Chương 9: Halloween

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám tiểu tùy tùng của Siwoo phát hiện dạo này đại ca cũng thành tùy tùng như mình luôn rồi.

Nhưng đối tượng lại là cậu bạn ngồi bàn sau chẳng biết đến từ nhà trẻ ở xó nào kia.

Đám tiểu tùy tùng vắt hết óc cũng nghĩ không ra Siwoo muốn làm gì nên hấp tấp đi theo hắn làm tùy tùng cho Jungkook.

Thế là chiều nào cũng có một đám người vây quanh bàn học Jungkook, có Siwoo, có tiểu tùy tùng của Siwoo, còn có V thường xuyên xụ mặt nữa.

Là con lai duy nhất trong khối lớp một, lúc đầu V rất được chú ý, nhưng vì sau lưng Jungkook luôn có một đám tùy tùng lớn tùy tùng nhỏ đi theo nên dần dà cậu còn nổi tiếng hơn cả con lai V.

Khai giảng chưa bao lâu, cả khối lớp một đều đồn đại nhà cậu bạn tóc đen xinh đẹp lớp 1/1 có ông chủ lớn, ngày nào cũng có mười tám vệ sĩ kè theo bảo vệ, ngay cả khi vào nhà vệ sinh cũng có người canh cửa.

Thái tử chân chính V chẳng hề dị nghị chuyện này mà mỗi ngày vội vàng nấu nước nóng gọt bút chì cho Jungkook, lắm lúc còn phụng phịu hờn dỗi vì Jungkook không gọt bút chì cho hắn mà gọt cho Siwoo.

Mới đầu cha Jeon còn sợ Jungkook vào trường tiểu học thí điểm sẽ bị đối xử bất công hoặc có cảm giác chênh lệch vì hoàn cảnh gia đình thua xa các bạn học chung quanh.

Dù sao tiểu học thí điểm tuyển chọn rất khắt khe, nếu không nhờ Kim gia thì Jungkook đã chẳng vào nổi.

Mỗi lần ông hỏi Jungkook học ở trường thế nào, cậu đều ngoan ngoãn nói vui lắm, thầy cô và các bạn học cũng rất tốt.

Mặc dù nghe Jungkook nói vậy nhưng cha Jeon vẫn lo lắng, sợ cậu vốn hiểu chuyện từ nhỏ không muốn ông buồn nên giấu đi.

Cho đến lúc cha Jeon họp phụ huynh.

Từ lúc bước vào lớp với bảng tên cha Jungkook đeo trên ngực, ông thấy một đám trẻ con háo hức ùa đến trước mặt mình như sài lang hổ báo thấy đồ ăn, giành nhau kéo ghế cho ông rồi ríu rít ân cần giới thiệu tên mình với ông.

"Chào chú Jeon, cháu tên Kanghee, là bạn học của Jungkook! ! "
"Chú Jeon chú Jeon, cháu tên Taesang! ! "
Trong đó có một cậu bé tóc quăn nhiệt tình kích động nhất, dõng dạc nói lớn với ông: "Chào chú Jeon! Cháu tên Jang Siwoo! Là bạn thân với Jungkookạ! ! "

Cha Jeon chẳng hiểu ra sao nên chỉ có thể gượng cười nói: "Chào cháu chào cháu! ! "
Cậu bé tóc quăn càng thêm phấn khích, thao thao bất tuyệt nói oang oang: "Chú Jeon! Jungkook ở trường học giỏi lắm! Điểm cao ơi là cao, văn một trăm điểm, toán cũng một trăm điểm! ! "
Kim Taewoo ngồi cạnh nhìn V xụ mặt nói một câu nịnh bợ bằng tiếng Anh.

Các phụ huynh khác trong lớp đều kinh ngạc nhìn cha Jeon như đang tự hỏi rốt cuộc vị phụ huynh này có lai lịch gì mà được nhiều học sinh chào đón như vậy.

Cha Jeon cứng đờ ngồi trên ghế, cũng muốn biết mình có lai lịch gì mà được lũ trẻ nhìn như con nhà giàu này tâng bốc đến vậy.

Sau khi cuộc họp phụ huynh bắt đầu, Jungkook đứng ngoài lớp vui vẻ nói với V bên cạnh rằng cha Jeon thật tuyệt, V lập tức gật đầu tán đồng, hắn cũng thấy vậy, trong mắt hắn cha Jeon lợi hại lắm.

Hai mắt Jungkook cong cong.

Buổi tối họp phụ huynh về, cha Jeon vẫn có cảm giác không thực, nhìn Jungkook nghiêm túc bưng bát ăn cơm mới vỡ lẽ thì ra con trai không hề nói dối mình.

Từ đó trở đi, ông không hỏi Jungkook ở trường có bị bắt nạt nữa không mà chỉ dặn cậu đi học phải giữ sức khỏe thật tốt, không được vận động quá mạnh.

Jungkook ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng đến tháng Mười thời tiết trở lạnh, Jungkook vẫn bị ốm một trận.

Lần này bệnh khá nặng, hôm đó sốt cao phải vào bệnh viện rồi làm thủ tục nhập viện ngay trong đêm.

Khi Jungkook tỉnh lại thấy mình nằm trên giường bệnh cũng chẳng ngạc nhiên mà chỉ hơi khó chịu, ỉu xìu nói với cha Jeon mình thèm ăn khoai nướng, nhưng vì cậu đang sốt nên cha Jeon chỉ có thể dỗ dành cậu chờ hết bệnh rồi ăn.

Từ khi đi học đến giờ Jungkook rất ít khi nhập viện, một mình cậu lẻ loi truyền nước biển, mơ màng đắp kín chăn không nghe rõ lắm nhưng cũng biết cha Jeon nhất định sẽ không cho mình ăn đâu, dù sao cậu vẫn đang bệnh mà.

Jungkook sụt sịt một cái rồi nhắm mắt không nói lời nào, nhìn như đã ngủ thiếp đi.

Đứa bé giường bên cũng ngã bệnh, người mẹ xót xa dỗ dành, vỗ lưng con mình nói sẽ mau khỏe lại thôi, đừng khóc, mẹ ở đây mà.

Jungkook đang mê man chợt thấy tủi thân, lúc thì nghĩ không biết mẹ mình trông thế nào, lúc lại nghĩ chờ hết bệnh phải ăn khoai nướng mới được.

Sau đó Jungkook mơ thấy mẹ mình trở về từ một nơi rất xa, kéo rương hành lý gọi tên mình, còn đem cho mình một túi khoai lang nướng nữa.

Sau khi tỉnh lại, Jungkook nhìn thấy khoai nướng thật.

V giấu hai củ khoai nướng còn nóng hổi trong túi áo đồng phục, đang dựa vào giường bệnh chăm chú lột vỏ cho cậu.

Jungkook đờ đẫn hỏi V sao lại ở đây.

V nghiêm trang nói vì cậu thèm ăn khoai nướng nên mình mới ở đây.

Đang bệnh nên đầu óc Jungkook hơi chậm chạp, ngẩn ngơ "à" một tiếng.

V nói Jungkook ngốc quá.

Jungkook tủi thân nghĩ mình bị bệnh mà sao V lại chê mình ngốc chứ, cậu thi toán một trăm điểm, thi văn cũng một trăm điểm cơ mà, cậu thấy mình đâu có ngốc.

Một lát sau V mới nói nếu không ngốc thì đã chẳng trốn trong chăn khóc thầm rồi, khóc đến nấc cụt mà cũng không biết.

Lúc đó Jungkook mới phát hiện trong mơ mình rơi nước mắt làm ướt nửa bên gối.

Cậu sụt sịt một cái rồi lẩm bẩm nói mình cũng đâu biết chứ.

V đã lột xong khoai nướng, hai mắt Jungkook sáng lên, ngoan ngoãn há miệng chờ V đút mình ăn.

Ai ngờ V chỉ cầm thìa cạo một chút xíu khoai nướng đưa lên miệng cậu.

Jungkook sửng sốt.

V ho khan nói mình lén đem khoai nướng vào nên không được ăn nhiều mà chỉ có thể cho Jungkook nếm chút hương vị thôi.

Người lớn nói không được cho ăn nhiều, hắn cũng đâu còn cách nào.

Jungkook bĩu môi, tuy hơi ấm ức nhưng dù sao có còn hơn không nên liếm liếm vụn khoai lang trên mép thìa.

V thấy Jungkook say sưa ăn vụn khoai lang như mèo con thì trong lòng mềm nhũn, cảm thấy Jungkook bị bệnh vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.

Sau đó Jungkook cắn thìa không nhả, rưng rưng nước mắt nhìn hắn.

V hết cách đành phải lén lút cạo thêm chút vụn khoai nướng cho Jungkook nếm.

Jungkook bị bệnh phải nghỉ học cả tuần lễ, suốt thời gian này V hệt như dân buôn lậu, lén lút đem cho cậu mấy món mà cha Jeon không cho ăn.

Thật ra hầu hết đều những món ăn vặt bình thường như bánh mì, khoai lang tím sấy khô và nước có ga, nhưng dường như Jungkook cảm thấy trong lúc bệnh có thể lén lút ăn những món này đã là mãn nguyện lắm rồi, còn nghĩ đây gần như là niềm vui lớn nhất khi bị bệnh.

Có lúc V lén đổi nước có ga thành nước lọc rồi nhúng mấy đũa cho Jungkook nhấm nháp, mắt Jungkook vẫn lóe sáng như sao rồi tấm tắc khen ngon.

Sau khi xuất viện, Jungkook phải mặc áo khoác sớm hơn người khác, dù ở trong lớp cũng phải mặc đồ dày hơn các bạn học chung quanh.

Đây là lần đầu tiên V để ý tới thời tiết, trước kia hắn cảm thấy tuyết rơi rất vui vì mình có thể ra ngoài trượt tuyết chứ không cần chạy đến khu nghỉ dưỡng nữa.

Nhưng giờ V lại thấy tuyết rơi chẳng có gì tốt cả, bởi vì thời tiết sẽ lạnh hơn và Jungkook càng dễ sinh bệnh hơn.

Nhưng Jungkook lại thích tuyết rơi, cuối tháng Mười tuyết rơi, cậu và Siwoo bám vào cửa sổ ngắm tuyết.

Siwoo thao thao bất tuyệt bảo cậu mỗi khi tuyết rơi biệt thự nhà mình đẹp lắm, đến lúc Giáng Sinh trang trí đèn màu càng đẹp hơn nhiều.

Đang nghiêm túc nghe Siwoo nói chuyện thì Jungkook mặc đồ tròn vo bị V xách tới ghế ngồi, nói bám vào cửa kính sẽ bị lạnh.

Đầu tháng Mười một, trong lớp tổ chức hoạt động Halloween, ban đêm các học sinh có thể đóng nhiều vai khác nhau để tham gia hoạt động.

V vẫn luôn để bụng chuyện Jungkook không được đóng vai tiểu tinh linh trong buổi diễn tốt nghiệp ở nhà trẻ nên hăng hái bày mưu tính kế cho Jungkook, nói ngày Halloween Jungkook có thể đóng vai tiểu tinh linh.

Jungkook hào hứng khen tiểu tinh linh đáng yêu, V nói mình sẽ đóng vai kỵ sĩ, đến lúc đó cả hai sẽ cùng đi tìm thầy cô đòi kẹo.

Siwoo ngồi phía trước âm thầm dỏng tai lên ghi nhớ câu này.

Đêm Halloween, V và Kim Taewoo cùng đến trường học, V đóng vai kỵ sĩ tìm Jungkook khắp nơi mà không thấy.

Sau đó một tiểu quỷ trong góc nhảy tới chỗ hắn rồi giơ tay lên giương nanh múa vuốt dọa hắn: "Hù——"
V đội mũ kỵ sĩ đeo bảo kiếm uy phong lẫm liệt: "! ! "
V im lặng hai giây rồi thở dài, sau đó bày ra vẻ mặt sợ hãi nói: "Sợ quá đi."

Tiểu quỷ đeo mặt nạ vui vẻ cười ha ha rồi ra sức giương nanh múa vuốt đi quanh hắn: "Grừ"

Tiểu quỷ đeo mặt nạ đội mũ trùm đầu ôm kẹo tung tăng đi khắp nơi dọa người.

Chỉ tiếc là vóc dáng cậu bé xinh, dưới mặt nạ lộ ra đôi mắt đen long lanh xinh đẹp như nai con, thân hình nhỏ nhắn dưới áo choàng trông càng nhỏ hơn, giương nanh múa vuốt dọa người cũng chẳng đáng sợ chút nào.

Nhưng cậu bé sau lưng tiểu quỷ lại luôn nghiêm mặt, đôi mắt xanh nhạt híp lại nhìn chằm chằm người ta với vẻ hung thần ác sát làm ai cũng giật mình.

Sau khi lang thang một vòng, trong ngực tiểu quỷ đã có cả đống kẹo to, cậu hài lòng đi theo kỵ sĩ bên cạnh tới ngồi xuống ghế, vừa đung đưa hai chân vừa cúi đầu mân mê mặt nạ của mình.

Kỵ sĩ V tháo mặt nạ cho Jungkook, đột nhiên thấy cậu ngoẹo đầu le lưỡi với mình, sau đó trợn ngược mắt gục vào lòng hắn.

V: "! ! "
Hắn thản nhiên nói: "Thật là đáng sợ."

Jungkook vui vẻ ngóc đầu dậy, tóc đen lòa xòa trước trán, cậu hớn hở nói V đóng vai quỷ chẳng đáng sợ chút nào, lần sau đóng vai Vô Diện chung với mình đi.

V im lặng, hắn muốn nói lại thôi, nếu được thì hắn chỉ muốn đóng vai kỵ sĩ và tiểu tinh linh với Jungkook ở buổi diễn tốt nghiệp nhà trẻ thôi.

Nhưng hiển nhiên Jungkook không hề hay biết mà lại vui vẻ mặc áo choàng quỷ tiếp tục lang thang trong lớp, còn quen biết một bạn học mặc đồ cây nấm rồi gia nhập vào đám học sinh ăn mặc kỳ quái kia.

Vì trang phục của V quá trang trọng và chẳng có gì nổi bật nên không thể hòa vào đội ngũ do cây nấm dẫn đầu, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Jungkook đi theo chụp ảnh chung với đám học sinh được giáo viên dẫn đi.

Cũng may còn có một tên khác xui xẻo y như hắn.

Jang Siwoo mặc đồ kỵ sĩ: "! ! "
Buổi tối sau giờ học chủ đề Halloween, V nhét đống đồ kỵ sĩ loạn thất bát tao được đặt may riêng của mình vào kho rồi gọi điện cho mẹ hắn bên kia bờ đại dương, nói Halloween năm sau muốn có mũ phù thủy và đèn lồng bí ngô mặt quỷ đáng sợ nhất.

Sau khi Halloween kết thúc, Jungkook cũng cất mặt nạ tiểu quỷ và áo choàng của mình vào rương đồ chơi rồi nói với cha Jeon hình như V không thích đóng vai quỷ, chắc vì hắn hơi nhát gan, cha Jeon nhớ lại hôm nay V đi theo Jungkook dọa người khắp nơi thì hơi do dự rồi quyết định im lặng.

Thế là Halloween năm sau V tràn đầy tự tin, hắn trịnh trọng nói muốn cho Jungkook một bất ngờ, Jungkook cũng trịnh trọng nói muốn cho V một bất ngờ.

Trong giờ học chủ đề Halloween năm sau, V đội mũ phù thủy và cầm đèn mặt quỷ háo hức tới trường tìm Jungkook khắp nơi.

Sau đó hắn trông thấy một chú nai sừng tấm tung tăng đi tới chỗ mình.

Trong lòng V chợt có dự cảm xấu.

Hai phút sau, V im lặng nhìn chú nai sừng tấm trước mắt nghiêng đầu ngạc nhiên hỏi mình: "V, thì ra cậu không sợ quỷ sao?"

Đúng vậy, năm nay Jungkook đóng vai một chú nai sừng tấm.

Cậu đi loạng choạng trên đường, hết nhìn Đông lại ngó Tây, trên đầu đeo sừng nai.

Một nai một quỷ ngồi trên ghế, chú nai vỗ đầu tiểu quỷ an ủi: "Không sao, Halloween sang năm tụi mình sẽ cùng đóng vai quỷ mà."

Kết quả Halloween năm thứ ba, vì lời kêu gọi "nói không với lễ hội nước ngoài" của xã hội ngày càng lớn nên trường học bỏ luôn hoạt động Halloween này.

Vì vậy khung ảnh treo trong phòng Jungkook chỉ có hai tấm ảnh chụp kỵ sĩ và tiểu quỷ, nai sừng tấm và tiểu quỷ chứ không có tiểu quỷ và tiểu quỷ.

Trong lòng V vẫn luôn canh cánh chuyện này, thường xuyên nằm trên giường Jungkook, vừa nhìn cậu làm bài tập vừa chê bai cây nấm xấu xí chụp chung với cậu.

Lúc đó hai người đang học lớp ba, vì V là khách quen của phòng Jungkook nên cha Jeon hay than thở mình làm cha mà số lần vào phòng Jungkook còn thua cả V.

Năm lớp bốn, Kim Taewoo ngày càng bận rộn hơn và thường xuyên đi công tác nước ngoài, lần nào cũng đi biền biệt mấy tuần lễ không về, sau khi cha Jeon được thăng chức cũng hay đi theo ông nên rất hay vắng nhà.

V rủ Jungkook tới ngủ chung với mình, mới đầu cậu không chịu, V lập tức đem áo ngủ và gối đầu leo cửa sổ vào phòng Jungkook, không thèm nói đạo lý mà ở lì trong phòng cậu.

Nhưng giường Jungkook không lớn bằng giường V nên sáng nào V cũng phải nhặt chăn bị mình đạp xuống sàn, có lần còn bị cảm lạnh, cả ngày không dám tới gần Jungkook.

Jungkook mềm lòng, thế là chỗ ngủ của hai người chuyển từ phòng cậu sang phòng V.

Từ đó trở đi, phòng ngủ V có hai tủ quần áo, một tủ treo đồ của mình còn tủ kia treo đồ của Jungkook, sàn phòng cũng trải một lớp thảm thật dày.

Lý do trải thảm là ghét ồn ào và thích yên tĩnh, nhưng thực tế chỉ có V biết vì Jungkook thích ngồi trên thảm xếp hình, có khi mải mê xếp đến trưa.

Một lần nào đó, cha Jeon theo ông chủ đi công tác về, kéo vali đứng trước cửa phòng con trai mình trợn tròn mắt, tưởng đâu vào nhầm nhà rồi.

Đồ đạc trong phòng Jungkook hầu như đã bị dọn sạch, ngay cả con ngựa đồ chơi què chân lúc nhỏ của cậu cũng bị V dọn tới phòng mình.

Cha Jeon run rẩy gọi điện cho Jungkook, ông biết Jungkook ngủ ở nhà cậu chủ nhưng chưa bao giờ nghĩ cả căn phòng đều trống rỗng thế này.

Ai không biết còn tưởng mới bị trộm viếng nữa.

Về sau cha Jeon dần yên lòng vì Jungkook luôn rất hiểu chuyện, ngoại trừ kết bạn hơi lạ thì những mặt khác đều làm ông hết sức an tâm.

Từ cấp một lên cấp hai, Jungkook trổ hết tài năng ở trường tiểu học thí điểm cạnh tranh khốc liệt, khi tốt nghiệp tiểu học cũng chẳng cần chạy vạy nhờ vả ai mà thuận lợi vào trường trung học thực nghiệm bằng thành tích thi đua xuất sắc của mình, còn được xếp vào lớp chọn.

Tiểu học thí điểm và trung học thực nghiệm là trường trong cùng hệ thống chín năm, cả tiểu học và trung học đều có tiếng tăm nhất nhì thành phố, lớp chọn ở trường trung học thực nghiệm càng là quan trọng nhất, học sinh lớp này thi thố quanh năm, lúc về kiểu gì cũng mang đầy huy chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro