Chương 7: Chiến tranh lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook từ chối làm tiểu tùy tùng số một là điều hết sức chấn động.

Siwoo bị sốc nặng.

Dù sao từ nhỏ hắn đã được cả đám người lớn nịnh nọt tâng bốc, bên cạnh còn có một bầy tiểu tùy tùng.

Sau lúc kinh ngạc Siwoo lại nổi cáu, lần đầu tiên hắn hạ mình cho phép người khác ngồi chung bàn với mình, ai ngờ lại bị cự tuyệt.

Siwoo tức giận thở hồng hộc ngồi phịch xuống ghế rồi hất mặt lên, hung tợn nghĩ thầm tiêu đời Jungkook rồi, cậu vĩnh viễn đừng mơ làm tiểu tùy tùng số một của hắn!
Dọn xong hộp bút chì, Jungkook chọc chọc Siwoo trước mặt.

Siwoo quay phắt lại rồi vênh mặt nói như sư tử con kiêu ngạo: "Tôi nói cho cậu biết, giờ cậu có hối hận cũng vô ích! ! "
Jungkook nghiêng đầu nói: "Bút chì."

"Trả lại tớ được không?"
"! ! "
Mặt Siwoo đỏ bừng, chộp lấy mớ bút chì đủ loại của mình đưa hết cho Jungkook ngồi phía sau.

Đống bút của hắn quý hiếm lắm đấy, ở ngoài mua không được đâu!
Jungkook nhìn đống bút trên bàn học rồi lựa ra bút chì của mình, sau đó trả chỗ còn lại cho Siwoo.

Siwoo tức nghẹn: "Cậu không lấy à?"
Jungkook lắc đầu, giờ cậu cảm thấy cậu bạn tóc quăn trước mặt này không giống Jimin lắm vì hắn hơi dữ một chút.

Siwoo nhảy xuống ghế rồi trừng mắt đi quanh cậu mấy vòng, mái tóc quăn rung rung.

Jungkook đang viết tên trên vở dừng tay lại, cảm thấy Siwoo này giống Jimin ở chỗ cứ thích đi vòng quanh cậu.

Sau đó mỗi lần nghỉ giữa tiết, Siwoo đều lấy từ trong cặp ra đủ loại đồ chơi đặt trên bàn học Jungkook để thu hút sự chú ý của cậu, kiên trì không biết mệt mỏi là gì.

Hắn không tin Jungkook chẳng có chút hứng thú nào với mấy món đồ chơi mới lạ này.

Jungkook kiên nhẫn trả lại rồi nghe Siwoo đi quanh mình huyên thuyên nói đồ chơi tuyệt cỡ nào, cậu phiền muộn nghĩ sao bạn học mới này lắm lời thế không biết.

Jungkook thở dài như ông cụ non, quyết định ra sau phòng học lấy nước để bạn học mới nghỉ miệng một lát.

Thấy Jungkook định đi lấy nước, hai mắt Siwoo sáng lên, lập tức ra lệnh cho tiểu tùy tùng của mình đi giúp Jungkook hứng nước.

Hắn đắc ý nghĩ thầm rốt cuộc lần này có thể để Jungkook đến từ nhà trẻ không biết ở xó nào kia nhìn xem hắn lợi hại đến mức nào, có thể sai bảo nhiều người như vậy.

Nếu Jungkook làm tiểu tùy tùng số một của hắn thì có thể ra lệnh cho tiểu tùy tùng số hai số ba, người bên cạnh hắn muốn thăng tiến phải cạnh tranh khốc liệt lắm đấy!
Nhưng Jungkook không đưa cốc cho tiểu tùy tùng của hắn mà tự mình ra sau phòng học lấy nước.

Siwoo cảm thấy đám tiểu tùy tùng này thật vô dụng nên xắn tay áo lên hùng hổ đi tới.

Jungkook đặt cốc xuống để vào toilet, Siwoo hùng hổ bám theo cậu kè kè.

Cậu vào nhà vệ sinh, Siwoo cũng vào nhà vệ sinh, cậu rửa tay, Siwoo cũng rửa tay, cậu về lớp, Siwoo cũng về lớp.

Cậu chậm rãi cầm cốc nước, Siwoo thấy ngứa mắt nên hung hăng giúp cậu bưng nước về chỗ ngồi.

Trong lớp, đám tiểu tùy tùng của Siwoo băn khoăn nói thầm: "Sao tớ thấy đại ca mới giống tùy tùng của Jungkook ấy nhỉ?"
Một tiểu tùy tùng khác gãi đầu mờ mịt nói: "Hình như đúng vậy đó! ! "
Jungkook cũng rất băn khoăn, nhưng cha Jeon đã dạy cậu khi người khác giúp mình phải nói cảm ơn, mặc dù Siwoo hơi ồn ào nhưng nghĩ ngợi một hồi cậu vẫn nói cảm ơn hắn.

Siwoo đắc ý nghĩ mình không bị Jungkook từ chối nên lợi hại hơn nhiều so với đám tiểu tùy tùng bị cự tuyệt kia, thế là càng thêm hăng hái, nói sau này hắn có thể miễn cưỡng giúp Jungkook hứng nước.

Jungkook nghĩ thầm thì ra cậu bạn tóc quăn này cũng xem giúp người là niềm vui như Jimin, mặc dù hơi nhiệt tình quá mức.

Jungkook lắc đầu nói không cần nhưng Siwoo hoàn toàn bỏ ngoài tai, chuông tan học vừa reo lên thì hắn đã chộp lấy bình nước của cậu chạy ù tới máy nước, nhanh đến mức đám tiểu tùy tùng không kịp phản ứng.

Sau mỗi tiết học, Jungkook luôn có một bình nước mới.

Buổi chiều tan học, Siwoo nghênh ngang dẫn theo đám tiểu tùy tùng ra về, trước khi đi còn dặn Jungkook ngày mai đổi bình nước to một chút, bình này nhỏ quá chẳng có chút thách thức nào, không đủ cho hắn phát huy sức mạnh.

Jungkook:"! ! "
Cậu ợ khẽ một cái rồi xoa bụng nhỏ tròn vo của mình, sầu muộn nghĩ ngày mai phải giấu bình nước đi mới được, cứ đà này e là nước trong lớp sớm muộn gì cũng bị bạn học nhiệt tình quá mức kia hứng hết sạch.

Cậu đeo cặp lên rồi chậm rãi đi về nhà.

Cha Jeon đã chờ sẵn ngoài cổng trường, sau khi Jungkook lên xe lập tức hỏi cậu ngày đầu tiên khai giảng thế nào, Jungkook gượng gạo nói bạn học mới đều rất nhiệt tình.

Cha Jeon hết sức vui mừng, căn dặn Jungkook phải hòa đồng với các bạn trong lớp, đừng quá nhút nhát mà phải kết bạn nhiều một chút.

Jungkook trịnh trọng gật đầu.

Hơn sáu giờ chiều Jungkook về đến nhà, cậu bỏ cặp xuống rồi chạy đến ghế nhỏ trong phòng khách chờ điện thoại của V.

Nhưng khi Jungkook đang gối đầu lên bàn nghịch dây điện thoại thì hai mắt bỗng nhiên bị bịt kín.

Bên tai cậu vang lên một câu tiếng Hàn rành rọt đầy phấn khích: "Đoán xem tớ là ai nào?"
Jungkook sững sờ, giọng nói bên tai rất quen nhưng hình như cậu vẫn chưa tin lắm nên ngập ngừng nói khẽ: "V?"
V liếm răng nanh, mau chóng buông tay ra rồi dè dặt nhìn Jungkook.

Hai mắt Jungkook sáng rực, hình như V đã cao lên không ít, vẻ kiêu ngạo trên mặt cũng chẳng giảm đi chút nào.

Đối mặt với Jungkook, V ra vẻ điềm tĩnh mấy giây, rốt cuộc nhịn không được chen chung với cậu trên ghế nhỏ rồi ca cẩm với cậu thời tiết đáng chết này làm hắn về trễ mất một ngày.

Jungkook ngoan ngoãn nghe V nói, sau đó cảm thấy có gì đó sai sai, V toàn nói bằng tiếng Hàn, hơn nữa còn lưu loát hơn trước rất nhiều.

Cậu tò mò hỏi V chuyện này là sao, V vừa chỉ vào mình vừa chỉ vào cậu, ra vẻ thâm trầm nhưng không giấu được đắc ý nói ba chữ: "Giống nhau rồi."

Hắn đã học xong tiếng Hàn nên giờ cả hai đều như nhau, nói chuyện không cần xen lẫn tiếng Hàn và tiếng Anh hay chắp vá lung tung, cũng không cần tìm quản gia phiên dịch nữa.

Tình bạn thân nhất đời của hai người sẽ càng thêm bền chặt khắng khít.

Tuy Jungkook không biết gì nhưng vẫn vui vẻ vỗ tay khen V thật giỏi.

Nhìn Jungkook vỗ tay như hải cẩu, V lập tức cảm thấy những ngày học tiếng Hàn hoa mắt váng đầu ở Anh vô cùng xứng đáng.

Hai đứa bé chen chung một ghế đến tận giờ cơm tối, hẹn nhau ngày mai cùng đến trường rồi mới lưu luyến tạm biệt.

Sáng hôm sau.

Jungkook đeo cặp vào lớp với V.

Ai ngờ cậu vừa bước chân vào phòng học đã nghe thấy Siwoo nói oang oang: "Jungkook! Cậu đổi bình nước chưa đấy?"
V nhíu mày nhìn về phía nam sinh gọi tên Jungkook.

Một giây sau, hắn lạnh mặt đeo cặp đi theo cậu.

Quả nhiên tóc quăn vẫn đáng ghét nhất trên đời.

Jungkook xoa mũi thành thật nói chưa đổi.

Siwoo không quan tâm câu nói này của Jungkook mà trố mắt nhìn cậu bé tóc vàng đi sau lưng Jungkook, đặt cặp sách lên bàn bên cạnh Jungkook ngay trước mặt hắn.

Siwoo suýt nhảy dựng lên.

Hôm qua hắn còn chưa ngồi chỗ này đâu, dựa vào cái gì tên nhóc tóc vàng này mới đến mà đã được ngồi rồi?
Chẳng lẽ đến giành tiểu tùy tùng số một Jungkook với hắn sao?
Siwoo cảnh giác nhìn V như gặp phải đối thủ đáng gờm.

V cũng chẳng khá hơn là bao, trong lòng căm tức nghĩ sao mấy kẻ tóc quăn trên đời này đều đáng ghét thế chứ?

Jungkook không hề hay biết mà vui vẻ ngồi chung bàn với V, cậu lấy một trái quýt ra khỏi cặp đưa cho Siwoo rồi cảm ơn hắn hôm qua lấy nước giùm mình.

"! ! "
V nhìn chằm chằm trái quýt trong tay Jungkook, ánh mắt tối đi, chẳng nói năng gì.

Siwoo nhận lấy quýt, thấy ánh mắt tên nhóc tóc vàng dán chặt vào trái quýt thì vô thức ưỡn ngực lên, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nói một tiếng cảm ơn với Jungkook.

Chẳng bao lâu sau, Siwoo lại quay đầu đưa cho Jungkook một cây bút chì rồi nói: "Cảm ơn cậu hôm qua gọt bút chì cho tớ nhé.

V đang viết tên chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn Jungkook cầm cây bút chì kia, đôi mắt long lanh hơi cong lên, nói không cần cảm ơn.

Hồi lâu sau, V mới thấp giọng hỏi: "Hôm qua cậu gọt bút chì cho cậu ta à?"
Jungkook chỉ vào tên V viết sai: "Ừ, cậu ấy cũng có tóc quăn như Park Jimin vậy."

"Cậu nghĩ Jimin sẽ học trường nào?"
V im lặng cầm gôm tẩy đi chữ mình viết sai.

Trong tiết học đầu tiên, vì hôm qua chưa tới lớp nên V phải lên bục tự giới thiệu.

Trên bục giảng, hắn thấy tên tóc quăn đáng ghét kia quay đầu nói gì đó với Jungkook làm cậu nở nụ cười.

V lạnh mặt đi xuống bục giảng, lúc đi ngang qua chỗ Siwoo vô tình đụng lệch bàn hắn.

Siwoo tức giận trừng V.

Chuông tan học reo lên, V muốn đi lấy nước nóng cho Jungkook như khi ở nhà trẻ nhưng Siwoo ngồi trước bàn đã nhanh chân hơn hắn, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai chộp lấy bình nước của Jungkook rồi lao tới máy nước sau lớp.

Jungkook nghiêng đầu cảm thán bạn học mới thật nhiệt tình, hôm qua đã lấy nước cho cậu cả ngày, muốn cản cũng không được.

V không nói lời nào mà lạnh lùng nhìn Siwoo hứng nước.

Về sau Jungkook phát hiện cả buổi sáng V đều im lặng.

Buổi trưa tan học về nhà, Jungkook còn lo lắng nói với cha Jeon hình như tâm trạng V không vui, chắc từ Anh về vẫn chưa quen lắm.

Đến chiều, V bảo cậu muốn đổi chỗ lên đầu lớp ngồi.

Jungkook ngẩn người hỏi tại sao.

V không nhìn cậu mà lạnh giọng nói chẳng tại sao cả.

Jungkook do dự nói chỗ ngồi hiện giờ cũng tốt lắm mà.

V lặng thinh, thật lâu sau hắn mới cố chấp hỏi Jungkook: "Có phải tụi mình là bạn thân nhất đời không?"
Jungkook khẽ gật đầu.

V nói tiếp: "Đã là bạn thân nhất thì tụi mình cùng đổi chỗ đi."

Jungkook mờ mịt hỏi: "Tại sao tụi mình là bạn thân nhất thì phải đổi chỗ chứ?"
V giận dỗi xụ mặt nói: "Cậu sắp thành bạn thân nhất với người khác rồi còn gì."

Jungkook cảm thấy hơi khó hiểu câu nói "cậu sắp thành bạn thân nhất với người khác" của V.

Cậu mờ mịt nghĩ mỗi ngày mình đều ngồi chung chỗ với V, học thủ công cũng chung nhóm với V, học thể dục cũng ôm bình nước cho V đá bóng.

Sao V lại nghĩ cậu sắp thành bạn thân nhất với người khác chứ?
Cậu chọc chọc V nhưng hắn cúi đầu mím môi không nói lời nào.

Đương nhiên Jungkook sẽ không biết tại sao hắn cảm thấy cậu sắp thành bạn thân nhất với người khác.

Lúc trước ở nhà trẻ Golden Sun, vì hắn không biết nói tiếng Hàn nên Jungkook rất chú ý đến hắn, bất kể làm gì Jungkook cũng sẽ ở cạnh hắn, bạn học cùng lớp đều ngầm thừa nhận hắn và Jungkook là bạn thân nhất.

Nhưng giờ thì khác.

Giờ hắn đã nói được phần lớn tiếng Hàn, sự chú ý Jungkook dành cho hắn cũng giảm đi rất nhiều, không còn lặng lẽ ở bên hắn giống chiếc bánh nếp như trước nữa.

Thậm chí còn tặng quýt cho bạn học khác, giúp bạn học khác gọt bút chì.

V càng nghĩ càng tủi thân, lúc thì nghĩ Jungkook ngày càng lơ là với mình, lúc lại nghĩ Jungkook ngày càng tốt với người khác, quyết tâm đổi chỗ cũng càng lúc càng mãnh liệt.

Hắn căm giận nghĩ những chuyện khác tạm thời khoan nói tới, ít nhất phải cách xa tên đầu quắn ngốc nghếch suốt ngày chỉ biết hứng nước này một chút.

Mặc dù Jungkook không hiểu lắm nhưng thấy V rầu rĩ thì vẫn gật đầu đồng ý đổi chỗ ngồi.

Mãi đến buổi chiều đi vứt rác, Jungkook nhìn thấy bút chì bấm Siwoo tặng mình nằm trong thùng rác.

Mới đầu Jungkook hơi băn khoăn, đầu giờ học chiều nay V đã mượn cây bút chì này, sau đó chính miệng nói với cậu vô ý làm mất rồi.

Jungkook tưởng bị mất thật nên giờ ra chơi cứ tìm mãi, tìm không thấy còn có chút hụt hẫng.

Dù sao từ nhỏ cha Jeon đã dạy cậu phải giữ kỹ đồ người khác tặng mình, đây chính là tôn trọng người khác.

Lúc đó V chọt má cậu nói xin lỗi, ngày mai sẽ cho cậu bút chì bấm tốt hơn, muốn loại gì cũng được hết.

Jungkook buồn buồn nói không sao, cũng đâu phải hắn cố ý.

Nhưng hiện giờ cây bút chì bấm Siwoo tặng cậu quả thật đang nằm trong thùng rác.

Jungkook mím môi nhặt cây bút kia lên.

Giờ ra chơi trong lớp đầy tiếng cười đùa rộn rã, Jungkook nhìn V ngồi trên ghế lười biếng nghịch một trái quýt trên bàn học.

Trái quýt kia giống hệt trái sáng nay cậu đưa cho Siwoo.

Jungkook nhét bút chì vào túi rồi về chỗ ngồi, hỏi V còn nhớ mình làm rơi bút chì ở đâu không.

V dừng tay lại rồi nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó liếm răng nanh nói ném đi rồi.

Jungkook cứ tưởng V nói "ném" nghĩa là mất.

Giờ cậu mới hiểu đối với V chỉ học được hầu hết từ tiếng Hàn đơn giản thì "ném" chính là thật sự ném vào thùng rác.

Jungkook mím môi thật chặt, cậu hơi buồn lòng nhưng vì bản tính hiền lành nên lúc nói chuyện vẫn rất nhỏ nhẹ, chỉ là giọng hơi trầm xuống: "V, sao cậu lại vứt bút chì Siwoo tặng tớ chứ?"
V im lặng, thật lâu sau mới khẩn khoản nói: "Tớ sẽ mua cây mới cho cậu mà."

Từ khi học nhà trẻ, V đã có tính chiếm hữu rất mạnh với đồ của Jungkook, không chỉ những thứ thuộc về Jungkook mà thậm chí cả đồ người khác cho cậu hoặc cậu cho người khác, hắn đều có ham muốn độc chiếm mãnh liệt.

Hắn không thích thấy Jungkook dùng đồ của những kẻ hắn ghét.

Nhưng Jungkook không hiểu.

Cậu không rõ tại sao V ném bút chì bạn học mới tặng cậu vào thùng rác, trong mắt cậu hành vi bá đạo ngang ngược này chỉ có Kang Suho thường xuyên cướp sữa chua của cậu mới làm ra thôi.

Nhưng Jungkook không muốn so sánh V với Suho hay cướp sữa chua của mình.

Cậu buồn bã nằm bò ra bàn lẩm bẩm: "Đâu phải là vấn đề mua bút chì mới."

Một lát sau, Jungkook sụt sịt rồi thấp giọng nói: "V, tớ không muốn đổi chỗ nữa đâu."

V thảng thốt: "Sao thế?"
Jungkook cúi đầu không nói lời nào.

V bực tức nói: "Vì Jang Siwoo chứ gì?"
Nghe thấy tên mình, Siwoo hăm hở quay đầu lại, thấy Jungkook nằm sấp trên bàn thì vội hỏi cậu bị sao.

Trong lớp rất đông học sinh nhưng chỉ có Jungkook khác với các bạn đồng trang lứa, vóc dáng thấp bé, xanh xao ốm yếu, học thể dục còn được giáo viên cho nghỉ, nhìn là biết sức khỏe không tốt lắm.

Kết quả không đợi Jungkook trả lời, Siwoo đã bị tên nhóc tóc vàng kia trừng mắt.

Hắn giật nảy mình rồi không cam lòng yếu thế trừng lại, ai ngờ phát hiện tên nhóc tóc vàng kia hết sức hung dữ, ánh mắt nhìn người khác cứ như đang nhìn một tảng đá lạnh lẽo vô hồn.

V sầm mặt nhìn hắn chằm chằm rồi gầm gừ bảo Siwoo cút đi, hung hãn lạ thường.

Da đầu Siwoo tê rần, cảm thấy V còn dữ hơn cả anh họ mình học cấp hai nhưng vẫn cố chống đỡ vênh mặt trừng lại hắn.

Jungkook mím môi ngẩng đầu lên, cậu không nhìn V mà nói với Siwoo: "Tớ không sao."

Siwoo gượng gạo gật đầu, sau đó đờ đẫn quay đi.

Jungkook sụt sịt một cái rồi thấp giọng nói: "Cậu đừng hung dữ với Siwoo nữa."

V tức tối nghĩ Jang Siwoo, nói không chừng Jungkook đã thành bạn thân nhất với Jang Siwoo từ lâu rồi!
Ngày mai người Jungkook gọi cũng không còn là V mà hễ mở miệng ra sẽ gọi Jang Siwoo!

Jungkook không muốn nói chuyện với V đang sừng sộ, cậu cảm thấy V quá đáng.

Rõ ràng đã vứt bút chì Siwoo tặng mà còn hung dữ nạt người ta cút đi.

Thế là suốt buổi học hai người chẳng nói năng gì với nhau.

Chiến tranh lạnh âm thầm bắt đầu.

Chuông tan học reo lên, Jungkook thu dọn cặp sách, V cũng lạnh mặt thu dọn cặp sách rồi theo sau Jungkook, không ai nói lời nào.

Lúc xuống cầu thang có hai học sinh lớp lớn nô đùa ầm ĩ suýt đụng vào Jungkook đi sát tường, V lừ mắt liếc hai học sinh đang đùa giỡn kia.

Chúng ngượng ngùng dừng tay lại rồi nghiêm chỉnh đeo cặp đi xuống cầu thang.

Sau khi Jungkook về nhà, cha Jeon hỏi hôm nay đi học với V có vui không, cậu cúi đầu lặng thinh.

Cha Jeon nhận ra có gì đó không ổn, nhưng Jungkook không chịu hé răng mà chỉ rầu rĩ nói một câu V quá ngang ngược.

Cha Jeon hỏi dò Jungkook tối nay có muốn đi tìm V chơi không nhưng cậu trả lời không muốn, chỉ muốn ở nhà xem phim hoạt hình Little Bo-Peep chứ không muốn chơi với V.

Jungkook sụt sịt nghĩ thầm giờ Little Bo-Peep còn đáng yêu hơn V nhiều.

Ở nhà họ Kim bên kia, hiếm hoi lắm Kim Taewoo mới được ở nhà buổi tối, thấy V đi lòng vòng quanh cửa thì thắc mắc hỏi V sao tối nay Jungkook không đến chơi với hắn.

Dù sao hai đứa nhỏ xa nhau lâu như vậy, thời gian gọi điện mỗi ngày còn dài hơn ông gọi cho vợ mình, sao mới về đã rã đám rồi?
V xụ mặt nói: "Cậu ấy không đến thì thôi, liên quan gì con chứ."

Kim Taewoo lại nhìn V đi quanh cửa phòng khách từ bảy giờ tối đến chín giờ đêm mà vẫn không đợi được Jungkook.

Kim Taewoo video call với mẹ Kim trong phòng khách, mẹ Kim hỏi V làm gì sau khi về nước, Kim Taewoo nhìn sang V chỉ hận không thể hàn dính mình vào cửa rồi ung dung nói: "Đang chờ cậu bạn cây non của nó đấy."

"Nhưng có vẻ như dạo này hai đứa giận nhau rồi."

Mẹ Kim phì cười tỏ vẻ không tin, dù sao khi ở Anh V toàn gọi điện suốt ngày, đâu dễ gì mới về nước đã giận nhau.

Đến khi mẹ Kim nói với Kim Taewoo mình định đổi sang kiểu tóc quăn, chồng bà vui vẻ ủng hộ rồi đưa ra mấy gợi ý phù hợp với bà, còn V đang đi tới đi lui nghe xong lại xù lông lên.

Hắn cắn răng nghiến lợi nói với người mẹ yêu dấu của mình: "Tóc quăn là kiểu tóc xấu nhất trên đời!"

Mẹ Kim: "! ! "
Nhìn con trai xù lông, bà đồng tình với chồng mình, xem ra giận nhau thật rồi, nếu không đã chẳng trưng ra bộ dạng vừa dỗi vừa tức này.

Chiến tranh lạnh của Jungkook và V kéo dài ròng rã ba ngày.

Trong ba ngày này, không chỉ cha Jeon nghe được mà Kim Taewoo cũng biết chút ít.

Ngày nào đó ăn điểm tâm, Kim Taewoo vừa cắt bánh mì vừa hỏi V: "Tối nay Jungkook cũng không tới chơi à?"
V cắn mạnh bánh mì, xụ mặt nói: "Không, biết, ạ."

Kim Taewoo hiểu rồi.

Xem ra chiến tranh lạnh vẫn chưa kết thúc.

Tối ngày thứ tư, Jungkook vẫn ở nhà xem phim hoạt hình Little Bo-Peep.

Cha Jeon hỏi cậu: "Không đi tìm V chơi thật à?"
Jungkook nhìn Little Bo-Peep trên TV ngã xuống nước hết sức tội nghiệp, nhớ lại lần đầu gặp V, cậu buồn buồn nói: "Không ạ."

Nửa tiếng sau, điện thoại bàn reo lên.

Cha Jeon vui mừng nhìn sang Jungkook: "Chắc V gọi tới đó, bé ngoan không ra nghe sao?"
Jungkook do dự một hồi nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: "Không ạ."

Hôm nay V vẫn rất hung dữ với Siwoo, chẳng có vẻ gì là biết lỗi cả.

Chuông điện thoại reo đến khi tự ngắt mới yên tĩnh lại.

Chưa đầy mấy giây sau, điện thoại dồn dập reo lên mấy tiếng rồi lại đột ngột cúp máy.

Cứ thế lặp đi lặp lại hai ba lần, điện thoại mới hoàn toàn yên tĩnh lại.

Cha Jeon lo lắng hỏi: "Bé ngoan, hay là V có chuyện gì tìm con? Ba ba dẫn con đến xem nhé?"

Jungkook cũng hơi do dự, nghe cha Jeon nói xong thì mở to mắt, cậu gọi điện cho V nhưng phát hiện V không nghe máy.

Jungkook đắn đo một lát, cuối cùng vẫn nhờ cha Jeon dẫn mình đi tìm V.

Đến nhà họ Kim, cha Jeon nói rõ mục đích tới đây, quản gia buồn rầu nói lúc nãy V đột nhiên tự nhốt mình trong phòng chẳng thèm để ý tới ai cả.

Jungkook theo quản gia lên phòng ngủ trên lầu hai, quản gia gõ cửa một cái nhưng chẳng có bất kỳ phản ứng nào.

Quản gia bất đắc dĩ đành phải nói vọng vào Jungkook tới rồi, hồi lâu sau cửa phòng ngủ mới hé ra.

Cửa mở chưa đầy vài giây đồng hồ, Jungkook đã bị một cánh tay lôi tuột vào trong rồi đóng ập cửa lại.

Jungkook ngơ ngác, phòng ngủ tối om chỉ có ánh đèn ngủ lờ mờ.

V bật đèn trong phòng, kết quả khi đèn sáng lên, Jungkook bị dọa sợ gần chết.

Cằm và cổ áo V dính đầy máu, hắn bi tráng thút thít mấy lần rồi mạnh miệng nói: "Chẳng phải cậu không nghe điện thoại sao? Chẳng phải tớ sống chết thế nào cậu cũng mặc kệ à?"
Jungkook sửng sốt nhìn cằm V đầm đìa máu rồi hoảng sợ òa khóc: "Sao cậu! ! "
V cũng nghẹn ngào đầy bi thương nhưng vẫn kiên cường nói: "Cậu đã mặc kệ tớ sống chết thì đừng nhìn nữa, dù tớ có chết ở đây cậu cũng đừng quan tâm! ! "
Jungkook bị dọa sợ, thấy V há miệng trào máu ra thì khóc cực kỳ thương tâm.

V cũng khóc, hắn thều thào nói: "Chắc tớ bị bệnh máu trắng rồi Jungkook à, tớ nôn thật nhiều thật nhiều máu, trước đây tớ nghe nói bệnh này không chữa được đâu! ! "
Vốn dĩ tối nay hắn xếp máy bay, xếp nửa chừng lại ăn một cái bánh quy, khi phát hiện có gì đó không ổn thì miệng hắn đã đầy máu, nhổ ra bao nhiêu cũng không hết.

V nghe nói nếu chảy quá nhiều máu thì sẽ chết.

Hắn vừa khóc vừa gọi điện cho Jungkook nhưng cậu không nghe máy, hắn nôn máu càng lúc càng nhiều, thầm nghĩ chắc mình đã cận kề cái chết rồi, càng nghĩ càng tủi thân.

V rơi lệ lã chã, nói một câu phun một ngụm máu, còn bảo Jungkook nói tụi mình là bạn thân cả đời, tụi mình thân nhau nhất, hai mắt mở to hết sức quật cường, nghe Jungkook trả lời xong mới buồn bã phun máu thều thào nói cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên Jungkook.

Jungkook vừa khóc vừa nghĩ sao có thể như vậy chứ, nếu cậu biết V bị bệnh máu trắng nôn nhiều máu thế này thì đã chẳng giận hắn lâu như vậy.

Hai đứa bé ôm nhau khóc om sòm làm kinh động đến người lớn bên ngoài.

Quản gia gõ cửa, Jungkook gào khóc mở cửa cho quản gia, năn nỉ chú quản gia mau cứu V đi, cậu không muốn V chết.

V đứng sau ôm Jungkook khóc rống.

Mới đầu quản gia thấy cằm V đầy máu cũng hoảng lên, còn cha Jeon sốt ruột đến nỗi gọi cả ông chủ mình tới, nói hình như xảy ra chuyện rồi.

Hai phút sau.

Quản gia lấy tăm bông ra khỏi miệng V, trầm ngâm nói: "Hình như cậu chủ thay răng rồi."

Hai đứa bé đang ôm nhau khóc thảm thiết đồng loạt sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro