8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Phân gia (1)
Đỗ thị đuổi sang bên trái, Điền Chính Quốc liền trốn qua bên phải Kim Thái Hanh. Từ khi bắt đầu uống nước linh tuyền đến nay sức khoẻ y đã khôi phục được tám phần, không chỉ sức lực lớn hơn mà còn nhanh nhạy hơn.
Kim Xuân Đào không đi ra, đứng bên cửa sổ nhìn bên ngoài. Hồi Điền Chính Quốc vào Kim gia vẫn luôn u ám trầm mặc, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng hắn 'hoạt bát' tỏ rõ cố tình trêu đùa nương như vậy. Một đào thoát nhẹ nhàng, một đuổi đến thở hồng hộc, nhưng nàng không thấy tức, ngược lại thấy buồn cười và bất đắc dĩ hơn. Nương cũng thật là, cứ gây khó dễ Điền Chính Quốc mãi. Có một đại tẩu là nam nhân nàng cũng thấy không quen, nhưng Điền Chính Quốc đã vào cửa, hơn nữa vì lời thầy bói nói nên không thể rời đi, vậy để cả nhà hoà thuận chung sống không tốt hơn ầm ĩ cả ngày ư?
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Đỗ thị hận Điền Chính Quốc không cho bà mặt mũi, tức mà không biết nói sao, đột nhiên nhào qua, vẫn bị Chính Quốc tránh được.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc linh hoạt lủi tới lủi đi, bất ngờ cùng ý cười nơi đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, đứng lên che chắn hắn sau lưng, đối mặt với Đỗ thị: "Nương, không bán con mồi cũng được, lấy hai lượng bạc mua thêm quần áo."
Muốn Đỗ thị lấy bạc trong tay ra cũng giống như khoét thịt bà ta vậy, bà dừng lại, thở hổn hển hai ngụm, lãnh đạm nói: "Nói thì dễ rồi, nhưng ta đào đâu ra bạc? Tứ đệ người cần cưới vợ, phải lo sính lễ đúng không? Tiểu muội ngươi còn chưa định thân, nhưng phải chuẩn bị sẵn đồ cưới đúng không? Còn có ngũ đệ ngươi đi học chẳng lẽ không cần tiền? Lão Đại, ngươi nên thông cảm cho nương một chút."
Kim Thái Hanh lại nói: "Ngày mai đem bán con mồi."
Sắc mặt Đỗ thị đã âm u đến có thể nhỏ ra nước "Bán đi thì thời điểm vụ thu làm sao? Quên đi, ngươi muốn bán thì bán, về sau con mồi bắt được phải giao cho ta xử lý."
Kim Thái Hanh: "Nói sau."
Đỗ thị xụ mặt, nổi giận đùng đùng vào phòng.
Kim Hướng Nhân thất vọng thấy rõ, nhịn không được ngắm nhìn thịt lộc lần nữa, nghĩ nghĩ, đuổi theo Đỗ thị, cùng bà vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
"Lén lút cái gì?" Đỗ thị đánh mạnh vào tay thằng con một cái, oán trách trừng hắn ta.
"Nương, chỉ cần có thể làm người bớt giận thì muốn đánh nhi tử mấy cái cũng được." Kim Hướng Nhân cười hì hì đưa cánh tay qua.
Đỗ thị nhất thời bị gã chọc cười, nhẹ nhàng phát tay gã một cái "Theo vào đây làm gì?" Đây là con trai cả của bà, bà luôn yêu thương, sao nỡ đánh nó thật?
"Nương, người uống trà." Kim Hướng Nhân cầm ấm trà lên rót vào chén, ngồi xuống cạnh bà, hạ giọng, sợ bị người khác nghe được "Kỳ thật con đã sớm muốn hỏi, nếu người không thích đại ca, vì sao không dứt khoát tách nhà huynh ấy ra, mắt không thấy tâm không phiền." Kỳ thật mỗi ngày Đỗ thị tìm Điền Chính Quốc gây phiền toái, gã cũng thấy ầm ĩ, cứ về đến nhà thì hầu như không có lúc nào yên tĩnh.
"Ngươi nghĩ nương không muốn sao?" Đỗ thị tức giận nói "Nhưng trong nhà còn nhiều chỗ cần dùng tiền, lão Đại làm việc giỏi, săn thú cũng có tay nghề, nếu thật phân hắn ra thì việc trong nhà ngươi làm? Gánh nặng của hai đệ đệ và tiểu muội ngươi lo liệu?"
Kim Hướng Nhân vội vàng lắc đầu "Nhi tử sao có bản lĩnh lớn như vậy."
"Hơn nữa nó rời nhà mười năm, trong tay ít nhiều cũng có của." Giọng điệu Đỗ thị bình thản giống như không thèm để ý, nhưng tình tự bắt buộc nơi đáy mắt đã tiết lộ tâm tư bà.
Kim Hướng Nhân vui vẻ, nhưng lại có phần không chắc chắn "Lúc trở về không phải huynh ấy cho cha hai mươi lượng bạc sao?"
"Hừ, nương không tin nó ra ngoài mười năm mà chỉ kiếm được hai mươi lượng. Vừa ra tay chính là hai mươi lượng bạc, nương thấy -" Đỗ thị chú ý tới con mắt loạn chuyển của Kim Hướng Nhân, bỗng hơi hối hận vì đã nói cho gã, phẫy tay đứng lên "Đây chỉ là suy đoán của nương mà thôi. Không nói nữa, nương phải đi xem cơm chiều làm xong chưa."
Thời điểm ăn tối, Điền Chính Quốc không đi. Đỗ thị nói không cho y ăn cơm, y sẽ không đi, bằng không lại có trận náo loạn nữa. Mỗi ngày đấu cùng nữ nhân như vậy, y thấy không đáng, cũng lười so đo. Cùng lắm thì lén ăn chút quà vặt trong không gian.
Thừa dịp không có người chú ý, y ra sân, đi từ từ tản bộ. Mặt trời vừa xuống núi, không trung phía tây là một mảng hoàng hôn dịu nhạt ấm cúng, người ngoài đồng đều đã về nhà, cả thôn trang thật yên ắng, rất thích hợp để y suy xét: Rốt cuộc phải làm sao mới khiến Đại Cường và Đỗ thị chủ động phân bọn họ ra?
Trên đường một bóng người cũng không có, Điền Chính Quốc me theo ven đường không nhanh không chậm chạy về trước, chạy xa một cự ly thích hợp lại chạy ngược về, vừa suy nghĩ vừa rèn luyện thân thể. Mỗi ngày y chạy bộ nửa giờ, hít đất nửa giờ, muốn rèn luyện cơ thể này rắn chắc. Y vẫn cho rằng cơ thể này cùng lắm là mười hai tuổi, sau mới biết kỳ thật đã mười bốn tuổi, mười bốn tuổi mà chỉ cao trên dưới một mét ba, đủ thấy quá trình dậy thì không tốt. May mà tuổi còn nhỏ, vẫn kịp bù lại.
Điền Chính Quốc yên lặng phân tích. Tuy Kim Đại Cường là gia chủ, nhưng chỉ quản việc bên ngoài, các chuyện khác cơ bản đều do Đỗ thị làm chủ. Nên việc phân gia mấu chốt vẫn phụ thuộc vào Đỗ thị. Đỗ thị không có chút cảm tình nào với Kim Thái Hanh, điểm này không thể nghi ngờ. Điền Chính Quốc dám khẳng định Đỗ thị rất muốn tách Kim Thái Hanh ra, sở dĩ không làm, ngoại trừ sợ bị người trong thôn nói xấu nhất định còn nguyên nhân khác.
Ngoài Kim Hướng Trí đến bây giờ Điền Chính Quốc còn chưa được gặp mặt, trong bốn huynh đệ Kim gia, Kim Thái Hanh cao lớn nhất, thân thể cường tráng nhất, đối với người nông dân dựa vào thể lực kiếm cơm mà nói, đây chính là một sức lao động mạnh và miễn phí.
Ngoài ra, còn có tiền. Điểm này Điền Chính Quốc phân tích ra dựa trên một câu nói của Đỗ thị - 'Về sau con mồi bắt được phải giao cho ta xử lý'. Điền Chính Quốc đã xem qua dã lộc kia, mũi tên ghim giữa gáy nó, một tiễn mất mạng, cho thấy Kim Thái Hanh bắn cung rất giỏi, từ giờ đến thời điểm vụ thu hẳn có thể săn được không ít con mồi. Mặc kệ là hiện đại hay cổ đại, thịt đều không rẻ, nhất định bán được không ít tiền, Đỗ thị muốn nắm hết trong tay không phải vì tiền thì vì cái gì? Hơn nữa, Kim gia còn ba hài tử chưa thành thân. Xưa nay cưới gả coi trọng sính lễ cùng của hồi môn, nhất là cổ đại. Sính lễ thiếu, cô nương nhà ai nguyện ý gả? Của hồi môn ít, cô nương đến nhà chồng không có chỗ dựa, còn có thể bị người ta khinh. Bởi vậy Điền Chính Quốc phân tích, rất có khả năng Đỗ thị muốn tận lực từ trên người Kim Thái Hanh đào ra tiền tiêu phí cho Kim Hướng Lễ, Kim Hướng Trí và Kim Xuân Đào. Kim Thái Hanh ra nhiều bao nhiêu, bà ta có thể ra ít đi bấy nhiêu. Tính kế thật hay.
Nếu muốn Đỗ thị chủ động đề nghị phân gia, có mấy biện pháp......
Đầu óc Điền Chính Quốc vận chuyển rất nhanh, cổ tay bỗng bị người khác nắm chặt, tiếng nói trầm lắng vang lên bên tai.
"Ngươi muốn đi đâu?"
-Hết chương 8-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro