Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, Taehyung không một lý do bảo anh mang hết đồ xuống tầng dưới, hắn cũng không yêu cầu anh phải ngủ với hắn nữa. Yoongi mới đầu còn ngạc nhiên nhưng sau đó lòng cũng không bận tâm mà thắc mắc, đơn giản anh đây quá lười suy nghĩ. Ngủ riêng cũng tốt thôi, có gì đâu.

5 giờ sáng, Yoongi cựa mình thành con sâu, hết lăn qua lại lăn lại. Anh là không ngủ được. Cả tối cứ thấy khó chịu trong người. Do không quen phòng, không quen giường hay không quen thiếu sự xuất hiện của người kia? Yoongi thấy trống trải. Dù cho khi trước có ngủ chung, hắn cũng chẳng bao giờ chúc anh ngủ ngon, cũng chẳng ôm anh vào lòng nhưng mà giấc ngủ lúc đó quả thật rất bình yên.

Yoongi có thói quen nằm nghiêng bên phải, nhưng là trước đây thôi. Từ khi gặp Taehyung. Anh toàn nằm nghiêng bên trái. Yoongi thích ngắm Taehuyng, dù chỉ là bóng lưng. cái bóng lưng đó dường như đã đi vào nếp ngủ của anh. Mỗi tối, nhìn một chút, cảm nhận mùi hương nam tính đặc biệt từ Taehuyng một chút, Yoongi sẽ ngủ ngon tới sáng.

Âm thanh ồn ào từ bên ngoài khiến Yoongi bật dậy hẳn. Có chuyện gì mà mới sáng ra đã náo loạn. Xỏ vào chân đôi dép lông, khuôn mặt cùng nụ cười đần đần của con vật đen xì xì làm tâm trang Yoongi khá hơn một chút. Anh nhẹ nhàng bước lại phía cửa, mở he he nó ra và nhìn qua.

Nhưng vừa nhìn thì đập ngay vào mắt anh là chiếc giường ngủ thân thuộc. Sao nó lại bị mang xuống dưới nhà thế này, phải chẳng Taehyung ghét anh đến nổi vừa bảo anh ra khỏi phòng liền thay đổi mọi thứ trong phòng sao?Đến lúc này, Yoongi có là con lười thì cái não vẫn phải đi vào hoạt động. Anh quyết định lên hỏi Taehyung cho rõ khúc mắc trong lòng.

- Taehyung à,...

Nhưng Yoongi chưa kịp nói hết thì lời của hắn đã khiến anh đứng hình, miệng chẳng buồn mở thêm tiếng nữa.

- Đặt nó xuống đấy đi.

- Là một chiếc giường mới, trông có vẻ to hơn cái cũ. Nhân viên bắt đầu trải ga gường, đặt lên đó chăn và gối mới. Vẫn lấy màu trắng làm chủ đạo, tất nhiên, màu cả Yoongi và Taehyung đều thích mà. Nhưng xen kẻ vào đó là màu đỏ, tuy chỉ là những vệt màu chiếm cùng lắm được hai mươi phần trăm tổng thể, ấy vậy nó vẫn thật nổi bật trên cái nền trắng kia. Yoongi không nghĩ nhiều, chắc hắn chỉ chọn một cách vô tình.

Ừ thì vô tình, chiếc thảm ngay chân gường cũng vô tình màu đỏ, màn cửa cũng vô tình màu đỏ, bức tường sau gường cũng vô tình màu đỏ, còn gì vô tình màu đỏ nữa?

Yoongi đảo mắt nhìn quanh phòng, Taehyung đang chỉ cho mấy người khiêng đồ nên cũng không biết sự xuất hiện của anh.

Tủ đồ màu đỏ kia là sao chứ? Taehyung từ khi nào lại thích màu đỏ đến vậy? Không phải, bên cạnh vẫn là cái tủ màu trắng của hắn mà, lẽ nào hắn chuẩn bị cho người khác?

- Lát nữa Kookie sẽ đến ở nhà chúng ta và chung phòng với tôi.

Hắn vừa quay đầu lại thì thấy Yoongi, chẳng đợi anh hỏi, miệng cũng tự nói.

Yoongi gật đầu nhẹ một cái rồi lẳng lặng đi xuống nhà.

Kookie? Mới nói chuyện có chút mà đã thân nhau vậy sao? Chưa gì đã bảo người ta về nhà rồi.Đúng là đồ con bò. Yoongi thầm nghĩ. Mặt anh nhăn nhó, hậm hực.

Xui xẻo sao vừa bước hết bậc thang cuối lại đụng phải Hendi. Dù cho cô ta chẳng nói gì nhưng cái mặt hơi vênh vênh, ánh mắt châm chọc cùng nụ cười " nhẹ" cũng đủ khiến lòng Yoongi trỗi lên một cục tức to đùng. Nhưng giận ba phần thì thấy buồn tủi bảy phần. Taehyung ngốc si tình vậy, nếu người thương của hắn thấy anh có gì không vừa mắt thì chắc anh sẽ bị đuổi đi mất. Sau cùng, hai chữ " bạn gường" cũng chỉ mãi là " bạn gường" mà thôi.

Yoongi chửi Taehyung ngốc nhưng chính anh cũng là đồ ngốc.

Yoongi nghĩ rồi, anh yêu Taehyung nhưng không cần Taehyung đáp lại, chỉ cần Taehyung vẫn để anh trong nhà này, để anh có thể mỗi ngày nhìn đụng mặt hắn một chút. Nếu Jungkook đó biết quan hệ giữa anh và hắn, rồi không muốn họ gặp nhau thì Yoongi có thể xuống nước xin, cậu ta chắc cũng không đến nổi không mủi lòng.

"Một kẻ chẳng là gì như tôi làm sao chạm được trái tim Taehyung"

Yoongi chắc rằng mình sẽ nói câu đó nếu người kia sợ anh tiếp cận hắn.

Sao cũng được, nói gì và làm gì cũng được, miễn là vẫn có thể ở đây là lén nhìn Taehyung thôi thì chuyện gì Yoongi không ngại.


- Kookie à, cậu đến rồi. Quản gia mau xách đồ cho cậu ấy đi, còn đứng đó làm gì? 

Tiếng nói của Taehyung kéo Yoongi khỏi dòng suy nghĩ. Một ý tưởng nho nhỏ lóe ra trong đầu anh, anh cần lấy longf Jungkook này. 

- Quản gia à, để cháu. Tôi giúp cậu.

Yoongi chạy vội ra, tay với lấy chiếc vali mà Jungkook đang cầm.

Sau lớp khẩu trang màu đen, một nụ cười hiện ra, cậu ta thu tay về phía sau nói:

-để tôi tự cầm

Giọng nói này, sao quen tai quá đi.

Yoongi ngước mắt lên nhìn vừa đúng lúc cậu ta tháo khẩu trang ra.  

- Là cậu?

Jungkook nghiêng đầu cười. 

Yoongi vừa kinh ngạc vừa bực bôi lại cũng vừa sợ hãi. Hôm qua trên xe buýt, anh nhớ mình đã nói vài câu không hay, lại còn hành động lúc xuống xe nữa. Chắc anh phải mau xin lỗi cậu ta quá. Mong rang cậu ta sẽ không để bụng. xin chúa.

- Hai người quen nhau à? - Taehyung khẽ chau mày.

- Tôi không biết tên cậu ta.

Hắn cũng không để ý câu trả lời của Jungkook quá ư là vô duyên, liền mau miệng trả lời " anh ấy tên Yoongi, nhìn vậy thôi chứ hơn chúng ta một tuổi đấy

- à, vậy hả? Thế anh ta là gì của cậu? sao lại ở đây?

taehyung ngơ ngác vài giây, có lẽ hắn cũng như anh, khi nghe câu hỏi này không biết đáp lại sao cho hợp.

- Giúp việc ấy mà. Thôi đưa đồ Yoongi cầm rồi tôi dẫn cậu lên phòng.

Taehyung thúc giục. Yoongi một lần nữa với tay liền bị bất thành. Cậu đánh mắt kiểu " Không cần giúp" rồi theo  chân Taehyung.

Không cần giúp cũng được, càng tốt. Yoongi không để ý.

" giúp việc ấy mà" chính câu nói này mới là thứ khiến anh phải bận tâm. Trầm mặc một lúc, Yoongi khẽ cười, một nụ cười như tự an ủi mình " Giúp việc còn hơn trai bao "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro