hai tuổi, vẫn là một đứa nhỏ, Thái Hanh không thể cầm thú đến mức làm gì y .
......
Mất cả hai ngày Chính Quốc mới biết được cảnh ngộ hiện giờ của mình. Y xuyên đến một thời không lạ hoắc, nay là Đại Hạ vương triều, nơi y đang ở là thôn Thanh Sơn thuộc trấn Lưu Thuỷ.
Tình hình Kim gia y cũng moi được rõ. Nguyên lai Thái Hanh và bọn Kim Hướng Nhân là anh em cùng cha khác mẹ. Mẫu thân Thái Hanh lúc y chào đời thì khó sanh mà chết, nửa năm sau Kim Đại Cường rước vợ kế, cũng chính là Đỗ thị. Kim gia còn có một nhi tử nữa, lớn hơn Kim Xuân Đào khoảng một chén trà (15 phút), đang theo học tại tư thục trấn trên, cách vài ngày về nhà một lần, trước mắt Chính Quốc còn chưa gặp người đó.
Vô cùng khéo cái là nguyên chủ cơ thể này cũng tên Điền Chính Quốc, thành thân với Kim Thái Hanh quả thật là do có nội tình. Nhắc tới thì không thể không nói đứa bé Kim Thái Hanh này rất đáng thương. Đỗ thị lúc mới vào cửa đối xử hắn không tệ, nhưng từ khi bà có hài tử của mình, nhìn Thái Hanh thấy thế nào cũng không vừa mắt, hễ có chút bất mãn thì không phải đánh cũng là mắng. Tục ngữ nói rất hay, có mẹ kế sẽ có bố dượng. Đỗ thị thường nói xấu Thái Hanh, dần dần lừa được Kim Đại Cường cũng không thèm để tâm Thái Hanh. Thời điểm Thái Hanh lên mười hai, Đỗ thị xúi giục Kim Đại Cường bán Kim Thái Hanh cho nhà có tiền làm tiểu tư. Thái Hanh không thể nhịn được nữa, yên lặng bỏ đi, lần đi này kéo dài chừng mười năm, gần một tháng trước đó mới trở lại, trên mặt có thêm vết sẹo xấu xí, không biết hắn gặp chuyện gì ở bên ngoài. Người nhà hỏi, người trong thôn cũng hỏi, nhưng đều không hỏi ra được gì.
Dù gì cũng là con ruột mình, lại đã trưởng thành, hai đệ đệ đều thành gia mà lão Đại còn chưa thành thân thì coi sao được. Kim Đại Cường bèn cân nhắc chuyện hôn sự cho Thái Hanh. Nhưng một người khá khôi ngô lại mang vết sẹo dài, cô nương nhà ai sẽ để ý hắn? Thế là việc này cứ luôn kéo dài.
Thẳng đến một ngày, có thầy tướng số già vào thôn, nói người mà số mệnh định cho Thái Hanh là một tiểu thiếu niên mười bốn tuổi sẽ xuất hiện tại rừng cây nhỏ Tây thôn vào ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó! Nếu hai người họ kết hợp, vinh hoa phú quý hưởng bất tận, thậm chí phúc lây toàn thôn, nhưng nếu Kim Thái Hanh cưới người khác, Kim gia đại họa lâm đầu, tai vạ con cháu.
Nghe người ta kể tới đây, cảm nghĩ đầu tiên của Chính Quốc chính là nhất định có người không vừa mắt Thái Hanh mới mời lão tướng số này đến lừa người.
Lại kể sau khi thầy đoán mệnh phán xong, người Kim gia đều biến sắc, thà rằng tin là có còn hơn là không a! Vào cái ngày đó, Kim Đại Cường dẫn theo Kim Hướng Nhân, Kim Hướng Nghĩa đuổi tới khu rừng cây nhỏ thầy tướng nói, không ngờ thật sự gặp một tiểu thiếu niên ở đó.
Thiếu niên này ăn mặc rách rưới, hôn mê bất tỉnh ngã trên đất.
Ba người do dự một lát, mang thiếu niên này về nhà.
Sau khi thiếu niên tỉnh, chỉ nói mình tên Điền Chính Quốc, chạy nạn từ một trấn nhỏ xa xôi đến, ngoài ra hỏi gì cũng trả lời không biết.
Vì Thái Hanh bỏ nhà đi nhiều năm, Kim Đại Cường có vài phần áy náy với hắn nên không định bắt cưới thiếu niên này. Cùng lắm thì nuôi hài tử nhặt được này, hẳn là có thể cản tai hoạ chứ.
Nhưng không chịu nổi Đỗ thị hết khóc lại nháo, nói cái gì hai lão bị Thái Hanh liên lụy không sao, mất tính mạng cũng chả là gì, nhưng không thể vì một Thái Hanh mà hại những đứa con khác? Hơn nữa Kim Hướng Nghĩa chưa có con trai nối dõi, Kim Hướng Lễ còn chưa thành gia, Kim Hướng Trí còn muốn đi thi, không chừng tương lai có thể làm quan rạng rỡ tổ tông, mà nữ nhi duy nhất còn chưa được gả đâu.
Cứ như vậy, Kim Đại Cường mới nhả ra, để Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc thành thân.
Điền Chính Quốc mang bệnh trong người, lại không có nhà để về, nếu không đồng ý thành thân với Kim Thái Hanh thì sẽ bị đuổi đi, rơi vào đường cùng đành phải đáp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro